Ánh Đèn Hoa Lệ - Phất Hà Lão Yêu

Chương 5: Buổi Thi




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tám giờ sáng, các học viên của trường lái Minh Thành tập trung đông đủ, sau đó ngồi xe buýt của trường lái tới điểm thi lý thuyết. Trên xe ngoài nhóm học viên mới ghi danh thì còn có cả học viên thi trượt mấy lần trước. Tài xế xe buýt là thầy Tăng dạy lái.

“Nếu không đạt tiêu chuẩn, chắc chắn mẹ mình sẽ mắng mình...” Em gái xinh đẹp Lục Văn Đình căng thẳng siết chặt nắm tay, nhầm thầm trong miệng “Cầu trời mình thi một lần là qua.”

Giản Giai Vũ ngồi bên phải cô ta bảo: “Thi lý thuyết ấy mà, không đậu thì thi lại. Mẹ em còn lo cả mấy chuyện này cơ à?”

Lục Văn Đình gật đầu: “Dạ, mẹ em quản em nghiêm lắm, bất cứ cuộc thi nào đều bắt em thi tốt."

“Đúng là con gái ngoan có khác.” Giản Giai Vũ cười quyến rũ, lại nhìn lướt qua lối đi hỏi Giang Ánh Nghề đang ngồi ngáp dài ngáp ngắn: “Chị, chị chuẩn bị thi lý thuyết sao rồi?”

“Chẳng ra làm sao.” Tuy Giang Ánh Nghê nói vậy nhưng thật ra đã chắc chắn là mình sẽ đậu lý thuyết. Tối qua cô bị câu “vùi đầu ôn luyện khi nước ngập đến chân có nghĩa lý hơn đấy” của Cổ Thành kích thích, vì muốn thi đậu nên đã thức trắng nguyên đêm điên cuồng cày đề, cuối cùng cũng luyện đến tầm 96 điểm.

“Chắc chắn chị sẽ đậu.” Giản Giai Vũ nói: “Nhìn mặt là biết chị thông minh rồi.”

“Cảm ơn.” Giang Ánh Nghề lười nói nhảm với Giản Giai Vũ, huých cậu trai im lặng không nói gì ngồi cạnh: “Phiền cậu đóng cửa sổ hộ với.”

Cậu ta lập tức làm theo, sau một phút tiếp tục nín thinh thì thành linh nhìn Giang Ánh Nghê, hỏi rất nghiêm túc: “Hình như trước kia chúng ta học chung cấp Một hả?”

“Gì?" Giang Ánh Nghê nhìn cậu trai trạc tuổi này, thoảng nhíu mày đáp: “Tôi không nhớ rõ.”

“Cậu tên Giang Ánh Nghê đúng không?” Cậu trai kia không lớn tiếng lắm, cách ăn nói rất nho nhã lịch sự, thoạt trông là người có gia giáo. Cậu ta tự giới thiệu: “Tôi là Trịnh Tử Sam.”

Trịnh Tử Sam? Giang Ánh Nghê chẳng có ấn tượng gì với cái tên này. Đừng nói là bạn cấp Một mà ngay cả đám bạn cấp Hai tên gì cô cũng chẳng nhớ, mà dù có nhớ tên cũng chẳng nhớ nổi mặt mũi họ tròn méo ra sao. Cô không hề đếm xỉa gì tới mấy người đó.

“Tôi học lớp 5 trường cấp Một trọng điểm,” Trịnh Tử Sam nói: “Cô chủ nhiệm tên là Lưu Lạc Cầm. Hôm qua tôi tìm ảnh tốt nghiệp cấp Một thấy cậu giống y như ảnh.”

Giang Ánh Nghê bĩu môi: “Tôi trang điểm đậm thế mà cậu còn nhìn ra giống ảnh cơ à?”

“Được chứ, dù sao mặt mũi cậu vẫn thế mà.” Trịnh Tử Sam nói: “Hơn nữa trước kia bọn mình còn chung tổ, tôi là tổ trưởng, ngồi đằng sau cậu nên có ấn tượng rất sâu sắc về cậu.”

"...Ờ” Đúng là hồi xưa Giang Ánh Nghề học lớp 5 trường Tiểu học trọng điểm thật, cô cũng nhớ hồi đó có bà cô chủ nhiệm tên Lưu gì đó Cầm rất dông dài, dạy môn Văn lớp cô suốt sáu năm khiến cô chán hẳn môn học này.

Xem ra tên bạn học Trịnh Tử Sam này không lừa cô mà đang nói thật.

Sợ Giang Ánh Nghê không tin, Trịnh Tử Sam tiếp tục tung thêm bằng chứng: “Lúc học lớp Hai, tôi còn đại diện lớp mình tới thăm nhà cậu, nhà cậu ở khu bên kia sông. À phải rồi, tôi còn từng gặp bà nội cậu...”

י

“Ngừng ngừng.” Giang Ánh Nghê hơi mất kiên nhẫn ngắt lời cậu ta: “Tôi tin cậu rồi, được chưa hả?”

Bất kể thứ gì liên quan đến chuyện hồi lớp Hai, Giang Ánh Nghê đều không muốn nhớ lại. Đúng, bất kể thứ gì.

“Xin lỗi, vừa rồi tôi lỡ nhắc chuyện kia... có phải làm cậu không vui không?” Trịnh Tử Sam dè dặt nhận sai: “Tôi tuyệt đối sẽ không nhắc lại nữa.”

“Cậu không cần xin lỗi.” Giang Ánh Nghê đáp lạnh tanh.

“Cái chính là tôi cảm thấy chúng ta rất có duyên mới gặp lại nhau, thế nên..” Trịnh Tử Sam ấp úng nói: “Không quấy rầy cậu nữa, cậu lướt điện thoại tiếp đi, tôi im đây.”

Giang Ánh Nghê lạnh lùng ừ một tiếng, ngẩn người nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ vụt qua trước mắt.

Vừa rồi câu nói “Tôi im đây” của Trịnh Tử Sam bỗng dưng gợi lại hồi ức thời cấp Một của cô. Từ nhỏ cô đã đành hanh, ở nhà có chị gái và bố mẹ trị đành phải ra ngoài trút giận bằng cách bắt nạt mấy đứa cùng lứa. Hồi đó, tới lớp hễ thấy ai ngứa mắt là cô lại dùng bạo lực giải quyết vấn đề ngay, còn luôn miệng bắt người ta “Im đi”. Có câu nói thế nào nhỉ? Gì mà “Nhìn tính trẻ là biết nết già”... Lại chuẩn quá cơ, từ nhỏ cô đã chẳng phải thứ tốt lành gi.

Nhà dột từ nóc thì đừng mơ khá nổi, cứ đợi mà mục ruỗng nát

đời thôi.

Sự thật chứng minh là hiệu quả của việc đợi nước đến chân mới nhảy cũng ổn áp phết. Giang Ánh Nghề làm bài êm ru, thậm chí khi điền đáp án cô còn lơ đễnh nghĩ nếu hồi cấp Hai mà cũng nghiêm túc ôn tập ngày đêm thế này thì biết đâu chừng có thể học lên cấp Ba cũng nên.

Làm xong câu 100, ấn nộp bài, tổng 94 điểm.

Giang Ánh Nghề vươn vai, đi ra khỏi phòng thi, vô tình đụng phải em gái xinh đẹp cũng vừa ra.

“Chị đậu không ạ?” Lục Văn Đình hỏi.

“Đậu.”

“Em rớt rồi, 89 điểm, chỉ thiếu mỗi 1 điểm.” Lục Văn Đình chán nản than: “Rõ tốn công luyện đề lâu như vậy, hức.”

“Chẳng phải chiều được thi lại lần nữa à?” Giang Ánh Nghê nói: “Chắc là qua thôi.”

Lục Văn Đình nói: “Đúng là học tài thi phận... Chị chẳng luyện đề mà qua dễ ợt, còn em luyện cật lực cả tuần lại xôi hỏng bỏng không. Chị cho em xin tí vía với.”

Mẹ kiếp vía gì của tôi? Sao con bé này trông rõ nhã nhặn mà ăn nói vô duyên thể không biết? Con mắt nào của cô thấy bà đây không luyện đề hả? Lúc bà đây thi tốt nghiệp cấp Hai cũng không khắc khổ nỗ lực bằng tối qua đâu biết chưa?

Giang Ánh Nghề rất văn minh không chửi thành tiếng.

Lục Văn Đình lại hỏi: “À chị, em thấy chị nói giọng Vũ Hán, thế chị cũng là dân Vũ Hán gốc ạ?” “Ừ”

“Vậy chị tốt nghiệp trường cấp Ba nào thế? Hôm qua em mới biết em và Giản Giai Vũ đều tốt nghiệp trường THPT Số 4, hóa ra bọn em học cùng trường”

“Chị đây không học cấp Ba.” Giang Ánh Nghê nở nụ cười xã giao: “Không phải bạn cùng trường của mấy đứa đâu.”

"À... Chả trách chị trang điểm đẹp thế.” Lục Văn Đình còn nửa câu chưa nói hết... quả nhiên mấy đứa con gái hư hỏng không học hành ra hồn đều giỏi trang điểm.

Giang Ánh Nghê ngỡ ngàng, cô em xinh đẹp này - được mẹ dạy dỗ kiểu gì mà EQ kịch sàn thế? Cách ăn nói đúng là khiến người ta sôi máu.

"Nè em, dạy em một chuyện nhé.” Giang Ánh Nghê vỗ vỗ Lục Văn Đình: “Sau này nhớ đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy. Biết chưa?”

“Dạ?” Lục Văn Đình ngu mặt ra nom có vẻ tủi thân.

“Không hiểu thì thôi.” Giang Ảnh Nghê bỏ lại Lục Văn Định, một mình đi tới chỗ xe buýt của trường lái.

Đám bọn họ vào thi trước, mấy học viên khác vẫn chưa thi xong. Trong xe buýt chỉ có mỗi thầy Tăng, người đàn ông trung niên mặt chữ điền này đã chán chường lướt video Douyin.

“Thầy Tăng này.” Giang Ánh Nghê vừa lên xe đã bắt chuyện với ông: “Cháu hỏi chú một chuyện nhé?"

Chú Tăng là một người đàn ông thật thà đã có gia đình, vừa thấy gái trẻ sáp tới là lùi phắt ra sau ngay. Ông giữ khoảng cách với Giang Ánh Nghê cứ như thể cô là yêu quái còn mình là Đường Tăng vậy.

Thôi, làm gì có Đường Tăng nào đen thế.

“Cháu hỏi đi.” Chú Tăng sợ con nhỏ yêu quái trang điểm đậm này sẽ bất thình lình làm chuyện gì đó khác người.

“Ông chủ của bọn chú, Cổ Thành ấy, đã kết hôn chưa?”

Chú Tăng dè dặt hỏi lại: “Cháu hỏi chuyện này làm gì?"

“Sao thế? Không được hỏi ạ?” Giang Ánh Nghê cười phởn phơ như gió xuân.

“Anh ấy chưa kết hôn.” Chú Tăng nói: “Độc thân tám kiếp rồi.”

“Dạ.” Giang Ánh Nghê hỏi ngụ ý: “Thế anh ấy là ông chủ trường lái xưa giờ ạ?”

Chú Tăng giải thích: “Trường lái Minh Thành đã mở nhiều năm rồi, hồi xưa bố anh ấy làm chủ, sau này anh ấy mới tiếp quản.”

“Chú làm việc cho anh ấy lâu lắm rồi ạ?” Giang Ánh Nghê hỏi.

“Đương nhiên, chủ với anh Hai từ năm 200...”( Chú Tăng nói được một nửa, sực nhớ mình lỡ lời bèn vội vàng lảng sang chuyện khác: “Chú làm thầy dạy lái ở đây nhiều năm rồi, rất có kinh nghiệm dạy thực hành, các cháu chỉ cần học hành nghiêm túc là sẽ thi đậu ngay."

“Anh ấy không phải ông chủ cả chú à? Sao chú lại gọi anh ấy là anh Hai?” Giang Ánh Nghê hỏi gặng: “Với lại anh ấy trẻ hơn chú

mà?"

“Nói nhầm, nói nhầm ấy mà.” Chú Tăng chột dạ ấn mở một video Douyin: "Cháu xem, trong clip hài này nhắc tới từ “anh Hai”, vừa này chủ đang nghĩ tới nó nên buột miệng thốt ra thôi.”

“Thế ạ?” Giang Ánh Nghê nhướng mày: “Chú đừng lừa cháu nhé chú Tăng, gái đẹp không dễ lừa đâu.”

Chú Tăng bất lực ôm trán: “Ôi chao, chú lừa một con nhóc như cháu làm gì.”

Giang Ánh Nghê ngồi vào hàng ghế sau lưng chú Tăng, chống cắm nói: “Nhưng cháu cứ có cảm giác Cổ Thành chắc chắn là người có quá khứ lẫy lừng lắm, nếu chỉ là một ông chủ trường lái bình thường thì anh ấy sẽ không có khí chất kiểu ấy đâu.”

“Anh ấy có khí chất gì?” Chú Tăng nổi lòng hiếu kỳ, cố ý ngoảnh lại hỏi cô.

“Có nói chú cũng không hiểu.” Giang Ánh Nghê xấu xa đá lông nheo với chú Tăng: “Dù sao chú cũng lừa cháu trước mà.”

Chú Tăng nhận thua: “Thôi, chú không hỏi nữa.”

“Tiêu cực chán chường nhưng lại kiêu ngạo liều mạng." Giang Ánh Nghê thản nhiên nhận xét: “Loại khí chất này của anh ấy người thường không có nổi đâu”

Chú Tăng nghe tới cụm “kiêu ngạo liều mạng” thì hốc mắt suýt đỏ hoe. Anh Hai từng kiêu ngạo biết bao, rõ ràng là luôn xuất sắc hơn người ấy thế mà giờ lại sa cơ lỡ vận biển thành một kẻ tầm thường ngày ngày chán chường gật gà gật gì cho qua ngày đoạn tháng trong phòng đăng ký của trường lái.

“Anh ấy chỉ là ông chủ trường lái bình thường thôi.” Chú Tăng bình tĩnh nói: “Này cô nhóc, cháu cả nghĩ quá.”

Giang Ánh Nghê thấy mấy học viên khác đã đi về phía xe buýt nên không tiếp tục nói chuyện với chú Tăng về chủ đề này nữa.

Xe dần đông người, càng lúc càng ồn. Có một bà thím kỳ lạ nọ thi ba lần vẫn không đậu bèn lôi kéo người khác trên xe trách đề khó quá, còn cậu nam sinh thi được điểm tối đa lại khoe oang oang trên xe. Giản Giai Vũ vội vàng an ủi cô em khóa dưới Lục Văn Đình và tiện thể mượn dịp giả ngầu, khoe mấy hôm nay mình chỉ giải mỗi một đề, chẳng thèm học hành nghiêm túc mà hôm nay lại thi được 98 điểm.

Sau khi lên xe, Trịnh Tử Sam chủ động ngồi xuống chiếc ghế trống bên phải Giang Ánh Nghê. Cậu ta là một chàng trai rất ra dáng sinh viên, mặc áo sơ mi ca rô trắng đen phối với quần bò, đeo một chiếc mắt kính gọng mảnh. Giang Ánh Nghê chỉ vô tình liếc nhìn cậu ta một cái mà tai cậu ta đỏ lựng vì thẹn.

Mặt mũi cậu ta trông rất đàng hoàng, nước da trắng trẻo sạch sẽ, vừa nhìn đã biết là sinh viên ngoan hiền. Trêu đùa một sinh viên trông ngoan hiền nhưng nghịch ngầm như Trịnh Tử Sam hẳn rất thú vị.

Giang Ánh Nghê vừa xấu xa nghĩ xem nên trêu tên sinh viên ngoan hiền Trịnh Tử Sam này thế nào, vừa gửi tin nhắn cho Cổ Thành hỏi: “Anh thích kiểu con gái gì?”

“Lớn tuổi, càng dâm càng tốt.”

Cổ Thành nhắn lại ngay.

Giang Ánh Nghê vừa soạn tin nhắn trả lời, Cổ Thành đã nhắn tiếp tin nữa: “Không phải kiểu giống em, dừng mơ.”

“Kén cá chọn canh thật.” Giang Ánh Nghê trước giờ chưa từng biết xấu hổ là gì, tin nhắn gửi đi cũng tục tắn trần trụi hệt như cô: “Chú không thử thì làm sao biết cháu có dâm không?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.