Như thường lệ, những đứa không phận sự đều trở về nhà còn lũ tập văn nghệ chúng tôi sẽ ở lại trường đến gần tối
- Nam! Mày định ra ngoài à? Tiện đường mua hộ tao cái bánh mỳ chỗ Lưu Hữu Phước được không? Tao lười quá
Thấy Nam đang có ý chuẩn bị rời đi, tôi dúi vào tay nó tờ 50k
- Nhiều vậy? Mày húp hết 50k như vậy thì tý nữa tao gãy tay mất
- Cmm. Có bánh mì nào 50k đâu, tao đưa mày tiền sáng nay. Vẫn còn thiếu thì cho nợ đi
Nghe nó nói vậy tôi mới nhớ ra hôm nay tôi phải tập chung với nó. Tự dưng áp lực ngang
- Tao đã bảo là tao trả mà, mày lo cái gì? Thôi tý nữa đem tiền thừa về trả mày sau
- Không cầ...
Tôi chưa kịp nói hết câu thì nó đã phóng vụt ra khỏi lớp rồi. Vậy là trong lớp chỉ còn có tôi lủi thủi một mình. Ngồi không cũng thấy chán nên tôi quyết định ra ngoài sân trường đi vòng vòng. Và chắc chắn đó là một quyết định sai lầm với cái cuộc sống cấp 3 phức tạp rắc rối của tôi
Vừa xuống đến tầng một thì ánh mắt tôi đã va phải thằng Trọng. Nó không trong đội văn nghệ mà vẫn luẩn quẩn ở đây làm gì không biết. Bình thường cứ trống là nó nhảy lên xe về nhà luôn khiến tôi hồi đấy chả có cơ hội để rong ruổi. Cơ mà bây giờ sự xuất hiện của nó lại khiến tôi thấy không được thoải mái cho lắm. Tôi lướt qua nó như người dưng
Bỗng nó chộp lấy tay tôi
- Dương... Mày với Nam không phải là bạn bình thường đúng không?
Hơ hay nhỉ, chuyện này thì liên quan gì đến nó đâu?
- Phải thì sao mà không phải thì sao? Có ảnh hưởng gì đến mày à?
Tôi đáp nó một cách thờ ơ
- Nếu không còn chuyện gì tao đi trước nhé
Tôi định rời đi thì...
- Tao thích mày
Biết ngay từ đầu gặp nó đã không bình thường rồi mà
- Lúc trước mày cũng thích tao mà, phải không?
- Xin lỗi, lúc trước với bây giờ chả liên quan gì đến nhau cả. Mày đã nói gì mày quên rồi sao? Tao không thích bị thao túng đâu
Tôi rời đi với những cảm xúc khó chịu vô cùng. Mà thực ra tôi có hơi suy nghĩ rằng nếu chỉ là trêu đùa thì có nhất thiết phải bày tỏ thật không. Rốt cuộc là thật hay một trò đùa mạnh hơn lúc trước, tôi cũng không phân biệt được. Mệt ghê, giờ chỉ muốn lên lớp nằm ngủ
- Dương!
Là Đăng. Nó đang ngồi ở một ghế đá dưới gốc cây bàng. Nó rảnh rỗi vậy cơ à
- Ông không đi đâu hả?
Tôi chạy đến gần
Nó dịch ra, chỉ tôi ngồi xuống
- Muốn lắm nhưng hết tiền rồi, ăn nhiều không cosplay được đâu. Mà bà sao vậy, trông như mới bị bắt nạt ý?
- À không, không sao đâu
- Khổ thân, mới rời Nam vài phút thôi mà đã thành ra vậy rồi
- Nói vớ vẩn cái gì vậy hả?
Tôi thở dài, nhưng đúng là khi có Nam ở bên, tôi khá hơn thật. Tự nhiên mong nó nhanh về
- Nè, có muốn đi xem phim không? Tháng tới có movie 0 Jujutsu kaisen đấy, bà đi không?
Bình thường thì tôi không quan tâm đến mấy movie đâu nhưng nghe nói chồng Toge năm nhất của tôi đẹp trai lắm nên cũng muốn đi. Cơ mà hình như tháng 12 chúng tôi thi luôn hay sao ý mà
- Sợ trùng lịch thi á, bố mẹ tôi giết tôi mất
Đành phải từ chối vậy, chứ cũng muốn đi lắm
- Ơ đừng... Đi đi mà, đi một mình chán lắm. Rủ cả Bảo Anh đi nữa nhé?
Đến đây thì đầu tôi nhảy số luôn. Sao Bảo Anh lại xuất hiện trong cuộc hội thoại này nhỉ?
- Á à, tôi hiểu rồi. Thì ra ông coi tôi là công cụ lôi kéo Bảo Anh đúng không?
Tôi cười, nhìn nó đầy gian xảo
- Sao tôi dám, có phải Kiyotaka Ayanokoji đâu mà dám lợi dụng bà. Anh tôi vả chết
- Anh?
- Ý chết nhầm, ý tôi là tôi chỉ muốn nhờ bà mời Bảo Anhh...
Trời ơi mọi chuyện bắt đầu thú vị rồi đấy. Gì chứ động đến chuyện tình cảm, lại còn liên quan đến bạn của tôi nữa. Phấn khích v. Tôi phải bật mode chuyên gia tư vấn tình cảm dù chưa một mảnh tình vắt vai và cũng chưa bao giờ làm theo
- Hehe, được đấy. Không ngờ người bạn bé nhỏ đáng iu của tôi lại lọt vào mắt cựu lớp trưởng đấy. Vinh dự ghê
- Ông nên mời thẳng thì nó mới hiểu rõ chứ
- Nhỡ đâu nó hiểu ra cái ghét tôi luôn trong khi tôi chưa kịp làm gì thì sao?
Đăng nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng
- Thế này, bây giờ tôi giúp ông mời nó. Xong lúc đến đấy tôi giả vờ đi vệ sinh cho mấy người vào chọn chỗ trước rồi tôi vào sau, ngồi trên hoặc dưới
Tôi nói với vẻ vô cùng tự tin như người từng trải hay chuyên gia tư vấn vậy
- Cảm ơn nhé
Nó cười
Bảo Anh nó cũng đu hus như tôi nên tôi cũng chả dám chắc là Đăng có cửa không nữa. Với ngoại hình chuẩn và gương mặt điển trai này thì con gái chắc chắn sẽ mê nó như điêu đổ. Còn với con Banh thì tôi chịu. Tự nhiên tưởng tượng cảnh hai đứa nó mà lấy nhau về mỗi đứa ngồi một góc ngắm hus với waifu của mình thì cũng ngộ thật
Ngồi buôn một lúc thì Nam quay trở lại, Đăng nó ngay lập tức đứng phắt dậy
- Về nhanh thế?
- Thế mày muốn tao về muộn để tận hưởng tiếp chứ gì?
- Hả?
Tôi không hiểu nó nói cái gì hết
- Bỏ bạn mua đồ cho gái, kêu đi mua giùm thì bảo lười. Có ai tồi như vậy không?
Đăng nhìn Nam đầy thất vọng. Nếu tôi nhìn không nhầm thì Nam nó vừa liếc Đăng một cái thì phải. Thằng Đăng cũng im, không dám ho he gì nữa
- Của mày đây
Nam đưa tôi túi bánh, trong có cả tiền thừa. Nó không lấy thì thôi vậy, để hôm khác tôi mời nó cũng được
- Cảm ơn. Muốn ăn không?
Tôi chìa cái bánh ra cho nó. Dù sao nó cũng giúp tôi rất nhiều, coi như cho nó ăn cùng để trả ơn vậy
Chả nói chả rằng, nó cắn luôn một miếng
- Ê mày không bẻ ra à?
- Bẻ khó lắm, rơi hết nhân ra đấy
Hình như cũng chả ai để tâm mấy cái chuyện vớ vẩn như này đâu. Dù sao sáng nay tôi với nó cũng uống chung rồi nên chắc không vấn đề gì. Nhưng mà cái điệu cười khúc khích của thằng Đăng khiến tôi không tài nào tập trung ăn được
- Cười cái gì vậy?
Tôi quay ra hỏi thằng Đăng
- Nó đói nên phát điên đấy
Nam nhìn nó với vẻ thờ ơ
- Không, tôi bị tổn thương tâm lí trầm trọng đấy. Tại sao 2 người có thể ngang nhiên giữa sân trường vậy?
Cái thằng này tự dưng làm bầu không khí trở nên ngượng ngùng. Khổ thật chứ, tôi đã cố tập trung ăn rồi mà
- Mày ồn quá đấy, đi đi cho tao nhờ
- Đi thì đi, ở đây cũng không chịu được lâu. Chị Dương nhớ giữ bí mật cho em nhé!
Nói rồi nó chạy đi mất
- Mày với nó nói gì vậy?
- À, chuyện vặt ý mà
Tự dưng Nam im bặt, mặt nó lạnh tanh làm tôi rén quá
Thời gian cứ trôi qua như vậy, chẳng mấy chốc đã hết 30 phút đổi giờ. Bây giờ tôi vừa háo hức mong chờ vừa lo lắng căng thẳng không thôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ tập chung với thằng Nam cả. Với cả Hải Anh nó chắc gì đã để yên cho tôi. Tôi cũng muốn biết tại sao có thể đổi người, Hải Anh là lớp trưởng mà nó cũng chịu hay sao? Tôi muốn hỏi Nam nhưng nghĩ lại không dám
Đến sân tập, tôi cảm thấy Hải Anh như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Là do suy nghĩ chủ quan xong tự hù mình hay là thật tôi cũng chả biết. Áp lực thật sự. Và tôi cũng nhận ra ánh mắt Đăng Hoàng đang cầu cứu tôi
Tôi đổi thì đương nhiên nó phải tập với Hải Anh rồi, sao tôi không nghĩ đến chuyện này nhỉ. Nhìn thằng bé mà thấy thương quá
- Tập trung vào tao này, mày cứ vậy thì bao giờ mới được hả?
Nghe thấy giọng thằng Nam, tôi không dám liếc ngang liếc dọc nữa
- Tao xin lỗi...
Không hiểu sao tự nhiên thằng Nam lạ quá làm tôi sợ. Tôi cố nhớ lại xem mình có làm gì chọc giận nó không mà chả nhận ra gì cả. Tôi sắp chết vì sự căng thẳng này rồi
- Mày tập trung vào xem nào! Cứ nghĩ đi đâu vậy?
- Ai bảo mày nghiêm túc quá rén thấy mẹ
Đến nước này nói thật thôi chứ cứ vậy tôi sẽ chả làm được gì nên hồn trong buổi hôm nay mất
Lúc này thái độ nó quay ngoắt 180 độ khiến tôi cũng méo thể lường trước được
- Hoá ra mày căng như dây đàn vậy là vì tao à. Cảm động quá đi mất!
- Mày có bình thường không đấy, tý nữa tao trầm cảm chết luôn ở đây rồi
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Nó cười như chưa từng có gì xảy ra vậy. Tôi cũng không hiểu nổi nó đang nghĩ gì nữa. Với một số người tôi có thể nói những điều muốn nghe, muốn làm để họ thoải mái nhưng nó thì khác. Nội tâm rắc rối nửa đùa nửa thật này của nó khiến tôi cũng chả thể hiểu nổi nữa
Bỗng dưng nó nhấc bổng tôi lên
- Mày làm gì vậy?
- Tập chứ sao. Đừng nói mày quên động tác rồi nhé
Nó lúc nào cũng khiến tôi bất ngờ hết. Tôi với nó đang mặt đối mặt khiến tôi càng thấy rõ hơn sự điển trai, nam tính của nó. Nó vẫn giữ trên môi một nụ cười nhẹ nhàng, ấm áp. Tôi đang ở trong vòng tay của nó
Nghĩ đến đây nhiên trong người tôi nóng ran lên. Tôi lo không biết tai mình có bị đỏ một cách rõ rệt không nữa
- Mày... mày bớt đẹp trai đi được không?
Thực ra tôi cũng không hiểu sao lúc này tôi có thể thốt ra một câu lộ liễu như vậy. Thế này có khác nào thừa nhận tôi đang bị đắm chìm trong cái nét đẹp chết người này của nó đâu
- Thế mày phải bớt đáng yêu đi một tý thì tao có thể suy nghĩ lại
Giờ trong tôi đang rất rối loạn. Nó mới khen mình đúng không? Sao nó có thể nói ra câu đấy một cách tự nhiên như vậy? Cùng với một chút sự vui sướng, tôi cũng phát hiện ra mạch cảm xúc kì lạ, lòng vẫn tự dặn mình phải lấy lại bình tĩnh
- Nếu tao đáng yêu thì gu mày cũng mặn thật đấy
Tôi nhìn nó với ánh mắt bình tĩnh, thực ra trong lòng đang vui gần chết. Lâu lâu mới có người khen mình
- Thiếu muối thì sao mà sống được?
Rồi đột nhiên nó quay một vòng làm tôi chóng hết cả mặt
- Nào, đừng bị tao quyến rũ mà quên động tác đấy nhé
Nó cười rãnh mãnh
- Mày hơi tự tin thái quá về nhan sắc của mày rồi đấy
Tôi thở dài nhưng nó nói đúng thật. Đáng sợ nhất không phải trai đẹp mà là trai biết đọc hướng dẫn sử dụng nhan sắc. Nhiều lúc cũng ngầu nhưng nhiều lúc lại chả khác gì thằng bé lên ba có nét gì đấy khá dễ thương.
Tập văn nghệ mà não muốn rớt ra khỏi đầu luôn
- Nước không?
Nam đưa cho tôi chai chanh muối. Tôi đón lấy tu một ngụm
- Mày làm cách nào mà Hải Anh chịu để cho đổi cặp vậy?
Tôi thắc mắc
- Đơn giản thôi. Tao nhờ My đấy. Việc văn nghệ là do lớp phó văn nghệ phụ trách, không phải lớp trưởng
- Nhưng Hải Anh để yên à?
- Hải Anh không làm gì được đâu. My trung lập nửa vời, thực ra nếu không nhầm thì nó cũng không thích Hải Anh lắm
Thật ra nghe có vẻ cũng giống tôi quá. Không đến nỗi ghét nhưng cũng không thích. Tự dưng lại muốn làm quen ghê
Tự nhiên nó đặt tay lên đầu tôi
- Yên tâm đi. Cái lớp này không đáng sợ như mày nghĩ đâu
Có lẽ vậy, tôi đã quá dè chừng cẩn thận và giữ khoảng cách với mọi người xung quanh trong khoảng thời gian dài. Phải thay đổi thôi
- Đi nào. Tao chở mày về
Nam ngoắc ngoắc gọi tôi. Tôi cũng chả nghĩ gì nhiều nữa mà cười một cách tự nhiên, đi theo nó. Đúng là nhẹ nhõm hơn hẳn
- Tao biết tại sao mày lại tên là Ánh Dương rồi
- Whyy?
- Bởi vì mặc dù trời lờ mờ tối nhưng tao vẫn thấy rõ được gương mặt mày khi cười thoải mái như vậy. Nó như là tia nắng sáng rực trong màn đêm vậy
- Hehe quá khen
Nó nói ra mấy câu sến chết đi được, má tôi lại nóng lên. Mà thôi cũng đâu có quan trọng đâu, cứ vui là được
Nó chở tôi về đến nhà nó thì trả xe cho tôi. Buổi tối hôm nay yên bình thật