CHƯƠNG 331: KHÔNG CẦN GIẢI THÍCH
CHƯƠNG 331: KHÔNG CẦN GIẢI THÍCH
Dương Gia Cửu nhanh chóng đưa kịch bản mới cho Tống Như xem.
Cốt truyện là một thời kỳ tranh giành quyền lực, một Vương Gia kiêu căng ngang ngạnh lưu lạc dân gian, học được bản lĩnh thật sự, cuối cùng trở lại hoàng cung, thống nhất giang sơn. Còn vai diễn của Tống Như là một người ăn mày nương tựa lẫn nhau lúc vị vương gia này còn lưu lạc dân gian, nữ cải trang nam, cuối cùng vì cứu Vương Gia mà chết.
Chuyện này...
Nữ cải trang nam, lại còn là ăn mày?
Quan trọng nhất là, Tống Như để ý đến vai nam chính đã được quyết định.
"Là anh ta thật sao? Em đóng với anh ta sẽ rất áp lực."
Tất nhiên là Dương Gia Cửu biết chuyện này: "Anh ta nhận vai này đã là chuyện thật, mà anh chọn bộ phim này cũng là vì có anh ta."
Người này luôn luôn kiêu căng, không xem ai ra gì, nhưng mà kỹ năng diễn xuất lại hạng nhất.
Tống Như diễn với anh ta xem như là rèn luyện kỹ năng diễn xuất của mình.
Tống Như nhìn vào mắt Dương Gia Cửu, hiểu ngay ý của anh: "Được, em đóng."
...
Vì chuyện casting, Video casting của Tống Như được fan lan truyền trên mạng, tuy là cô đã chứng mình năng lực của bản thân nhưng cũng sẽ có người cảm thấy như vậy có hơi nói quá sự thật, bởi vì có một số người hâm mộ hết sức ca ngợi Tống Như, truyền thông cũng sẽ cường điệu, viết ra những lời lẽ ba hoa để miêu tả.
Cứ như vậy sẽ không ít người không thích.
Trước đây Dương Vũ Mịch cũng bị hủy ở bước này.
Hơn nữa, báo chí vì muốn giật gân nên còn đặt tên của Tống Như chung với những diễn viên gạo cội, vô tình tạo cho Tống Như rất nhiều kẻ thù.
Sau đó đạo diễn Trần tuyên bố Ô Mộng sẽ trở thành nữ chính của , bên ngoài lại sôi nổi rằng trước đây vai diễn này đã bị Tống Như công khai từ chối, nên bây giờ bọn họ rơi vào đường cùng, phải chọn người tốt thứ hai là Ô Mộng.
Việc làm của Tống Như lại khiến rất nhiều người tranh cãi.
"Tống Như đúng là có năng lực, nhưng mà được khen ngợi như vậy có phải là hơi quá không?"
"Cũng chỉ bình thường thôi, không thấy có gì xuất sắc."
"Đại Thiên quản lý thế nào vậy, cứ như vậy thì những nghệ sĩ tốt cũng đã bị họ lăng xê sai lệch."
Chỉ là đúng lúc đó Đại Thiên thông bảo một tin mới nhất, Tống Như đã nhận vai diễn nữ thứ tư trong phim mới Ám dạ cuồng đồ , cô chỉ đóng vai Lâm Lâm chỉ là một vai phụ, cơ bản không giống bên ngoài đồn đại, Tống Như được ca ngợi thái quá, không nhìn rõ vị trí của mình.
Đại Thiên cũng không hề cố hết sức lăng xê cô ấy, mà đang giúp cô ấy tìm nhân vật và kịch bản phù hợp nhất.
Vậy nên bộ phận PR vừa hành động thì tất cả mọi người đều tin phục EQ của Dương Gia Cửu.
...
Tống Như đang ở đoàn phim chuẩn bị mấy cảnh quay cuối cùng.
Vẻ mặt chị Hy rầu rĩ, cúi đầu, cũng không biết đang nghĩ gì, vẻ mặt như là trái cà héo: "Sao thế? Trần Viễn lại phát hiện chị lén giảm cân à?"
"Không phải... chị, haizz, chị phải đi gặp ba mẹ anh ấy, lần này thật sự không thể trốn tránh."
Tống Như ý bảo thợ trang điểm dừng lại một chút, xoay người nhìn về phía chị Hy: "Chị sợ?"
Một chị Hy không sợ trời không sợ đất sao lại sợ đi gặp cha mẹ của Trần Viễn?
"Là một loại cảm giác không diễn tả được, rất căng thẳng!" Chị Hy thở dài: "Bây giờ em không hiểu là vì Boss chưa để em về ra mắt người nhà họ Dương, chờ khi tin tức kết hôn công khai, nhất định anh ấy sẽ đưa em về, đến lúc đó... Em sẽ không ngừng nghi ngờ bản thân mình có đủ tiêu chuẩn của một người con dâu tốt hay không."
Ít nhất thì tâm trạng bây giờ của chị Hy là như vậy!
Tống Như mở to mắt nhìn, cảm thấy chị ấy nói rất đúng: "Trong lòng chị nghĩ gì thì hãy nói với Trần Viễn, anh ấy sẽ giúp chị."
"Ừ... chị biết rồi, dù sao đây cũng là chuyện của hai người, một mình chị căng thẳng cũng không được gì, được rồi, chị nói muốn nghỉ mấy ngày, công ty đã sắp xếp trợ lý tạm thời cho em chưa? Chị định đi chuẩn bị một chút quà..."
"Được... đi đi, đừng lo lắng, em chờ tin tốt của chị!"
Chị Hy cười cười, đợi Tống Như quay xong những cảnh tiếp theo thì vội vàng trở về chuẩn bị, hôm sau sẽ cùng Trần Viễn về nhà.
Lúc này Tống Như gọi điện thoại cho Dương Gia Cửu.
"Gia Cửu, chị Hy xin nghỉ, em cần một trợ lý tạm thời, anh xem thử rồi cho ai sang đây?"
"Vậy anh chỉ có thể tự mình đi rồi." Dương Gia Cửu cười nói: "Nguyện ý vì em cống hiến công sức."
Tống Như nhìn vào gương, bỗng nhớ đến một người: "Gia Cửu, bây giờ Hiển Hiển đã gần như khỏi hẳn rồi, anh có thể liên lạc với cô ấy bảo cô ấy đến được không?"
"Được, anh sẽ bảo Rick liên lạc." Dương Gia Cửu chưa bao giờ từ chối yêu cầu của cô.
"Em phải quay đã."
Tống Như nói xong lại thấp giọng nói: "Chị Hy nói chị ấy sẽ theo Trần Viễn về ra mắt cha mẹ, vậy chúng ta thì sao?"
Dương Gia Cửu không cúp điện thoại, tất nhiên là nghe thấy câu này.
"Quà tặng người nhà anh đã chuẩn bị xong, nếu như em nói, anh có thể bảo người đưa đi bất cứ lúc nào."
"Cũng chỉ anh mới suy nghĩ chu đáo như vậy." Viền mắt Tống Như ửng đỏ, kìm nén giọng nói nghẹn ngào: "Gửi đi!... Chuyện em đã kết hôn, hãy để cho bọn họ biết."
"Anh sẽ sắp xếp tất cả thật tốt, em yên tâm là được."
Giờ phút này Dương Gia Cửu đã đợi rất laai rồi, bọn họ thật sự đã kết hôn rồi, nhưng mà anh muốn cho Tống Như những nghi thức cần có, người khác có tất nhiên là cô phải có nhiều hơn.
Công bố tin tức kết hôn, họ sẽ đi đến giai đoạn tiếp theo trong đời, cũng phải đối mặt với nhiều điều hơn...
Nhưng mà ít nhất thì anh có thể công khai nắm tay Tống Như, không cần lo lắng bất kỳ chuyện gì, đây là chuyện khiến anh vui vẻ.
Tống Như đã trở thành một phần trong cuộc đời anh, cô chính là một phần không thể thay thế.
...
Ban đêm, đèn nhà họ Tống sáng trưng.
Tống Nhu đang xem tạp chí trong phòng khách, ông quản gia ôm một hộp quà vẻ ngoài tinh xảo bước vào: "Cô chủ, đây là quà mà Tổng Giám đốc Dương của tập đoàn Đại Thiên đưa đến, nói là muốn tặng ông cụ, thế nhưng bây giờ ông cụ đang ở phía nam, cô xem..."
"Đưa cho tôi."
Tống Nhu nghe thấy bốn chữ tập đoàn Đại Thiên thì trong mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo.
Ông quản gia gật đầu, đặt hộp quà lên bàn trà, chuẩn bị xoay người ra ngoài.
Nhưng mà Tống Nhu gọi ông ta lại: "Gần đây sức khỏe của ông không tốt, không nên để ông phiền lòng về những chuyện này, có một số chuyện, không cần nói cho ông biết, tôi có thể tự xử lý, chú hiểu chứ?"
Ông quản gia gật đầu: "Đã hiểu, cô chủ."
"Được, đi làm việc đi." Sau khi Tống Nhu nhìn ông ta ra khỏi phòng khách, mở hộp quà ra, bên trong có chưa một ít đường và bưu thiếp, còn có ảnh chụp chúng giữa Tống Như và Dương Gia Cửu.
Tống Nhu mở to đôi mắt, lập tức hiểu ý của bọn họ.
Đây là Dương Gia Cửu muốn thông báo, thông báo với nhà họ Tống, bọn họ chuẩn bị kết hôn rồi.