Ánh Đèn Hoa Lệ - Phất Hà Lão Yêu

Chương 43




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Màn đêm buông xuống, sắc trời tối dần, trăng nhuốm sương lạnh.

“Tôi đến dưới lầu công ty rồi, mở cửa đi.” Giang Ánh Nghê ấn chuông biệt thự.

Hầu gái ra mở cửa, cung kính nói: “Mời vào.”

Từ lúc vào biệt thự, mỗi bước đi là một nước cờ hiểm. Giang Ánh Nghê đi tới phòng trang điểm của Thiệu Thu Ngọc. Người phụ nữ 40 tuổi này đang mặc một bộ sườn xám vô cùng sang trọng, nét mặt hồng hào tươi tỉnh trông chẳng giống quả phụ gì cả.

“Cô đến rồi à?” Thiệu Thu Ngọc lả lướt lại gần, tiếng giày cao gót vang lộp cộp trên sàn. Chị ta hỏi tỉnh bơ: “Chắc phong cách dân quốc không làm khó cô được nhỉ?”

“Tôi đã tới rồi, chị đừng có úp mở nữa.” Giang Ánh Nghê bảo: “Nói thẳng điều kiện của chị đi, tôi chẳng có lòng dạ đâu để trang điểm cho chị hết.”

“Đừng sốt ruột thế, vẫn chưa tới lúc bàn điều kiện đâu.” Thiệu Thu Ngọc xem đồng hồ: “Cô có thể trang điểm xong trong vòng nửa tiếng không? Bao giờ cô trang điểm xong chúng ta sẽ bàn chuyện. À, ở đây có thể theo dõi camera, cô có thể nhìn thấy bà nội mình ở quán trà bất cứ lúc nào.”

“Tôi rất ghét mấy người vòng vo.” Giang Ánh Nghê đi tới chỗ bàn trang điểm, chọn ra vài món phù hợp với phong cách dân quốc trong mớ đồ trang điểm: “Nếu chị nhất quyết đòi tôi trang điểm thì tôi sẽ làm.”

Thiệu Thu Ngọc mỉm cười, ngồi xuống bàn trang điểm, soi gương mà tiếc rẻ: “Hồi trẻ tôi đẹp hơn bây giờ nhiều.”

Giang Ánh Nghê chẳng đếm xỉa gì đến Thiệu Thu Ngọc, nhưng động tác thoa kem nền rất mạnh bạo.

Thiệu Thu Ngọc lại nói: “Hồi Cổ Thành còn trẻ cũng đẹp trai hơn bây giờ nhiều, tiếc là cô không gặp cậu ấy thời hào hoa phong độ nhất. Chỗ tôi vẫn còn ảnh cũ của cậu ấy, lát nữa trang điểm xong cô có muốn xem với tôi không?”

“Tôi không có cái phúc ấy.” Giang Ánh Nghê lạnh lùng đáp: “Tôi thật sự không có thời gian quanh co với chị. Tôi cảnh cáo chị, nếu chị dám dùng cách tra tấn Hoa Hồng để tra tấn tôi thì chị cũng đừng hòng sống sót.”

“Tôi đừng hòng sống sót á?” Thiệu Thu Ngọc thấy buồn cười như mới nghe chuyện tiếu lâm: “Tôi biết cô giỏi đánh nhau, nhưng chỗ tôi có cả đống vệ sĩ, dù cô giỏi đến mấy cũng đâu thế lấy một chọi mười đúng không?”

Giang Ánh Nghê không buồn đấu võ mồm với Thiệu Thu Ngọc mà tập trung vẽ mày cho chị ta. Cặp mày mảnh dài quyến rũ, điểm thêm một nốt ruồi son phía đuôi trông cực kỳ gợi cảm, vừa phù hợp lại vừa tăng thêm sức hút cho bộ sườn xám màu xanh đậm.

“Đẹp quá.” Thiệu Thu Ngọc khen: “Cô không làm chuyên viên trang điểm cho tôi nữa thì thật là đáng tiếc.”

Giang Ánh Nghê cười khẩy: “Chị không phải khối ngọc thô, làm gì xứng để tôi đắp nặn.”

“Nghỉ việc rồi nên nói năng lớn lối ghê.” Thiệu Thu Ngọc cầm một hộp màu mắt trên bàn lên: “Dùng cái này đi.”

“Màu này không hợp với chị, trẻ trung quá.” Giang Ánh Nghê mỉa: “Sẽ khiến chị trông càng già đấy.”

“Cô có giỏi thì lặp lại lần nữa xem.” Thiệu Thu Ngọc nhếch môi: “Sao hả?”

“Tôi vừa chê chị già đấy.” Giang Ánh Nghê vừa trang điểm cho Thiệu Thu Ngọc một cách thuần thục, vừa nói: “Chẳng phải chị muốn diệt trừ tôi để quay lại với Cổ Thành à? Trước kia hai người đều còn trẻ, đứng cạnh nhau trông rất xứng đôi. Nhưng giờ chị có tuổi rồi, một người phụ nữ hơn 40 tuổi mà đứng cạnh anh ấy trông già khỏi nói. Chẳng lẽ chị không tự biết à? Đàn ông ai chẳng yêu bằng mắt, chị có chỗ nào so được với tôi về vóc dáng với dung mạo đâu chứ?”

“Giỏi lắm, giờ miệng lưỡi càng nanh nọc thì lát nữa khóc càng to.” Thiệu Thu Ngọc nhìn khuôn mặt xinh đẹp trang điểm theo phong cách dân quốc của mình, hài lòng cười nói: “Đi thôi, đến lúc vào việc chính rồi. Nhớ cho kỹ, nếu cô không chịu phối hợp thì bà cô chẳng sống nổi tới ngày mai đâu.”

Giang Ánh Nghê theo chân Thiệu Thu Ngọc vào một căn phòng chật hẹp u ám.

Thiệu Thu Ngọc bật đèn lên, ánh đèn sáng choang rọi khắp phòng. Sau đó…

Giang Ánh Nghê trông thấy Trịnh Tử Sam.

Lúc này khuôn mặt cậu trai trắng trẻo gầy gò ấy đỏ lạ thường, mắt mơ màng, chiếc áo sơ mi đã bị cậu ta vò nhăm dúm và cởi sạch nút.

“Chưa tới nửa tiếng mà thuốc đã ngấm rồi.” Thiệu Thu Ngọc cười hòa nhã với Giang Ánh Nghê: “Thấy rõ chưa? Đây là mục đích tối nay của tôi đấy. Mau lại giúp bạn cô giải tỏa ham muốn đi, cô xem bây giờ cậu ta khó chịu chưa kìa. Vì cô nên cậu ta mới chịu liên lụy, nếu uống loại thuốc kích dục này mà không làm tình thì cơ thể không chịu nổi đâu. Hơn nữa tôi sẽ quay phim từ đầu chí cuối giống như cô và Ngải Hoa Hồng đã quay lén tôi với Hàn Kỳ Quang lúc trước vậy.”

Giang Ánh Nghê hỏi: “Chị quay phim lại cho Cổ Thành xem đúng không?”

“Tất nhiên rồi.” Thiệu Thu Ngọc nói: “Với vóc dáng và dung mạo của cô thì chắc đoạn phim này cháy phải biết. Cổ Thành chưa từng quay mấy thứ này với cô đâu nhỉ?”

Giang Ánh Nghê lại hỏi: “Dù anh ấy xem được thì sao chứ? Chỉ cần tôi giải thích với anh ấy là chị đã dùng tính mạng bà nội uy hiếp tôi…”

“Ngưng.” Thiệu Thu Ngọc nói: “Tất nhiên cậu ấy sẽ tha thứ cho cô, nhưng không có nghĩa là cậu ấy không quan tâm. Cậu ấy đã bị tôi phản bội một lần, nếu giờ lại bị cô phản bội lần nữa thì sẽ có cảm giác gì? Thôi, mau làm chuyện đó với cậu bé đáng thương này đi, nếu không thì… bà nội cô sẽ gặp họa đấy.”

Giang Ánh Nghê cố bình tĩnh lại: “Chị rút hết người ở quán trà về đi rồi tôi làm với cậu ta.”

Thiệu Thu Ngọc nói: “Hễ hai người bắt đầu là họ tự khắc rời khỏi đó. Tôi đâu cần hãm hại một bà lão xưa nay chưa từng quen biết chứ.”(

“Với lại ngày mai Cổ Thành phải thi đấu.” Giang Ánh Nghê nói: “Dù chị muốn gửi đoạn phim này cho anh ấy thì chí ít nên đợi thi đấu xong rồi gửi. Giải đua ấy rất nguy hiểm, tôi không muốn mấy chuyện kiểu này ảnh hưởng tới phong độ thi đấu của anh ấy.”

“Tất nhiên rồi.” Thiệu Thu Ngọc nói: “Mục đích của tôi là muốn cậu ấy thời thấy rõ cô d*m đãng phóng túng cỡ nào chứ có muốn hại cậu ấy đâu.”

Giang Ánh Nghê hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.

Thiệu Thu Ngọc rời khỏi đó, cửa bị đóng lại, chỉ còn hai người trong phòng. Mặt cậu trai đã đỏ bừng đến mất hết lý trí, mọi chuyện trước mắt mơ hồ như một giấc mơ.

“Nghê Nghê…” Trịnh Tử Sam khẽ thở dốc: “Cậu cho tôi được không? Tôi muốn cậu…”

Giang Ánh Nghê lại gần Trịnh Tử Sam, ngồi xuống cạnh cậu ta: “Trịnh Tử Sam, cậu nói cho tôi biết đi, vì sao cậu lại ở đây?”

“Tôi bị chị họ lừa tới đây.” Trịnh Tử Sam gian nan kể: “Sau khi chị ấy lừa tôi tới đây đã cho tôi uống thuốc…”

“Cậu muốn làm chuyện đó với tôi sao?” Cô lại hỏi.

Cậu ta gật đầu coi như trả lời cô.

“Sao chị họ cậu lại lừa cậu tới đây? Nếu chị ta là chị họ cậu thì việc gì phải lừa cậu? Sao chị ta lại cho cậu uống thuốc làm cậu khó chịu như vậy chứ? Tôi muốn nghe cậu nói thật.” Giang Ánh Nghê hỏi.

Trịnh Tử Sam lặng thinh.

Giang Ánh Nghê dịu dàng ôm lấy cơ thể nóng bỏng của Trịnh Tử Sam, hôn lên trán cậu ta: “Cậu nói thật cho tôi biết đi.”

“Tôi…” Trịnh Tử Sam ngập ngừng không nói nên lời.

“Ngay từ đầu cậu đã biết đây là một cái bẫy đúng không? Dù biết rõ Thiệu Thu Ngọc muốn hại tôi, cậu vẫn tới đây. Vì muốn có được tôi nên cậu sẵn sàng bắt tay với chị ta hãm hại tôi sao?” Giang Ánh Nghê đã bươn chải ngoài xã hội suốt bao nhiêu năm nên trước mặt cô, Trịnh Tử Sam chẳng khác gì tờ giấy trắng.

Mặt Trịnh Tử Sam đượm vẻ hổ thẹn, nhưng cậu ta không khống chế nổi dục vọng cháy bỏng trong người mình. Cậu ta không nói gì nữa mà ôm lấy mặt Giang Ánh Nghê, mạo muội hôn cô.

Trịnh Tử Sam chẳng biết hôn môi là gì, chỉ dí răng môi tới một cách ngây ngô lỗ mãng.

Giang Ánh Nghê không hề phản kháng, đanh mặt thây kệ cậu ta tiếp tục làm xằng làm bậy.

Trịnh Tử Sam không được đáp lại, bèn hấp tấp lột đồ Giang Ánh Nghê ra, hành động không hề nhã nhặn như bình thường.

Giang Ánh Nghê thấy cậu ta cởi chậm quá bèn tự cởi sạch sẽ, thoải mái phô bày cơ thể trần truồng trước mặt cậu ta, lạnh giọng hỏi: “Hài lòng chưa? Đây là thứ cậu muốn à?”

Trên làn da trắng muốt của cô có vô số dấu vết ám muội sau cuộc hoan hảo, nhất là ở những vị trí quan trọng… trông cực kỳ chói mắt.

Trịnh Tử Sam ngớ người, tay phải khựng giữa không khí, giữ nguyên tư thế lúc cởi đồ cô.

Giang Ánh Nghê nhếch môi, giở giọng trào phúng: “Tôi cởi sạch rồi, mau làm đi chứ… Camera đang quay, tính mạng của bà tôi đã nằm trong tay Thiệu Thu Ngọc đấy. Cậu luôn miệng nói thích tôi, đây là thích của cậu sao?”

Đôi mắt Trịnh Tử Sam rợn ngợp dục vọng và không cam tâm. Cậu ta nổi thú tính đẩy cô ngã ra giường, cắn mạnh vào cổ cô… rồi dời xuống phía dưới.

Một tiếng “chát” khiến cậu ta khựng lại.

Giang Ánh Nghê dồn sức tát cậu ta một cái.

“Cậu làm thế là cưỡng hiếp.” Cô gằn từng chữ một.

Trịnh Tử Sam chẳng màng tới cơn rát xé trên mặt, lại đè Giang Ánh Nghê xuống, mơ màng nỉ non: “Thuốc ngấm rồi… Nghê Nghê… Cho tôi được không…”

Khóe mắt Giang Ánh Nghê bắt đầu ngấn nước mắt. Chúng lặng lẽ lăn dài trên má rồi nhỏ xuống mu bàn tay Trịnh Tử Sam.

Cô chỉ đang giả bộ đáng thương thôi.

Vừa đấm vừa xoa thế này là hiệu quả nhất.

Đúng như cô dự đoán, Trịnh Tử Sam mềm lòng, vì bản chất cậu ta vốn lương thiện và dễ mềm lòng.

Chẳng qua nhất thời bị ma quỷ ám ảnh mà thôi.

“Nghê Nghê… Cậu đừng khóc…” Trịnh Tử Sam hơi hoảng.

Nhưng Giang Ánh Nghê càng khóc thảm thiết hơn, cô cứ thút tha thút thít mai, bờ vai run lên trông rất tội nghiệp.

Trịnh Tử Sam choàng áo vào cho Giang Ánh Nghê: “Xin lỗi cậu, tôi có lỗi với cậu… Cậu đừng khóc nữa…”

Điện thoại trong áo khoác cô reo.

Giang Ánh Nghê thấy tên người gọi đến – “Cảnh sát Diêu”, đây là tên cô dùng để cô lưu số Diêu Lan.

Trước khi tới công ty Thiệu Thu Ngọc, Giang Ánh Nghê đã bàn bạc trước với Diêu Lan. Tuy Diêu Lan đã nghỉ hưu nhưng hồi còn làm cảnh sát, bà đã quen biết rất nhiều người. Bà có một người bạn tên Vương Chính Đào là cán bộ cốt cán ở trấn nhỏ mà bà nội Giang Ánh Nghê đang sống nên đã gọi cho Vương Chính Đào, nhờ ông ta cử người tới bảo vệ bà nội.( Nếu người của Thiệu Thu Ngọc dám giở trò thì cấp dưới của Vương Chính Đào sẽ ra sức bảo vệ bà bình an.

Bây giờ Diêu Lan gọi tới chứng tỏ mọi chuyện đã giải quyết thỏa đáng, người của Vương Chính Đào đã khống chế được lũ tay chân của Thiệu Thu Ngọc. Nếu mọi chuyện đổ bể, Diêu Lan sẽ gửi tin nhắn chứ không gọi điện.

Trái tim Giang Ánh Nghê cuối cùng cũng thả lỏng. Cô ngắt cuộc gọi của Diêu Lan theo giao hẹn, sau đó mặc đồ vào, nói với Trịnh Tử Sam: “Tôi phải đi đây, cậu tự tìm cách giải quyết vấn đề sinh lý của mình đi.”

Thiệu Thu Ngọc nhận ra điểm bất thường trong camera, phát hiện đám người trong quán trà đã bị bắt bèn vội vàng chạy tới căn phòng này thì thấy Giang Ánh Nghê đã mặc đồ nghiêm chỉnh còn Trịnh Tử Sam trông có vẻ vô cùng ăn năn hối hận.

“Chị Thiệu, thật ngại quá, tôi phải về nhà đây.” Giang Ánh Nghê mỉm cười nói: “Bây giờ bà tôi đã an toàn rồi, từ nay về sau chị đừng hòng lấy bà ra uy hiếp tôi. Mặt khác, tôi nhắc lại lần nữa, tôi vẫn còn giữ đoạn phim của chị và Hàn Kỳ Quang đấy.”

Bà nội là người thân và cũng là nhược điểm duy nhất của cô.

“Cô!” Thiệu Thu Ngọc tức hộc máu: “Nếu cô dám phát tán đoạn phim kia thì tôi sẽ đăng phát tán đoạn phim vừa rồi của cô và cậu ta đấy!”

“Vậy nên sau này tôi với chị nước sông không phạm nước giếng đi.” Giang Ánh Nghê nói: “À, sáng mai tôi sẽ đăng hết phốt của Hàn Kỳ Quang lên mạng, trừ đoạn phim của các người. Chị vì tài sản thừa kế mà đồng ý giúp Hàn Kỳ Quang giấu giếm tội trạng, nhưng tôi chưa từng đồng ý với gã ta. Còn chuyện đống phốt ấy bị bóc trần sẽ có ảnh hưởng tiêu cực ra sao với tập đoàn Hàn Thị và khiến chị bị thiệt hại như thế nào thì tôi không quan tâm.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.