Anh Đừng Có Qua Đây

Chương 11




Cuộc đua đến giai đoạn gây cấn, cả người Quý Diễn căng thẳng, hết sức chăm chú xem đua xe.

Cuối cùng thì đội xe cậu ưa thích cũng chiến tcậug, Quý Diễn ôm Giang Tri Tụng la hét không ngừng.

Không được hai giây, giọng của Thẩm Trữ Ngọc từ lầu hai vọng xuống: “Quý Diễn! Nửa đêm nửa hôm con không đi ngủ đi còn la hét cái gì, đừng có làm em con thức giấc.”

Quý Diễn dựa qua vai Giang Tri Tụng giơ tay ra dấu ok với mẹ.

Sau đó nhìn thấy Quý Hủy mặc nguyên bộ đồ ngủ ló đầu ra ở lan can, rồi lại chạy lạch bạch từ cầu thang trên lầu xuống. Giang Tri Tụng vừa rửa tay xong, Quý Hủy chen vào ngồi giữa hai bọn họ, mắt tròn mở to nhìn trên bàn trà có đống đồ ăn, tay nhỏ sờ bụng nói nhỏ: “Em cũng muốn ăn.”

Giang Tri Tụng đành đưa cho em nhỏ một trái dâu tây.

Quý Hủy còn muốn ăn nho nữa, Quý Diễn vô tình từ chối: “Em còn nhỏ, không được ăn nho, dễ bị mắc hạt.”

Quý Hủy lớn tiếng hừ 1 cái.

Quý Diễn cũng không thèm quan tâm đến em mình, bưng mỳ Ý đưa đến cho Giang Tri Tụng: “Anh nhanh ăn đi, mì để lâu ăn không ngon đâu.”

Giang Tri Tụng ăn một miếng, rồi lại gắp một miếng cho Quý Diễn ăn thử.

Quý Hủy cứ nghe bên trái nhai bên phải nhai, ngước nhìn lên chỉ nhìn thấy một cái đĩa sứ trắng to đùng.

Quý Hủy nuốt nước miếng náo loạn đòi ăn. Giang Tri Tụng nói: “Em không được ăn đồ người khác đã ăn qua, phần mì này bọn anh đang ăn dang dở rồi.”

Quý Hủy nghe có chút không vui nói: “Nhưng anh ăn rồi mà anh hai em vẫn ăn đó thôi.”

Quý Diễn….

Giang Tri Tụng đúng là có bệnh sạch sẽ nhưng ở phương diện này chắc là do thói quen từ nhỏ nên hẳn là anh sẽ không chê cậu.

Quý Diễn không biết nói gì đành nói: “Chuyện của người lớn, em là con nít đừng có xen vào.”

Quý Hủy khoanh tay, quay mặt ra chỗ khác giận dỗi. Giang Tri Tụng dỗ được mấy câu thì Quý Hủy liền nhân tiện cơ hội này đề ra yêu cầu: “Anh Tri Tụng, anh với anh hai em có thể đưa em đi công viên trò chơi không? Em muốn mua bóng bay với mua kem.”

Lần trước Quý Túc Phong cùng Thẩm Trữ Ngọc có đưa con gái đi chơi ở công viên cả một ngày, từ đó về sau Quý Hủy luôn mong mỏi được quay lại đó một lần nữa.

Giang Tri Tụng kiểm tra lịch trình của bản thân, vừa hay thứ tư tuần sau có thời gian trống, liền đồng ý.

Quý Hủy vui vẻ nói: “Em muốn đi đu quay ngựa gỗ, nệm nhún to và cầu trượt nữa.”

Quý Diễn nhéo má đầy thịt của em mình, cố ý chọc: “Không có được chơi, bọn anh dẫn em ra đó để đi nhặt rác.”

“Tất nhiên là bọn anh sẽ không nhặt, vừa ăn kem vừa giám sát em làm việc.” Quý Diễn cố ý nghiêm túc nói: “Không nhặt hết không cho về nhà.”

Quý Hủy nắm tay nhỏ đấm Quý Diễn một cái, quay ra mách với Giang Tri Tụng: “Anh Tri Tụng, anh hai em ăn hiếp em, anh giúp em đánh chết ảnh đi.”

Quý Diễn mắng Quý Hủy ương ngạnh sau đó dùng ngữ khí đắc ý nói: “Anh với anh Tri Tụng quen nhau lâu như vậy, em đánh anh coi chừng bị anh ấy đánh chết đó.”

Giang Tri Tụng nghe Quý Diễn gọi mình là anh thì khẽ nâng ánh mắt, nhìn về phía Quý Diễn nở nụ cười.

Quý Diễn còn ở đó châm ngòi pháo nổ: “Em không tin thì đi hỏi anh Tri Trụng đi, coi có bị đánh không.”

Quý Hủy vô cùng đáng thương nhìn về phía Giang Tri Tụng. Quý Diễn thúc nhẹ anh vì thế Giang Tri Tụng nhẹ nhàng gật đầu.

Quý Hủy liền òa khóc lớn.

Ba phút sau, Quý Diễn và Giang Tri Tụng đứng trước mặt Thẩm Trữ Ngọc.

Bà đang ôm Quý Hủy khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, hỏi bọn họ: “Hai đứa mới tốt nghiệp tiểu học hả?”

Quý Hủy thút thít nói: “Anh hai nói anh Tri Tụng sẽ đánh chết con.”

Thẩm Trữ Ngọc đánh lên bả vai Quý Diễn: “Lớn như vậy rồi mà chỉ biết bắt nạt em gái.”

Giang Tri Tụng kéo Quý Diễn ra phía sau, Thẩm Trữ Ngọc cũng đánh vào vai anh: “Cả cháu nữa Tri Tụng, chỉ biết chiều hư Quý Diễn.”

“Dì Ninh, A Diễn với Quý Hủy chỉ là trêu đùa nhau cho vui thôi ạ.” Giang Tri Tụng vừa cười vừa nói.

Lúc này Giang Tri Tụng có một cuộc họp online, trên người vẫn mặc áo sơ mi xám, Thẩm Trữ Ngọc lúc đánh Quý Diễn dùng lực khá mạnh, đánh Giang Tri Tụng cũng vậy, khiến cho miếng vải ở vai bị nhúm lại.

Quý Diễn vừa ôm tay Giang Tri Tụng, vừa giúp anh vuốt lại nếp áo vừa nói: “Mẹ, chừa chút mặt mũi cho con đi.”

“Mặt mũi gì?” Thẩm Trữ Ngọc nói: “Sau nay con có 80 tuổi mẹ cũng xử lý con y như vậy.”

Quý Hủy quẹt nước mắt, lộ ra chút đắc ý quay ra làm nũng với mẹ: “Mẹ, con không thèm anh hai nữa, mẹ sinh cho con một người chị đi.”

Thẩm Trữ Ngọc ôm lấy Quý Hủy dỗ dành, trừng mắt nhìn Quý Diễn và Giang Tri Tụng, nói bọn họ nhanh lên lầu đi ngủ đi.

Quý Diễn ôm lấy lan can lầu hai, nhìn mẹ ôm em gái vào phòng đi ngủ, quay sang cười nói với Giang Tri Tụng: “Vừa rồi anh bị mẹ em đánh, nếu mà để Chu Cần phát hiện thì mất mặt chết đi được.”

“Ở ngoài thì hô mưa gọi gió, ở nhà còn bị đánh.” Quý Diễn vừa nghĩ vừa mắc cười: “Độ tương phản quá lớn, vậy mà mẹ em cũng xuống tay được.”

Giang Tri Tụng nhìn về phía tên đầu sỏ gây tội, xoa xoa đầu cậu.

Quý Diễn đứng thẳng, vừa đi về phòng vừa hỏi Giang Tri Tụng: “Mấy này nay anh đều không có thời gian rảnh hả?”

“Ừ.” Giang Tri Tụng nói: “Gần đây anh rất bận, chỉ có sáng thứ tư tuần sau là có chút thời gian rảnh.”

“Được, vậy hôm đó chúng ta dắt Quý Hủy đi chơi công viên.” Quý Diễn nói.

Trở về phỏng ngủ, Quý Diễn đi tắm trước, sau đó nằm trên giường nghịch điện thoại. Giang Tri Tụng vẫn ngồi ở bàn làm việc mở máy tính, kiểm tra từng dãy từng dãy số, tiếp tục cân nhắc những ưu điểm và nhược điểm trong việc tiếp tục hợp tác với tập đoàn Thần Phong.

Quý Diễn kê cằm lên gối hỏi Giang Tri Tụng: “Muộn như vậy rồi anh còn làm việc hả?”

Giang Tri Tụng chỉ “Ừ” một tiếng lại tiệp tục gửi tin nhắn cho Chu Cần.

Quý Diễn lăn qua lăn lại một lúc lại nói: “Giang Tri Tụng anh đi nghỉ ngơi đi, đừng có làm việc nữa.”

Giang Tri Tụng miệng thì đồng ý những người vẫn chưa rời khỏi bàn làm việc, được một lúc lại bận rộn nghe điện thoại.

Quý Diễn thấy vậy cũng không làm phiền Giang Tri Tụng nữa, nhưng cậu không tiếp tục chơi game mà chỉ nằm đó nhìn chằm chằm Giang Tri Tụng.

Khuôn măt chính diện của Giang Tri Tụng rất đẹp, sườn mặt cũng không thua kém gì, những đường nét rõ ràng như điêu khắc, đem lại một cảm giác cấm dục mãnh liệt.

Là một người đàn ông, Quý Diễn cũng rất thích khuôn mặt của Giang Tri Tụng, rất có phẩm chất, lúc không cười cực kì sexy, nhưng lúc cười lên lại rất dịu dàng mị người.

Tiếc là cậu không đẹp trai như vậy.

Quý Diễn đang nhìn anh đến ngơ người, điện thoại chợt vang lên.

Quý Diễn vừa mở ra là thấy, là một người bạn cũng đua xe gửi tin nhắn tới hỏi: Đến hay không, còn thiếu mình mày thôi đó, ở nhà làm cái gì?

Quý Diễn nhìn Giang Tri Tụng, cúi đầu trả lời tin nhắn bảo ở nhà có việc, không đi được.

Đối phương trả lời tin nhắn ngay lập tức: Mày với Giang Tri Tụng dính với nhau chưa chán hả, người ta về đây bao lâu rồi.

Quý Diễn nóng mặt bừng bừng gõ chữ, nhanh chóng phủ nhận: Cút ngay! Là Quý Hủy cứ dính lấy tao, tao đi là nó sẽ khóc, không có cách nào khác nên tao phải ở nhà chơi với nó.

Đối phương trực tiếp gửi lại một đống clip, Quý Diễn vừa mở ra xem, trong clip quay một hàng xe bốn năm chiếc được xếp ngay ngắn, chiếc nào cũng là hàng hiếm.

Mặt nạ xe, đuôi xe, đường cong của xe, cái nào cũng quá bắt mắt.

Quý Diễn điên cuồng kích động, liền trả lời bằng tin nhắn thoại.

“Ở đâu ra đó?”

Đối phương cũng trả lời bằng một tin nhắn thoại: Tao giấu cha tao tìm anh Ngô mua về đó, toàn bộ gia tài của tao đều ở đây hết, mày ra đây đi, cho mày mượn một chiếc về chạy mấy hôm.

Lúc trước Quý Diễn có tiền là đi mua xe, Quý Túc Phong thấy cậu không làm việc đàng hoàng liền cắt bớt tiền xài vặt của cậu, nêu ngoài chiếc Giang Tri Tụng tặng thì gần một năm nay cậu chưa được sờ qua một chiếc xe mới nào, nên nghe xong liền vui mừng nói lớn: Mày đúng là đại bảo bối của tao mà.

Giang Tri Tụng đang gõ chữ, nghe được câu đó thì dừng lại một chút, quay đầu nhìn Quý Diễn.

Quý Diễn búng người như một con cá nhảy từ giường xuống đất, vội vàng thay quần áo.

Thay xong quần áo Quý Diễn chạy tới sau lưng Giang Tri Tụng ôm cổ anh, hưng phấn nói: “Chúc Duy Quân có mấy chiếc xe mới, bọn họ đều ở đó đợi em, anh nhanh đi thay đồ đi, em dắt anh đi cùng.”

“Chúc Duy Quân?”

Giang Tri Tụng ngẩng đầu nhìn Quý Diễn, nhẹ nhàng hỏi: “Từ khi nào mà cậu ấy thành đại bảo bối của em vậy?”

Chúc Duy Quân là con trai thứ hai nhà họ Chúc, một tay ăn chơi trác táng, Quý Diễn cũng khá thân với cậu ta. Giang Tri Tụng cũng biết, bọn họ đều học cùng trường cấp hai.

Quý Diễn tùy tiện nói: “Tại em kích động quá nên lỡ miệng.”

Giang Tri Tụng cũng không có động thái đứng dậy đi cùng, Quý Diễn từ phía sau vừa ôm lấy anh, cằm lại gác lên vai anh, vừa cười hối thúc: “Anh mau đi thay đồ đi, đừng chậm trễ.”

Giang Tri Tụng không cười, đẩy Quý Diễn ra: “Anh không đi, em chê xe anh tặng không tốt.”

Quý Diễn liền nói: “Anh đừng như vậy, em đâu có chê.”

“Thật không?” Giang Tri Tụng nhìn Quý Diễn, ánh mắt khổ sở: “Nhưng mà lúc trước em đã nói như vậy trước mặt anh.”

“Em đi chơi đi, anh không đi.” Giang Tri Tụng dùng ngữ khí cực kì nhẹ nhàng nói.

Quý Diễn bây giờ vô cùng hối hận, hối hận bản thân sao lại nói với Giang Tri Tụng những câu như vậy cơ chứ, khiến cho anh ấy cứ giữ mãi trong lòng.

Quý Diễn nhìn thấy ánh mắt cô đơn của Giang Tri Tụng, trong lòng cảm thấy ấy náy, lấy điện thoại nhắn liền cho người kia: Hay là thôi, mọi người chơi đi, lần sau vậy.

Chúc Duy Quân:  Giang Tri Tụng không cho đi à? Sao tự nhiên mày giống cô vợ nhỏ của người ta quá vậy. Thở dài.jpg

Quý Diễn: Mày nói cái quần què gì vậy? Giang Tri Tụng làm sao quản được tao. Trợn mắt.jpg

Chúc Duy Quân:?????

Quý Diễn vớt vát lại tôn nghiêm nên đành nói bản thân vừa mới đi ra cửa thì bị em gái ôm đùi khóc đến bể phổi.

Quý Diễn còn cố tình thêm một tấm hình meme của Quý Hủy đang mếu máo khóc.

Quý Diễn: Không còn cách nào, tao chỉ có một đứa em gái, tao không thương nó thì thương ai?

Chúc Duy Quân: Làm phiền lau nước mũi của em gái dùm.

Quý Diễn nhìn lại cái hình meme, cười phụt ra tiếng, ánh mắt lại nhìn về phía Giang Tri Tụng, lập tức kết thúc buổi nói chuyện: Thôi không nói nữa, để tao đi dỗ em tao.

Quý Diễn chạy đến bên người Giang Tri Tụng hỏi: “Anh làm gì đi nhanh vậy?”

Giang Tri Tụng nhẹ nhàng nói: “Anh về phòng tắm.”

Quý Diễn nhìn Giang Trí Tụng, còn tưởng anh vẫn đang giận về chuyện cậu chê xe anh tặng, cầm tay anh đưa lên nói: “Giang Tri Tụng, anh nhéo miệng em đi.”

Giang Tri Tụng không làm gì, nhìn Quý Diễn một lúc rồi hỏi: “Sao vậy?”

“Em muốn thu hồi lời em nói.” Quý Diễn ngẩng đầu nghiêm túc nhìn anh nói.

Trong một khoảnh khắc, trái tim Giang Tri Tụng như bị ai đó bóp chặt, vừa chua xót lại có chút mềm mại.

Giang Tri Tụng vốn dĩ đã nghĩ: lừa dối Quý Diễn là một cách rất khốn nạn, trước đó anh chưa bao giờ lừa dối cậu.

Nhưng bây giờ con người Giang Tri Tụng lại phát sinh ra một cảm giác thỏa mãn rất kì lạ.

Giang Tri Tụng không nhéo miệng Quý Diễn, chỉ xoa xoa tóc của cậu, tự dưng nở nụ cười.

Không chỉ là hôm nay, mà vài ngày sau đó Quý Diễn luôn tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt Giang Tri Tụng.

Có nhiều lúc Quý Diễn thiếu chút nữa nghĩ rằng Giang Tri Tụng học chiêu mà trên mạng mà người ta  hay gọi là hành vi bắt cóc đạo đức*.

*bắt cóc đạo đức: đem những tiêu chuẩn đạo đức quá cao, không thực tế ra để ép buộc, tấn công người khác

Nhưng Giang Tri Tụng sao lại có ý đồ xấu vậy được, Quý Diễn nghĩ nghĩ một lúc, nghĩ không ra rồi cũng vứt hết mọi chuyện ra khỏi đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.