Ánh Đèn Hoa Lệ - Phất Hà Lão Yêu

Chương 45




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tầng 14 tòa cao ốc tập đoàn Hàn Thị.

“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa chợt vang lên.

Thiệu Thu Ngọc bực bội vuốt tóc, thuận miệng nói: “Vào đi.”

Chị ta không ngờ người tới lại là Cổ Thành.

Tối qua Cổ Thành vẫn còn ở bang Colorado nước Mỹ. Sau khi nhận được đoạn phim Thiệu Thu Ngọc gửi trước lúc ngủ, anh đã đặt chuyến bay sớm nhất về nước.

Về đến nơi, việc đầu tiên anh làm là đi tìm Thiệu Thu Ngọc.

“Chúc mừng anh nhé.” Thiệu Thu Ngọc đặt chồng tài liệu trên tay xuống, bâng quơ buông một câu: “Nghe nói anh xếp hạng nhất nhóm xe hơi, thành tích còn dưới 9 phút nữa.”

“Xóa đoạn phim đi.”

“A.” Thiệu Thu Ngọc nhướng mày nói: “Do cô ta bất nghĩa với em trước mà. Sáng hôm qua cô ta đã tung hê tất cả tội trạng của Hàn Kỳ Quang lên mạng khiến giá cổ phiếu tập đoàn Hàn Thị giảm xuống mức thấp kỷ lục trong vòng một đêm làm em mất không ít tiền đấy!”

Tuy nói vậy nhưng Thiệu Thu Ngọc cũng chỉ dám gửi đoạn phim cho Cổ Thành để châm ngòi ly gián chứ không dám đăng lên mạng, dù sao trong tay Giang Ánh Nghê còn giữ đoạn phim nóng bỏng hơn của chị ta và Hàn Kỳ Quang.

“Hàn Kỳ Quang tử vong ngoài ý muốn nên phần tài sản gã ta được thừa kế sẽ thuộc về cô không phải à?” Cổ Thành nói: “Tính kỹ thì cô chẳng tổn thất bao nhiêu cả.”

“Nhưng cái em cần là không mất một đồng nào hết.” Thiệu Thu Ngọc thủng thẳng nói: “A Thành, bây giờ em không thể mất gì được. Em không có chỗ dựa, chỉ có thể dựa vào chính mình… Liệu chúng ta có thể bắt đầu lại lần nữa không?”

“Không thể nào.”

Anh trả lời vô cùng dứt khoát.

Thiệu Thu Ngọc khẽ nắm lấy tay anh: “Chẳng lẽ anh với Giang Ánh Nghê có thể có tương lai à? Anh không giữ nổi cô ta đâu. Đấy anh xem, anh mới ra nước ngoài có mấy hôm mà cô ta đã dan díu với đàn ông khác rồi. À không đúng, thật ra tình địch của anh còn chẳng tính là đàn ông mà chỉ là một thằng bé. Giang Ánh Nghê và thằng bé kia đồng trang lứa, bọn họ mới hợp với nhau.”

Cổ Thành chán ghét gạt tay Thiệu Thu Ngọc ra: “Hợp hay không chẳng đến lượt cô phán xét.”

“Cô ta cởi sạch đồ trước mặt thằng kia trông dâm phát kinh lên được.” Thiệu Thu Ngọc hỏi: “Trước mặt anh cô ta cũng chủ động thế à? Hay chỉ ở trước mặt người cô ta yêu thật lòng mới chủ động thế?”

Thiệu Thu Ngọc đã cắt nối biên tập lại đoạn phim, cắt sạch hết những khúc Giang Ánh Nghê chất vấn Trịnh Tử Sam, chỉ giữ lại khúc Trịnh Tử Sam đè cô xuống dưới người hôn môi mờ ám nên đoạn phim này rất ngắn, tổng cộng chỉ dài khoảng năm phút.

Lúc làm tình, Giang Ánh Nghê hiếm khi tỏ ra chủ động trước mặt Cổ Thành. Trái ngược với những gì Thiệu Thu Ngọc vừa nói, thật ra ở trước mặt người mình yêu thật lòng, Giang Ánh Nghê rất dễ mắc cỡ. Trước kia cô mặt dày mày dạn theo đuổi Cổ Thành là vì thèm thuồng cơ thể anh, nhưng sau khi phải lòng anh thật thì càng lúc càng trở nên bị động.

“Nếu em ấy muốn làm tình với thằng nhóc kia thật thì sao lại để cô quay được?” Cổ Thành hỏi lại: “Cô dùng tính mạng người nhà em ấy để uy hiếp mà không cảm thấy đê tiện sao?”

Diêu Lan lo hành động xấu xa của Thiệu Thu Ngọc sẽ ảnh hưởng tới quan hệ của con trai và con dâu tương lai nên Cổ Thành vừa thi đấu xong, bà đã gọi điện ngay cho anh để kể rõ chân tướng chuyện Thiệu Thu Ngọc cử người giám sát bà nội Giang Ánh Nghê.

“Anh bảo em đê tiện á? Thế chuyện cô ta gắn camera trong biệt thự vì muốn trả thù Hàn Kỳ Quang lúc trước có đạo đức lắm chắc? Anh không thích loại người không từ thủ đoạn như em, nhưng nó cũng là loại người giống em mà?!” Thiệu Thu Ngọc kích động nói.

“Tất nhiên em ấy không phải là loại người giống cô.” Cổ Thành lạnh lùng cảnh cáo: “Thiệu Thu Ngọc, tôi chẳng còn chút tình cảm nào với cô hết, mong cô hiểu rõ chuyện này. Hôm nay tôi tới gặp cô chỉ có hai yêu cầu: Một là xóa đoạn phim kia đi, hai là đi xin lỗi em ấy.”

“Em điên chắc? Sao em phải đi xin lỗi nó?” Thiệu Thu Ngọc cười khẽ: “Vô lý, quá sức vô lý!”

“Nếu cô không muốn gặp khủng hoảng tài chính thì tốt hơn hết là làm theo những gì tôi nói đi.” Cổ Thành nói: “Mấy tin nóng hôm qua em ấy tung lên mạng chỉ là phốt của riêng Hàn Kỳ Quang, sức ảnh hưởng đến tập đoàn Hàn Thị vẫn trong khả năng chịu đựng của cô. Nhưng thứ nằm trong tay tôi là phốt của tập đoàn Hàn Thị đấy.”

Mạng lưới quan hệ của Cổ Thành rất rộng rãi. Kể từ khi nhận được lá thư tuyệt mệnh của Nhậm Bân, anh đã bắt đầu nhờ vả bạn bè cũ trong giới giúp đỡ điều tra tập đoàn Hàn Thị. Trong vòng nửa tháng qua, anh cũng đã thu mua được một tay quản lý cao cấp trong nội bộ tập đoàn Hàn Thị.

Tập tài liệu anh vừa đặt lên bàn Thiệu Thu Ngọc chính là “bí mật thương mại” về việc trộn thuốc giả của tập đoàn Hàn Thị.

Mặt Thiệu Thu Ngọc biến sắc: “Sao anh lại có tập tài liệu này? Ai đã đưa cho anh?!”

“Ai đưa không quan trọng.” Cổ Thành nói: “Quan trọng là sau này cô còn dám giở trò với Nghê Nghê hay không.”

Thiệu Thu Ngọc lặng thinh một lúc lâu, cuối cùng không kìm được mà ôm mặt khóc rống lên: “A Thành… Sao chúng ta lại đến nông nỗi này? Sao lại đối xử với nhau như kẻ thù vậy?”

Cổ Thành phớt lờ mấy lời ngọt nhạt của chị ta, lạnh lùng nói: “Trước tối mai cô phải đến xin lỗi Nghê Nghê, chừng nào em ấy chịu tha thứ cho cô thì chừng đó tôi sẽ tiêu hủy tập tài liệu này.”

Nói xong, anh nghênh ngang rời khỏi đó, bỏ lại Thiệu Thu Ngọc với đôi mắt đẫm lệ nuối tiếc quá khứ.

*

“Anh về nước rồi.”

Anh đứng cạnh gốc ngô đồng trước cửa tòa nhà số 6 gọi điện thoại. Ánh nắng gay gắt ngày hè xuyên qua cành lá rậm rạp của cây ngô đồng rọi xuống bờ vai rộng lớn của anh.

Giang Ánh Nghê đang bận đóng son vào thùng. Lúc nghe máy, cô đang dồn hết tâm trí vào chuyện đóng hàng, chỉ nói: “Anh về nước sớm thế? Vậy anh mau về nhà nghỉ ngơi đi.”

Sao cô… qua loa với anh dữ vậy.

Cơn ghen của Cổ Thành bị câu trả lời chiếu lệ của cô thổi bùng lên, anh hỏi: “Em còn gì muốn nói với anh không?”

“Không, em đang bận lắm.” Giang Ánh Nghê chợt cuống lên, vội nói: “Tiêu rồi tiêu rồi! Em vừa bỏ màu 105 với màu 407 vào nhầm thùng rồi…”

Cổ Thành bèn cúp máy luôn.

Giang Ánh Nghê lấy làm khó hiểu, cái anh này lại giận hờn gì nữa không biết.

Chưa đầy một phút sau, chuông cửa đã reo lên. Tiêu Tịnh uể oải ra mở cửa, cứ tưởng là Lệ Bình về. Lúc trông thấy người đàn ông đứng trước cửa, cô ta ngớ ra một giây mới gào vọng vào trong nhà: “Bạn trai cô tới này!”

Giang Ánh Nghê bỏ thùng hàng trên tay xuống, đi ra phòng khách, cảm thấy không thể hiểu nổi hành vi giận dỗi của Cổ Thành: “Chẳng phải anh đã giành chức vô địch à? Sao lại không vui thế?”

Tiêu Tịnh không muốn làm kỳ đà cản mũi, lặng lẽ đi vào phòng.

“Sao anh lại cáu kỉnh?” Giang Ánh Nghê kiễng chân bẹo má Cổ Thành một cái, ghẹo anh: “Anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn cáu kỉnh với người đáng tuổi con cháu anh như em hả? Anh không thấy xấu hổ à?”

Cổ Thành xị mặt hỏi: “Thằng nhóc Trịnh Tử Sam kia bằng vai phải lứa với em nên mới có tư cách cáu kỉnh với em à?”

Vừa nghe tên Trịnh Tử Sam, Giang Ánh Nghê chợt hiểu vì sao anh giận…

“Có phải Thiệu Thu Ngọc đã cho anh xem đoạn phim kia không?” Giang Ánh Nghê chẳng buồn giải thích nhiều, chỉ nói: “Nếu anh không muốn tin tưởng em thì quên đi.”

Nói xong, cô định về phòng tiếp tục đóng hàng.

Cổ Thành giận dữ ôm cô vào lòng, gằn từng chữ một: “Giang Ánh Nghê, em đừng có mà chiếu lệ với anh.”

“Chứ anh muốn sao hả?” Giang Ánh Nghê hùng hồn nói: “Em không phản bội anh cũng không lăng nhăng với cậu ta, cây ngay không sợ chết đứng. Em chẳng nợ nần gì anh hết, mắc mớ gì anh nổi quạu với em!”

“Em có xem anh thi đấu không?” Anh hỏi.

“Hỏi nhảm vừa, em thức trắng đêm xem đấy.” Giang Ánh Nghê bực bội nói: “Vốn định nhắn tin chúc mừng anh nhưng lúc đó em chẳng biết nói gì nên không nhắn gì cả. Bây giờ em nói bù nhé: Ôi Cổ Thành anh giỏi quá! Thế vừa lòng anh chưa?”

“Nghê Nghê, em chủ động với anh thêm một tí đi.” Anh xuống nước rồi bồi thêm: “Được không em?”

“Em…” Giang Ánh Nghê đớ lưỡi mất một lúc mới hỏi: “Anh vì chuyện này mà dỗi em à? Em không chủ động chỗ nào hả? Lúc trước chính em mặt dày theo đuổi anh rồi bị anh từ chối không biết bao nhiêu lần, anh quên rồi à?”

Bây giờ đến lượt Cổ Thành không nói nên lời, có vẻ đúng như những gì Giang Ánh Nghê nói, trước kia anh bị mù nên cứ từ chối cô mãi.

Lúc này thời thế thay đổi, không ngờ bây giờ cô nhóc này mới thờ ơ với anh có tí xíu mà anh đã ghen lồng lộn lên. Hơn nữa rõ ràng anh biết cô nhóc này chẳng thích Trịnh Tử Sam, hoàn toàn không có “tình địch” nào tồn tại cả.

“Đồ ấu trĩ.” Giang Ánh Nghê vạch trần anh không thương tiếc: “Anh ghen với Trịnh Tử Sam chứ gì?”

“Đúng thế.” Anh thẳng thắn thừa nhận: “Anh ghen đấy.”

Giang Ánh Nghê càng ngắm lão già này lại càng thấy anh đáng yêu lạ kỳ, cô cười hỏi: “Thế đêm nay em chủ động một tẹo coi như bồi thường cho anh được chưa hả?”

Anh cò kè mặc cả: “Bây giờ luôn đi.”

“Giờ em bận lắm.” Giang Ánh Nghê nhanh trí nói: “Hay thế này nhé, anh giúp em đóng hàng đi! Đóng xong anh thích gì em cũng chiều.”

“Thích gì cũng chiều thật à?” Cổ Thành hỏi.

“Ừm.” Giang Ánh Nghê chẳng buồn nghĩ ngợi: “Em nói được làm được.”

Thế là… tay đua Cổ Thành vừa giành chức vô địch, mới thi đấu xong đã vội vã chạy về nước chuyển sang làm nhân viên đóng hàng tạm thời cho bạn gái.

Tuy khối lượng công việc khá nhiều nhưng hiệu suất làm việc của Cổ Thành rất cao, nên đến khoảng tám giờ tối, toàn bộ hàng hoá đã đóng xong hết. Ngặt nỗi Giang Ánh Nghê còn muốn livestream bán hàng với Tiêu Tịnh nữa… Thế là Cổ Thành đành khổ sở chờ tới 10 giờ tối thì bạn gái mới xong việc.

Trời đã tối hẳn, chỉ còn tiếng ve kêu râm ran bên ngoài. Thời tiết mùa hè oi bức khiến người chẳng muốn ăn gì cả.

Tiêu Tịnh vào bếp nấu một chén sủi cảo đông lạnh cho mình. Nấu sủi cảo xong, cô ta bê ra phòng khách vừa ăn vừa xem bộ phim truyền hình ăn khách một mình.

Giang Ánh Nghê đã tới nhà Cổ Thành, còn Lệ Bình đêm nay không về nhà ngủ. Dạo này Lệ Bình mới cấp tốc chài được một ông bố đường nhờ khí chất quyến rũ như yêu tinh. Cô ta lại bắt đầu cuộc sống “hào nhoáng” rợn ngợp vàng son của mình.

Trong đám chị em phố đèn đỏ hồi xưa hình như chỉ có Tiêu Tịnh là hoàn lương đổi nghề. Sau khi nếm trải cuộc sống bình dị đầy bận rộn nhưng nhiều màu sắc, Tiêu Tịnh từ từ chấp nhận bản chất bình thường “không nên cơm cháo gì” của mình.

Tiêu Tịnh yên lặng ăn sủi cảo, thầm nghĩ bây giờ là quãng thời gian tuyệt vời nhất trong đời cô ta từ lúc lọt lòng đến nay.

Ở bên kia, trong căn hộ duplex thuộc tòa số 5 khu Nam Dương Minh Châu.

“Nãy em bảo anh thích gì cũng chiều mà? Hả?” Người đàn ông siết lấy vòng eo thon của cô gái nhỏ đưa đẩy cuồng say hơn: “Đồ lừa đảo.”

“Không chiều, anh cút ngay…” Cô không chịu nổi sự mạnh bạo của anh, toàn thân lẩy bẩy hết lên, ngay cả giọng nói cũng run rẩy, mắng bừa: “Lão già biến thái…”

Đôi môi mỏng của Cổ Thành dán lên làn da non mềm của cô: “Chẳng phải em thích bị lão già biến thái th.ịt à?”

Cô bé thích bị “th.ịt” chỉ biết khóc hu hu…

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.