Anh Đừng Có Qua Đây

Chương 13




Cái xe này Quý Diễn không cần nữa, cậu lập tức đến công ty Giang Tri Tụng.

Trước đó Giang Tri Tụng có dặn dò tiếp tân, nếu là Quý Diễn thì dẫn thẳng lên văn phòng làm việc của anh.

Đi dọc hành lang, không ít người từ bàn làm việc dòm ra, Quý Diễn cũng không thèm quan tâm đến những ánh mắt nhìn về phía mình, đi một đoạn dài cuối cùng cũng đến cửa văn phòng làm việc của Giang Tri Tụng

Quý Diễn không gõ cửa mà trực tiếp xông thẳng vào.

Trong văn phòng chỉ có Giang Tri Tụng và Chu Cần, trên tay Chu Cần còn cầm một tập hồ sơ, cúi người đừng bên cạnh Giang Tri Tụng, hai người bọn họ có vẻ đang bàn luận về vấn đề gì đó.

Giang Tri Tụng nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu, nhìn thấy là Quý Diễn thì mi mắt buông lỏng, cười gọi cậu một tiếng, hỏi tại sao cậu lại tới đây.

Quý Diễn quét mắt nhìn Chu Cần, bước lớn đến phía trước, túm lấy cổ tay Giang Tri Tụng, kéo anh dến phòng nghỉ ngơi. Sau đó dùng sức sập cửa lại, lưng dựa vào cửa, kéo cà vạt Giang Tri Tụng bắt anh phải cúi đầu xuống.

Giang Tri Tụng không hề phản kháng, cúi người hỏi Quý Diễn bị làm sao vậy.

Quý Diễn nhìn Giang Tri Tụng, tức đến mức hơi thở dồn dập, cắn răng nghiến lợi nói: “Giang Tri Tụng anh là tên khốn kiếp.”

Giang Tri Tụng  không biết nguyên do gì, vừa dỗ được một câu thì phía ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Chu Cần giọng căng thẳng hỏi dò tình hình: “Giang tổng, có cần giúp đỡ gì không?”

“Không có gì, cậu đi làm việc đi.” Giang Tri Tụng ôm lấy lưng Quý Diễn nói.

Cà vạt bị Quý Diễn nắm chặt đến nhăn nheo, Giang Tri Tụng cũng không để ý, nhẹ nhàng nói: “Em có chuyện gì vậy? A Diễn.”

“Anh còn hỏi em có chuyện gì.” Quý Diễn mặt mũi tức giận: “Anh lừa em, anh vốn dĩ không định tìm em xin lỗi, anh đến muốn cắt đứt liên lạc với em.”

“Không xin lỗi thì cũng thôi đi, anh còn cố tình bịa chuyện. Mẹ nó khiến em áy náy một thời gian dài, cái gì cũng nghe anh, không đi đâu cả, suốt ngày ở nhà.”

“Em bây giờ đã hiểu rõ, anh cố tình chụp mũ em, cố tình bịa chuyện hư cấu để đổ lỗi lên đầu em.”

“Anh ỷ là em tin tưởng anh, làm trời làm đất lừa gạt em. Anh không phải là con người!”

Quý Diễn càng nói càng tức giận, còn đá Giang Tri Tụng một cái. Bầu không khí căng thẳng như dây đàn, cảm giác chỉ cần đụng nhẹ một cái là đứt liền.

Giang Tri Tụng phản ứng rất nhanh, lập tức đoán ra là vấn đề bị phát hiện chắc là vì Hứa An Gia khiến cho Quý Diễn cảm thấy có gì không đúng. Giang Tri Tụng đột nhiên cảm thấy lo lắng, tim đập mạnh.

Mắt nhìn thấy Quý Diễn tức đến đỏ cả mắt, Giang Tri Tụng nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, thăm dò an ủi cậu: “A Diễn, là anh sai rồi.”

“Em có họ có tên, gọi em là Quý Diễn.” Quý Diễn lạnh lùng nói.

Quý Diễn do dự trong một khoảnh khắc.

“Anh nói thật với em.” Giang Tri Tụng nhìn thẳng vào mắt cậu, từng chữ từng một: “Anh sẽ nói với em tại sao anh làm như vậy.”

Quý Diễn lạnh lùng buông tay. Bởi cậu phát hiện cho dù cậu có nắm cà vạt bắt người ta cúi người thì cậu vẫn có một cảm giác Giang Tri Tụng đang đứng trên cao nhìn xuống.

Đúng lúc phía dưới trên có một cái hộp nhỏ, Quý Diễn nhân lúc Giang Tri Tụng không để ý, đứng lên trên, lạnh lùng nói: “Vậy anh giải thích đi, để em xem anh còn định tìm lý do gì.”

Bây giờ đổi lại Giang Tri Tụng dựa vào cửa. Anh nhìn hành động của cậu, cái hộp đó chỉ khoảng 3cm, Quý Diễn có đứng lên trông vẫn lùn hơn anh.

Giang Tri Tụng không nói không rằng khuỵ chân phải thấp xuống để Quý Diễn có thể nhìn thẳng vào mắt mình, rồi băt đầu nói: “Bởi vì lúc đó anh nghĩ là em kì thị đồng tính…”

Quý Diễn cắt ngang: “Không phải anh định nói anh là đồng tính đấy chứ?”

“Ừ.” Giang Tri Tụng nhẹ nhàng gật đầu.

“Ừ cái đầu anh.” Quý Diễn không tin.

Giang Tri Tụng nhìn có vẻ bình thường như cậu, làm sao có thể là gay được.

“Anh định lừa em chứ gì?” Quý Diễn nói: “Nhìn em giống thằng ngốc lắm hả.”

Giang Tri Tụng cúi đầu hoài nghi nhìn Quý Diễn, im lặng hai giây nói: “Anh không lừa em.”

“Lúc đó em thể hiện sự kì thị quá rõ ràng.” Giang Tri Tụng nói: “Anh không muốn đến bạn bè cũng không thể làm được.”

Quý Diễn hừ một tiếng châm chọc: “Vậy sao anh không nói là anh thích em luôn đi.”

Quý Diễn đang tức giận, Giang Tri Tụng biết bây giờ bản thân nói gì cậu cũng sẽ không tin, thôi để Quý Diễn bình tĩnh lại rồi tính tiếp.

Giang Tri Tụng vòng tay ôm nhẹ Quý Diễn, thấp giọng nói bên tai dỗ ngọt: “A Diễn, em nghe anh nói trước được không?”

Quý Diễn xụ mặt đẩy anh ra.

Giang Tri Tụng không lùi mà còn tiến tới, ép Quý Diễn vào tường, chống tay lên tường, cúi đầu nhìn cậu.

Quý Diễn nghiến răng, dùng sức đẩy tay Giang Tri Tụng, nhưng mà… không đẩy nổi.

Quý Diễn đột nhiên ngồi thụp xuống, định từ chỗ trống chui ra ngoài, vừa mới có ý định chui ra bị Giang Tri Tụng nắm được ấn trở lại.

Quý Diễn lại tìm hướng khác để trốn lại bị lôi trở về.

Thật sự không thể nhịn được, Quý Diễn thẹn quá hóa giận hung dữ trừng mắt nhìn Giang Tri Tụng, thù mới nợ cũ đều ghim giữ trong lòng.

Quý Diễn sắp sửa nổi điên.

Giang Tri Tụng nắm lấy tay cậu, nắm chặt trong lòng bàn tay rồi lại vòng tay ôm Quý Diễn vào lòng. Quý Diễn sắp bị ôm nghẹt thở, xung quanh mũi toàn người thấy mùi trên người Giang Tri Tụng.

“Anh đừng có ép em.” Quý Diễn hét lên.

Giang Tri Tụng không buông tay ngược lại còn ôm chặt hơn: “Tại vì em không nghe anh nói.”

Bị ép đến không còn lực, Quý Diễn đành phải tạm thời thỏa hiệp: “Anh đừng ép em, em sẽ nghe anh nói.”

Giang Tri Tụng buông tay ra, không đụng vào Quý Diễn, chỉ vòng tay hờ xung quanh cậu.

Quý Diễn phát hiện Giang Tri Tụng không để ý liền đẩy mạnh anh ra, chạy nhanh ra cửa, nói: “Bây giờ anh nói cái gì em cũng không thèm tin.”

Giang Tri Tụng bước nhanh tới, Quý Diễn lập tức lùi lại.

“Em không có bạn như anh, hiện tại địa vị của anh trong lòng em không bằng Hứa An Gia, cũng không bằng Chúc Duy Quân, đến như Thẩm Tiêu cũng không bằng.” Quý Diễn lạnh mặt nhìn anh: “Ít nhất bọn họ không lừa em.”

Giang Tri Tụng nắm lấy cổ tay Quý Diễn, kéo cậu đến trước mặt anh nói: “A Diễn, em đừng giận, em nghe anh giải thích đã.”

Quý Diễn dùng sức tránh ra, xoay người bỏ đi thì bất thình lình đụng phải Chu Cần.

Chu Cần giả bộ không thấy cảnh mèo vờn chuột của bọn họ, chần chừ nói: “Giang Tổng, ba phút nữa hội nghị sẽ bắt đầu, các bộ phận khác cũng đã đến đủ.”

Giang Tri Tụng liếc nhìn đồng hồ, chau mày khó chịu, Quý Diễn nhân lúc anh không để ý đến mình, vọt chạy đi.

Vừa đi xuống lâu, Quý Diễn nhận được điện thoại của Hứa An Gia.

“Không phải chứ Quý Diễn. Sao tự nhiên mày nhỏ mọn vậy, mày đụng tao còn gì nữa. Tao mới đụng chiếc Ferrari của mày thôi, cùng lắm tao đền cho mày chiếc khác.” Hứa An Gian nhấn bàn đạp, gió thổi bên cửa sổ ù ù: “Tao cho người kéo đi sửa chiếc Ferrari yêu quý của mày rồi.”

“Mày qua đón tao đi.” Quý Diễn bực mình nói, chân còn đá một phát vào cột đá bên đường: “Tao ở đối diện cổng tây Quảng trường Thời Đại.”

“Ok 10 phút nữa tới.” Hứa An Gia vui vẻ nói.

Đầu chiếc xe của hắn cũng bị đụng nát rồi, nên giờ hắn đổi qua chiếc Porchers đơn giản hơn đi hóng gió.

Chỉ tốn 6 phút, Hứa An Gia đã tới Quảng trường Thời Đại. Trong đám người đông đúc hắn tìm thấy bóng dáng của Quý Diễn, dừng xe ngay trước mặt cậu, mở cửa sổ xe lò đầu ra hét: “Lên xe đi.”

Quý Diễn tắt điện thoại, đi lên xe. Hứa An Gia phát hiện Quý Diễn bước đi có gì đó kì lạ, tiện miệng hỏi một câu.

“Không có gì.” Quý Diễn mở cửa xe, ngồi ở ghế phụ vừa nói vừa xem chân mình, thấy không có vấn đề gì cũng để chuyện đó sang một bên.

Lúc mới lên xe bầu không khí có chút trầm mặc, Quý Diễn thấy Hứa An Gia cứ nhìn về chân mình, mở miệng nói trước: “Mày bị làm sao vậy, tao đụng xe mày xe tao cũng bị hư mà”

“Con người sống ở đời là phải biết đấu tranh.” Hứa An Gia vừa đánh 1 vòng cua, mái tóc xoăn nâu bay nhẹ nhẹ theo gió: “Chưa nói đến xe đó lái cũng lâu rồi, hơi chán.”

Từ lúc Hứa An Gia bị đụng đến giờ, trong lòng lúc nào cũng khó chịu. Bây giờ “trả thù” được rồi, cuối cùng cũng thấy thoải mái.

“Bây giờ đi đâu?” Hứa An Gia đưa ra một đề nghị: “Hay bây giờ mày về nhà chạy một chiếc khác ra, bọn mình quay về trường đua làm vài vòng.”

Không đợi Quý Diễn trả lời, Hứa An Gia nói tiếp: “Hay mình đi “Cẩm Sắc” đi,  đám Chúc Duy Quân cũng đang ở đó đó.”

Cẩm Sắc là một câu lạc bộ cấp cao dưới sự quản lý của Chúc Duy Quân. Đôi lúc bọn họ sẽ tụ tập ở đó.

“Tùy mày.” Quý Diễn nói.

Đi được nữa đường, Hứa An Gia hỏi: “Sao tự nhiên mày chạy tới Quảng trường Thời Đại làm gì vậy?”

Lúc nãy nhìn Quý Diễn đằng đằng sát khí, không thèm quan tâm đến hắn, trực tiếp nói với quản lý đưa đến Quảng Trường Thời Đại làm Hứa An Gia sợ ngơ người, cứ tưởng là lần này Quý Diễn trở mặt thiệt.

Quý Diễn nói: “Đến tìm người.”

Hứa An Gia nhìn thấy được Quý Diễn không muốn nói nên cũng không hỏi thêm.

Rất nhanh sau đó họ đã tới “Cẩm Sắc”.

Trong phòng VIP đã ngồi sẵn bốn năm người, ba người ngồi một bàn đang đánh bài, những ngươi còn lại ngồi lắc lư theo tiếng nhạc phát trên màn chiếu.

Chúc Duy Quân ngồi gác chân, lắc lư hát nhẹ theo bài hát.

Hứa An Gia vẫy tay chào, mọi người đều hướng ra cửa, Chúc Duy Quân kinh ngạc: “Ây zô, hai bọn mày hôm nay trúng tà hả, sao hôm nay lại bạn bè thân thiết thế này?”

Quý Diễn không thèm để ý, ngồi bên cạnh Chúc Duy Quân, không nói gì bắt đầu rót rượu.

Chúc Duy Quân đỡ lấy chai rượu: “Sao tao thấy hôm nay mày không được bình thường thì phải?”

Quý Diễn không trả lời hỏi ngược lại: “Sao không thấy Thẩm Tiêu?”

“Nó bận, không tới được.” Chúc Duy Quân buông tay, quay ra lắc xí ngầu.

Hứa An Gia cũng ngồi kế bên Chúc Duy Quân, định mở điện thoại đặt đồ nướng. Hỏi một vòng mà không ai ăn nên đặt cho một mình ăn.

Đặt xong đồ ăn quay ra hỏi: “Thẩm Tiêu là ai?”

Chúc Duy Quân thuận miệng nói vài câu, Hứa An Gia cũng không có ấn tượng gì, cũng không cảm thấy hứng thú, cũng không hỏi gì thêm.

Quý Diễn chỉ uống một ngụm rượu, cảm thấy vị rượu không ngon nên để lại ly lên bàn, liếc mắt nhìn điện thoại, thấy có mấy cuộc gọi nhỡ. Quý Diễn mở điện thoại lướt một lượt, sau đó lại vứt điện thoại lên ghế không quan tâm nữa.

Đồ nướng được giao tới, Hứa An Gia vội vã bỏ đồ ăn ra khỏi hộp bày lên đĩa. Một chục con hàu thơm phức được đặt trên khay, thịt hàu mềm được bọc trong ớt giã nhỏ màu đỏ tươi và tỏi vàng nhạt khiến người ta khó cầm lòng được.

Mấy bó xiên thịt dê, thịt bò, nào là thịt ba chỉ, sụn gà, cánh gà, còn có mực, tất cả đều được nướng vừa tới, rắc nhẹ một lớp ớt mỏng trên bề mặt.

Hứa An Gia hít một hơi, mắt sáng rực, tâm đắc cảm thán: “Vẫn là về nước tốt hơn, tao ăn ở nước ngoài chỉ để miễn cưỡng sống.”

Nếu như là bình thường chắc chắn Quý Diễn sẽ châm chọc mấy câu, nhưng hôm nay tâm trạng cậu không tốt, Hứa An Gia đưa cho cậu mấy xiên thịt cũng không thèm tiếp lấy.

Hứa An Gia cũng không quan tâm nữa, lấy ra mấy xiên gân bò bắt đầu nghiêm túc ngồi ăn.

Thịt nướng hơi nặng mùi, Quý Diễn ngồi xa như vậy nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu.

Đến bây giờ cậu vẫn không chấp nhận được chuyện Giang Tri Tụng lừa dối mình, việc này trái với nhận thức của bản thân.

Tính tình Giang Tri Tụng rất tốt, đối với cậu vẫn luôn chiều chuộng. Quý Diễn không thể tưởng tượng được thì ra Giang Tri Tụng lại xấu xa như vậy.

Xung quanh khá ồn ào, Quý Diễn lại yên tĩnh ngồi một chỗ. Trong đầu dần dần hiện ra hình anh Giang Tri Tụng dịu dàng, lương thiện lại biến thành một Giang Tri Tụng có thể không thay đổi sắc mặt mà lừa cậu.

“Cho nên em mới nói anh cút đi càng xa càng tốt?”

“Em chửi anh, em đá anh.”

“Em chê xe anh tặng không tốt.”

Quá sức mâu thuẫn.

Có người muốn đi qua Quý Diễn, cậu né người tránh đường, tay tình cờ chạm phải điện thoại. Cậu mở điện thoại xem không thấy có tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào.

Chúc Duy Quân đang cầm mic hát một liên khúc tình ca, biểu cảm đau khổ như li dị với mấy chục cô vợ.

“Có những chuyện hiện tại em không cần phải hỏi, có những người mãi mãi em đừng chờ….”

Quý Diễn ngẩng đầu mắt Chúc Duy Quân, sau đó nhìn chằm chằm nhìn điện thoại.

Lúc định tắt điện thoại thì “Ting” môt tiếng, Giang Tri Tụng gửi wechat tới: A Diễn, em mở cửa đi.

Chúc Duy Quân vẫn cầm mic, hát vô cùng say mê: “Rốt cuộc cũng chờ được em, cũng may anh không bỏ cuộc, hạnh phúc tới thật không dễ dàng…”

Quý Diễn lại nhìn Chúc Duy Quân, ném trái quýt lên người hắn: “Mày đừng hát nữa, khó nghe quá…”

Chúc Duy Quân nhanh nhẹn né tránh, định tổ chức concert cá nhân cho bản thân, thấy không ai hát thì tiếp tục chọn bài kế tiếp.

Hứa An Gia ăn xong xiên thịt cuối cùng, ợ một cái, nghe thấy có người gõ cửa, liền đứng dậy bước ra mở cửa.

“Ủa sao anh tới đây?” Hứa An Gia kinh ngạc nói.

Giang Tri Tụng nhìn Hứa An Gia một miệng toàn dầu mỡ còn dính một ít ớt ở mép miệng, trả lời: “Anh đến tìm Quý Diễn.”

Hứa An Gia chỉ vào trong góc: “Nó kìa.”

Giang Tri Tụng đi đến bên cạnh Quý Diễn, cậu giả vờ không nhìn thấy anh, đứng dậy đi ra bàn đánh bài.

Trong phòng rất tối, Giang Tri Tụng đứng ngay sau lưng Quý Diễn, cúi người về phía trước, đè vào lưng cậu, cảm giác như đang ôm cậu, tay thì cầm lấy bài trong tay Quý Diễn.

Quý Diễn vung tay ra, Giang Tri Tụng để ý đến sự có mặt của hội Hứa An Gia, thấp giọng nói: “A Diễn.”

Quý Diễn phiền phức nhìn Giang Tri Tụng, rồi nói với Chúc Duy Quân: “Chúc Duy Quân mày được ha, Giang tổng đại giá quang lâm mà mày cũng không qua đây đón tiếp người ta.”

Giang Trị Tụng nhanh chóng bị đám Chúc Duy Quân và Hứa An Gia kéo sang một bên.

Chúc Duy Quân nhét mic vào tay Giang Tri Tụng: “Hát cùng đi.” Chúc Duy Quân nói: “Khó khăn lắm mới thấy anh đi chơi, ở lại chơi lâu một chút.”

Giang Tri Tụng từ chối.

“Đừng vậy mà, giọng anh hát chắc chắn rất hay.” Chúc Duy Quân cười nói: “Đừng làm người khác mất hứng vậy mà.”

Giang Tri Tụng cười theo nhưng anh lại để lại mic lên bàn.

Quý Diễn vẫn luôn để ý động tĩnh khu vực bên này, cậu tưởng Chúc Duy Quân giỏi lắm thì chỉ ép rượu thôi ai ngờ còn dám nhét mic vào tay Giang Tri Tụng.

Người khác không biết chứ cậu thì biết rõ. Giang Tri Tụng không phải làm giá mà cơ bản là anh không biết hát, năm điệu có thể hát thành sáu nhịp cũng nên.

Lần đầu tiên cậu gặp Giang Tri Tụng là lúc khoảng 5 tuổi.  Lúc ấy Giang Hành Nam kết thúc nhiệm kì ở bên ngoài, dọn về Tấn Thành, Quý Túc Phong dẫn cậu đến nhà họ Giang chào hỏi.

Quý Diễn rất hiếu động, chạy nhảy khắp nơi, chạy đến phòng đàn thì nghe thấy tiếng dạy dỗ nghiêm khắc. Quý Diễn có chút tò mò, nhẹ nhàng đẩy cửa, thấy cậu nhỏ Giang Tri Tụng mặc vest ngồi trước cây đàn piano, bị một người phụ nữ tóc ngắn la mắng.

Về sau Quý Diễn mới biết, không những piano mà cả violin, saxophone, cello… Giang Tri Tụng đều thử học nhưng không học được cái nào.

Đây gọi là không có năng khiếu.

Giang Tri Tụng cũng rất biết mình biết ta, chỉ cần là liên quan đến âm nhạc, bất cứ thứ gì anh cũng không đụng tới.

Chúc Duy Quân vẫn kiên trì, Hứa An Gia cũng định hùa vào.

Giận thì giận nhưng Quý Diễn cũng không muốn anh trở thành trò cười của thiên hạ.

Quý Diễn ném bài lên bàn, đứng dậy lạnh mặt nói: “Bây giờ em đi về. Giang Tri Tụng, anh có đi hay không?”

Vài lời của tác giả:

Quý Diễn một chân đá bay mic trong tay Chúc Duy Quân: “Mày nghĩ mày đang hài hước lắm phải không?”

Giây tiếp theo: nằm ra đất ôm chân: “Bà mẹ nó, đã bị tật bây giờ thành què.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.