(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tại khách sạn Rhein Main.
“Kế hoạch lát nữa là đợi lễ đính hôn của Trình Thiên Thiên kết thúc, cô lẻn vào phòng thiết bị ở hậu trường phát nội dung lưu trong USB lên màn hình sảnh chính của khách sạn.” Hoa Hồng nói: “Tôi sẽ yểm trợ cho cô bằng cách dụ lũ đàn ông trong phòng thiết bị đi chỗ khác. Bao giờ tôi dụ được chúng rời khỏi đó sẽ nhắn tin cho cô ngay, cô phải để ý tin nhắn nhé.”
“Ừm.” Giang Ánh Nghê lo lắng hỏi: “Cô có dụ được lũ đàn ông kia không đấy? Hay đổi lại đi, để tôi đi dụ chúng còn cô lẻn vào phát nội dung trong USB."
“Đừng lo, tôi làm được mà.” Hoa Hồng nhoẻn cười, tỏ vẻ tâm lý nói: “Bây giờ cô đã có bạn trai rồi, nếu bắt cô hy sinh bản thân dùng mỹ nhân kế dụ chúng thì ác lắm.”
“Hoa Hồng này, nếu chuyện hôm nay thành công thì sau này tôi sẽ báo đáp cô.” Giang Ánh Nghê chân thành nắm tay Hoa Hồng nói: “Cảm ơn cô đã giúp tôi nhiều thế.”
“Tôi đâu có giúp cô, tôi chỉ đang giúp chính mình thôi.” Nhìn đôi mắt chân thành của Giang Ánh Nghê, Hoa Hồng thầm cười khẩy. Ả bình tĩnh nói:( “Chẳng phải chúng ta bắt tay nhau trả thù Hàn Kỳ Quang à? Thôi, giờ mình chia nhau ra hành động đi, lễ đính hôn của cô ta sắp kết thúc rồi.”
Trình Thiên Thiên là một tiểu thư tầng lớp thượng lưu nên lễ đính hôn của cô ta cực kỳ hoành tráng, các vị tai to mặt lớn trong giới kinh doanh đều tề tựu đông đủ. Ngoài sảnh chính của khách sạn rất đông đúc, Giang Ánh Nghệ và Hoa Hồng chia nhau ra hành động, dần dần biến mất giữa biển người.
Giang Ánh Nghề trông thấy Hàn Kỳ Quang trong đám đông. Gã mới 31 tuổi mà mặt đã chảy xệ, trông bệ rạc chẳng có sức sống gì cả, cứ như đồng trang lứa với vị thương gia hơn 40 tuổi đứng cạnh gã vậy. Cũng phải thôi, Hàn Kỳ Quang đã sử dụng ma túy được một thời gian. Một khi đắm mình trong chất cấm lâu ngày thì biểu hiện trên cơ thể sẽ bán đứng gã ngay.
Cô lại ngắm nhân vật chính của buổi lễ đính hôn: Trình Thiên Thiên.
Trình Thiên Thiên được ánh sáng và hoa tươi bủa quanh, đang nhu mỳ nép vào lòng vị hôn phu cười ngọt ngào. Lúc cô ta cầm micro phát biểu cảm nghĩ cho mọi người dưới sân khấu nghe, chiếc nhẫn trên tay lấp lánh rất bắt mắt.
Có vài người được sinh ra ở vạch đích nên bọn họ có vốn liếng để tùy ý phạm lỗi, có vốn liếng để không phải sống theo lề thói cũ, và tất nhiên, bọn họ có vốn liếng để không phát sầu vì cơm áo gạo tiền.
Tầm mười phút sau, Hoa Hồng nhắn một tin “OK” cho Giang Ánh Nghê.
Giang Ánh Nghê nhanh chóng nhắn tin cho Thiệu Thu Ngọc: “Chúng ta bắt đầu được rồi.”
Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng.
Hoa Hồng chẳng tốn mấy công sức để dụ lũ đàn ông trong phòng thiết bị sau hậu trường rời khỏi đó. Bây giờ trong hậu trường không có ai, Giang Ánh Nghê “lặng lẽ” lẻn vào, làm bộ lấy chiếc USB trong túi ra cắm vào máy tính.
Ngay khi USB vừa cắm vào máy tính, cửa phòng thiết bị thình linh mở ra.
“Ôi, để tạo xem nào, đây không phải là chuyên viên trang điểm lần trước à?” Gã đàn ông bước tới gần, cười u ám như lũ quỷ hay ăn thịt người trong phim: “Sao một chuyên viên trang điểm lại chạy vào hậu trường chỉnh máy tính hả? Tao tò mò là rốt cuộc trong chiếc USB của mày có gì đấy? Mày muốn phát chúng lên màn hình sảnh chính khách sạn à?”
“Sếp Hàn..” Giang Ánh Nghê hoảng hốt đến độ lắp bắp: "Sao, sao tự dưng anh lại tới đây..”
“Tao không vào hậu trường chẳng lẽ đứng ngoài đợi mày công bổ hết mấy thứ kia cho bàn dân thiên hạ xem chắc? Á à, ẩn nấp lâu thế mà cuối cùng vẫn lòi đuôi cáo nhỉ?” Hàn Kỳ Quang nhào tới, giật lấy con chuột máy tính, ấn mở xem ổ H vừa cắm vào máy tính để kiểm tra nội dung trong đó.
Nhưng...
Trong ổ H có mỗi một thư mục, trong thư mục đó chỉ vỏn vẹn năm bài hát, tất cả đều là những ca khúc Trình Thiên Thiên yêu cầu phát trong lễ đính hôn. Trừ chúng ra thì không còn gì khác, hoàn toàn không có mấy thứ như “tin tức tiêu cực” hay “chứng cứ gì cả.
Nụ cười khẩy trên môi Hàn Kỳ Quang đông cứng, chẳng lẽ Hoa Hồng bắt tay với Giang Ánh Nghê chơi gã?!
“Sếp Hàn à, tôi không hiểu ý anh lắm.” Giang Ánh Nghê khiêm cung nói: “Anh vừa mới bảo “công bố hết mấy thứ kia cho bàn dân thiên hạ”, “mấy thứ kia” là mấy bài hát này ạ? Tôi chỉ vào hậu trường phụ chỉnh âm lượng thôi mà, anh... nghĩ nhiều quá chăng?"
“Mẹ kiếp mày bớt giả vờ đi!” Hàn Kỳ Quang tức tái mặt, gã rút phắt chiếc USB ra ném mạnh xuống đất: “Chẳng phải mày là em gái Giang Ánh Trân à? Có phải mày muốn báo thù cho nó nên mới nấp trong chỗ tối thu thập bê bối của tao không?!”
“Tôi không hiểu anh đang nói gì cả.” Giang Ánh Nghê cười tươi như hoa: “Tôi là em gái Giang Ánh Trận thì sao chứ? Chẳng phải chị tôi tự sát à? ()Sao tôi lại muốn tìm sếp Hàn báo thù? Hơn nữa anh có quyền có thể như vậy, một người dân bình thường như tôi lấy đâu ra lá gan kiếm chuyện với anh?”
“Ông ghét nhất là loại đàn bà ưa vờ vịt như mày!” Hàn Kỳ Quang túm lấy cổ áo Giang Ánh Nghê: "Mày có gan tính kế sau lưng tao mà không có gan nhận à?”
“Chị tôi tự sát thật mà.” Giang Ánh Nghê lạnh lùng đẩy Hàn Kỳ Quang ra, ung dung chỉnh lại cổ áo: “Liên quan gì tới sếp Hàn đâu? Sếp Hàn có gan làm chuyện xấu mà không có gan nói ra à?"
“Mày!” Hàn Kỳ Quang thẹn quá hóa giận, đang tính giơ tay vả Giang Ánh Nghê lệch mặt thì đã ăn một bạt tai của cô trước.
Cả phòng thiết bị im phăng phắc. Trong không gian yên lặng chết chóc hình như vẫn nghe văng vẳng tiếng tát vang dội kia.
Hàn Kỳ Quang ôm má, nhìn Giang Ánh Nghê với ánh mắt khó tin: “Mẹ kiếp mày bị điên à? Sao mày dám đánh tao hả?”
“Tao đánh mày đấy.” Giang Ánh Nghê mỉm cười chớp chớp mắt: “Sếp Hàn này, hôm nay mày cố nhớ lại xem hồi xưa mày từng thượng cẳng chân hạ cẳng tay với chị tao bao nhiêu lần? Hả? Đánh người khác sướng lắm nhỉ? Nhất là đánh phụ nữ đúng không? Ó, tao cũng là phụ nữ, giờ đang đứng trước mặt mày, mày có giỏi cứ việc đánh tao... Mày đoán mày có đánh lại tao không
Cô ngả ngớn ghé sát vào tai Hàn Kỳ Quang hà hơi hỏi nhỏ: “Chẳng phải mày dâm dê bằng trời, sáng nay đã tính dụ tao sa bẫy rồi đùa bỡn tạo sao?”
Hàn Kỳ Quang tức đến run hết người: “Hoa Hồng nói cho mày
à?!"
“Nó ấy à? Chắc giờ còn khó chịu hơn cả mày nữa đấy” Giang Ánh Nghê đủng đỉnh nói: “Mấy chuyện hôm nay mày tính cho tao nếm trải thì giờ nó đang nếm đấy... Tao nghĩ sau hôm nay mày nên vứt bỏ con điểm vạn người cưỡi đó đi.”
“Tao tưởng bọn mày là bạn mà?” Hàn Kỳ Quang âm trầm hỏi.
“Nó từng xem tao là bạn à?” Giang Ánh Nghê lạnh lùng hỏi lại: “Tao có xem nó là bạn không ấy à? Trước kia tao có, giờ đến lượt nó rồi. Bạn bè phải có qua có lại thì mới chơi với nhau lâu dài được, mày thấy đúng không?”
“Con điểm này!” Hàn Kỳ Quang nổi quạu chửi thề, rút điện thoại ra tính gọi điện thì nghe Giang Ánh Nghê nói...
“À, đám vệ sĩ hôm-
khống chế hết rồi, lựa chọn: Một là ăn
nay mày sai tới đây giờ đã bị người của tao mày có gọi cũng vô dụng. Giờ tao cho mày hai đòn, hai... vẫn là ăn đòn.”
Vừa dứt lời, Giang Ánh Nghê đã đấm thẳng vào mũi Hàn Kỳ Quang, vừa đấm vừa hỏi: “Đấm vào mũi đứa khác sướng phải biết nhỉ? Nếu đấm xong lại thưởng cho cục kẹo, dỗ dành vài câu, nhìn chị ấy tha thứ cho mày như một con ngu thì càng sướng đúng không?"
Sau đó một cú đấm nữa thụi vào mắt Hàn Kỳ Quang. Ngay lập tức, một cơn đau rát chết người dần lan ra từ mắt gã.
Hàn Kỳ Quang gào lên: “Con di Thiệu Thu Ngọc chống lưng cho mày đúng không? Hả?! Nói đi!”
“Đúng thì sao hả?” Giang Ánh Nghê đánh gã chẳng chút nương tay, chỉ lo giải tỏa cơn giận của mình. Cô túm lấy đầu Hàn Kỳ Quang dập vào mặt kính.
Dù thông thường sức nam nữ chênh nhau rất lớn, nhưng từ nhỏ Giang Ánh Nghê đã là một “đứa bé hư ngang tàng, hồi đi học từng đánh không ít bạn bè, nên dù Hàn Kỳ Quang là một gã đàn ông mập mạp khỏe mạnh thì cũng bị cô đánh bầm dập mặt mũi.
“Khốn kiếp... Cái l*n mẹ mày!” Hàn Kỳ Quang bị đánh nhiều đến mức không chửi lưu loát nổi, vị tanh của màu nồng nặc trong miệng gã.
Cửa phòng thiết bị lại mở ra lần nữa.
Thiệu Thu Ngọc bước vào.
“Tiểu Giang, cô một vừa hai phải thôi.” Thiệu Thu Ngọc nhã nhặn mở miệng: “Đánh đã rồi thì dừng tay đi, đừng khiến cậu ta tàn phế.”
Bị Giang Ánh Nghê đạp ngã ra đất, Hàn Kỳ Quang cứ bò lồm cồm như một con chó, mãi không đứng dậy nổi. Thiệu Thu Ngọc bèn nhìn xuống gã thờ ơ ra lệnh: “Mau lau sạch máu trên mặt rồi tới bệnh viện với tôi.”
“Bệnh viện?” Mặt Hàn Kỳ Quang lộ vẻ cảnh giác.
“Đúng, bệnh viện.” Thiệu Thu Ngọc thong dong nói: “Ông bộ nhà
cậu chỉ còn sống được mấy tiếng nữa thôi...( Lát nữa vào viện, cậu nên nói gì với ông ta chắc tự cậu rõ. Tôi đến đây để báo cho cậu biết rằng trong những chuyện để tiện cậu từng làm, chỉ mỗi việc sai vệ sĩ đánh đại cổ đông Ngụy Quân thành người thực vật đã đủ đi tù rồi.”
“Cô.” Hàn Kỳ Quang trợn mắt nhìn Thiệu Thu Ngọc, mắt gã giờ đã đỏ sọng trông rất ác.
“Chậc, ông già kia chia tài sản ra sao, cậu sẽ được bao nhiêu...” Thiệu Thu Ngọc mân mê bộ móng mới làm của mình: “Cậu nói xem, là do ông ta quyết định hay cậu quyết định? Hay là tôi nhỉ?”
Hàn Kỳ Quang bất giác rét run, gã biết Thiệu Thu Ngọc có ý đồ xấu, nhưng chưa từng nghĩ mình sẽ bị Thiệu Thu Ngọc tính kế tàn nhẫn như vậy.
Thiệu Thu Ngọc cười nhạt: “Nếu ông già kia chia tài sản vừa ý tôi thì tôi sẽ nuốt hết mấy chuyện bẩn thỉu cậu từng làm vào bụng, tuyệt đối không tiết lộ nửa chữ, cũng sẽ không để bất cứ ai tiết lộ nửa chữ. Nhưng nếu chuyện chia tài sản không vừa ý tôi thì kết cục của cậu chắc chắn sẽ còn thảm hơn con bé Ngải Hoa Hồng kia nữa đấy. Bởi tôi mới nói rốt cuộc ông già quyết định chia tài sản như thế nào tùy thuộc rất lớn vào việc thẳng quý tử nói gì với ông ta, cậu thấy đúng không?”
“Thiệu Thu Ngọc!” Hàn Kỳ Quang tức giận mắng: ”Cô đúng là đồ mặt trơ trán bóng!”
Thiệu Thu Ngọc không giận mà còn cười đáp: “Lúc lên giường với tôi có bao giờ cậu chê tôi mặt trơ trán bóng đâu.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");