Tôi chạy thẳng vào lớp, mồ hôi mồ kê chảy nhễ nhại. Và đcm tôi phải hứng hết cái ánh nhìn của cả lớp. Chúng nó nhìn tôi đéo khác gì nhìn một con lập dị vậy á. Mà cũng phải, combo tội lỗi đi học muộn + mặc sai đồng phục ngay trong ngày đầu tiên đi học thì đương nhiên sẽ trở thành chủ đề bàn tán của chúng nó rồi. Tôi chào cô, vội vàng xin vào lớp rồi tìm ngay vị trí còn trống để ngồi. Hic hic nhục chết mất. Giờ tôi chỉ muốn đào cái lỗi rồi chui xuống cho đỡ nhục. Nói thật cả đời tôi chưa bao giờ chịu nỗi nhục nào lớn đến vậy. Cấp 2 tôi chả bao giờ đi muộn mà nếu có thì cũng chạy thẳng vào trường vượt qua đám sao đỏ đang nhốn nháo gọi tôi lại. Nhưng bây giờ chịu không trốn được. Khác nữa là tôi không thân quen bất kì một ai trong này hết. Điều này càng tệ hơn. Không biết mọi người sẽ nhìn tôi như thế nào nữa. Nhanh kết thúc buổi học giùm tao cái trời ơi.
“Tùng... tùng... tùng...”
Hồi trống vang lên. Tuyệt vời, tôi đã chờ khoảnh khắc này lâu lắm rồi đó. Linh hồn tôi như được giải thoát vậy. Tôi vội vã định chạy ra khỏi lớp thì thấy thầy trưởng ban đạo đức ngó vào lớp. Tôi hú hồn, giật mình đứng phắc lại
- Lớp trưởng phân công 2 bạn phạm lỗi hôm nay ở lại trực nhật nhé
Trời ơi sao cái giọng trầm ấm của thầy lại phát ra mấy câu chữ gây tổn thương như thế? Rồi xong, tôi muốn về nhà quá đi. Thế là tôi ở lại cùng với một bạn nam nữa để quét lớp các kiểu. Thật tình, mấy anh chồng 2D đẹp trai còn đang đợi tôi về ngắm mà.
Dọn xong, khoá cửa cận thận, tôi nhanh chóng nhảy lên con xe đạp đỏ ngầu của mình rồi đạp 1 mạch về nhà. Cái tiết trời mùa hè ở Bắc Bộ đáng sợ thật đấy. Tôi còn chả mang áo chống nắng, chỉ mang theo một cái mũ lưỡi trai mà tôi lấy được của 1 tour du lịch. Vừa đi vừa ngán ngẩm những chuyện đã xảy ra hôm nay, lại còn bị nắng gắt 38 39 độ rọi thẳng vào. Như này không điên tiết lên mới lạ. Về đến nhà, tôi vất ngay cái xe đạp vào 1 góc, chạy lên phòng, ôm lấy chiếc điện thoại yêu dấu. Sau khi gặp những điều xui xẻo thì điều đầu tiên phải làm là gì? Đương nhiên là mở mess lên tâm tình với mấy đứa bạn thân về sự đen hơn chó của mình rồi. Bật mess lên, tôi nhắn 1 lúc cho 2 thằng bạn tôi. Một đứa đỗ trường chuyên của tỉnh (THPT LHP), học chuyên toán - Nguyễn Quốc Huy trước học chung với tôi, là đứa bạn thân duy nhất của tôi năm lớp 9. Chơi thân với nhau mà đứa trượt đứa đỗ cũng khổ lắm chứ. Đứa còn lại cùng trường với tôi - Vũ Minh Hải nhưng học ban A1 ở lớp 10A3 ngay bên cạnh còn tôi học ban A
[Ê mày hôm nay tao đen vãi, ngày đầu tiên đi học đã đi muộn, sai đồng phục rồi phải ở lại trực nhật. Cuộc sống sau này của tao chắc đéo yên rồi. Cíuuuuuu]
Đúng là chị em tốt, Huy nó thả sad rồi rep luôn:
[Khổ thân. Thôi không sao hết, đầu năm đen thì sau này sẽ may. Mà thực ra chắc do chị tạo nghiệp nên giờ bị quật đấy. Thôi không sao cả, không đen bằng em chuỗi deafeat 10 rồi này]
Cái thằng nghiện này. Tôi nhanh chóng táy máy:
[Mày chơi game đen thôi chứ học tập có bao giờ đen đéo đâu]
[Mày sao mà hiểu được] - Nó cãi - [Anh của tao mà đúng thêm 1 câu trắc nghiệm là cao nhất lớp rồi đcm]
Má tức thật chứ. Nói chuyện với bọn học giỏi cũng đau tim quá. Thôi kệ nó vậy. May nó với tôi thân nhau và nó không ở đây, nếu không tôi đã cho nó ăn đấm lâu rồi. Mà ít ra nó cũng rep được một câu an ủi xong mới quay ra khịa. Còn thằng Hải lát sau nó mới rep, nhưng mà rep máu chó vãi:
[🥥🥥🥥]
[Đm muốn đập mày ghê]
[Mày tuổi ***]
Clm quạo thật chứ lại. Tôi phải chịu đựng cái kiểu rep ngứa đòn này bao nhiêu lần rồi. Nhưng mà ít nhất vẫn còn đứa để nhắn tin là tôi vui rồi.
[À mà trường mình vào học lúc 7 giờ kém 10 à? Sao hôm qua mày kêu tao 7 giờ mà]
Tôi hỏi tội nó luôn
[Ơ hay tao nói thể hồi nào. Mày hỏi tao giờ đánh trống thì chả 7 giờ còn gì con ngu này]
[Vãi ***]
Vl ạ. Mẹ nó trẻ con mẫu giáo còn biết tôi hỏi nó vậy nghĩa là mấy giờ đến trường không muộn. Cái thằng hâm này. Tôi tức lắm. Tại nó mà tôi muộn học. Nói vậy thôi chứ thực ra tôi cũng muộn 1 phút.
Những ngày tiếp theo, tôi vẫn đi học trong thầm lặng, trong cái tình trạng đéo quen một mống nào trong lớp cả. Đương nhiên một số người cũng chủ động nói chuyện 1 2 câu với tôi nhưng tôi thấy không hợp chút nào. Các bạn nói chuyện nhỏ nhẹ xã giao quá tôi không biết nói gì luôn. Và suốt một khoảng thời gian chúng nó nghĩ tôi ngoan hiền ít nói trầm tính. Hồi đấy quen dịch nên tôi vẫn đeo khẩu trang. Nhiều lúc cười chúng nó cũng không nhìn thấy nên tưởng tôi nhạt nhẽo
Một ngày đẹp trời tôi phải giữ sổ đầu bài. Công việc này đúng là ám tôi rồi. Hồi cấp hai, tôi đã phải giữ sổ đầu bài từ năm lớp 7 vì lí do chữ đẹp. Tại lúc đấy vẫn quen nét tiểu học nên chữ tôi cũng sáng sủa rõ ràng. Dần dần lớp 8, lớp 9 cứ theo đà mà lên, tôi luôn phải cầm sổ đầu bài. Nhưng hồi đó nhàn lắm, có khi tôi cầm sổ đầu bài về cũng chả ai quan tâm. Nhưng bây giờ là thảm hoạ. Thủ tục rườm rà chết. Mỗi buổi học, tôi lại phải cất sổ đầu bài xuống phòng giáo dục đạo đức, xong kí nhận các kiểu để hôm sau lại lấy lên tiếp. Tôi sẽ không có ý kiến nhiều về công việc này nếu như tôi không dính vào con ** tình yêu.
Hồi đó, mới vào trường tôi không nghĩ là sẽ có ai khiến tôi rung động được ngay đâu. Nhưng có vẻ như càng nghĩ thì thực tế nó càng đi ngược lại. Tôi không may lại có ý với một đứa trong lớp, lại còn từng học chung nữa. Tệ quá đi!
Mỗi giờ ra về, tôi đều phải đi nộp sổ đầu bài. Điều này cản trở tôi về cùng một lúc với crush. Mà cũng không hiểu kiểu gì sao cô lại nhắm trúng tôi mà đưa sổ vậy chứ, chọn đúng người ghê. Và ngay ngày hôm sau tôi đã quên khuấy đi việc phải nộp sổ về phòng Đạo đức làm lớp bị trừ điểm thi đua. Nhưng cũng may cô khá quý tôi nên đã cho qua. Có lẽ cũng không quá đen
Thực ra tôi cũng chả lường trước được mình dính vào con ** tình yêu đâu. Thú thật tôi rất dễ bị gây ấn tượng và cũng khá thoải mái với người khác nên nhiều khi chẳng may thấy vừa mắt một ai đó. Lúc đầu chỉ là thấy quen nên chú ý nhưng sau đó tôi đã lỡ thích Phan Bình Trọng, ngồi chung bàn nhưng cách tôi một đứa
Trọng học cùng tôi hồi cấp 2. Ngoại trừ hỏi bài ra thì tôi cũng chả tiếp xúc gì với nó cả. Nhưng dạo này tự nhiên nó cứ gần gần tôi làm tôi tự nhiên thấy nó đẹp lạ lắm. Đẹp kiểu tri thức còn mặt thì nhìn cũng tạm. Tất nhiên tôi không phải dạng mĩ nhân hotgirl nên cũng không yêu cầu quá cao về gương mặt. Chỉ là có trai đẹp thì vẫn mê, còn thích thì vẫn cứ thích. Do tôi với nó ngày xưa cùng học chuyên Hoá nên đương nhiên nó cũng học giỏi Hoá như tôi. Nhưng đặc biệt nó rất giỏi Anh. Trai biết ngoại ngữ thì thật sự rất cuốn. Dạo này nó hay xuất hiện gần tôi lắm, làm tôi lại càng hi vọng. Thực sự cách duy nhất để tôi kéo dài cuộc trò chuyện là tranh luận hoá với nó
- Ê hình như cái này phải chia 3TH: acid dư, base dư, phản ứng hết chứ
Tôi giả ngu
- Đâu, KClO tẩy màu mà, không cần chia, quỳ tím hoá đỏ xong mất màu thôi
- Ủa tao tưởng có NaClO với HClO mới tẩy màu được
- Không, vậy đi thi ngu đấy
Thực ra chỉ là cuộc nói chuyện bình thường nhưng tôi cũng khoái vãi. Đúng là yêu vào nó lạ lắm. Cảm giác chỉ cần một cái nhìn, một cái chạm tay thôi là cả ngày hôm đấy tươi roi rói. Đến đêm đi ngủ rồi vẫn còn nghĩ mãi, luôn mong chờ nhanh đến ngày hôm sau để còn được gặp. Có những lúc mà nó còn xuất hiện trong giấc mơ của tôi, lại càng khiến tôi có động lực theo đuổi. Tôi đã kiên trì, thường xuyên để kẹo lên bàn nó mỗi tuần. Đúng kiểu nửa muốn cho người ta biết, nửa thì không. Có tiết thay đổi chỗ ngồi do giáo viên khác sắp xếp, tôi được ngồi cạnh nó. Chính tôi cũng thấy mình bị ngớ ngẩn khi quá để ý những cái chạm tay nhẹ. Thích thầm là một cảm giác gì đó khiến cho người ta vui buồn lẫn lộn.
Thích một ai đó còn có thể trở thành động lực, năng lượng tích cực để khiến ta cố gắng. Chính vì lí do này mà tôi đã cố gắng giữ vững thành tích tốt ở cả 3 môn quan trọng Toán Lý Hoá. Văn cũng tạm ổn, còn Anh thì tôi bất lực thật sự. Giữa kì một, tổng điểm năm môn của tôi đứng top 3 lớp và top 24 của khối. Lí do tôi cố gắng là Trọng chắc chắn sẽ được lên nhận thưởng điểm Anh cao nhất lớp và còn gì bằng nếu tôi được đứng cạnh nó. Mọi sự cố gắng luôn được đền đáp, tôi với Trọng thật sự được chụp chung một khung hình. Tuy không được đứng cạnh nhưng được đứng ở bên trên nó như vậy tôi cũng mãn nguyện rồi
Thực ra ngoài việc không có bạn thì mọi chuyện bây giờ tôi cũng thấy bình thường thôi. Giá mà cuộc sống cứ mãi yên bình trong những tháng ngày đẹp đẽ như này