Ảnh Hậu Của Chàng Tổng

Chương 347: Chap-361




CHƯƠNG 361: MAY MẮN LÀ EM

CHƯƠNG 361: MAY MẮN LÀ EM

Nghe thấy có tiếng nói Tống Như khẽ gật đầu, ra hiệu cho Dương Gia Cửu mình không sao.

Cô cũng lo lắng Dương Gia Cửu tức giận sẽ làm người vô tội bị thương, nhưng nhất định phải bắt được kẻ chủ mưu đứng đằng sau!

Đạo diễn và mấy người trong đoàn làm phim đi vào trong phòng bệnh, nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Dương Gia Cửu đều căng thẳng cúi đầu: “Tống Như, cô đỡ hơn chút nào chưa?”

Tống Như gật đầu: “Ừ...”

“Vậy là tốt rồi... Bây giờ đã có người đi điều tra chuyện này, sẽ nhanh chóng có kết quả thôi.”

Đạo diễn nơm nớp lo sợ nói, căn bản không dám đối mặt với Dương Gia Cửu.

“Còn việc quay phim...”

“Tôi nghỉ ngơi mấy ngày là có thể quay về đoàn làm phim rồi.” Tống Như nói thẳng, so với Âu Dương Hải, vết thương của cô không tính là gì, mà bây giờ nhất định trong đoàn làm phim lòng người bàng hoàng, cho dù muốn đổi người, cũng phải được Dương Gia Cửu đồng ý.

Đạo diễn nghe xong thì lúng túng ho khan một tiếng: “Không sao, cô nghỉ ngơi thật tốt đi, chúng ta có thể quay những vai phụ khác của bộ phim, vì Âu Dương Hải cần nghỉ ngơi một khoảng thời gian, hơn nữa dựa vào sắp xếp quay phim, bây giờ các cô đã hoàn thành vượt mức số lượng quay phim, có thể yên tâm nghỉ ngơi.”

Đạo diễn xoa xoa tay bổ sung một câu: “Tin tức cũng đã bị lộ ra ngoài, bên ngoài đồn đại vô cùng quá đáng, có lẽ cần tổng giám đốc Dương ra mặt làm sáng tỏ.”

Từ những tin tức đó có thể nhìn ra được, người đứng sau nhằm vào Tống Như.

Trùng hợp Âu Dương Hải là người quay phim với cô, vì vậy không tạo nên hậu quả nghiêm trọng, nếu không...

“A Đông phụ trách đạo cụ ngày đó không rõ tin tức, bây giờ tôi đã cho người cố gắng liên hệ với cậu ta rồi.”

“Tôi muốn xem tin tức mới nhất.” Tống Như ngồi trên giường bệnh bình tĩnh nhìn mọi người.

“Các ngươi về trước đi, cô ấy cần nghỉ ngơi.” Dương Gia Cửu không có ý định cho Tống Như xem những bài viết rối loạn kia, đứng dậy ra lệnh đuổi khách.

Đạo diễn gật đầu: “Được, cần gì có thể liên hệ với chúng tôi bất cứ lúc nào.”

Nhìn thấy Tống Như không đáng ngại lắm, mấy người đạo diễn cũng yên tâm, nếu không chọc giận Dương Gia Cửu, bộ phim này của bọn họ cũng không cần quay nữa.

Sau khi bọn họ đi rồi, Tống Như mới nhỏ giọng hỏi Dương Gia Cửu: “Bên ngoài tin đồn đã truyền thành thế nào rồi?”

Cô có thể nhìn thấy biểu hiện căng thẳng của mấy người đạo diễn...

“Anh sẽ xử lý, em chỉ cần yên tâm nghỉ ngơi...” Dương Gia Cửu cầm tay Tống Như.

Tống Như im lặng mấy phút rồi lại ngẩng đầu lên nghiêm túc hỏi: “Có phải chuyện rất khó giải quyết không?”

“Anh không nhịn được có người ra tay với em! Khi em ngã xuống, anh hận không thể chịu tất cả thay em.” Giọng nói của Dương Gia Cửu đã vô cùng trầm thấp, anh không biết miêu tả đau lòng và tức giận trong lòng mình như thế nào: “Nếu như em thật sự xảy ra chuyện gì, có thể anh sẽ thật sự không khống chế nổi chính mình...”

Tống Như không nói gì, chỉ duỗi hai tay ra ôm lấy anh.

“Về sau em sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, bảo vệ bản thân thật tốt, không để anh phải lo lắng nữa.”

Bọn họ lo lắng cho nhau còn hơn lo lắng cho bản thân.

Mặc kệ có ai trong hai người không thoái mái, người kia đều sẽ vô cùng lo lắng, lần này Tống Như suýt nữa nguy hiểm đến tính mạng, lúc ấy Dương Gia Cửu lại ở hiện trường...

Rõ ràng trước khi vào đoàn làm phim đã đồng ý chăm sóc bản thân thật tốt, nhưng vẫn thành ra như thế này.

“Gia Cửu, em muốn ăn gì đó.”

“Được, anh đi chuẩn bị.” Dương Gia Cửu vỗ vỗ tay cô, nói xong quay người ra khỏi phòng bệnh.

Đôi mắt Tống Như rủ xuống cầm điện thoại di động lên xem, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đều là chị Hy và Thượng Quan Lệ gọi đến.

Xem ra sự tình đã đếc mức độ nghiêm trọng.

Tống Như suy nghĩ, gọi lại cho Thượng Quan Lệ.

“Cô có khỏe không? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Bây giờ cô đang ở đâu vậy? Tổng giám đốc Dương ở cùng với cô sao?”

“Âu Dương Hải kia đã xảy ra chuyện gì?”

“Cô liên tiếp hỏi tôi nhiều vấn đề như vậy, tôi phải trả lời cái nào trước đây? Tôi không sao, yên tâm đi, Âu Dương Hải bị thương, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

Thượng Quan Lệ nghe thấy Tống Như nói như vậy mới yên tâm: “Khi tôi nhìn thấy tin tức thật sự sợ hãi, tại sao lại có người độc ác như vậy, ngấm ngầm mua chuộc những phóng viên đưa tin kia, nói cô cái gì mà thiên sát tai tinh, đến cả người xem tinh tượng bói toán cũng xuất hiện, cô có nghi ngờ ai không?”

“Tạm thời chưa nghĩ ra...” Tống Như lắc đầu, cho dù tìm được người phụ trách đạo cụ của đoàn làm phim ngày đó, chỉ sợ cũng không hỏi được cái gì.

Rốt cuộc chủ mưu phía sau là ai?

“Ở trong giới này lâu như vậy rồi, lần đầu tiên tôi thấy có người dùng...”

Cô còn chưa nói xong, bỗng nhiên trong đầu Tống Như xuất hiện một cái tên!

Có thể không?

Chờ sau khi Dương Gia Cửu mua cháo loãng về cho cô, Tống Như ăn qua một ít, bổ sung thể lực, sau đó nói với Dương Gia Cửu: “Bây giờ em gần như hồi phục hoàn toàn rồi, em muốn đi thăm Âu Dương Hải, dù sao anh ta đã cứu em.”

“Anh ta ở phòng bệnh bên cạnh, nhưng mà... có người đang chăm sóc anh ta.” Dương Gia Cửu đỡ Tống Như ngồi xuống, lại nhìn cô uống một cốc nước nóng mới yên tâm.

“Ai vậy? Người của đoàn làm phim sao?”

Nghe thấy giọng nói thắc mắc của Tống Như, Dương Gia Cửu lắc đầu: “Là Hiểu Hiểu, Âu Dương Hải vì cứu em mà bị thương, để trợ lý hiện giờ của em đi chăm sóc anh ta cũng coi như hợp lý.”

“Âu Dương Hải... Hiểu Hiểu?”

“Chính miệng anh ta nói muốn người.” Dương Gia Cửu mở miệng giải thích: “Anh ta vẫn không quen tiếp xúc với phụ nữ, nếu như không phải thật sự yêu thích thì sẽ không chủ động đến gần, anh hiểu rõ cách làm người của anh ta, sẽ không bắt nạt Hiểu Hiểu... Thật ra, anh với anh ta là anh em họ.”

“Anh em họ?” Tống Như bỗng nhiên hiểu rõ.

Vì sao Âu Dương Hải vẫn luôn rất kén chọn vai phụ lại không có ý kiến gì đối với việc cô tham gia diễn xuất.

“Nguyên nhân không hoàn toàn là như vậy, nếu như không phải người mà anh ta công nhận, ai cũng không thay đổi được suy nghĩ của anh ta.”

Tống Như nhẹ gật đầu, cầm cốc nước nóng cười: “Thảo nào em luôn cảm thấy hai người có một số nét giống nhau.”

“Được rồi, đã muộn rồi, nên nghỉ ngơi thôi, anh ở đây chăm sóc em, trong đêm có việc gì cứ gọi anh.” Dương Gia Cửu quyết định sáng ngày mai gọi bác sĩ đến làm thêm một lần kiểm tra nữa cho Tống Như, anh nhất định phải xác định cô thật sự không sao.

Tống Như nghe lời gật đầu, nằm ở trên giường nhắm mắt lại.

“Gia Cửu, thật ra em nghĩ đến một người khả nghi...”

“Anh sẽ đi điều tra.”

Nghe thấy câu trả lời của anh, khóe môi Tống Như khẽ giương lên, cô thật sự rất thích loại tâm ý tương thông này, có rất nhiều chuyện, cô không phải nói, cô không phải giải thích, Dương Gia Cửu đều hiểu hết.

“Anh thật sự rất hiểu em.”

“Đó là vì anh rất quan tâm đến em.” Dương Gia Cửu vén chăm mền giúp cô.

“Nếu em không phải bà Dương, chắc hẳn bây giờ anh sẽ không cần phải ở trong phòng bệnh nhỏ này...”

Dù sao anh cũng là tổng giám đốc của tập đoàn Đại Thiên!

“May mắn, em là bà Dương, nếu không anh thật sự không biết quãng đời còn lại của anh sẽ trải qua như thế nào.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.