Ảnh Hậu Của Chàng Tổng

Chương 361: Chap-375




CHƯƠNG 375: MẸ CON HÒA THUẬN

CHƯƠNG 375: MẸ CON HÒA THUẬN

Hiện tại cô ta chỉ cần một nơi để khóc lóc, trợ lý thở dài, không đẩy cô ta ra.

Lúc này chồng của Tống Nhu thấy tin tức liền chạy tới, vừa đi vào phòng đã nhìn thấy cảnh này.

"Hai người đang làm gì vậy?"

Trợ lý vội vàng đỡ Tống Nhu: "Không phải..."

"Tôi không ngờ lúc này hai người còn có tâm trạng như vậy."

"Ngài hiểu lầm rồi. Tôi và Tổng Giám đốc Tống không xảy ra chuyện gì." Trợ lý bất lực giải thích.

"Cút ngày." Chồng của Tống Nhu rống lên, trực tiếp đưa Tống Nhu đi.

Trong thang máy anh ta nhìn Tống Nhu, siết chặt nắm đấm. Từ sau khi lấy Tống Nhu, hai vợ chồng họ không có một ngày nào bình thường. Người phụ nữ này không chỉ tham lam quyền thế, lại còn nhẫn tâm như vậy. Bây giờ mọi người đều biết chuyện nhà họ Tống, sau này sao anh ta còn có thể ra ngoài nói chuyện làm ăn?

Hơn nữa, Tống Nhu lại là con gái của tiểu tam, sau này xí nghiệp nhà họ Tống còn có phần có cô ta sao?

Áp lực trong nhà anh ta rất nặng, đều cảm thấy Tống Nhu không thích hợp tiếp tục làm vợ anh ta nữa.

Một người phụ nữ nhẫn tâm, tuyệt tình, lại không có chút giá trị nào. Hơn nữa, mối quan hệ giữa Tống Nhu và gã trợ lý đó, hôn nhân của bọn họ sẽ đi tới đâu.

.........

Dương Gia Cửu đưa Tống Như và Tăng Nhĩ Ngọc về biệt thự Lan Đình.

"Em và mẹ nghỉ ngơi một chút đi, anh đi chuẩn bị bữa tối." Dương Gia Cửu nhẹ nhàng vỗ vai Tống Như: "Đừng khóc nữa. Sau này cuộc sống của em chỉ có hạnh phúc."

"Vâng." Tống Như gật đầu cười, đưa Tăng Nhĩ Ngọc đi thay quần áo.

Lúc Tăng Nhĩ Ngọc ở đây, đã rảnh rỗi đi xem nhà của Dương Gia Cửu và Tống Như. Thế giới này của hai người làm bà cảm thấy hạnh phúc và ấm áp. Tuy trong bọn họ, một người là Tổng Giám đốc công ty, một người là ngôi sao lớn, nhưng đóng cửa lại bọn họ lại hòa hợp không khác gì những vợ chồng nhỏ bình thường. Thậm chí bọn họ càng thêm yêu thương nhau, càng thêm tin tưởng đối phương.

"Thấy con đi lấy chồng hạnh phúc như vậy, mẹ thật sự rất vui."

"Gia Cửu thật sự rất thương con, nhiều chuyện con không nói, anh ấy cũng sẽ sớm chuẩn bị tốt cho con. Con có thể gặp được anh ấy, là may mắn của con." Tống Như mỉm cười nói: "Sau này mẹ cũng chuyển tới đây ở đi."

"Đây là thế giới nhỏ của các con, sao mẹ có thể làm phiền các con đường mà. Yên tâm đi, mẹ có chỗ ở rồi." Tăng Nhĩ Ngọc nhìn con gái xúc động nói: "Khi nào các con mới sinh cho mẹ một cháu trai hoặc một cháu gái đây?"

"Cái này tự nhiên sẽ có, chúng ta ăn cơm trước đã, nếm thử tay nghề của Gia Cửu."

Tăng Nhĩ Ngọc gật đầu: "Được. Nhìn xem con rể của mẹ có sở trường gì."

Trong đời hạnh phúc nhất chính là người cùng một nhà hòa hợp, vui vẻ ở cùng nhau. Mẹ Tống cho rằng chỉ cần mình bà chịu đựng. Tống Như sẽ sống rất hạnh phúc. Bây giờ, xem ra không phải như vậy.

Bây giờ mọi chuyện lo lắng đã qua đi, con gái và con rể đẹp đôi như vậy.

"Gia Cửu." Tống Như đi vào phòng bếp, ôm lấy anh từ phía sau.

"Mẹ đâu?" Dương Gia Cửu vừa nấu súp vừa hỏi.

"Nghỉ trên tầng." Tống Như trả lời, cô như một con mèo lười mệt mỏi núp bên cạnh anh: "Em không ngờ cuộc sống của em sẽ có thay đổi như vậy. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, chỉ cần người em yêu nhất ở bên cạnh em, vậy là đủ rồi."

Tống Như khẽ hít mũi: "Anh có thể ở cùng, thật là tốt."

Tay cô ôm chặt Dương Gia Cửu, quyết không chịu buông ra.

"Anh nguyện ở cùng em." Dương Gia Cửu nói: "Dù là tận thế."

"Anh thật tốt."

Dương Gia Cửu đặt bát và nuôi xuống, quay người lại ôm Tống Như. Lồng ngực ấm áp của anh luôn là nơi để cô dựa vào: "Sau này mọi chuyện sẽ tốt hơn, vì vậy em không bao giờ được rơi nước mắt nữa, khiến anh đau lòng."

"Ừ." Tống Như tựa vào lồng ngực của anh, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Tăng Nhĩ Ngọc từ trên tầng đi xuống, đúng lúc thấy cảnh vợ chồng son ôm ấp, bà cười, xoay người, nhẹ nhàng đi lên tầng.

Bà cũng không phải là một mẹ vợ thích làm bóng đèn.

Đợi đến lúc đồ ăn được bưng hết lên bàn, bà nghe Tống Như gọi rồi mới bước vào phòng bếp. Một bàn có rau, có súp, có thịt, nhìn ra được tài năng của người làm bếp.

"Màu sắc, hương vị đều đủ, con gái của mẹ thật có lộc ăn." Tăng Nhĩ Ngọc lấy chồng nhiều năm, đương nhiên biết một người đàn ông chịu xuống bếp nấu cơm vì một người phụ nữ là có ý gì.

"Con làm cũng không kém đâu. Lần sau để con làm." Tống Như cười làm nũng: "Mẹ, nếm thử cái này đi."

Tăng Nhĩ Ngọc gật đầu, đồ ăn vào miệng, tăng thêm bầu không khí ấm áp, bà gật đầu liên tục: "Ngon. Thật sự ăn rất ngon."

Có thể ở cùng con gái và con rể, hưởng niềm vui gia đình, trong mơ bà mới có thể thấy hình ảnh này. Với tư cách là Tổng Giám đốc của tập đoàn Đại Thiên, ở nhà Dương Gia Cửu có thể chiều vợ như vậy, thật sự bọn họ rất yêu thương nhau.

Tăng Nhĩ Ngọc cười nói: "Sau này con nhất định phải đối xử tốt với Gia Cửu, làm một người vợ hiền lành. Không thể cứ như trẻ con..."

"Tiểu Như rất tốt."

"Mẹ xem đi. Đây là chính miệng anh ấy nói."

Tăng Nhĩ Ngọc nhìn bọn họ, nước mắt muốn chảy xuống. Tống Như nhanh chóng nắm tay cô và Dương Gia Cửu: "Trong tương lai mọi chuyện sẽ tốt hơn. Vì vậy hãy nhìn về phía trước, đừng để để ý đến chuyện quá khứ nữa."

"Được... Được."

Tăng Nhĩ Ngọc gật đầu, bà còn rất nhiều chuyện phải làm.

Đầu tiên là muốn ly hôn với ba Tống, đương nhiên ly hôn phải có điều kiện. Vì vậy, cổ phần bà cầm không ít.

Sau khi ăn cơm xong, Dương Gia Cửu gọi một cuộc điện thoại, sau đó nói với hai mẹ con: "Địa điểm gặp mặt đã thông báo với đối phương."

Tăng Nhĩ Ngọc gật đầu, quả nhiên năng lực xử lý vấn đề của con rể rất cao.

Sau khi ăn cơm xong, Tăng Nhĩ Ngọc đi ra ngoài vườn hoa, Tống Như thì tiếp tục xem kịch bản. Sau khi chuyện của mẹ xử lý xong, cô kiên định muốn diễn tốt từng nhân vật. Cô có thể có cơ hội tiếp tục diễn, đều do Tăng Nhĩ Ngọc chịu thiệt thòi đổi lấy. Cô nhất định phải diễn thật tốt.

Bộ phim "Đồng lúa mạch " là bộ phim mới do Dương Gia Cửu đầu tư. Cô sẽ vì người mình yêu, càng phải dũng cảm làm tốt.

Còn về Tống Nhu...

Bọn họ còn nhiều thời gian để từ từ tính sổ.

Trải qua chuyện ngày hôm nay, người chịu đả kích lớn nhất nhà họ Tống là Tống Nhu, cảm giác ngã từ đám mây xuống địa ngục. Có thể lập tức phá hủy một người, lúc gặp lại, thái độ của Tống Nhu chắc chắn rất đặc sắc.

Đã đến thời gian ước hẹn, Dương Gia Cửu cho người đưa hai mẹ con đi.

Tăng Nhĩ Ngọc thay đổi quần áo, kiểu tóc đồng hành cùng Tống Như. Cả người dường như vừa được sống lại, nỗi hận và đau khổ trong lòng đã tan thành mây khói. Bà muốn sống lại thật tốt, tự do tự tại.

Khách sạn này là biện pháp giữ bí mật tốt nhất, cũng là nơi người nổi tiếng của thành phần thích đến nhất. Nhưng sau khi Tống Như và Tăng Nhĩ Ngọc xuất hiện, hấp dẫn không ít ánh mắt.

Một người phụ nữ vì con gái mà có can đảm buông xuôi mọi thứ, trên người bà tản ra ánh sáng đầy mị lực.

"Mẹ, sao bây giờ con cảm thấy khí chất của mẹ còn cao hơn con. Hay con bảo Gia Cửu sắp xếp cho mẹ một người nha?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.