CHƯƠNG 322 : KHÔNG AI CÓ THỂ LÊN MẶT VỚI CÔ ẤY
CHƯƠNG 322 : KHÔNG AI CÓ THỂ LÊN MẶT VỚI CÔ ẤY
Nhưng tâm trạng của cô chỉ sa sút trong chốc lát. Dù không có lời chúc phúc của bọn họ thì sao nào, cô đã là vợ của Dương Gia Cửu, đây chính là hạnh phúc của cô, cũng là sự thật không thể thay đổi.
Sau khi Tống Như khôi phục lại tâm trạng thì nhìn thấy Trần Viễn đi tới.
“Tổng Giám đốc có lẽ cần xử lý một thời gian ngắn, vậy nên kêu tôi qua đây giới thiệu phu nhân với vài đối tác của Đại Thiên.”
“Nhất định phải đi sao?” Tống Như rất không thích bầu không khí ở đây, nhất là khi biết rõ có rất nhiều người đều đang bàn luận về cô ở sau lưng.
“Rất nhanh sẽ kết thúc thôi.” Trần Viễn nói, đưa cho Tống Như một ly sâm banh, sau đó dẫn cô đi đến trong sảnh tiệc rượu.
Từ người chế tác nổi tiếng đến đạo diễn, lại đến các ngôi sao điện ảnh có chút tiếng tăm trên quốc tế, và vài bên đầu tư ngoài vòng giải trí, Tống Như chỉ đi một vòng, đã chào hỏi được không ít người.
“Vị này là ngài Tôn Ý Minh, hiện tại là hội trưởng của hội liên hiệp điện ảnh, diễn viên đặc cấp của quốc gia, đạo diễn nổi tiếng, đã từng là đạo diễn của rất nhiều tác phẩm nhận được lời khen ngợi của quốc tế.
Hoá ra, người mà Dương Gia Cửu muốn để Trần Viễn đưa Tống Như đến gặp chính là người này.
Lúc này, bà Bùi và chồng bà ta cũng đang ngồi bên cạnh, lúc nhìn thấy Tống Như, sắc mặt rất khó coi.
Tống Như không hề quan tâm đến bọn họ, mắt chỉ nhìn ông Tôn đó: “Ông Tôn, xin chào, ngưỡng mộ đã lâu, tôi kính ngài một ly.”
Ông Tôn nghiêng người nhìn Tống Như một lúc, lại không cầm lấy ly rượu, mà lạnh nhạt nói một câu: “Cô chỉ là một diễn viên nhỏ bé không tiếng tăm, không có tư cách cụng ly với tôi.”
Câu này, âm vang có lực, trong chốc lát cả sảnh đều trở nên yên tĩnh.
Mọi người đều nhìn qua bên này, cảm thấy Tống Như rất uất ức.
Quan hệ của Tôn Ý Minh với chồng thứ hai của bà Bùi, trên việc làm ăn cũng hay qua lại. Cho nên biết Bùi Lạc Phong bị huỷ trên tay Tống Như, đương nhiên sẽ không để Tống Như được đẹp mặt.
Lúc này, Tống Như vẫn đang giơ ly rượu lên, động tác dừng lại.
Cô được Dương Gia Cửu bảo vệ rất tốt, đã rất lâu không bị người ta ra mặt như vậy rồi. Lại thêm hôm nay nơi này long trọng như vậy, coi như mất mặt trước tất cả những nhân vật nổi tiếng.
Sau này, người ta sẽ nhìn cô như thế nào? Mấy lời nghị luận kia chỉ sợ là có tăng chứ không giảm.
Lúc này, Dương Gia Cửu sẽ xử lý thế nào?
Trong lúc Tống Như bình tĩnh đứng thẳng người, chuẩn bị thu lại ly rượu đang giơ lên, một người xuất hiện bên cạnh cô, một tay nhẹ nhàng ôm lấy bả vai cô, an ủi cô, một tay cầm lấy ly rượu trong tay cô: “Không biết, tôi có tư cách này không nhỉ?”
Lúc này, ánh mắt của ông Tôn xẹt qua một tia sáng, vậy mà lại là Dương Gia Cửu?
“Người đại diện của cô ấy là tôi, tôi đặc biệt để trợ lý đưa cô ấy qua đây kính rượu với ông Tôn. Không ngờ cái giá của ông Tôn lại lớn như vậy, đến tôi cũng không có tư cách kính ông một ly. Nói như vậy, ở đây còn ai có tư cách đó đây?”
Sắc mặt của ông Tôn hơi biến, trầm tiếng không vui: "Tổng Giám đốc Dương, nói thế nào thì tôi cũng là trưởng bối của cậu.”
“Đã là trưởng bối, nói ra lời như vậy, thì càng không nên rồi.”
“Cậu… Vậy mà dám vì một ả diễn viên, cãi lại tôi như vậy.”
“Cô ấy quả thực chỉ là một nữ diễn viên, nhưng vậy thì sao? Cô ấy là người của Dương Gia Cửu tôi, có thể toàn quyền đại diện cho tôi. Có người muốn lên mặt với người của tôi, sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn. Huống hồ, đối phương còn là một ông già quyền cao chức trọng như ông, tôi cũng chỉ muốn tỏ chút thái độ, bất kỳ ai đều không thể bắt nạt cô ấy, cho dù là người có danh tiếng có địa vị, cũng không được.”
Dương Gia Cửu một bên đặt ly rượu xuống, một bên đưa Tống Như rời đi.
“Đã làm điện ảnh, vẫn là chuyên nghiệp một chút sẽ tốt hơn.”
Ý trên mặt chữ, đừng đụng vào người của anh. Càng đừng vọng tưởng làm bất kỳ điều gì với Tống Như.
Đợi bọn họ đi đến nơi ít người, Dương Gia Cửu mới nhỏ tiếng hỏi Tống Như: “ Xảy ra chuyện gì vậy?”
Biểu cảm của Tống Như có chút phức tạp, kể lại đầu đuôi ngọn ngành câu chuyện: “Có lẽ là vì mẹ của Bùi Lạc Phong là vợ của người làm phim đó. Hình như bọn họ có quan hệ rất tốt với ông Tôn.”
Bây giờ cô không có tác phẩm nào trong tay, không tránh được mồm miệng của mấy người đó. Nói đến cùng, vẫn là vì cô không có chỗ đặt chân ổn định.
Dương Gia Cửu tỉ mỉ nhìn vào đôi mắt của Tống Như, sau đó dùng lực nắm lấy tay cô: “Anh sẽ không buông em ra đâu.”
Tống Như nhìn góc nghiêng của anh, trong tim cảm thấy vô cùng ấm áp.
Bọn họ cùng nhau quay về sảnh bữa tiệc, sau khi rất nhiều người chú ý đến, đều lộ ra biểu cảm không giống nhau.
Vốn cho rằng Dương Gia Cửu chỉ âm thầm bảo vệ Tống Như, bây giờ ở nơi long trọng thế này, cũng công khai bảo vệ cô, thực sự khiến người ta thấy kinh ngạc.
Sự thực lại lần nữa chứng minh, Tổng Giám đốc Dương là thật lòng với Tống Như.
Tống Như ở bên cạnh Dương Gia Cửu, nghe anh nói chuyện với những nhân vật lớn, đồng thời rất khéo léo trả lời những vấn đề mấu chốt của đối phương. Cô càng thêm dùng sức nắm lấy tay Dương Gia Cửu.
Không cần biết trong cái giới giải trí này tồn tại bao nhiêu sự thù hằn ác ý, băng lãnh, không cần biết bọn họ mưu cầu danh lợi địa vị như thế nào, cô đều tin chắc bên cạnh mình sẽ luôn có một người, không ngại mưa gió mà đứng cạnh cô, trở thành người tránh gió cho cô.
Trong chớp mắt, cô cảm thấy cho dù Dương Gia Cửu có cần mạng của cô, cô cũng sẽ không do dự mà đưa cho anh.
Dương Gia Cửu cảm nhận được lực nắm tay anh của Tống Như, cúi đầu ghé vào tai cô nói nhỏ: “Vợ à, có phải em dùng lực quá rồi không?”
Lúc này, vị trí bọn họ đứng ngay chính diện, với cả ánh đèn rất sáng, câu dẫn ánh mắt của mọi người.
Tống Như tự nhiên cười một cái, âm thanh dịu dàng: “Nếu không dùng lực, sợ anh sẽ buông tay.”
Cô cũng chẳng thể nào phớt lờ được lời bình luận của người khác, cô chỉ rất rõ, lúc này, Dương Gia Cửu là chỗ dựa duy nhất của cô.
Dương Gia Cửu đột nhiên buông tay, sau đó đối mặt với Tống Như: “Đột nhiên anh muốn làm một việc.”
Âm thanh vừa tuôn ra, anh đã ở trước mặt tất cả mọi người, hôn lên cánh môi của Tống Như.
Người bên cạnh đều không hề nghĩ đến, bọn họ sẽ ở trong đám cưới của người khác, hôn nhau trước mặt mọi người.
“Hôn thật rồi sao?”
“Ôi trời ơi, Tổng Giám đốc Dương thật sự rất thương cô ấy, thế mà kích động như vậy luôn.”
“Chắc là vì muốn nói với tất cả mọi người, mối quan hệ ân ái của bọn họ.”
Với sự bất an của Tống Như, Dương Gia Cửu muốn dùng phương thức này để sưởi ấm cho cô, cũng muốn nói với những người đang đợi xem trò cười của Tống Như, anh yêu cô nhiều biết mấy, yêu đến vĩnh viễn không buông tay cô ra.
Sau đó, Dương Gia Cửu buông Tống Như ra, kéo lấy tay cô, cầm theo ly rượu, đi đến trước mặt cô dâu chú rể.
Lúc này Vân Trạch ôm lấy cô dâu, nói đùa: “Tổng Giám đốc Dương, tốt xấu gì cũng là đám cưới của tôi, để lại cho tôi chút hào quang với.”
“Thật sự rất xin lỗi.” Tống Như cầm lấy ly sâm banh, đem theo ý xin lỗi mà nói.
“Tôi ở Đại Thiên nhiều năm thế rồi, trước nay chưa từng thấy Tổng Giám đốc Dương bảo vệ ai như vậy. Cô thật sự là trường hợp đặc biệt của anh ấy, chỉ là, hy vọng cô có thể sớm quen với những thứ này, đối mặt với nó, bằng không Tổng Giám đốc Dương sẽ phải gánh vác nhiều lắm đó.”
“Tôi biết rồi.” Tống Như gật đầu.
“Cô đã rất cố gắng rồi, mong đợi ngày cô trở nên chói sáng.”
Nói xong, bọn họ cùng nhau cụng ly.
Bọn họ cùng là người của Đại Thiên, nên thân mật như người một nhà.