CHƯƠNG 267: CÓ ANH Ở BÊN.
CHƯƠNG 267: CÓ ANH Ở BÊN.
Đôi mắt lạnh lùng của Dương Gia Cửu nhìn chằm chằm về phía những người đó rồi quay đầu xe đón Tống Như ở lối vào chính của khách sạn.
Đối với những tay săn ảnh này, cứ khiến chúng nghĩ Tống Như ở đây cả đêm là được.
“Em ổn không?”
Tống Như gật đầu, sau vài giây cô dừng lại, nói: “Em không cảm thấy tiếc cho họ, em không nghĩ điều này là không đúng, em luôn an phận làm công việc của mình, em không làm tổn thương bất cứ ai, là tại Đan Phong đã nhắm mục tiêu vào em.”
“Anh ta có thể vì tiền và danh tiếng, nhưng đó không phải tất cả...”
“Có thể ban đầu bức ảnh đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng sau đó anh ta lại rất thích theo dõi ‘tin tức’ trong quá trình theo dõi em liên tục, anh ta có thể đã hiểu lầm em.”
“Trần Viễn đã tìm thấy thông tin của anh ta, anh ta đã từng có một cuộc hôn nhân rất thất bại, anh ta đã tha thứ cho người vợ đã lừa dối hết lần này đến lần khác, nhưng người vợ vẫn chọn rời bỏ anh ta, sau khi ly hôn, Đan Phong đã từ chức ở một công ty nước ngoài đã làm việc được 5 năm, sau đó dẫn đầu một nhóm người bắt đầu săn ảnh.”
“Anh ta có lẽ đang cố gắng chứng minh sự bất hạnh của người khác theo cách này để giảm bớt hận thù bên trong.”
Sau khi nghe điều này, Tống Như nghĩ suy nghĩ của người này đúng là quá kỳ cục.
“Anh ta trở nên bất hạnh, gặp được người không xứng đáng, thế là anh ta khiến mọi người trên thế giới sẽ giống anh ta?”
Lần đầu tiên cô gặp phải người ghét mình đến như vậy nên cảm thấy rất kì lạ.
“Em có quá nhiều antifan, nó không tệ hơn anh ta mấy, nhưng em tin chồng em và người đại diện chắc chắn sẽ giải quyết vấn đề cho em.”
Cho dù cô có chịu ủy khuất đến đâu, sẽ luôn có Dương Gia Cửu che mưa chắn gió cho cô.
Dương Gia Cửu nhìn cô âu yếm: “Tất nhiên rồi.”
Trong mắt anh, đây cũng là điểm độc đáo và quyến rũ nhất của Tống Như, cô luôn có thể nhìn thấy hướng phát triển của tình huống và cô rất rõ ràng về suy nghĩ của mọi người, trong ngành công nghiệp giải trí, không nhiều người có thể làm điều này.
Cô biết mục tiêu của mình và tận lực cố gắng...
Đây cũng là đối tác phù hợp nhất mà anh đang tìm kiếm, một người có thể đồng hành cùng anh trong ngành này.
Tất cả những gì anh muốn làm là cho cô một điểm sáng chói.
Sau khi về khách sạn, Dương Gia Cửu bảo Tống Như nghỉ ngơi sớm: “Đừng khăng khăng giúp anh nữa, ngày mai là em chuẩn bị mở máy rồi... ngoan nào, đi nghỉ ngơi đi.”
“Em muốn ở lại với anh một chút nữa.” Tống Như choàng vào cánh tay của anh, không chịu bỏ cuộc.
Dương Gia Cửu nhìn đôi mắt ngái ngủ của cô, thở dài, cầm tập tài liệu ngồi trên giường với Tống Như đang trong vòng tay: “Em ngủ đi, anh sẽ xem cái này...”
Tống Như chớp mắt, dường như nghĩ ý tưởng đó cũng tốt, cô nằm trong vòng tay của Dương Gia Cửu, vòng tay quanh eo anh.
Tay trái của Dương Gia Cửu để dùng để làm gối cho Tống Như, tay phải cầm tài liệu và lật trang, thật sự rất khó khăn...
Quan trọng nhất là, anh không muốn làm Tống Như tỉnh giấc.
Nhưng người phụ nữ nhỏ bé này rõ ràng là cố tình ôm anh để anh không di chuyển được mà.
Dương Gia Cửu hoàn toàn bất lực, anh phải gọi cho Trần Viễn nhanh chóng hoàn thành công việc.
“Tổng giám, đạo diễn Tề vẫn bày tỏ mong muốn đầu tư vào bộ phim《Mảnh Vỡ Ký Ức》với tên Vạn Thụy Pictures, mức giá mà ông ta đưa ra không hề thấp... ngoài ra, con gái của ông ta - Tề Tương đã chính thức xác định là cổ đông lớn nhất của Vạn Thụy Pictures, lần này họ mạnh mẽ yêu cầu đầu tư, đó có thể là ý của con gái ông ta.”
“Nói với họ rõ ràng là các khoản tiền đã được đưa ra, lần tới cứ từ chối trực tiếp đi.” Dương Gia Cửu hạ giọng.
“Từ chối họ thì không khó, nhưng gần đây cổ phiếu của đạo diễn Tề ở Đại Thiên đã tăng lên, ông ta đã chuyển 4% cổ phần của mình cho Tề Tương, tôi nghĩ sau này họ có thể sẽ có những bước chuyển lớn.”
“Họ nghĩ hiện tại tôi đang mất trí à? Vì vậy muốn tận dụng cơ hội ăn mòn Đại Thiên?”
“Tổng giám, chỉ cần đoán...”
“Để mắt đến họ đi, đừng buông ra bất kỳ manh mối nào.”
Nói xong, anh trực tiếp cúp điện thoại, đặt nhẹ lên bàn cạnh giường, rồi từ từ quay lại, ôm cô trong tay, đôi mắt đen của anh trở nên sâu hơn trong đêm, những con người ấy luôn tham lam như vậy.
Anh trở thành người đại diện của Tống Như, điều đó không có nghĩa là anh sẽ từ bỏ quyền kiểm soát tuyệt đối đối với Đại Thiên.
Hay là có người đang đặt câu hỏi về khả năng của anh?
...
Kể từ khi Thượng Quan Lệ và Rick thiết lập mối quan hệ, cô ấy đã không rời khỏi nhà của Rick, đã sống ở đây được hai ngày.
Tất nhiên không có gì xảy ra, cô vẫn tiếp tục ngủ trong phòng khách.
Cô ấy thức dậy từ rất sớm, nhẹ nhàng bước vào bếp, cố gắng làm bữa sáng cho hai cha con, nhưng khi cô ấy đang tìm kiếm nguyên liệu, cô ấy thấy Rick chỉ mặc một chiếc quần short đi ra khỏi phòng.
Nhìn nhau, Rick sững người, anh ấy không ngờ Thượng Quan Lệ lại dậy sớm như vậy, phản ứng đầu tiên của anh ấy là quay trở lại phòng mặc đồ ngủ rồi trở ra.
“Sao sớm vậy?”
“Hôm nay em phải quay về chuẩn bị, một vài ngày nữa em sẽ tham gia vào đoàn phim, bộ phim này có thể mất nhiều thời gian, có lẽ, em sẽ ở lại Ảnh Thị Thành trong vài tháng.”
“Ừ, quay phim tốt nhé, trong thời gian này anh phải ở lại công ty, có thể anh sẽ không có cơ hội để đi qua.” Rick bình tĩnh trả lời.
“Em không yêu cầu anh đi cùng em như Dương tổng đi cùng Tống Như, em cũng biết công ty cần anh rất nhiều.” Thượng Quan Lệ nói chậm rãi: “Em chỉ sợ em ở trong đoàn phim vài tháng rồi quay lại, anh sẽ lên trang nhất giải trí với ai, ngộ nhỡ có nữ nghệ sĩ nào đó của công ty cần anh giúp đỡ thì sao?”
Có phải cô ấy rất lo lắng không?
Rick giúp cô ấy lấy nguyên liệu ăn sáng ra khỏi tủ lạnh, chân thành nhìn cô ấy, nói: “Tôi có một người bạn gái chân chính, đang đứng trước mặt tôi.”
Thượng Quan Lệ đột nhiên cảm thấy như mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Cô đưa tay ra ôm chầm lấy Rick, tựa đầu lên ngực anh ấy, lắng nghe nhịp tim anh ấy: “Em sợ anh không quan tâm đến em nhiều...”
Rick không trả lời, nhưng vỗ vai cô ấy, kéo cô ấy vào phòng ngủ.
Rồi anh ấy mở ngăn kéo dưới đầu giường trước mặt, lấy sổ tài khoản và hai thẻ ngân hàng.
“Từ cái chết của cô ấy cho đến khi tôi nhận nuôi Tiểu Phong, trước sau gì cũng đã gần tám năm, nhà tôi không có phụ nữ ngoại trừ người giữ trẻ, nếu em muốn, em luôn có thể là bà chủ duy nhất ở đây.”
“Anh...”
“Một thẻ dành cho quỹ giáo dục của Tiểu Phong, một thẻ là sổ sách của vợ tôi, tôi đã có người mà tôi muốn kết hôn, tất nhiên tôi phải giao cho người đó, bất kể khi nào em nói, chúng ta có thể ngay lập tức kết hôn.”
Thượng Quan Lệ choáng váng, cô ấy nghĩ Rick là một người đàn ông lạnh lùng, nhưng không ngờ họ có thể thiết lập mối quan hệ trong hai ngày, còn thảo luận về hôn nhân.
“Tôi muốn em biết những gì tôi nghĩ, em là người duy nhất tôi muốn kết hôn.”
Hai người họ đã trải qua quá nhiều quá khứ đau đớn, bây giờ thật khó để có thể phụ thuộc lẫn nhau.
Chỉ có trân trọng mới có thể là trụ cột để họ bước đi tiếp.