CHƯƠNG 510 CHO EM MỘT HÔN LỄ THẾ KỶ ( KẾT THÚC )
CHƯƠNG 510 CHO EM MỘT HÔN LỄ THẾ KỶ ( KẾT THÚC )
Dương Gia Cửu mặc lễ phục màu đỏ thẩm, đỡ Tống Như xuống xe.
Đêm nay Tống Như ngoài ý muốn mặc một chiếc áo khoác dài rộng thùng thình, che kín từ đầu đến chân, mà bên trong lễ phục dạ hội tua rua màu bạc, bởi vì mang thai đã năm tháng, cho dù có che kỹ đến đâu, cũng không giấu nổi sự thật là cô đã mang thai.
Dương Gia Cửu cẩn thận chăm sóc cô, ôm cô vào trong ngực.
"Thời tiết bên ngoài lạnh như thế, mọi người vất vả rồi." Tống Như khẽ mỉm cười nói.
"Tống Như, cô vẫn muốn nghỉ vô thời hạn nữa sao? Lần này 《 Đồng lúa mạch 》 được hưởng ứng tốt như vậy, cô có tính toán trở về ngành công nghiệp điện ảnh không?"
"Trước mắt Tống thị đã thuận lợi vượt qua nguy cơ, cô sẽ tiếp tục giữ chức Tổng Giám đốc tập đoàn Tống thị chứ?"
"Việc này. . . . . ."
Bởi vì các phóng viên thật sự quá nhiệt tình, Tống Như cùng Dương Gia Cửu trực tiếp bị chặn lại ngay trên thảm đỏ, chưa bao giờ có nữ minh tinh nào được săn đón như vậy, bảo vệ cùng bảo tiêu muốn ngăn cũng ngăn không được.
Hai tay Dương Gia Cửu vẫn ôm chặt lấyTống Như, che chở cho cô.
"Cám ơn sự quan tâm của mọi người."
"Đêm nay sẽ có ngạc nhiên cho mọi người, mời mọi người đón chờ." Dương Gia Cửu nói một câu như vậy, rồi che chở Tống Như đi vào đại sảnh hội trường.
Anh cũng không muốn để cho Tống Như tiếp nhận phỏng vấn ở nơi lạnh như thế.
Sau khi hai vợ chồng ngồi vào vị trí của mình, Tống Như nhìn anh cười: "Chỉ là mấy vấn đề mà thôi, không sao đâu."
"Em đó. . . . . ."
Tống Như ngồi vào vị trí của cô, Dương Gia Cửu tự nhiên sẽ ngồi bên cạnh.
"Trước kia khi chị Hy theo em đến tham dự lễ trao giải như thế này, luôn vội đến mức choáng váng đầu óc, bây giờ chị ấy ở nhà dưỡng thai, nhất định rất muốn đi ra ngoài xem náo nhiệt."
"Anh cũng biết chị ấy coi trọng cục cưng này bao nhiêu. . . . . ." Hiện tại Tống Như nhớ tới khi chị Hy nói chị ấy mang thai, kích động khóc nguyên cả một buổi chiều.
Dương Gia Cửu nắm tay cô: "Chờ khi chị Hy lần nữa đi làm lại, em có thể tiếp tục để chị ấy làm trợ lý của mình."
"Thật sao?" Tống Như kích động hỏi: "Cám ơn chồng."
Rất nhanh, lễ trao giải chính thức bắt đầu.
Ngay từ đầu mấy giải thưởng đều là giải thưởng dành cho người mới, Tống Như nhìn một đám diễn viên mới lên đài phát biểu cảm nghĩ khi đoạt giải, không khỏi nghĩ tới bản thân ngày trước.
Lần đầu tiên cô lên đài nhận giải. . . . . .
Sau lần đầu tiên lần tái xuất ở lễ trao giải, cô cùng Dương Gia Cửu cùng một khung hình. . . . . .
Những chuyện cũ hiện lên rõ ràng trước mắt, hiện tại cô cùng người đàn ông này tay trong tay, một đường đi đến hôm nay, những cảm xúc cùng nước mắt trong đó chỉ có chính bản thân hai người mới rõ ràng nhất.
" Tiếp theo, xin mời cây đại thụ trong giới điện ảnh cô giáo Trương Hàn lên công bố cho mọi người giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc nhất!" Người chủ trì kích động giới thiệu.
Trương Hàn là một người làm nghệ thuật lâu năm rất có danh vọng trong giới điện ảnh, Tống Như phi thường thích bà diễn, cũng từng đến lớp học của bà ở học viện hí kịch, nghe được là do cô trao giải, tay Tống Như kích động nắm chặt lại.
Bàn tay Dương Gia Cửu vỗ nhẹ trên tay cô: "Đừng khẩn trương."
Nhưng tuy rằng nói như vậy, trong lòng anh cũng khẩn trương không kém gì Tống Như.
"Hôm nay, vô cùng kích động có thể đến nơi này trao giải, mấy bộ phim nhựa được đề cử lần này đều vô cùng vô cùng ưu tú!" Trương Hàn cười nhìn xuống dưới sân khấu: "Kỳ thật chúng ta làm diễn viên cái nghề này, điều hy vọng nhất là nhận được sự công nhận của người xem."
"Như vậy, nữ diễn viên xuất sắc nhất lần thứ ba mươi hai của giải thưởng Kim Phượng, người đạt được giải thưởng là . . . . ."
Trương Hàn mở tấm thiệp trong tay ra, sau khi nhìn thấy cái tên phía trên, hướng về phía dưới khán đài cười nói: "Cô ấy từng là sinh viên mà tôi gặp qua tại học viện hí kịch, theo tôi biết, một năm vừa qua cô ấy đã trải qua rất nhiều thay đổi trong cuộc đời, nhưng cô ấy chưa bao giờ bỏ cuộc."
"Tôi kiêu ngạo vì trong giới diễn viên có một nữ diễn viên như cô ấy!"
"Chúc mừng, Tống Như!"
Cuối cùng cô giáo Trương Hàn cũng nói ra câu quan trọng này, toàn trường vỗ tay như sấm dậy!
Tống Như đã kích động lại khẩn trương, chỉ một lát mà trong hốc mắt tràn đầy nước mắt, Dương Gia Cửu cũng nắm chặt lấy tay cô, nhẹ nhàng nói: "Đi lĩnh thưởng đi, đây là thời khắc thuộc về em."
Thời khắc của cô?
Tống Như đứng lên, nhưng trước tiên không vội đi lên sân khấu, mà là ôm chặt lấy người đàn ông bên người cô.
Màn hình cùng ánh đèn đồng thời chiếu ngay vào hai người bọn họ.
Sau khi Tống Như ôm Dương Gia Cửu, mới cảm động nói với anh: "Người mà em phải cảm ơn nhất, chính là anh."
Dương Gia Cửu thâm tình nắm chặt tay Tống Như cùng nhau đi về phía sân khấu, sau đó đứng lại dưới bậc thang, để cho Tống Như một mình lên sân khấu.
"Nếu trên thế giới này nhất định phải có một người cùng em đi qua đêm tối, anh nguyện ý làm người kia."
Sau khi bước lên sân khấu, Tống Như cảm động bắt tay rồi ôm cô giáo Trương Hàn, sau đó nhận lấy cúp từ trong tay bà, suốt cả quá trình, cô vẫn khoác tấm áo choàng kia.
Toàn trường lại một lần nữavang lên tiếng vỗ tay.
Tống Như đứng yên trước microphone, mỉm cười dịu dàng, dùng giọng nói chân thành nói ra bốn chữ: "Cám ơn mọi người."
Sau đó, nước mắt cô chảy dài hai bên má.
"Tôi thật sự rất cảm động, cảm ơn fan hâm mộ vẫn luôn ủng hộ rôi, cảm tạ tất cả khán giả đã công nhận khả năng diễn xuất của tôi, sau này tôi sẽ càng thêm niềm tin để vững vàng bước tiếp. . . . . ."
"Với chồng của em anh Dương Gia Cửu, bởi vì có anh, mới có em ngày hôm nay, em yêu anh."
Dưới vô số ánh mắt chứng kiến, Tống Như thổ lộ với Dương Gia Cửu, bọn họ một một người ở khán phòng, một người ở trung tâm sân khấu.
Cuối cùng cô cũng trở thành người được toàn trường dõi theo chính là nữ vương!
Mà anh, là người yêu duy nhất của cô.
"Thời gian trước, tôi tuyên bố nghỉ ngơi, kỳ thật vì có một nguyên nhân vô cùng hạnh phúc." Tống Như đem cúp đặt trên mặt đất, sau đó cởi bỏ áo choàng, lộ ra lễ phục dạ hội màu bạc bên trong: "Tôi đã mang thai, ở chỗ này, muốn đem tin tức tốt này chia sẻ với mọi người!"
"Oa!"
Một giây trước mọi người còn kích động vì Tống Như đạt được giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc nhất, giây tiếp theo đã bị nhét một đống kẹo ngọt!
"Đây là cú xoay người thần thánh! Thật hạnh phúc quá!"
"Ông trời của tôi ơi, hoàn toàn sinh ra để làm người thắng cuộc mà!"
Cư dân mạng trên internet theo dõi trực tiếp chương trình, một giây khi nhìn thấy Tống Như cởi áo choàng kia, tất cả đều kích động không thôi.
Không khí tại hiện trường cũng tăng vọt chưa từng có.
"Kế hoạch trước mắt của tôi chính là nghênh đón chức trách quan trọng nhất trong đời tôi, làm mẹ."
"Nếu sau này lại có kịch bản thích hợp, tôi sẽ tận dụng hết khả năng diễn tiếp, cám ơn mọi người!"
Tống Như cúi đầu với mọi người, sau đó cầm áo choàng cùng cúp xuống khỏi bục.
Tiếng vỗ tay dưới sân khấu thật lâu vẫn chưa tan hết. . . . . .
Đêm nay, đối với cô mà nói là một đêm vô cùng hạnh phúc, hình ảnh cô cùng Dương Gia Cửu nắm tay nhau cũng được đăng lên trang bìa rất nhiều tạp chí giải trí!
. . . . . .
"Bên kia đã chuẩn bị tốt chưa?" Chị Hy ở hiện trường hôn lễ lần lượt kiểm tra .
Trần Viễn không thể không đi tới nhắc nhở cô: "Em hiện tại cũng đang mang thai đấy! Chú ý sức khỏe."
"Vâng vâng vâng, haiz, mấy người các anh, để bóng bay cùng với hoa đẹp mắt một chút!"
Trần Viễn cũng không có biện pháp nào với cô cả, đành phải che chở cô trước sau, sợ cô vấp ngã.
Thượng Quan Lệ mặc lễ phục, ở hiện trường nhìn xung quanh : "Thụy Khắc, nhìn kìa, kia có phải khinh khí cầu mà lát nữa bọn họ sẽ ngồi lên hay không? Thật lãng mạn quá, vì sao khi em kết hôn lại không có!"
Thụy Khắc xấu hổ ho khan một tiếng: "Nếu em muốn ngồi, lát nữa chờ hôn lễ bọn họ xong, anh ngồi với em!"
Trong phòng trang điểm, Tống Như còn không biết sắp đến hôn lễ của mình! Cô còn tưởng rằng chỉ là chụp hỉnh quảng cáo áo cưới, đợi đến khi Bùi Hiển Hiển cùng với Anh Mạt đem lễ phục đến, cô liền kinh hãi.
"Đây là thương hiệu áo cưới nào vậy! Long trọng như vậy?"
Bùi Hiển Hiển cười hì hì, không trả lời, Anh Mạt còn làm ra vẻ bình tĩnh: "Mau mặc vào đi, sắp muộn rồi ."
Nửa tiếng sau.
Tống Như trang điểm xong đi ra khỏi phòng trang điểm, nhưng cô nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy rất không bình thường.
Vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Dương Gia Cửu mặc một bộ âu phục màu đen, từ trong một gian phòng thay quần áo khác đi tới.
Đại sảnh to như vậy, chỉ có hai người đứng mặt đối mặt.
Trong nháy mắt ấy, Tống Như bỗng nhiên hiểu được .
Dương Gia Cửu khóe miệng khẽ cười, bước đến trước mặt cô: "Vẫn không giấu được em, bà Dương."
Tống Như kinh sợ . . . . . .
Tất cả bạn bè tốt của hai người đều chạy đến, bên ngoài gió thổi nâng lên chiếc khăn trên đầu cô, bài ca hôn lễ cũng vang lên.
Tống Như cảm động nhìn Dương Gia Cửu: "Sao anh không nói với em. . . . . ." Khóe mắt cô phủ đầy những giọt lệ trong suốt.
Dương Gia Cửu nhìn cô, trịnh trọng quỳ một gối xuống trước mặt cô.
"Tuy rằng, chúng ta đã kết hôn, nhưng anh còn chưa một lần cầu hôn em."
"Tống Như, anhyêu em, gả cho anh nhé."
Bộ dáng anh thâm tình mà tao nhã.
"Em nguyện ý."