Ánh Đèn Hoa Lệ - Phất Hà Lão Yêu

Chương 35




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dạ tiệc Người Nổi Tiếng thu hút rất nhiều người có tên tuổi, hầu hết là trai xinh gái đẹp trên mạng. Là chuyên viên trang điểm của Thiệu Thu Ngọc, Giang Ánh Nghê cũng đi dự tiệc chung để tiện dặm lại phấn hay sửa sang tạo hình bất cứ lúc nào cho chị ta.

Bây giờ Thiệu Thu Ngọc đang trò chuyện rôm rả với một người đẹp cùng nghề nên Giang Ánh Nghê tự giác lùi sang một bên đứng chờ, lẳng lặng suy ngẫm về những điều tối nay Thiệu Thu Ngọc mới nói với cô. Theo lời chị ta thì Hoa Hồng là người của Hàn Kỳ Quang.

“Chẳng phải mục đích của chúng ta đều là Hàn Kỳ Quang à? Tuy tôi không rõ cô muốn làm gì gã nhưng tôi có thể nhìn ra cô có hứng thú với gã nên mới năm lần bảy lượt tiếp cận tôi. Cô nghĩ vì sao tôi lại lọt bẫy của cô dễ dàng thế hả? Do tôi cố ý nói cho cô biết đấy, cô tưởng tôi ngu thật chắc.”

Hôm thi phần hai xong, lúc Hoa Hồng hẹn gặp cô ở Starbucks đã từng nói thế.

Nói cách khác, lúc Hoa Hồng được Hàn Kỳ Quang bao nuôi, lúc Hoa Hồng dần kéo giãn khoảng cách với đám chị em phố đèn đỏ, lúc cô chẳng những không lảng tránh mà còn giữ quan hệ xã giao với ả thì Hoa Hồng đã để ý. Và việc cô mượn cớ đi mua sắm với Hoa Hồng để trò chuyện rồi làm bộ vô tình dời chủ đề sang Hàn Kỳ Quang càng khiến ả sinh nghi.

Giang Ánh Nghê bắt đầu phỏng đoán theo hướng đó.

Sau khi Hoa Hồng phát hiện manh mối đã báo ngay cho Hàn Kỳ Quang. Với mạng lưới quan hệ và mánh lới của mình, Hàn Kỳ Quang nhanh chóng điều tra ra mọi thứ liên quan đến cô và phát hiện cô là em gái của Giang Ánh Trân. Có thể Hàn Kỳ Quang vẫn còn nhớ cái tên Giang Ánh Trân này, cũng có thể đã quên từ lâu, nhưng chắc chắn gã còn nhớ rõ chuyện mình giả bộ quân tử nhưng lại nhiều lần phạm tội cưỡng hiếp thiếu nữ tuổi hồng.

Thế là Hàn Kỳ Quang bắt đầu để ý tới cô, hơn nữa còn muốn Hoa Hồng diễn kịch chung với mình để dụ rắn ra khỏi hang. Vậy nên Hoa Hồng mới cố ý cho cô cơ hội lẻn vào biệt thự lắp camera còn Hàn Kỳ Quang cố ý để cô quay được cảnh loạn luân của gã và mẹ kế. Quả nhiên cô đã trúng bẫy của chúng, khiến Hàn Kỳ Quang phát giác cô là “con rắn độc” đang ẩn nấp chờ thời cơ trả thù gã ta bất cứ lúc nào.

So với bắt tận tay day tận trán, chắc Hàn Kỳ Quang thích chờ đợi hơn… chờ đến lúc “con rắn độc” gom đủ chứng cứ, bắt đầu tấn công trực diện tập đoàn Hàn thị thì gã sẽ ung dung bắt “con rắn độc” này. Dù sao mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của gã nên gã chẳng có gì lý do gì để sợ cả.

Mặt khác, Hoa Hồng cũng thu được sự tín nhiệm của Hàn Kỳ Quang vì chịu diễn kịch chung với gã. Không biết Hàn Kỳ Quang kéo dài thời hạn bao nuôi Hoa Hồng nhờ tín nhiệm không, nhưng nể công ả diễn chung với gã lâu như vậy, chắc chắn Hàn Kỳ Quang sẽ cho ả một khoản kếch xù. Vậy nên mục đích thực sự của Hoa Hồng là bán đứng chị em giành được tín nhiệm của Hàn Kỳ Quang và làm việc cho gã để kiếm tiền.

Đúng vậy, trên đời làm sao có nhiều sự tình cờ thế được? Sao Hoa Hồng lại tình cờ hận Hàn Kỳ Quang giống cô? Sao biệt thự của Hàn Kỳ Quang lại tình cờ thuê một đứa hầu gái Tiểu Trương có vóc dáng tướng mạo na ná cô để cô thuận lợi đóng giả Tiểu Trương lẻn vào biệt thự?

Giang Ánh Nghê thấy sống lưng lạnh toát. Cô nhớ hôm ấy mình đang loay hoay gắn camera trong phòng ngủ của Hàn Kỳ Quang thì gã về biệt thự bất thình lình, nhưng đi đến cửa phòng ngủ lại không bước vào. Đợi cô gắn camera xong trốn sang phòng bên cạnh, gã mới vào phòng ngủ lấy đồ.

Lúc ấy cô cứ ngỡ mình ăn may nên thoát nạn, không ngờ Hàn Kỳ Quang đã cố ý không tóm cổ cô để xem lá gan của cô to đến mức nào. Lúc cô cảm thấy may mắn vì quay được đoạn clip kia, vì nắm trong tay tin loạn luân của cậu quý tử tập đoàn Hàn Thị với bà mẹ kế đủ khiến cả tập đoàn Hàn thị lẫn gã đạo đức giả Hàn Kỳ Quang mất sạch thể diện… Thì chắc gã ta và Hoa Hồng đang cười nhạo sau lưng cô, coi cô là một đứa ngu mặc chúng đùa bỡn.

Đáng nhẽ ngay từ đầu cô không nên tin tưởng Hoa Hồng mới phải, cái vẻ thật thà hướng nội của cô ả khi còn ở phố đèn đỏ chỉ là giả. Là ả điếm cần cù siêng năng nhất phố đèn đỏ, Hoa Hồng khao khát tiền tài và quyền thế và muốn trèo cao hơn bất cứ ai. Với Hoa Hồng, chuyện bán đứng chị em để trèo cao chẳng có gì đáng cắn rứt lương tâm cả.

Giang Ánh Nghê chợt nhớ lúc mình và Hoa Hồng hầu rượu trong quán bar, Hàn Kỳ Quang đã sờ mó cô… E là lúc cô tưởng sẽ moi được tin động trời từ miệng gã thì gã cũng đang mê tơi với mớ suy nghĩ bẩn thỉu của mình.

Giả dụ hôm ấy cô thật sự tung tin bất lợi cho tập đoàn Hàn Thị và Hàn Kỳ Quang thì có lẽ tập đoàn Hàn thị sẽ lập tức phong tỏa tin tức, còn Hàn Kỳ Quang sẽ vu cho cô tội phỉ báng rồi xử đẹp cô bằng bất cứ cách nào gã muốn: Hoặc giết hoặc chém hoặc hiếp.

Chuyện cô muốn một mình lật đổ cả tập đoàn Hàn Thị chẳng khác nào châu chấu đá xe hay lấy trứng chọi đá.

“Cô là chuyên viên trang điểm của chị Thiệu à?” Một người đẹp ăn mặc theo phong cách Avant-garde đi tới bắt chuyện với Giang Ánh Nghê, ngắt ngang mạch suy nghĩ của cô.

“Vâng ạ.” Giang Ánh Nghê nở nụ cười xã giao với cô ta.

“Chị đã xem vài vlog em trang điểm cho chị Thiệu rồi, tay nghề em điêu luyện thật, chị phục em sát đất.” Người đẹp nọ khen không ngớt lời: “Trong giới trang điểm có vài người tự nhận là bậc thầy mà còn chẳng giỏi bằng em.”

“Chị quá khen ạ.”

“Không quá lời đâu, em đừng khiêm tốn.” Người đẹp hỏi: “Em có biết chị là ai không?”

Giang Ánh Nghê thật thà lắc đầu.

“Chị là blogger chuyên về mảng phối đồ trong giới thời trang – Vivian Trịnh.” Người đẹp tự giới thiệu: “Chị còn một thân phận khác là chị họ của thằng nhóc Trịnh Tử Sam.”

Chị họ của Trịnh Tử Sam à? Giang Ánh Nghê khó lòng liên hệ cô nàng da nâu xinh đẹp chuộng phong cách Avant-garde trước mặt với Trịnh Tử Sam thư sinh gầy gò nhã nhặn được.

Vivian Trịnh ôm Giang Ánh Nghê đầy thân thiết: “Chắc em biết chuyện em họ chị thích em nhỉ? Mấy hôm trước chị tới nhà nó chơi bất ngờ thấy nó trưng rất nhiều ảnh em trên bàn, toàn là ảnh chụp lại từ vlog đăng trên Weibo của chị Thiệu thôi. Lúc ấy chị trêu thằng nhóc kia là nó biết nhìn người thật, thế là nó đỏ bừng mặt bảo với chị rằng em là bạn học cũ của nó, nó yêu thầm em lâu lắm rồi. Chị than trời luôn, không ngờ thằng khỉ gió ấy lại si tình thế. Là chị họ, đương nhiên chị nên giúp nó một tay đúng không?”

Hóa ra cái cô vlogger xinh đẹp này tới làm mai cho cô… Giang Ánh Nghê thấy ê hết đầu, cười gượng gạo nói: “Thật ra em có bạn trai rồi ạ.”

“Có bạn trai á?!” Vivian Trịnh hỏi: “Nhưng thằng nhóc kia bảo em vẫn còn độc thân mà?”

“Mấy hôm trước em vừa mới quen bạn trai nên chưa kịp báo cho Trịnh Tử Sam biết. Bao giờ rảnh em sẽ báo cho cậu ấy ngay, sẽ không để cậu ấy làm lốp xe dự phòng đâu.” Giang Ánh Nghê nói.

“À, thế à.” Vivian Trịnh tiếc nuối nói: “Thằng nhóc kia ngốc chết đi được. Nhà trường cho nó một suất trao đổi bên Canada nhưng nó nhất quyết không đi, đã nhường cơ hội đó bạn học khác rồi.”

“Chuyện từ bao giờ thế ạ?” Giang Ánh Nghê hỏi.

“Mới tuần trước thôi, trường nó đăng thông báo chính thức rồi.” Vivian Trịnh nói: “Vì chuyện này mà nó với nhà gây nhau một trận ra trò đấy. Chị đoán nó nằng nặc đòi ở lại là vì em.”

Giang Ánh Nghê thoáng nhíu mày: “Lát nữa em sẽ gọi điện nói rõ ràng để cậu ấy hết hẳn hy vọng.”

“Em… em thật sự không cân nhắc nó à?” Vivian Trịnh nói: “Nó thông minh học giỏi, ra trường sẽ làm bác sĩ, thu nhập cũng ổn định. Hơn nữa gia đình lại khá giả… Mặt nào cũng tốt hết mà. Nó còn dám từ bỏ cơ hội trao đổi để ở lại đây với em nữa.”

“Em có bạn trai rồi.” Cô thản nhiên lặp lại.

Vivian Trịnh dùng cách bắt cóc đạo đức để cầu xin thay em mình khiến Giang Ánh Nghê thấy hơi phản cảm.

Thiệu Thu Ngọc nói chuyện với bạn xong, thong thả đi tới chỗ Giang Ánh Nghê, cười hỏi: “Vivian, em nói gì với chuyên viên trang điểm của chị thế?”

“Em đã cố đập chậu cướp hoa của chị Thiệu đấy.” Vivian Trịnh giỡn: “Em thích chuyên viên trang điểm của chị lắm đấy nhé.”

“Cô đừng bị em ấy dụ đấy.” Thiệu Thu Ngọc thân mật nói với Giang Ánh Nghê: “Chắc chắn lương thưởng tôi trả cho cô tốt hơn em ấy nhiều… Thôi, không còn sớm nữa, chúng ta về trước đi. Tối nay cô đi theo tôi chắc cũng mệt rồi, về nhà nhớ nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Lần sau gặp nhé.” Vivian Trịnh nói.

*

Ra khỏi hội trường dạ tiệc Người Nổi Tiếng đã hơn mười giờ tối. Sắc trời không tối đen mà nhuộm màu đỏ tía trông rất đẹp.

“Tôi biết giờ cô không chịu tin tôi, nhất là khi cô vừa mới bị Hoa Hồng lừa.” Thiệu Thu Ngọc nói: “Nên tôi quyết định bày tỏ chút thành ý. Lát nữa tôi sẽ gửi cô những bí mật tôi thu thập được của Hàn Lỗi và Hàn Kỳ Quang trong mấy năm qua, tôi đã sắp xếp chúng thành một tệp tài liệu dài 120 trang. Nói thật là dù cô không về phe tôi thì tôi vẫn dẹp được Hàn Kỳ Quang… Chẳng qua tôi muốn cô theo phe tôi để cô giúp tôi đả kích Hoa Hồng thôi. Tôi rất ngứa mắt cái loại đàn bà chợ búa tham lam mà tưởng mình thông minh như cô ả. Và một lý do khác là vì Cổ Thành.

“Sao lại vì anh ấy?”

“Hôm nay cậu ấy mới gọi cho tôi.” Thiệu Thu Ngọc cười buồn: “Cô đoán xem cậu ấy đã nói gì?”

“Tôi không đoán ra.” Giang Ánh Nghê nửa tin nửa ngờ.

“Thôi, tôi không nói cho cô biết đâu.” Thiệu Thu Ngọc chỉ vào chiếc Ford trắng đang trờ tới từ đằng xa: “Ơ, cậu ấy tới đón cô kìa.”

“Chị Thiệu, tôi vẫn còn một chuyện không hiểu.” Giang Ánh Nghê khẽ hỏi: “Nếu chị cũng hận bọn họ thì sao lại làm chuyện kia với Hàn Kỳ Quang?”

“À.” Thiệu Thu Ngọc đáp tỉnh bơ: “Lão già kia quản tôi ghê lắm, dù tôi nói thêm một câu với đàn ông khác cũng không được. Cô nghĩ mà xem, nếu lão ta biết chuyện tôi tằng tịu với thằng quý tử nhà lão, hoá ra con đàn bà lão yêu đã bị con trai lão chơi vô số lần thì chắc lão chết không nhắm mắt mất.”

Giang Ánh Nghê nhìn Thiệu Thu Ngọc đầy ngỡ ngàng.

Mối thù sâu cỡ nào đủ để khiến một người phụ nữ xinh đẹp trang nhã chẳng thèm để tâm tới bản thân, không tiếc dùng cách biến thái như vậy hòng trả thù ông chủ Hàn chứ?

Chiếc Ford trắng mỗi lúc một gần, vì đã khuya nên Cổ Thành cố ý tới đón cô.

Giang Ánh Nghê nhìn người phụ nữ đang cười buồn bên cạnh, chợt thấy hóa ra những kẻ hạnh phúc trên đời toàn giả bộ hết, có lẽ ai cũng đáng thương và có nỗi khổ riêng cả.

Cổ Thành đậu xe ven đường rồi đi thẳng tới chỗ Giang Ánh Nghê. Giờ đây với anh mà nói, Thiệu Thu Ngọc chỉ là một kẻ xa lạ giữa muôn vàn người khác.

“Tôi đi trước nhé chị Thiệu.” Giang Ánh Nghê vội chào tạm biệt Thiệu Thu Ngọc, không để Cổ Thành đi sang đây mà chạy tới chỗ anh trước.

Giang Ánh Nghê làm vậy vì muốn mau chóng rời khỏi đó. Cô không muốn để Thiệu Thu Ngọc trông thấy cảnh quấn quýt của cô và Cổ Thành. Thiệu Thu Ngọc vẫn còn yêu anh, trực giác nói với Giang Ánh Nghê như thế.

Để một người phụ nữ chứng kiến cảnh người đàn ông mình yêu ở bên cô gái khác… thật quá tàn nhẫn.

“Chạy chậm thôi.” Cổ Thành nhắc nhở như một ông bố nhọc lòng, sợ cô vấp ngã vì đạp phải đá cuội.

Giang Ánh Nghê chạy tới trước mặt anh: “Anh cố ý tới đón em à?”

“Không thì sao?” Anh phì cười, vuốt tóc cô: “Gió thổi rối hết tóc mái rồi này.”

“Đêm nay bầu trời có màu đỏ tía.” Cô nói.

Cổ Thành ngẩng lên ngắm bầu trời, bảo: “Sáng mai trời nắng to lắm đấy.”

“Sao anh biết?” Cô hỏi như một em bé tò mò.

“Không nói cho em biết.” Cổ Thành cố ý trêu cô.

“Thế thôi vậy.” Giang Ánh Nghê lầm bầm rồi ngồi vào xe anh: “À, bây giờ em phải gọi điện cho Trịnh Tử Sam, anh đừng có ghen bóng ghen gió đấy.”

Cổ Thành hỏi: “Em gọi cho cậu ta làm gì?”

“Em phải báo cho cậu ta biết em là hoa đã có chủ rồi.” Giang Ánh Nghê nhìn Cổ Thành với cặp mắt long lanh: “Bây giờ quan hệ của chúng mình là người yêu đúng không?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.