(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Nghê Nghê, bà đang đứng trước tiệm cháu, mau mở cửa đi.”
Chín giờ sáng bà nội gọi tới, Giang Ánh Nghê tỉnh như sáo ngay lập tức.
“Trước cửa tiệm trang điểm ấy ạ?” Giang Ánh Nghê thoáng ngớ ra, sực nhớ mình chưa nói với bà chuyện đổi việc… Chắc bà tưởng cô vẫn ở trong tiệm trang điểm mười lăm mét vuông kia. Cô hỏi: “Sao tự dưng sáng sớm bà lại vào thành phố?”
“Nghe tin một người bạn cũ bị bệnh nặng nên hôm nay bà đóng cửa quán trà, cố ý vào thành phố thăm bà ấy.” Bà nội nổi cáu giục: “Con khỉ này, mau mở cửa cho bà, cháu tính để bà đứng đợi tê cả chân ngoài tiệm à?”
Bà nội Giang Ánh Nghê mở một quán trà đơn sơ ở trấn nhỏ dưới quê, cả đời bà kể từ đó luôn gắn bó với nó. Ở trấn, bà nội cô nổi tiếng nanh nọc, mấy vị khách vào quán chơi mạt chược đều từng bà chỉ thẳng mặt chửi bới ầm ĩ… Chả trách quán ế ẩm thế. Bà chẳng có mấy người bạn, Giang Ánh Nghê hơi thắc mắc “người bạn cũ bị bệnh nặng” bà vừa nhắc là ai mà lại khiến bà cô vốn không thích đi đâu mới sáng sớm đã bắt xe đò lặn lội đường xa tới Vũ Hán thăm.
“Bà à, cháu ngưng mở tiệm trang điểm rồi, cũng không ở đó nữa.” Giang Ánh Nghê nói: “Bà cứ đứng trước tiệm đợi cháu một lát, cháu chạy tới đón bà ngay.”
“Được rồi, cháu nhanh cái chân lên, đừng để bà chờ phát cáu đấy.” Bà nói xong là cúp luôn.
Giang Ánh Nghê bất lực day ấn đường rồi nằm vật ra giường, tính nướng thêm một giây nữa mới dậy.
Cổ Thành thấy cô chết dí trên giường đành phải kéo cô dậy, sau đó mặc đồ hộ cô: “Để anh chở em đi đón bà.”
Giang Ánh Nghê giơ hai tay lên để Cổ Thành tròng áo thun vào: “Thật ra em vẫn chưa báo cho bà biết chuyện hai đứa mình… Lát nữa em sẽ bắt taxi đi đón bà.”
“Em không muốn cho bà gặp anh à?”
“Đâu có…” Giang Ánh Nghê giải thích: “Tính tình bà em không tốt lắm, nếu lát nữa gặp anh chắc chắn sẽ hùng hổ chửi anh một trận cho xem. Em không muốn bà làm anh buồn.”
“Anh sẽ không buồn đâu.” Mặc đồ cho cô xong, Cổ Thành dỗ: “Mau vào đánh răng rửa mặt đi, ngoan nào.”
Sáng nay Giang Ánh Nghê đánh răng rửa mặt nhanh như chớp. Hễ nghĩ tới chuyện nếu cô để bà đứng chờ lâu trước cửa tiệm trang điểm Trân Trân sẽ bị bà chửi tuốt xác ngay ngoài đường, cô lại thấy ê cả đầu.
May là Cổ Thành lái rất nhanh, hơn nữa khu Nam Dương Minh Châu cách phố đèn đỏ không xa lắm, tầm mười phút đã đến cửa tiệm.
“Bà ơi!” Giang Ánh Nghê xuống xe, đi tới chỗ bà lão đang chau mày, tuy ngoài mặt cô cười giả lả nhưng lại thầm sợ sệt, không biết phải giới thiệu Cổ Thành với bà thế nào.
“Chào bà, cháu là bạn trai của Nghê Nghê.” Cổ Thành đứng cạnh Giang Ánh Nghê, chào phụ huynh với thái độ cực kỳ hòa nhã.
Mặt bà hiện vẻ thắc mắc, hết nhìn Cổ Thành lại nhìn Giang Ánh Nghê, nổi quạu hỏi: “Hai đứa quen nhau từ bao giờ? Đã sống chung rồi à? Cậu ta trông có vẻ hơn cháu nhiều tuổi lắm, rốt cuộc hai đứa đang hẹn hò hay cậu ta bao nuôi cháu hả?”
“Bà à, cháu có nghề ngỗng đàng hoàng mà, bao nuôi cái gì chứ.” Giang Ánh Nghê hơi bực: “Bà đừng ăn ốc nói mò.”
“Hừ.” Bà không yên tâm nhìn Cổ Thành: “Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám ăn hiếp con bé thì tôi sẽ cho cậu biết thế nào là lễ độ đấy. Tôi tốt bụng đánh tiếng trước với cậu là mụ già này một khi đã đánh ai là không đời nào nương tay đâu.”
Bây giờ Cổ Thành lờ mờ biết cô nhóc này học ai cái thói đành hanh rồi…
“Bà yên tâm, toàn cháu ăn hiếp anh ấy thôi.” Giang Ánh Nghê nắm tay bà: “Bà đừng lo nghĩ nhiều.”
“Tốt nhất là thế, giờ bà lười lo cho cháu rồi.” Bà nội giúi cái túi ni lông màu đỏ nặng trình trịch vào tay Giang Ánh Nghê: “Tiện thể bà mang cho cháu hai hũ tương đậu, à với cả thịt bò hầm hôm qua còn này.”
“Cảm ơn bà.” Giang Ánh Nghê ôm cái bịch nặng trĩu, thấy lòng ấm hẳn lên.
Lúc lên xe, hai bà cháu ngồi băng sau.
Giang Ánh Nghê hỏi: “Người bạn nào của bà bị bệnh thế ạ?”
“Bà Trần, cháu còn nhớ bà ấy không?”
“Bà Trần nào cơ?”
“Ơ kìa, chẳng phải là bà nội của Trịnh Tử Sam – thằng bạn thân hồi cấp Một của cháu à?”
Bạn thân gì cơ? Cô với Trịnh Tử Sam là bạn thân của nhau bao giờ?!
Giang Ánh Nghê nghi ngờ không biết bà mình có bị lẫn không nữa.
Bà nội lại nói: “Ôi, cháu đúng là con nhóc vô lương tâm, đừng nói là cháu quên Trịnh Tử Sam với bà Trần rồi nhé? Suốt ba bốn năm cháu học cấp Một, bà tới cổng trường đón cháu, còn bà Trần tới đón Trịnh Tử Sam lúc tan học, thế là bọn bà thường xuyên vừa đứng chờ vừa nói chuyện với nhau. Bà còn nhớ lần nào tan học thằng nhóc Trịnh Tử Sam kia cũng tò tò theo cháu ra ngoài cổng mà…”
“Vâng vâng, cháu nhớ ra rồi, là bà Trân siêu trắng phải không ạ?”
Giang Ánh Nghê nghĩ, nếu cứ để bà mình thêm mắm dặm muối kể lại chuyện hồi cấp Một thì lão già nào đó lại ghen lồng lộn lên mất.
“Còn nhớ thì tốt.” Bà lại ngứa miệng bồi thêm: “Hôm nay cháu phải vào bệnh viện Đồng Tế thăm bà Trần với bà đấy. Hồi cháu học cấp Một, bà ấy đối xử tốt với bà cháu mình lắm, chẳng những bà ấy thường xuyên mang đồ ăn vặt tự làm cho cháu mà ngay cả đứa cháu trai Trịnh Tử Sam của bà ấy cũng tốt với cháu nữa. Cháu nhớ lại xem, Trịnh Tử Sam người ta đã giảng bài cho cháu bao nhiêu lần hả? Nếu Trịnh Tử Sam không giúp cháu thì chắc cháu chẳng thi đậu nổi cấp Hai, cả đời chỉ có mỗi tấm bằng cấp Một. Hôm nay vào viện chắc cháu có thể gặp lại Trịnh Tử Sam đấy, nghe nói thằng nhóc ấy càng lớn càng đẹp trai… Tóm lại chúng ta phải cảm ơn họ, biết chưa?”
“Vâng.” Giang Ánh Nghê lặng thinh, đừng nói bà cứ khen Trịnh Tử Sam không dứt miệng là vì muốn làm mai cho cô nhé.
…
Đến bệnh viện Đồng Tế, bà nội gấp gáp xuống xe ngay.
“Em đi lên thăm bà Trần đây, chắc mất tầm nửa tiếng.” Lúc gần đi, Giang Ánh Nghê cố ý choàng cổ Cổ Thành làm nũng: “Anh không được ghen với Trịnh Tử Sam đâu đấy.”
“Anh dễ ghen thế à?” Cổ Thành cười nói: “Em đi thăm bà Trần là chuyện nên làm, anh hiểu mà.”
Giang Ánh Nghê kiễng chân hôn chụt một phát lên má anh, sau đó cười tươi như hoa khen anh: “Giỏi quá đi, cuối cùng anh cũng hiểu chuyện rồi.”
Bà nội nhìn cháu gái mình với vẻ ghét bỏ: “Chỗ đông người mà ôm ôm ấp ấp cái gì… Về nhà đóng cửa lại mà làm mấy trò đó, ở nơi công cộng phải biết giữ ý giữ tứ chứ.”
“Bà cổ hủ ghê.” Giang Ánh Nghê bất mãn cãi.
“Thôi, em đi nhanh đi.” Cổ Thành bẹo mũi cô: “Về rồi hôn.”
*
Trong phòng bệnh.
“Bà Trần, tôi dẫn Nghê Nghê tới thăm bà đây!” Bà nội vừa gặp lại bạn cũ nên giọng nói không giấu nổi xúc động.
Bà Trần nằm trên giường bệnh, yếu ớt gượng người dậy chào: “Hai người đều tới cả, ôi chao, đúng là lâu lắm rồi mới gặp. Để tôi ngắm xem nào, Nghê Nghê chẳng thay đổi gì cả, trông giống y như hồi cấp Một, vẫn là một cô bé xinh đẹp mắt xoe tròn long lanh, chẳng giống Tử Sam nhà tôi, mới lên cấp Hai đã phải đeo kính rồi.”
Bà nội nhìn quanh phòng hỏi: “Thằng nhóc Tử Sam kia đâu? Sao tôi không thấy nó?”
“Chào bà Lư.” Trịnh Tử Sam cầm phích nước sôi đi vào phòng bệnh, đúng lúc nghe hỏi bèn nhiệt tình chào.
Cậu ta rất bất ngờ khi thấy cả Giang Ánh Nghê trong phòng bệnh, khuôn mặt tươi cười thoáng cứng lại, có vẻ hơi ngượng ngùng. Kể từ lần Giang Ánh Nghê gọi điện nói rõ cô đã hẹn hò với Cổ Thành, cậu ta không chủ động liên lạc với cô, càng không quấy rầy cô nữa.
Trịnh Tử Sam luôn là một cậu trai hướng nội, sau khi bị từ chối vài lần thì ngại mở miệng thổ lộ thêm, càng không mặt dày bu bám hoa đã có chủ, vậy nên lâu rồi cậu ta không liên lạc với Giang Ánh Nghê.
Bây giờ cậu ta chỉ lặng lẽ thích Giang Ánh Nghê. Có lẽ cũng không phải thích một người cụ thể tên Giang Ánh Nghê mà là thích quãng thời gian hồi bé kia, thích phiên bản ngây thơ tốt bụng của mình khi ấy. Nói cách khác, thứ không chiếm được bao giờ cũng tốt nhất.
“Chào cậu.” Cậu ta gượng gạo cười với Giang Ánh Nghê, hỏi một câu rất khách sáo: “Dạo này cậu ổn không?”
Nếu Giang Ánh Nghê bảo “không ổn”, cậu ta sẽ thấy rất vui. Nếu gã Cổ Thành kia ngựa quen đường cũ ra ngoài lăng nhăng phụ tình Giang Ánh Nghê, khiến cô thấy hối hận về chuyện tình này thì… rất đúng ý Trịnh Tử Sam.
“Khá ổn.” Giang Ánh Nghê hỏi: “Cậu học phần ba thế nào rồi?”
Trịnh Tử Sam nói: “Thi qua rồi, đang đợi thi phần bốn.”
“Thế thì tốt.” Giang Ánh Nghê chúc: “Chúc cậu sớm lấy được bằng lái nhé.”
Bà Trần biết cháu mình thích cô bé Giang Ánh Nghê nhưng bà của Giang Ánh Nghê không hề biết chuyện này nên hỏi cháu mình: “Hai đứa vẫn còn giữ liên lạc à? Sao cháu lại biết thằng bé đang học lái xe?”
“Thưa bà Lư, cháu và cậu ấy học lái xe cùng chỗ ạ.” Trịnh Tử Sam giải thích: “Bọn cháu ghi danh cùng khóa.”
“Cháu học lái xe làm gì? Muốn làm tài xế à? Cả đời có tiền mua xe đâu.” Bà nội khẽ trách cháu gái: “Suốt ngày toàn làm mấy chuyện tào lao…”
Bà Trần vội hòa giải: “Học lái xe tốt mà, bà đừng la cháu nó.”
“Con bé này thích ăn mắng mà.”
Từ hồi học cấp Một, Giang Ánh Nghê đã quen với cái tính hùng hổ của bà mình nên giờ cũng không cảm thấy mất mặt trước bà Trần và Trịnh Tử Sam, ngược lại vẫn đứng tỉnh bơ.
Nhưng Trịnh Tử Sam lại âm thầm đau lòng thay Giang Ánh Nghê thiếu tình thương từ tấm bé.
Bà nội mắng cô mấy câu, không nhận được hồi đáp thì mất hứng, bèn kéo ghế tới ngồi bên giường bệnh bắt đầu tán gẫu với bà Trần, thân thiết nhắc mấy chuyện xưa.
Giang Ánh Nghê khách sáo góp lời với hai bà một lát, cuối cùng chẳng biết nói gì nữa đành cúi đầu lướt điện thoại giết thời gian.
Hôm qua cô đã nhắn tin cho Thiệu Thu Ngọc để xin nghỉ việc.Giờ Thiệu Thu Ngọc mới nhắn lại cho cô, bảo cô có thể nghỉ việc nhưng nếu bây giờ nghỉ thì sẽ vi phạm hợp đồng, cần phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, hơn nữa không được nhận lương tháng này.
Giang Ánh Nghê cân nhắc chốc lát, quyết định từ bỏ lương tháng này. Còn về tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, Cổ Thành đã bảo dù phải trả bao nhiêu anh cũng lo tất.
Thật ra bây giờ Giang Ánh Nghê không muốn xin nghỉ lắm, dù sao công việc này cũng được trả lương rất cao, nhưng cô không muốn để Cổ Thành lo lắng. Anh sắp ra nước ngoài thi đấu, Giang Ánh Nghê không muốn biến thành gánh nặng của anh ngay lúc mấu chốt.
“Nếu cô vẫn nhất quyết nghỉ việc thì tôi cũng không giữ cô nữa. Nhưng dù có nghỉ hay không thì tối mốt tôi phải tham dự một cuộc họp, cô tới trang điểm cho tôi lần cuối đi, gấp quá nên tôi cũng không tìm được ai thay cô ngay.”
Thiệu Thu Ngọc bàn điều kiện với Giang Ánh Nghê không chút khách sáo.
Cùng lúc đó, Trịnh Tử Sam đột nhiên nhận được tin nhắn của chị họ Vivian Trịnh.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");