CHƯƠNG 309: CÔ VÌ ANH MÀ DIỄN
CHƯƠNG 309: CÔ VÌ ANH MÀ DIỄN
Sau khi chị Hy đọc được phần thông báo kia, chứng thực suy nghĩ của cô ấy, lập tức chạy tới hỏi Tống Như: “Thật sự thay đổi người rồi? Đổi thành em sao?"
Tống Như gật đầu: "Là em."
Hơn nữa, cô sắp phải vào đoàn rồi.
Mặc dù chị Hy có chuẩn bị tâm lý một chút, nhưng vẫn cực kỳ khiếp sợ.
"Nhưng mà, bây giờ em trực tiếp đến đoàn làm phim, có thể khiến đoàn làm phim gai mắt và châm biếm không? Lần trước chị đã cảm thấy nam chính Hàn Nhất kia không thích em, còn có những vai phụ khác nữa. . . . . ."
"Yên tâm đi, em sẽ nghĩ cách." Tống Như xách rương hành lý, sau đó nói với chị Hy: "Chị cũng nhanh chóng đi chuẩn bị đồ đạc đi, tạm thời trong khoảng thời gian này chị phải ở cạnh em mỗi ngày, để phòng vạn nhất."
"Không thành vấn đề, nhưng mà BOSS không đi sao?"
"Anh ấy không đi." Có một số việc, cô muốn tự mình làm, ví dụ như để những người khinh thường cô chứng kiến thực lực của cô!
Chị Hy nhìn nhìn giờ, lập tức trở về chuẩn bị.
Chẳng trách Tống Như thoái thác hết tất cả sắp xếp hành trình sắp tới, vì Dương Gia Cửu, cô không tiếc dừng bước tiến quân vào giới điện ảnh quốc tế, cô hiểu rõ hơn bất cứ một ai, ý nghĩa của bộ phim này quan trọng với Dương Gia Cửu bao nhiêu, cô muốn diễn!
Sớm muộn gì, cô cũng sẽ giành được giải thưởng Ảnh Hậu quốc tế, bây giờ cô chỉ muốn tập trung diễn tốt bộ phim này thôi. . . . . .
"Được, chị ủng hộ em vô điều kiến! Lần này, để cho những tên kia xem cho kỹ, thế nào mới là diễn xuất thật sự!" Chị Hy lập tức chạy chậm ra ngoài, trở về chuẩn bị hành lý.
Tống Như nhìn cô ấy rời đi, trong lòng bỗng nhiên cực kỳ xúc động, chị Hy đã luôn ở bên cô từ khi ở Huy Hoàng, từng bước trải qua những gập ghềnh khi làm việc lại, đến bây giờ, cô sắp trở thành Ảnh Hậu quốc tế rồi, lại phải dừng bước. . . . . .
Từ sau khi Tống Như ký hợp đồng với Đại Thiên, bộ phim điện ảnh này chính là bộ phim cô diễn vai nữ chính đầu tiên, cho dù áp lực có lớn bao nhiêu, cô nhất định phải diễn tốt!
. . . . . .
Cư nhiên thật sự đổi thành Tống Như?
Lúc này Trần Thấm vừa căm phẫn vừa đau khổ, bây giờ, Tề Tương bảo cô ta đi lấy kịch bản đầy đủ của《 Mảnh Vỡ Hồi Ức 》, cô ta hoàn toàn không lấy được! Kịch bản đều ở trong tay Beiber, cô chỉ có được phần của nữ chính thôi.
Hay là, thêm thắt một chút từ phần của cô ta, sau đó qua loa giao cho Tề Tương cho xong?
Nhìn tình hình trước mắt, cô ta chỉ có thể thoát thân bằng cách này thôi!
Cho nên Trần Thấm trực tiếp liên lạc với Tề Tương, nói mình đã lấy được kịch bản.
Tề Tương lập tức trả lời: "Tôi lập tức đi tìm cô, sau khi lấy được kịch bản, tôi còn muốn tìm biên tập lợi hại nhất trau chuốt lại, lần tôi muốn quay phim truyền hình, sử dụng diễn viên tuyến một. . . . . ."
"Tùy cô."
Trần Thấm thầm muốn rời khỏi cái âm mưu này.
Tề Tương không hề nhận ra chuyện này có bao nhiêu nguy hiểm, cô ta biết Dương Gia Cửu có ý nghi ngờ cha con mình, nhưng cảm thấy Dương Gia Cửu hoàn toàn không dám động vào bọn họ.
Vào ngay lúc này, thuộc hạ của Tề Tương phát hiện Đơn Phong té xỉu ở bãi đổ xe của chung cư cô ta, trên người anh ta đều là vết thương, vết thương trên chân đã nghiêm trọng đến mức máu thịt lẫn lộn, mà còn bẩn thỉu, nhìn qua chả khác gì một tên ăn xin.
Sau khi Tề Tương biết được lập tức bảo người khiêng Đan Phong lên, người có thể lợi dụng, cô ta sẽ không bỏ qua một ai.
Mấy tiếng trôi qua, Đan Phong mới từ từ tỉnh lại, thấy rõ người trước mặt, anh ta vội vã muốn ngồi dậy rời khỏi, nhưng bị thuộc hạ của Tề Tương đè lại.
"Nhìn thấy tôi căng thẳng vậy sao? Không cần chạy, tôi sẽ không bảo người đánh anh nữa . . . . . . Với lại, tôi chuẩn bị thuê lại anh."
Đan Phong đề phòng nhìn cô ta, một lát sau mới nói: "Tôi đã không còn đường để đi rồi."
"Không sao, tôi sẽ thành lập phòng làm việc mới, tiếp tục do anh làm Tổng biên tập." Tề Tương quan sát vẻ mặt của Đan Phong: "Nhưng mà, sao anh lại rơi đến nông nỗi này? Còn trùng hợp xuất hiện dưới lầu chung cư của tôi?"
Dưới loại tình huống này, có lẽ Đan Phong đi tìm Dương Gia Cửu là lựa chọn tốt nhất.
Nghe cô ta hỏi như vậy, Đan Phong cúi đầu, ánh mắt xẹt qua một chút tính toán, nhưng anh ta vẫn mãi không lên tiếng, cộng thêm vết thương trên người anh ta, đem lại cho Tề Tương một ảo giác, Đan Phong không dám đi tìm Dương Gia Cửu, bởi vì Dương Gia Cửu sẽ xuống tay độc ác hơn.
. . . . . .
Dựa theo sắp xếp công việc, Tống Như dẫn chị Hy đến đoàn làm phim.
Lúc này người tới giúp đỡ cô chính là vị Phó Đạo diễn kia.
Vì biết được quan hệ của Tống Như và Dương Gia Cửu, cho nên Phó Đạo diễn đặc biệt sắp xếp khách sạn và phòng tốt nhất, nhưng mà Tống Như cũng không quan tâm những thứ này, sau khi nhìn thấy anh ta, trực tiếp tỏ rõ mình muốn diễn thử trước..
Phó Đạo diễn lại thầm nghĩ, cho dù Tống Như diễn nát bao nhiêu, có Dương Gia Cửu che chở, cũng sẽ không có ai nói gì. . . . . .
Mang cái tên nghệ sĩ chuyên biệt của Dương Gia Cửu, có cần phải tích cực như vậy sao?
"Nhưng mà. . . . . . hôm nay Tổng Giám đốc Dương không có đến, như vậy đi, tôi dẫn cô đến lều quay phim xem thử trước."
Lúc này, toàn bộ người trong đoàn làm phim đều biết chuyện Tống Như vào đoàn, Tổng Giám đốc của Đại Thiên thật sự cho bạn gái của anh làm nữ chính của bộ phim điện ảnh này!
"Tổng Giám đốc Dương thật sự làm như vậy sao?"
"Xem ra mấy phóng viên kia nói không sai, Tổng Giám đốc Dương đã hoàn toàn mất đi lý trí rồi, dùng bộ phim điện ảnh lớn Đại Thiên tốn hai năm chuẩn bị để nâng Tống Như?"
"Có lẽ Tổng Giám đốc Dương không quan tâm chút tiền ấy nhỉ? Dỗ bạn gái vui vẻ mà thôi. . . . . ."
"Thôi rồi, tôi thấy bộ điện ảnh này chắc chắn nát rồi."
Tống Như vẫn đi bên cạnh Phó Đạo diễn, những lời đó cô cũng nghe thấy hoặc nhiều hoặc ít, cô chỉ khẽ nhíu mày, không so đo với những người đó.
"Tất cả mọi người tập hợp một chút, tôi có chuyện muốn tuyên bố, bên Hàn Nhất bên kia, đến đây một chút!" Phó Đạo diễn vừa hô vừa nháy mắt với nam chính Hàn Nhất ở một góc độ Tống Như không nhìn thấy, để anh ta chú ý thái độ với Tống Như một chút.
Hàn Nhất cười lạnh đi tới, dùng một ánh mắt cực kỳ châm biếm đánh giá Tống Như.
"Người tốt nhất bị đổi rồi, bây giờ thế này. . . . . .bảo tôi diễn thế nào đây!? Đổi tôi đi luôn cho khỏe!"
"Anh có thể kết luận lại lần nữa sau khi xem tôi diễn thử."
"Có quan trọng lắm sao?" Hàn Nhất hừ một tiếng, trong mắt anh ta, diễn xuất của Trần Thấm không thể bắt bẻ.
Tống Như nghe thấy thế cũng chỉ cười nhạt.
Trong giới giải trí, mọi người đều lấy tác phẩm và số liệu ra nói chuyện, vài năm nay thật sự Tống Như không có tác phẩm và giải thưởng gì trong tay, chỉ có chuyện xấu xoay quanh cô trong khoảng thời gian gần đây, cho nên Hàn Nhất nói thế cũng hiểu được.
"Đừng tính toán với cậu ấy, cậu ấy cũng chỉ nói thế thôi." Phó Đạo diễn cố hết sức vỗ về cảm xúc của Tống Như, sợ cô về cáo trạng với Dương Gia Cửu.
Tống Như nhìn thấy đạo diễn Beiber chậm rãi đi tới.
"Hoan nghênh, tôi đã nói từ trước, nhất định muốn cô tới diễn!" Beiber chủ động bắt tay với Tống Như, sử dụng tiếng Pháp chào hỏi.
Tống Như còn nghiêm túc nói: "Tôi muốn để mọi người cũng xem tôi diễn thử, sau đó lại quyết định muốn giữ tôi lại diễn hay không."
Beiber nhíu nhíu mày, anh ta thật sự cảm thấy không cần thiết.
"Tôi hy vọng có thể được mọi người đồng ý, như vậy mới có thể để chuyện quay phim sau đó thuận lợi hơn, không ảnh hưởng đến tiến độ và chất lượng quay phim của《 Mảnh Vỡ Hồi Ức 》."
Tống Như giải thích , giọng điệu cực kỳ chân thành.