Ảnh Hậu Của Chàng Tổng

Chương 324: Chap-338




CHƯƠNG 338: KẾT THÚC KHÔNG ĐƠN GIẢN NHƯ VẬY

CHƯƠNG 338: KẾT THÚC KHÔNG ĐƠN GIẢN NHƯ VẬY

Câu nói của Mộ Vũ Hinh khiến sự việc tiếp tục được khơi mào.

Người trong cuộc đều đã đứng ra lên tiếng, chẳng lẽ chuyện này còn là giả? Các phóng viên vô cùng hiếu kỳ, Dương Gia Cửu sẽ đáp lại như thế nào!

Bởi vì Mộ Vũ Hinh bày tỏ rõ ràng với bên ngoài, cô ta và Dương Gia Cửu quả thật thiếu chút nữa đã kết hôn rồi, chẳng qua là liên quan tới chi tiết cụ thể, cô ta không giải thích quá nhiều.

Kết quả các phóng viên cảm thấy dưa này càng lớn hơn.

Một thiên kim tiểu thư không bằng một nữ diễn viên? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Dường như nữ diễn viên vì thăng chức, chen chân vào tình cảm của bọn họ càng có sức thuyết phục.

Tin tức truyền đi nhanh như gió, Tống Như vẫn còn ở trong đoàn làm phim “Mảnh vỡ hồi ức”, đóng vài cảnh cuối cho nhân vật của cô, cho tới bây giờ cô không sợ phải quay lại, đối với địa điểm quay phim lạnh lẽo cũng không có câu trắch hận nào, nhất là lúc cô quay phim, cả người đều phải ngâm trong bồn tắm, trong thời tiết dưới âm độ, cô cũng không kêu khổ.

“Tống Như thật sự là một diễn viên có thái độ chuyên nghiệp, tôi trước giờ chưa từng thấy qua minh tinh nào không yếu ớt không nhiều chuyện như cô ấy, rõ ràng có hậu đài tốt như vậy, vẫn còn chịu khổ thế này.”

“Tôi còn nhớ cảnh lần trước cô ấy té ra từ trong xe...”

Mọi người đều cảm thấy đợi đến khi “Mảnh vỡ hồi ức” lên sóng, danh tiếng của Tống Như nhất định sẽ vang xa! Bước lên hàng ngũ nhóm diễn viên tuyến một trong nước.

Bởi vì cô vẫn luôn giữ được trái tim với tiêu chuẩn hoàn mĩ.

Hàn Nhất đứng bên cạnh bọn họ, sau khi nghe được những bình luận khách quan, gật đầu bày tỏ đồng ý: “Tiền đồ của cô ấy sẽ ngày càng rộng mở.”

“Anh Hàn, hình như lần đầu tiên tụi em nghe anh khen một diễn viên.” Đám người vai phụ vừa cười vừa nói.

“Tôi cảm thấy anh Hàn không phải là không khen người khác, mà là không gặp người giống như Tống Như, chuyên nghiệp chịu khổ, là diễn viên đáng để anh ấy mở miệng khen ngợi.”

Lại có thêm mấy người gia nhập thảo luận: “Cho nên tôi cảm thấy những phóng viên bên ngoài chính là rảnh rỗi không có chuyện gì làm, luôn lấy cuộc sống riêng và tình cảm của người ta ra viết bài, người của đoàn làm phim chúng ta mấy tháng nay cũng đều mở to mắt nhìn, Tống Như là người thế nào, cô ấy mà làm tiểu tam! Không thể nào!”

Con người như thế nào thì chính là thế đó, một hai ngày có thể giả vờ, nhưng lâu ngày thấy lòng người….

Hàn Nhất vừa nghe nói cười một tiếng, không trả lời.

Chịu đựng chỉ trích, cũng là một trong những bài học mà những người tai to mặt lớn bắt buộc phải học.

Tống Như gần đây có hơi căng thẳng, sau khi nghe đạo diễn hô cắt, nhỏ giọng gọi Bùi Hiển Hiển, Bùi Hiển Hiển vội vàng cầm khăn qua: “Chị Tiểu Như, nghỉ ngơi một lát đi!”

Nếu Dương Gia Cửu biết Tống Như vì công việc mệt mỏi đến như vậy, không biết sẽ đau lòng thế nào nữa...

“Em chắc không đợi được chị Hy về đã viết đơn thôi việc rồi, em cảm thấy em không chăm sóc chị được tốt.” Bùi Hiển Hiển tự trách nói.

“Em là trợ lí của chị, chị không phê duyệt đơn thôi việc của em.” Tống Như ngồi trên ghế, nhẹ nhàng xoa chân mình.

Nếu không phải cô thật có chút không nhịn được, cũng sẽ không tỏ ra mệt mỏi như vậy.

“Chị Tiểu Như…..” Bùi Hiển Hiển thở dài, vừa giúp Tống Như rót nước nóng vừa nói: “Bên ngoài lại có tin tức mới, chọ muốn xem không?”

Tống Như gật đầu, cầm lấy điện thoại của Bùi Hiển Hiển, sau đó trực tiếp nói: “Không cần quan tâm bọn họ.”

“Thật sự cứ để mặc kệ không quan tâm như vậy sao?” Bùi Hiển Hiển lo lắng thay cho tình cảnh của Tống Như.

“Ừ, trò chơi của thiên kim tiểu thư như cô ta, chúng ta không cần chơi cùng.”

“Được thôi….”

Tống Như trả điện thoại cho Bùi Hiển Hiển: “Gia Cửu không thích nhất người tự mình tìm cái chết, bởi vì bọn họ yếu ớt không chịu nổi công kích.”

Chờ quay phim tiến hành được một nửa, lúc Dương Gia Cửu gọi điện thoại tới, phát hiện ngữ khí và tâm trạng của Tống Như không có thay đổi gì, đối với tin tức mới được tung ra cũng không thèm để ý.

“Anh tưởng rằng ít nhất em sẽ hỏi anh chuyện kia….”

“Không có gì muốn hỏi, chỉ hy vọng Giám đốc Dương có thể nhanh chóng giải quyết phiền phức không đáng có.” Tống Như trả lời vô cùng trực tiếp.

Con ngươi của Dương Gia Cửu nhuộm ý cười: “Anh muốn xem phản ứng của nhà họ Tống.”

Sau khi ông cụ Tống cả đêm trở về nhà họ Tống, nhà họ Tống bên đó chắc cũng đã bị chỉnh đốn rồi, vậy thì bây giờ còn sót lại một người là Mộ Vũ Hinh thôi.

Tống Như bỗng nhiên dừng lại: “Trước giờ em không có ý định gì với nhà họ Tống, cũng không muốn lợi dụng danh tiếng nhà họ Tống, muốn tăng danh tiếng của mình, nhưng mà…..không đồng nghĩa với việc em sẽ luôn chịu đựng sự ức hiếp của bọn họ.”

Nếu như muốn ép cô tới đường cùng, vậy cô sẽ dùng cách của mình để phản kích.

“Anh sẽ không để bất kì ai có cơ hội ức hiếp em.” Giọng nói của Dương Gia Cửu cực kì bình tĩnh.

“Vậy hôm nay anh phải biểu hiện cho tốt, nếu không thì….”

“Nhất định khiến em hài lòng, bà Dương.” Dương Gia Cửu nói xong, đạp chân ga lái tới cửa phim trường.

Nửa tiếng sau, Tống Như kết thúc công việc đi ra ngoài, liền nhìn thấy Dương Gia Cửu đang cầm một bó hoa đợi cô.

Khoảnh khắc đó, cả thế giới tối đen, chỉ có ánh sáng trên người anh không có cách nào bị lu mờ.

Tống Như biết, anh sẽ cho cô tất cả những gì cô muốn, cũng sẽ bảo vệ cô bất cứ khi nào cô cần.

Cô thật may mắn biết bao, có đủ tình yêu như vậy, hôn nhân như vậy.

Vì một người đàn ông như vậy, khiến cô bỏ ra tất cả, thì sao chứ?

Đêm khuya.

Dương Gia Cửu ôm Tống Như ngồi trên sofa, Tống Như không nhịn được hắt xì hai cái.

“Lạnh sao? Hay là không thoải mái?” Anh có vẻ hơi khẩn trương nắm chặt tay Tống Như: “Lạnh quá, anh đi lấy chăn cho em.”

Tống Như quệt mũi: “Không sao, có lẽ hôm nay nhiệt độ ở trường quay thấp, có chút lạnh thôi.”

“Cho dù lạnh cũng không được!” Anh đứng dậy lấy chăn, đắp lên người Tống Như, lại lấy hai cốc nước nóng, nhìn Tống Như uống, mới coi như yên tâm.”

“Được anh chăm sóc như vậy, em cảm thấy bản thân như đứa con nít, anh yên tâm đi, cho dù bây giờ em đi tìm Mộ Vũ Hinh kia đánh một trận, cũng không thành vấn đề!” Con ngươi của Tống Như hơi cong lại, cố ý nói đùa.

“Thì ra lần trước em học mấy động tác kia là có tính toán cả, bà Dương, không ngờ em còn bạo lực như vậy.”

“Vì người đàn ông của mình…….”

Tống Như nói một nửa, đột nhiên nhớ ra gì đó: “Mấy tin tức kia, anh tính xử lí thế nào?”

Lúc này Dương Gia Cửu chỉ quan tâm cô có cảm lạnh hay không, vừa dùng nhiệt độ cơ thể ủ ấm tay cho cô, vừa bình tĩnh trả lời: “Chỉ là chút chuyện nhỏ, Rick sẽ giải quyết.”

“Một đại tiểu thư không biết hai chữ tự trọng viết thế nào, cần gì phải để ý tới, nếu cô ta cho rằng giới giải trí vẩn đục, thì để chính bản thân cô ta cảm nhận một chút.”

“Em là người anh yêu thương nhất, anh không cho phép bất kì ai tổn thương em, càng không cho phép bọn họ nói năng lỗ mãng, phá hoại quan hệ của chúng ta.”

Nghe thấy lời của Dương Gia Cửu, đôi mắt mệt mỏi của Tống Như nổi lên một tầng nước mỏng, cô nghiêng đầu, muốn ghi nhớ khoảnh khắc này trong lòng: “Gia Cửu…”

“Anh đây.”

Bất kể khi nào, bất kể là ở đâu, vợ chồng hai người họ đều không thể chia lìa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.