Ánh Dương Rọi Sương Mờ

Chương 4




Bên nhà họ Chử cũng không sắp xếp người đến đón Tống Tư Dương đi ngay, cậu bé vẫn ở lại phụ chăm nom cô nhi viện trong suốt kỳ nghỉ hè.

Mặc dù trong viện có các cô dì bảo mẫu, nhưng một người phải chăm sóc tận mấy người, ngoài những đứa trẻ bị bỏ rơi thì đa số đều là trẻ em khuyết tật, càng cần sự chăm sóc hơn, cho nên mọi người thường xuyên bận tới mức chân không chạm đất, có thêm một cánh tay trợ lực cũng phần nào giảm bớt áp lực của mấy cô dì bảo mẫu.

Tống Tư Dương hiện tại đang cho một bé trai bị thiểu năng ăn cơm, đứa nhỏ bảy tuổi vẫn chưa biết nói, cơm cũng chẳng chịu ăn, cứ quấy nhổ nước bọt vào bát, miệng cười ngây ngô.

Tống Tư Dương cũng không giận, kiên nhẫn dụ dỗ: "Chúng ta ăn thêm một muỗng nữa thôi được không?"

Nhóc con rung đùi hí hửng với tay tới bát cơm, cũng may Tống Tư Dương tránh nhanh, bằng không bát cơm cũng đổ mất.

Thi Nguyên thấy thế cất giọng nói: "Anh Dương, nhóc không muốn ăn thì kệ nó đi."

Thấy bát cơm cũng vơi hơn nửa, Tống Tư Dương cũng không ép buộc nữa, cầm khăn giấy lau mặt cho nhóc con, sau đó để nhóc tự ra ngoài chơi, hiện tại mới bắt đầu ăn cơm.

Thi Nguyên bưng khay đồ ăn lại, có chút rầu rĩ không vui dùng đũa chọt bát cơm hỏi: "Tuần sau anh phải đi sao?"

Chỉ còn mười mấy ngày nữa bắt đầu vào năm học, hôm qua viện trưởng Chu cũng đề cập đến với Tống Tư Dương rằng thứ ba tuần sau người bên nhà họ Chử sẽ đến đón cậu.

Viện trưởng Chu đúng là đoán không sai, Chử Minh Thành quả thật muốn để Tống Tư Dương ở chung với Chử Việt, trước khi vào học đón Tống Tư Dương đi cũng vì muốn cậu làm quen với con trai mình trước.

Tống Tư Dương chỉ ừm một tiếng, cậu biết Thi Nguyên không nỡ rời xa mình.

Thực ra trong lòng cậu cũng không nỡ rời xa cô nhi viện, đặc biệt là xa Thi Nguyên và Nhân Nhân, thế nhưng người ta có câu tạm thời chia xa là để chuẩn bị cho lần gặp gỡ tốt hơn, cho nên liền an ủi đối phương: "Chủ nhật anh sẽ về chơi với em."

Thi Nguyên nhỏ hơn Tống Tư Dương một tuổi, khi chào đời bị ruồng bỏ, năm cậu năm tuổi được một cặp vợ chồng nhận nuôi, rốt cuộc mấy tháng sau người vợ mang thai nên trả cậu về, sau đó cũng lay lắt qua mấy nhà, cuối cùng vẫn về lại Thịnh Tinh, quen với Tống Tư Dương, dần dà trở thành anh em tốt.

Suốt bao năm qua, cả hai cùng nhau lớn lên, cậu không hề nghĩ tới việc Tống Tư Dương sẽ rời khỏi nơi này.

Lời động viên của Tống Tư Dương chỉ có một xíu tác dụng, nhưng Thi Nguyên nghe không lấy làm vui nổi, vẫn vui vẻ đáp: "Nếu như anh mà không giữ lời em liền mang hết kẹo cho Nhân Nhân ăn, không chừa lại cho anh viên nào luôn."

Tống Tư Dương cười nói: "Anh cũng đâu có đòi kẹo như Nhân Nhân đâu chứ."

Trong chớp mắt, cuối cùng cũng đến ngày Tống Tư Dương lên đường.

Ngày hôm nay trong tiết Đại Thử, mặt đất bốc hơi nóng oi bức, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống người chẳng thể nào mở mắt nổi.

- tiết Đại Thử: là thời điểm nóng nhất của mùa hè, thường rơi vào ngày 22 tháng 7 và kết thúc ngày 07 tháng 08.

Thi Nguyên ôm Nhân Nhân đứng c""ạnh viện trưởng Chu ở cửa tiễn Tống Tư Dương. Nhân Nhân bĩu môi, rặt một vẻ muốn khóc nhưng lại chẳng dám khóc. Tống Tư Dương xoa xoa mặt cô bé, rồi căn dặn Thi Nguyên: "Đừng cho Nhân Nhân ăn nhiều kẹo quá, sâu răng con bé."

Tài xế do nhà họ Chử phái đến đang chờ, thời gian bọn họ nói lời tạm biệt cũng ít ỏi.

Viện trưởng Chu ôn tồn cầm lấy tay Tống Tư Dương bảo ban: "Con phải ghi nhớ những lời ta dặn."

Tống Tư Dương trịnh trọng gật đầu rồi lên xe, còn thò cái đầu ra cửa vẫy tay chào mọi người.

Chiếc xe nghênh ngang bắt đầu rời đi, hình ảnh của ba người dần dần khuất khỏi tầm mắt cậu. Tống Tư Dương lưu luyến thôi không nhìn nữa, ngoan ngoãn ngồi đàng hoàng như một cậu học sinh tiểu học ở ghế phía sau.

Bên trong xe lúc này đây vô cùng yên tĩnh, chỉ có hơi lạnh vù vù từ máy lạnh bên trong. Tài xế là một người đàn ông khoảng chừng bốn mươi tuổi, Tống Tư Dương đang định mở miệng lễ phép chào đối phương một tiếng chú, thế nhưng thấy gương mặt ông nghiêm túc nhìn thẳng, cuối cùng không dám nói thành lời.

Tống Tư Dương không thể làm gì khác hơn là nhớ lại cuộc trò chuyện giữa cậu và viện trưởng Chu mấy hôm trước.

Chử Minh Thành là một doanh nhân bận rộn, cho đến hiện tại cậu vẫn chưa gặp lại ông, chỉ biết đối phương đang làm thủ tục nhập học tại một ngôi trường quốc tế nổi tiếng cho mình, nghe đâu học phí của ngôi trường tư nhân kia đắt đến nghe mà líu lưỡi, khoan hẵng bàn đến chi phí khác, ngay cả học phí trong một kỹ hơn trăm ngàn tệ.

Tống Tư Dương cầm trên tay giấy báo nhập học khắc họa hoa văn nổi tinh xảo, thế nhưng lại không vui như bản thân tưởng tượng, mà chỉ cảm thấy luống cuống cùng hoảng sợ.

Học phí trong một kỳ bằng chi tiêu mấy năm trong cô nhi viên, Tống Tư Dương bị kinh sợ đến mức thay đổi suy nghĩ.

Viện trưởng Chu cũng nhận ra được cậu đang nghĩ gì, người bèn dùng những lời nói ý nghĩa sâu xa nhắn nhủ với cậu rằng nếu không phải cậu cũng sẽ là một người khác, tại sao phải từ bỏ?

Cậu có được kết quả tốt như vậy, tất nhiên cũng phải trả giá.

Chử Minh Thành chỉ có một yêu cầu, khi ở trường luôn luôn phải chú ý đến Chử Việt mọi thời điểm, một khi đối phương có bất kỳ khác thường nào phải lập tức báo cáo, nhưng đây chỉ mới là bề ngoài.

Dù cho Chử Minh Thành không đề cập tới, Tống Tư Dương cũng biết sẽ có rất nhiều điều kiện ngầm khác.

Người nói rằng, cậu là người chịu sự giúp đỡ từ nhà họ Chử, căn bản thấp hơn một cái đầu, đây chính là sự thật không thể chối cãi. Vì lẽ đó, dẫu rằng chuyện lớn hay là chuyện nhỏ, cậu đều phải đặt Chử Việt lên hàng đầu, quan trọng nhất là đối phương có bệnh tim, cậu tuyệt đối không thể rước họa lớn chọc cho Chử Việt tức giận.

Tống Tư Dương chưa từng bị viện trưởng Chu dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy nhắc nhở mình.

Cậu ngơ ngác hiểu ra, người nhà họ Chử không chỉ một tìm cho Chử Việt một người theo sát giúp đỡ học tập, mà còn là một trợ lý, thậm chí là một người hầu nói gì nghe nấy.

Tống Tư Dương nhìn đường phố từ từ trở nên xa lạ ngoài kính xe, âm thầm nghiền ngẫm lại lời viện trưởng Chu dặn, thậm chí còn muốn ngấm chúng hòa vào xương máu để nhớ thật kỹ.

Chiếc xe tiến vào khu biệt thự tấc đất tấc vàng, Chử Minh Thành đặc biệt mua một căn biệt thự cách ngôi trường cấp ba quốc tế kia hai mươi ki-lô-mét, chỉ để Chử Việt có thể học ngoại trú trong ba năm cấp ba.

Càng gần đến nơi, Tống Tư Dương càng căng thẳng, hai tay cậu cứ siết chặt rồi buông ra đặt ở trên đùi.

Tuy cậu biết mình cùng Chử Việt cũng không phải người của một thế giới, nhưng vẫn âm thầm quyết tâm tạo một ấn tượng tốt về lần đầu gặp mặt với người mình sắp sửa chung đụng nhiều năm.

Chiếc xe lái vào một con đường nhỏ trong rừng, rồi từ từ đến trước vườn hoa vây quanh sân trước biệt thự.

Tống Tư Dương đón lấy ánh mặt trời ngẩng đầu nhìn căn biệt thự ba tầng, lát bằng gạch sứ xám trắng, mái hiên hình tam giác trang trí đồ sộ, một sân thượng to kéo dài trên trên lầu hai, còn có cả cửa sổ sát đất, hiện tại trên mặt kính ánh sáng chiếu vào khúc xạ ra hào quang óng anh rọi vào trong con ngươi Tống Tư Dương, chói lòa đến mức khiến cậu phải nhắm mắt lại.

Cậu theo tài xế đi vào sân trước, hiện tại đang có mấy người thợ đang thi công sân vườn, ai nấy cũng nhìn cậu.

Tống Tư Dương đứng trước cổng biệt thự chờ, chỉ một lúc sau, cậu nhìn thấy một người phụ nữ trung niên vô cùng dịu dàng ra mở cửa. Cậu đột nhiên ưỡn lưng thẳng, song cảm giác sau lưng dường như rịn ra mồ hôi ướt, phân vân không biết có nên lên tiếng chào hay không.

Chú tài xế đã lên tiếng trước: "Tôi đã dẫn người tới, cậu chủ Chử có muốn gặp mặt không?"

Cậu chủ Chử? Tống Tư Dương âm thầm nhớ kỹ xưng hô này.

"Tiểu Chử còn ở trong phòng, trước tiên đừng làm phiền cậu chủ." Người phụ nữ kia nói xong liền cười với Tống Tư Dương: "Bên ngoài đang nóng, mau theo dì vào nhà, con cứ kêu ta bằng dì Trần là được."

Hành lý của Tống Tư Dương rất ít, gói gọn chỉ có hai balo, bên trong là quần áo và đồ dùng hằng ngày. Cậu gọi một tiếng dì Trần khá nhỏ, rồi thấp thỏm ôm balo theo vào nhà.

Vừa định bước qua cửa, dì Trần nhắc nhở: "Đừng vội, chúng ta thay dép đã."

Tống Tư Dương cúi đầu nhìn đôi giày vải tầm thường giặt đến mòn của mình, da mặt nóng rần lên, vội vàng dạ dạ mấy tiếng. Dì Trần lấy một đôi dép lê sạch sẽ trong tủ giày gỗ, cậu nhanh chóng nhận lấy bằng hai tay, sau đó mới theo dì vào.

Không gian trong tòa biệt thự này rộng rãi sáng sủa, thế nhưng cậu lại chẳng có chút tâm trạng đâu mà thưởng thức cảnh sang trọng xa hoa trước mắt, mà đầu óc cứ như bị cái nóng thiêu đến có chút lờ mờ, hoặc cũng có thể đây chỉ là phản ứng theo bản năng khi đến một hoàn cảnh xa lạ.

Dì Trần thấy cậu bé bất an, trên trán đầy mồ hôi, bèn tìm khăn giấy cho cậu, đoạn nói: "Không cần hồi hộp, sau này con ở đây, cứ xem đây là nhà mình, có gì cần cứ nói một tiếng với dì là được."

Tống Tư Dương gật đầu như băm tỏi, "Con cảm ơn dì."

"Lúc ngài Chử nói tìm bạn cho Tiểu Chữ, dì vô cùng mong chờ gặp con, trước tiên để dì dẫn con đến căn phòng lầu hai."

Tống Tư Dương theo dì Trần đi đến một góc hành lang, bên phía đối diện còn có một căn phòng trải dài từ hành lang dài như vô tận. Cậu bất chợt liếc nhìn, dì Trần cũng nhân tiện giới thiệu: "Đó là phòng của Tiểu Chử, hai đứa đều ở lầu một, đối diện Tiểu Chử là phòng trống, chờ hai đứa thân nhau, con có thể chuyển tới đó."

Dì Trần đương nhiên sẽ không nói cho Tống Tư Dương biết chuyện lúc trước lẽ ra định sẽ xếp cho cậu ở phòng đối diện đó nhưng lại bị Chử Việt từ chối. Bà mở cửa phòng ra nói: "Con nghỉ ngơi một lát đi, lát nữa Tiểu Chử ngủ dậy dì sẽ gọi con ra."

Tống Tư Dương một mình chờ ở trong phòng, ngột ngạt từ nãy đến giờ, rốt cuộc cũng thờ phào một hơi. Cậu qua loa đánh giá một vòng căn phòng, nơi đây rộng khoảng chừng ba mươi mét vuông, có nhà vệ sinh riêng, mọi đồ dùng đều đầy đủ, trước bệ cửa sổ còn trải một thảm nhung, ánh sáng từ ngoài chiếu vào hiện ra từng vụn bụi trần vàng rực.

So với nơi cậu sinh hoạt suốt bao năm qua, nơi đây quả thực một trời một vực. Cậu cảm giác như bản thân đang lạc vào một thế giới lạ lẫm, cứ mơ màng đứng thừ người một lúc mới kéo ghế ngồi xuống.

Cậu chẳng dám động vào món đồ nào trong phòng, cứ ôm mấy cái balo đợi suốt một lúc, ngay cả điện thoại cũng không dám chơi - chiếc điện thoại di động này là viện trưởng Chu tặng cho cậu mấy hôm trước nhằm tiện cho việc liên lạc, máy hơi lỗi thời, nhưng vẫn có thể dùng cho những tính năng căn bản.

Tầm khoảng một tiếng sau, dì Trần gõ cửa bảo cậu ra ngoài. Tống Tư Dương đi đến cửa mới phát hiện bản thân vẫn còn ôm khư khư cái balo, bèn vội vàng bỏ xuống mở cửa.

Cậu sắp được gặp Chử Việt rồi.

Tống Tư Dương thấp thỏm không thôi, cùng dì Trần đi xuống lầu.

Từ góc độ đứng trên cầu thang của cậu nhìn xuống có thể thấy được bóng lưng đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách. Tống Tư Dương lấy làm tò mò, song chẳng dám nhìn lén một cách quá trắng trợn. Chờ đến khi dì Trần tiến lại gần, rốt cuộc mới giống như một làn gió nhẹ thoáng qua để lộánh trăng lạnh lẽo sau tầng mây đen. Cuối cùng cậu cũng thấy rõ mặt Chử Việt.

Da Chử Việt rất trắng, ngay cả màu môi cũng nhạt hơn người bình thường một chút, đôi mắt lại đen láy tựa màn đêm trước ánh bình minh, hai màu sắc đối lập nhau xuất hiện trên người càng làm bật lên khí chất cao quý của đối phương.

Một viên ngọc càng trong càng quý, người cũng như vậy.

Đối phương nghe thấy tiếng động, chợt khẽ ngẩng đầu lên nhìn, cả gương mặt gần như hoàn toàn bại lộ trong tầm mắt Tống Tư Dương.

Mày đen mi dài, mũi cao môi mỏng, khí chất lạnh lùng, pha chút cao ngạo, lại ẩn chứa một ít hung bạo, thế nhưng lại làm cho gương mặt này thêm vẻ cao quý lạ thường, trông như một nắm tuyết không bao giờ tan chảy, khiến người ta chẳng dám đến gần.

Tống Tư Dương nhìn đến ngây người, ngơ ngác đứng đó một hồi lâu không lên tiếng.

Dì Trần lần đầu tiên thấy một người lại cả kinh như vậy khi lần đầu gặp mặt Chử Việt, không nhịn được cười: "Sao lại im thin thít rồi?"

Lúc này Tống Tư Dương mới xem như hoàn hồn, cậu cứ luống ca luống cuống không biết đặt tay chân vào đâu, qua một lát, mới học theo chú tài xế gọi Chử Việt, lắp bắp nói:: "Xin chào cậu chủ Chử, tôi là Tống Tư Dương."

Vừa dứt lời, chỉ thấy giữa hai hàng lông mày Chử Việt hơi cau lại.

Trong lòng Tống Tư Dương bắt đầu hơi hồi hộp, tiêu đời rồi, đừng bảo lần đầu tiên gặp Chử Việt đã chọc cho đối phương tức giận rồi nha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.