Ánh Dương Của Trình Mạt

Quyển 2 - Chương 9




Edit: Nynuvola

Tháng 5, kỳ thi thử cho lớp 12 toàn thành phố lần thứ hai bắt đầu.

Câu hỏi của đề thi lần này khó hơn nhiều câu hỏi theo mẫu nhưng Tống Húc Dương đã khôi phục trạng thái, năm tháng bình yên, đạt vị trí thứ 40.

Năm tháng bình yên này cũng đi kèm đánh đổi trả giá, Tống Húc Dương mở đèn thức khuya, uống cà phê như uống nước, rất lâu chưa từng đi ngủ trước 12 rưỡi đêm.

Chu Oánh thấy thành tích Tống Húc Dương tiến bộ, tâm tư thả lỏng, lại bắt đầu khuyên nhủ cậu báo danh chuyên ngành.

“Con trai của y tá trưởng cũ khoa mẹ, hồi còn nhỏ con cũng gặp rồi đấy, chính là Văn Văn, học tài chính, người ta hiện tại đang làm việc bên mảng nợ trái phiếu. Lần trước bắt gặp nó về nhà thăm người thân, khí chất rất khác biệt. Xuất sắc lắm.” Buổi sáng, Chu Oánh ở trong bếp vừa chiên trứng vừa không ngừng lải nhải, “Thật sự đó con trai, con còn một tháng, cẩn thận suy xét lời mẹ nói đi.”

Tống Húc Dương nhét tai nghe, nói: “Mẹ, mẹ đừng ồn, con đang nghe đây.”

Giữa trưa, Trình Mạt ngồi trong căng tin trường học chờ Tống Húc Dương cùng nhau ăn cơm, Tống Húc Dương mãi cho tới lúc cửa sắp đóng lại mới xuất hiện. Trình Mạt vẫy tay với cậu: “Anh ơi, chỗ này!”

Tống Húc Dương vội chạy đến, xin lỗi em: “Giáo viên dạy quá giờ. Chờ lâu lắm rồi phải không?”

Trình Mạt lắc đầu, đưa đũa cho Tống Húc Dương. Trình Mạt ăn ít, đồ ăn cũng thanh đạm, dĩa đồ ăn của em một phần là đậu hủ cột hành lá, em mua cho Tống Húc Dương một phần thịt bò nướng khoai tây.

Tống Húc Dương ngồi xuống lập tức lôi ra một cuốn vở nhỏ, cậu nhấc đũa gắp hai miếng thịt bò bỏ vào dĩa của Trình Mạt, sau đó vừa vùi đầu ăn cơm vừa lật xem vở, còn ôn lại phần thơ cổ trong sách ngữ văn.

“Trình Mạt! Em chào anh ạ!” Tống Húc Dương cảm thấy giọng nói này rất quen tai, vừa ngẩng mặt lên liền bắt gặp bạn cùng bàn với Trình Mạt đã gặp ở thư viện, cô bé tên Trần Vũ Tâm.

“Cái này cho hai người!” Tay Trần Vũ Tâm cầm hai chai Coca đặt trên bàn, nói: “Cảm ơn trà sữa lần trước của anh ạ!”

“Ừm.” Tống Húc Dương nhàn nhạt gật đầu, nhận Coca, cầm một chai vặn nắp, sau đó đẩy đến trước mặt em trai.

Trình Mạt cũng nói cảm ơn Trần Vũ Tâm.

Trần Vũ Tâm đáp: “Cảm ơn cái gì, hai chúng ta còn tính toán gì nữa!”

“Bụp” một tiếng, Tống Húc Dương vặn cái nắp chai coca trong tay, tạo ra tiếng vang rất lớn.

Trần Vũ Tâm vốn dĩ sắp đi, bị tiếng động kia làm giật mình, cô bé quay đầu lại nhìn, thấy không có chuyện gì thì định rời đi, ánh mắt bỗng đảo qua người Tống Húc Dương, cô bé bất giác nhéo nhéo thịt trên mặt, hâm mộ nói: “Anh, anh hình như gầy hơn trước nhiều đó!”

“Thật sao?” Tống Húc Dương hỏi Trình Mạt: “Anh gầy đi hả?”

Trình Mạt gật đầu. Mặt anh trai hóp đi một chút, khoai tây thịt bò trên bàn cũng không lấp đầy được bao nhiêu.

Hai người ăn cơm xong thì đi sân vận động ngồi chốc lát.

Bọn họ bước lên bậc thang chỗ khán đài rồi ngồi xuống. Trình Mạt giống anh trai, cũng lấy ra một cuốn sổ nhỏ, bắt đầu học thuộc từ vựng. Tống Húc Dương học thuộc mệt, tháng 5 ánh mặt trời dìu dịu, ấm áp chiếu lên khán đài sân vận động, Tống Húc Dương dứt khoát nằm nhoài trên bậc thang, gối đầu lên đùi em trai.

Mây trắng trên trời yên tĩnh trôi đi, cậu nhìn chăm chú trời xanh mây trắng, thỉnh thoảng khẽ liếc qua cuốn vở trong tay, nhắm mắt lại, hai câu “Người có vui có sầu, trăng có tròn có khuyết”, “Việc này xưa nay khó toàn vẹn” còn chưa ra khỏi miệng, người đã ngủ rồi.

Trình Mạt cởi áo khoác đồng phục đắp trên người Tống Húc Dương. Em dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vu.ốt ve hai quầng mắt thâm của anh trai, cẩn thận để cái đầu nặng trĩu của Tống Húc Dương dựa vào khuỷu tay mình.

Trình Mạt cũng ngẩng đầu lên nhìn.

Trên trời trải đầy cụm mây trôi lững lờ, bầu trời cũng đang một mình hưởng thụ những đám mây ngọt ngào. Mây trắng tinh mềm mại tựa như kẹo bông gòn tan trong miệng.

Tống Húc Dương kết thúc giấc ngủ ngắn ngủi ngon lành, lúc tỉnh dậy, mí mắt cậu lại bắt đầu nhảy.

Cậu lấy nước lạnh vốc vào mặt để tỉnh táo một chút nhưng mí mắt vẫn cứ giật không ngừng. Trình Mạt thấy Tống Húc Dương cứ dụi mắt, quan tâm hỏi han: “Anh, anh sao vậy?”

“Không sao.” Tống Húc Dương nghĩ chắc là gần đây cậu quá mệt mỏi, mắt điều tiết nhiều cho nên quyết định mặc kệ. Cậu xua tay nói với em, “Trễ rồi trở về thôi. Tan học gặp.”

“Vâng ạ.” Trình Mạt nhấc tay giúp anh trai vuốt lại mái tóc rối, sau đó xoay người chạy về phía khu dạy học cấp hai.

Bóng dáng em trai càng đi càng xa.

Tống Húc Dương nhìn theo hướng Trình Mạt rời đi mà thất thần, cậu ấn huyệt Thái Dương, cũng đi về phía khối cấp 3.

Tống Húc Dương bước vào lớp lúc 2 giờ 25 phút, đúng lúc tiếng chuông vào tiết vang lên.

Tiết đầu tiên buổi chiều là vật lý, phân tích về bài kiểm tra thứ hai. Tống Húc Dương vừa ngồi xuống vị trí của mình, lấy cuốn sách tổng hợp đề thi thử thứ hai môn lý trong cặp ra chợt cảm giác đầu choáng váng. Cơn choáng này kéo dài bốn năm giây, Tống Húc Dương nghĩ, quả nhiên gần đây quá mệt mỏi, đầu óc cũng trở nên mơ màng, cậu vươn tay đỡ bàn học, lát sau liền thấy bình nước ấm trên bàn đổ ập xuống sàn nhà, tiếp theo là rung lắc dữ dội hơn, có bạn học trong lớp hoảng loạn kêu lên: “Động đất!!”

Chủ nhiệm lớp chạy thẳng vào lớp, ông chống cửa, lớn tiếng chỉ huy: “Đừng lộn xộn! Tất cả chui xuống bàn!”

Phòng học vẫn còn đang chấn động, có vài học sinh chưa kịp hoàn hồn, đứng im không nhúc nhích, Tống Húc Dương cố đứng lên giữ cân bằng, vừa chạy về hướng Đinh Viện đang ngây người hét lớn: “Đinh Viện! Chui xuống bàn! Mọi người mau chui xuống bàn!”

Chấn động diễn ra một đoạn thời gian. “Một đoạn thời gian” cũng không dài, nhưng Tống Húc Dương đã mất đi khái niệm thời gian lúc này. Cậu lớn đến giờ nhưng chưa một lần nào trải qua động đất như vậy ở Long Thành, biến cố xảy làm tất cả mọi thứ đều đình trệ.

Loa phòng học cuối cùng cũng vang lên, thời gian chết lần nữa chuyển động, đài phát thông tin, bảo mọi người xếp hàng xuống lầu theo thứ tự, cùng sơ tán đến sân thể dục.

Tống Húc Dương vừa giúp chủ nhiệm lớp duy trì trật tự, vừa dẫn các bạn nữ trong lớp sơ tản trước, một tay mò lấy di động gọi cho Trình Mạt.

Không có bất kỳ thanh âm nào, không phải đường dây bận, cũng không phải bị cúp máy, Tống Húc Dương trong lúc hỗn loạn cúi đầu nhìn kỹ mới phát hiện, do ban nãy động đất nên hiện tại không có tín hiệu.

Tống Húc Dương theo dòng người xuống dưới lầu, tiếp tục gọi vào số của em trai.

Không có hồi đáp.

Không có bất kỳ hồi đáp nào.

Rốt cuộc cũng xuống tới tầng trệt, Tống Húc Dương tìm được Đinh Viện, hỏi: “Điện thoại cậu có tín hiệu không? Cho tớ mượn chút!”

Đinh Viện lắc đầu: “Mới nãy gấp quá, tớ để điện thoại trong lớp rồi.”

Bạn học bên cạnh nói: “Không có tín hiệu! Di động của tớ cũng vậy!”

Tống Húc Dương không hỏi nữa, nhấc chân chạy về phía khối cấp 2.

Nửa đường đụng phải Triệu Lôi, Triệu Lôi kêu cậu: “Tống Húc Dương! Cậu đi đâu vậy?”

“Khối cấp 2! Tìm Trình Mạt!” Tống Húc Dương không quay đầu lại.

Triệu Lôi cất bước đuổi theo, nói sau lưng cậu: “Tớ cũng đi xem Triệu Gia Dự! Này, từ từ đã, chờ tớ với!”

Hai người chạy về phía khối cấp 2.

Trận động đất ban nãy không hề nhẹ, nhưng cũng không quá nghiêm trọng. Hàng bạch dương trồng trong sân trường không có vấn đề gì, vẫn cao lớn đứng thẳng, ánh mặt trời tháng 5 vẫn ôn hòa như cũ, tựa hồ chưa từng phát sinh gì, nhưng lưng Tống Húc Dương đã thấm một tầng mồ hôi lạnh.

Long Thành ít khi có động đất, công tác phòng hộ của trường học ngày thường cũng khá chậm chạp, lúc bọn họ chạy tới khu cấp 2 mới biết được, lối thoát an toàn bên hông khu dạy học có đồ vật rơi đổ, đang còn dọn dẹp, tạm thời chỉ chừa ra một lối đi rất nhỏ, học sinh sơ tán cực kỳ chậm.

Tống Húc Dương chờ mãi chờ mãi, không thấy Trình Mạt xuống dưới.

Bên cạnh mấy học sinh đang bàn luận: “Động đất có phải còn dư chấn không ta?”

Tống Húc Dương buột miệng hét lên: “Im đi!!”

Mấy học sinh bị tiếng quát vang lên thình lình giật cả mình. Triệu Lôi cũng ngớ người trước tiếng quát này, đang tính trả lời Tống Húc Dương, bỗng thấy mấy nữ sinh vừa đi xuống vừa nói chuyện: “Hình như có quạt trần ở phòng học nào trên lầu rơi xuống đập chết người!”

Tống Húc Dương chộp lấy một nữ sinh trong nhóm, hỏi: “Lầu mấy?! Lớp nào?!”

Nữ sinh hoảng sợ, rụt rè đáp: “Lầu 4. Không biết lớp nào.”

Một nữ sinh khác nói: “Hình như phòng học ở giữa.”

Phòng học của lớp 6 ở lầu 4. Trình Mạt học lớp 1-3, là phòng chính giữa lầu 4.

Đầu Tống Húc Dương nổ oành, nhấc chân muốn chạy lên lầu, liền bị Triệu Lôi giữ chặt.

“Này! Mọi người đều đang đi xuống, sao cậu lại đi lên! Hiện tại loạn như vậy, không rõ xảy ra chuyện gì. Quạt trần của các lớp đều tốt, sao có thể rơi xuống được! Cậu đừng tự mình dọa mình!”

Tống Húc Dương căn bản nói không nên lời.

Quan tâm sẽ loạn. Vừa rồi lúc hướng dẫn mọi người sơ tán ở lớp học xong thì chẳng còn mấy tính táo nữa. Tống Húc Dương đi không được, chờ không nổi, chỉ có thể cứng đờ nơi đó, trái tim giống như bị ném vào chảo dầu sôi, đảo qua đảo lại.

Cậu vô thức nắm chặt chuỗi Phật châu trên cổ tay. Tống Tử Minh nói, chuỗi châu đã khai quang, phù hộ bọn họ bình an, mọi chuyện thuận lợi. Tống Húc Dương dằn vặt không ngừng, mí mắt cũng giần giật nảy, chuỗi Phật châu bị cậu nắm chặt đến sắp đứt.

Khu dạy học bỗng trở nên hỗn loạn. Có giáo viên hét: “Nhường đường một chút, nhường đường! Lùi xuống, lùi xuông.”

Mọi người tản ra hai bên, lộ ra một con đường. Hai giáo viên nâng một nam sinh xuất hiện trước mắt Tống Húc Dương, nam sinh mặc đồng phục, trên đồng phục loang lổ vết máu tươi, đầu lệch qua một bên, nhìn không rõ mặt.

Tống Húc Dương lập tức muốn nhào lên xem kỹ, nhưng nhất thời chân chuột rút. Cậu lảo đảo đi về phía trước một bước, sau đó chợt thấy cổ tay của nam sinh rũ xuống một chuỗi Phật châu, giống hệt với chuỗi châu mà cậu đang cầm trên tay.

Tầm mắt Tống Húc Dương bị đóng đinh nơi chuỗi hạt kia, cả người giống như bị một tia sét từ trên trời đánh xuống.

Tia sét kia ghim chặt cậu vào chuỗi hạt.

Triệu Lôi vừa kéo người vừa nói: “Đi thôi, có người xuống! Mau tới xem một chút!” Đi được hai bước không thấy Tống Húc Dương đuổi theo, Triệu Lôi quay đầu lại nhìn, nghi hoặc gọi: “Tống Húc Dương?”

Tống Húc Dương không nhìn cậu ta, miệng lẩm bẩm: “Trình, Mạt.”

Triệu Lôi thúc giục: “Đi thôi, qua xem sao!”

Tống Húc Dương vẫn không động đậy.

Triệu Lôi đành phải duỗi tay kéo cậu: “Đừng nhắc Trình Mạt mãi thế, cứ đến nhìn đi đã!”

Tống Húc Dương gằn từng chữ một: “Phật, châu.”

Cậu rốt cuộc tiến lên một bước, sợi dây trong tim lại đứt đoạn. Trước mắt tối sầm, người cũng ngã nhào xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.