Ảnh Hậu Của Chàng Tổng

Chương 337: Chap-351




CHƯƠNG 351: CÓ PHẢI CÔNG TY KHÔNG CÓ KINH PHÍ HAY KHÔNG

CHƯƠNG 351: CÓ PHẢI CÔNG TY KHÔNG CÓ KINH PHÍ HAY KHÔNG

Vừa thấy vẻ mặt của cô, Dương Gia Cửu liền biết cô lại đang suy nghĩ miên man, lập tức nói:“ Đừng nghĩ lung tung, ba mẹ ở nước ngoài du lịch, lần sau có cơ hội sẽ dẫn em đi gặp mặt, về phần ông nội, biết anh thật sự đã kết hôn, cũng không hề hỏi đến.”

“Cho nên, em không cần lo lắng nhiều như vậy, chỉ cần chúng ta hạnh phúc, bọn họ nhất định sẽ vừa ý em, chúc phúc chúng ta.”

“Em chỉ là có chút lo lắng, dù sao bọn họ vẫn luôn không lộ mặt…”Tống Như có chút tò mò nói:“ Người nhà họ Dương đều điệu thấp như vậy sao?”

“Ừ, thật ra bọn họ đều sống dựa theo ý nghĩ của mình, rất tuỳ ý, chưa bao giờ để ý cái nhìn của người khác.”

Nghĩ đến lần trước gặp qua bác trai, Tống Như cảm thấy Dương Gia Cửu nói có đạo lý.

Hơn nữa, trước nay Dương Gia Cửu đều không lừa gạt cô.

Trên mặt Tống Như tràn đầy ý cười gật gật đầu :“Vậy em liền an tâm rồi.”

“Chỉ cần em vui vẻ, những chuyện khác đều không phải vấn đề.” Dương Gia Cửu nhẹ nhàng hôn một cái lên trán Tống Như:“ Bài hát chủ đề 《Mảnh vỡ hồi ức 》lần này còn cần một nữ chủ xướng, anh cảm thấy, em tới thu đi.”

“Em? Em không phải ca sĩ chuyên nghiệp, lần trước chỉ là vì phối hợp với bên chủ sự…” Tống Như lắc đầu:“ Người đại diện Dương, có phải anh vì tiết kiệm phí tổn cho công ty, biến em trở thành nghệ sĩ toàn năng?”

“Anh là cảm thấy, ca hát cũng nhất định không làm khó được em!” Dương Gia Cửu cười nói, khoảng cách hai người dần dần tới gần.

Trong hai mắt của anh lan tràn tình ý mê muội, giây tiếp theo, trực tiếp chặn ngang Tống Như bế lên:“ Anh nghĩ, chúng ta hẳn là nên nghỉ ngơi.”

“Hả?”

"Đêm động phòng hoa chúc..."

......

Sau khi Tống Như đóng máy 《Mảnh vỡ hồi ức 》liền có thời gian mấy ngày nghỉ ngơi, vừa lúc Dương Gia Cửu nói cô có thể đi thu bài hát chủ đề, liền cùng đi đến công ty, ngồi trong văn phòng Dương Gia Cửu xem khúc phổ.

“Phân khúc này, không có điền từ?”

“Em tới thử xem.” Dương Gia Cửu cưng chiều nhìn cô.

Tống Như ở một bên hơi hơi nhíu mày, một bên cầm lấy bút:“ Có phải kinh phí của công ty thật sự không đủ hay không…”

Dương Gia Cửu bị dáng vẻ đáng yêu của cô chọc cười, hai người làm việc độc lập, lại làm bạn cùng nhau, đây có lẽ là dáng vẻ tình yêu và hôn nhân tốt đẹp nhất.

Hai bên đều toàn tâm toàn ý yêu đối phương, hơn nữa không ngừng vì tương lai mà nỗ lực.

Rất nhanh, Rick mang đến tin tức mới nhất, chỉ là nhìn thấy Tống Như cũng ở trong văn phòng Dương Gia Cửu, vẻ mặt của anh ta cực kỳ do dự.

"Nói đi." Dương Gia Cửu gật gật đầu với Tống Như, ý bảo cô cũng đi qua.

Tống Như đứng dậy, nhìn vẻ mặt nôn nóng của Rick nói:“ Không sao, đã xảy ra chuyện gì?”

“Nhà họ Tống gửi thư mời, mời Tống Như qua đó gặp mặt, uyển chuyển biểu đạt ý tứ Tống Nhu muốn thay nhà họ Tống xin lỗi Tống Như.” Rick nói xong, tạm dừng một chút:“ Nhưng mà tôi nghe được ông cụ Tống trước mắt đang nằm viện, chỉ là nhà họ Tống phong toả tin tức đối với bên ngoài.”

“Lúc này bọn họ mời Tống Như qua đó gặp mặt, có lẽ sẽ không xin lỗi đơn giản như vậy.”

“Ông nội thế nào rồi?” Tống Như vẫn là quan tâm hỏi một câu.

“Tin tức trước mắt thu được, đã qua khỏi thời kỳ nguy hiểm, đang nằm viện quan sát.”

"Vậy là tốt rồi..." Tống Như nhẹ nhàng thở ra.

Dương Gia Cửu đứng dậy nhẹ nhàng cầm tay Tống Như:“ Chuyện này tạm thời không cần can thiệp, Tống Như, có đi gặp mặt hay không, tự em quyết định đi.”

Anh sẽ ủng hộ vô điều kiện.

Tống Như suy tư một chút: "Em đi! Nếu em không đi, nhất định sẽ bị người ngoài cho rằng em keo kiệt, hoặc là chột dạ, em sẽ không cho Tống Nhu cơ hội bịa đặt.”

“Tống Nhu không thể nào cúi đầu xin lỗi em, em chỉ nghĩ trước khi vào đoàn phim nên giải quyết xong chuyện này.”

“Cần anh đi cùng em không?” Dương Gia Cửu rũ mắt hỏi.

"Không cần... Em sẽ không để nhà họ Tống thương tổn em lần nữa, anh yên tâm đi, em chỉ qua đó xem thử Tống Nhu còn có thể giở trò gì.”

Cô rõ ràng đã nói với người nhà họ Tống, cô sẽ không nương tay với Tống Nhu, nếu lần này Tống Nhu còn muốn khiêu khích, vậy không thể trách cô không khách khí.

Cô đã sớm không xem người nhà họ Tống là người thân của cô, bởi vì ở trong căn nhà lạnh băng đó, ngoại trừ khuất nhục, cô không có được cái gì.

Dương Gia Cửu nhìn Tống Như một lần nữa cầm khúc phổ lên xem, sườn mặt nghiêm túc khiến tinh thần anh hoảng hốt, anh nghĩ rất nhiều biện pháp an ủi Tống Như, dời đi lực chú ý của cô, nhưng chuyện nhà họ Tống vẫn làm cô bị thương.

Tống Như không phải đoá hoa yếu ớt cần người ta tìm mọi cách che chở, nhưng Dương Gia Cửu chính là luyến tiếc, anh luôn cầm lòng không đậu thật cẩn thận che chở cô.

"Có cơ hội, không bằng ra bài hát?” Dương Gia Cửu cười đề nghị.

"Anh là người đại diện của em, anh quyết định là được.” Tống Như trăm phần trăm tin cậy anh.

Nhà họ Tống công khai tỏ vẻ, Tống Nhu sẽ thay mặt nhà họ Tống, xin lỗi Tống Như.

Chỉ là tin tức này đưa ra ánh sáng, mọi người cũng không mua nó.

Ông cụ Tống đột nhiên nằm viện, tất cả công tác của xí nghiệp Tống thị do Tống Nhu xử lý, làm Tổng Giám đốc thay thế, tất cả hành động của Tống Nhu đều đại biểu cho nhà họ Tống, sở dĩ cô ta đồng ý xin lỗi, đơn giản là muốn cảnh cáo Tống Như, hiện tại nhà họ Tống đã là vật trong tay cô, bảo Tống Như về sau cẩn thận một chút!

Từ bốn năm trước Tống Nhu kết hôn với con trai của một công ty lớn khác, cô ta đã đặt toàn bộ trọng tâm vào công việc, chí hướng của cô ta cũng không phải làm bà chủ một gia đình, mà là muốn càng nhiều quyền lợi lấp đầy dã tâm của cô ta.

Về phần gia đình, chỉ có thể miễn cưỡng xếp vị trí thứ hai.

Tống Như vừa mới về nhà, đã bị mẹ Tống ngăn cản.

“Tôi muốn nói chuyện với cô.”

"Nói chuyện gì? Lại nói chuyện con gái của bà? Bà có thể đừng tới làm phiền tôi hay không, tôi đã nói rất rõ ràng, tôi sẽ xin lỗi cô ta, hơn nữa là xin lỗi trước mặt mọi người!” Tống Nhu vừa thấy khuôn mặt của mẹ Tống liền cảm thấy chán ghét.

“Tôi nỗ lực nhiều năm như vậy, xem mẹ con hai người trở thành không khí, mục tiêu duy nhất của tôi là đoạt lại nhà họ Tống, hiện tại tôi đã làm được, tôi muốn nói tin tức này cho con gái bà trước tiên, chẳng lẽ rất quá phận sao?”

“Tôi không làm người mẹ đã chết của mình thất vọng! Tuy rằng bà đoạt đi ba của tôi, nhưng vĩnh viễn cũng không đoạt đoạt nhà chúng tôi!”

“Đời này Tống Như đã định là con gái của tiểu tam, vĩnh viễn đều không được yên! Tôi chờ một ngày cô ta bị nhà họ Dương đuổi ra khỏi nhà, bà cho rằng người khác đều rộng lượng giống như người nhà họ Tống chúng tôi sao? Loại xuất thân như cô ta, Dương Gia Cửu sẽ cùng cô ta cả đời sao? Chẳng qua hiện tại thích sắc đẹp của cô ta, sớm muộn gì, cô ta cũng sẽ…”

“Cô nói đủ chưa!” Mẹ Tống tức giận đến phát run, trực tiếp cắt ngang lời Tống Nhu, bà chịu kích thích, lớn tiếng nói:“ Tôi không phải tiểu tam, mẹ cô mới là tiểu tam!”

Nhưng mà mẹ Tống vừa mới nói xong, Tống Nhu liền hung hăng đẩy bà một phen:“ Câm miệng, bà không xứng nhắc tới mẹ tôi! Đừng để tôi hiện tại đuổi bà ra ngoài.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.