(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bảy rưỡi sáng, Giang Ánh Nghê bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
“Lấy điện thoại trên bàn hộ em với…” Cô buồn ngủ ríu mắt, càng không muốn chui ra khỏi ổ chăn ấm áp bèn sai anh chàng nằm cạnh đã tỉnh lấy hộ điện thoại.
“Gọi chồng đi.” Anh ngắm mái tóc suôn mềm của Giang Ánh Nghê, tỉnh bơ trêu cô.
“Chồng ơi.” Cô ôm eo anh, gọi với giọng nũng nịu: “Tối qua em gọi bao nhiêu lần rồi mà anh còn chưa chán à? Mau đưa điện thoại cho em, nhỡ có chuyện gì quan trọng thì sao.”
Đêm qua Giang Ánh Nghê rên lạc cả giọng, giờ ngủ dậy thấy cổ họng rát xé, lúc nói chuyện giọng khản đặc nghe có vẻ uể oải và gợi cảm hơn hẳn bình thường.
Cổ Thành hôn lên trán cô, với điện thoại cho cô.
Người gọi tới là Trịnh Tử Sam, thằng ranh này biết chọn lúc thật.
Cổ Thành rót một ly nước ấm đưa cho Giang Ánh Nghê, hỏi dấm dẳng: “Đây là cuộc gọi quan trọng mà em bảo à?”
Giang Ánh Nghê uống ít nước cho đỡ khát, sau đó tủi thân nói khẽ: “Em có biết là Trịnh Tử Sam gọi đâu, hơn nữa… Em chịu ngủ với anh rồi mà anh còn ghen với cậu ta làm gì? Cậu ta có dụ được em đâu.”
Cổ Thành bị cô nói cho cứng họng.
Cô gọi lại cho Trịnh Tử Sam hỏi: “A lô, cậu tìm tôi làm gì?”
“À, chẳng phải hai đứa mình đều đậu phần hai à? Thầy Lưu bảo mấy hôm nay có thể đến học phần ba nên tôi muốn hỏi xem hôm nay cậu có đi học không?” Trịnh Tử Sam thành thật thú nhận: “Tôi muốn học chung với cậu.”
“Hôm nay tôi không đi, chắc đợt này không đi học lái được đâu, công việc bận rộn quá.” Giang Ánh Nghê nói: “Tự cậu tranh thủ đi học đi, đừng đợi tôi làm gì. Một thời gian nữa là trường đại học của cậu khai giảng rồi, đến lúc đó không rảnh tập xe đâu.”
“Hơ… Đợt này cậu không đi học lái thật à?” Trịnh Tử Sam vẫn ôm hy vọng.
“Không đi thật, tôi đang ngủ.” Giang Ánh Nghê nhanh chóng kết thúc câu chuyện: “Bái bai.”
“Bái bai.” Trịnh Tử Sam bị ngó lơ đành phải cúp máy.
Giang Ánh Nghê vứt bừa điện thoại sang bên cạnh, sau đó chui vào ổ chăn.
“Bao giờ em rảnh anh sẽ dạy phần ba riêng cho em.” Cổ Thành thấy rất khó chịu khi bạn gái mình bị đứa khác tăm tia: “Không cho em học lái chung với nó.”
“Anh quản nhiều phết…” Giang Ánh Nghê uể oải giục: “Mau sát lại đây cho em ôm ngủ.”
Người anh toàn cơ bắp săn chắc, ôm vừa cứng vừa ấm, rất có cảm giác an toàn. Tối qua Giang Ánh Nghê ngang ngược quấn chặt lấy anh cả đêm y hệt như sam.
Cổ Thành bật cười, lại chui vào chăn, cực kỳ phối hợp với Giang Ánh Nghê đang dán tới. Chân cô lạnh ngắt nên cô cứ cọ loạn xạ cặp chân thon lên cơ thể nóng hôi hổi của Cổ Thành.
“Còn đau không?” Anh dịu dàng hỏi Giang Ánh Nghê.
“Còn.” Tối qua Giang Ánh Nghê bị anh hành ra bã, chỉ ngủ được có ba tiếng nên giờ buồn ngủ muốn chết, vừa gối đầu lên khuỷu tay anh chưa nổi ba phút đã thiếp đi ngay.
Cô thì ngủ phủ phê thế, nhưng ai đó lại bị cơ thể non mềm của cô chọc cương lên…
Tiếc là Giang Ánh Nghê mới chợp mắt một lát thì chuông điện thoại lại reo không đúng lúc, lần này người gọi đến là Tiêu Tịnh.
“Trân Trân, cô đang ở đâu thế? Lệ Bình gặp chuyện không may rồi, tối qua cô ấy bị đám Vương Đức Dương hành đến nỗi bị thương nghiêm trọng, giờ đang nằm viện. Tôi phải vào viện chăm cô ấy, cô có rảnh lo chuyện trong tiệm không thế?”
Cách điện thoại mà cô vẫn cảm nhận được sự nôn nóng của Tiêu Tịnh.
“Lo được, cô mau vào viện đi.” Giang Ánh Nghê tỉnh ngủ ngay lập tức: “Tôi sẽ về ngay.”
Khi bước xuống giường, Giang Ánh Nghê cảm thấy eo đau chân mỏi tới hoài nghi nhân sinh, suýt tưởng người mình đã gãy đôi. Cổ Thành không nỡ để cô tự đi bèn bế cô vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Lúc Giang Ánh Nghê đánh răng, Cổ Thành đề nghị: “Sau này em ở nhà anh luôn đi.”
Cô ngậm một miệng kem đánh răng, lúng búng bảo “không được”. Đợi đánh răng xong lại nhắc lại lần nữa: “Không được.”
“Sao lại không được?” Cổ Thành ôm cô từ đằng sau, lúc hỏi lồng ngực thoáng rung lên, Giang Ánh Nghê có thể cảm nhận rõ mồn một.
Cô thật sự không chống cự nổi chất giọng đầy cuốn hút của anh. Mỗi khi nghe giọng nói trầm ấm của Cổ Thành nỉ non bên tai, cô đều thấy tim mình đập như trống dồn.
“Ở nhà anh chắc chưa đến một tuần em đã thành thương binh.” Giang Ánh Nghê nói: “Giờ em chẳng duỗi nổi eo đây này.”
Cổ Thành hứa hẹn: “Sau này anh sẽ cố gắng kiềm chế.”
“Thế cũng không được, em ở với đám Tiêu Tịnh tiện làm việc hơn. Vả lại tiền thuê nhà đã rẻ mà bọn họ còn đối xử với em rất tốt.” Giang Ánh Nghê vừa rửa mặt vừa nói.
“Chẳng lẽ anh không tốt với em à?” Cổ Thành hỏi.
“Cũng tàm tạm.” Cô cười: “Nhưng em đâu thể mê trai bỏ bạn đúng không?”
Cổ Thành ngắm khuôn mặt xinh đẹp của Giang Ánh Nghê trong gương, tim thầm nhói đau, mãi lâu sau mới nói: “Em đừng sống vất vả quá, nếu công việc nhiều áp lực quá thì nghỉ cũng được, anh dư sức nuôi em.”
Tối qua cô không kiểm soát nổi cảm xúc đến độ khóc lóc thảm thiết mà vẫn một mực giấu giếm lý do khiến Cổ Thành lo sốt vó.
Anh dư sức nuôi em.
Giang Ánh Nghê nghe vậy, tay thoáng khựng lại.
*
“Chị Tiêu Tịnh của tiệm mấy chị là con giáp thứ mười ba thật à? Không ngờ luôn đó trời.”
“Tởm vãi, làm đĩ còn bày đặt mở tiệm, đừng nói tiền nhập hàng đều là tiền bẩn do khách làng chơi trả nhé?”
“Tiêu Tịnh đúng là quá khốn nạn khi phá nát gia can người ta, còn hại bà vợ già phát bệnh qua đời! Tôi muốn hủy đơn, đừng hòng tôi mua đồ trang điểm của mấy người!”
“Mau giải quyết chuyện hủy đơn đi!”
“Mẹ kiếp, chắc một đám đĩ lên mạng bán hàng giả chứ gì? Nếu chúng mày dám bán hàng giả cho tao là tao cho cả lũ biết tay đấy.”
…
Giang Ánh Nghê về nhà xử lý đơn hàng trên Taobao, vốn đang xuôi chèo mát mái, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra mà tự dưng có không ít khách hàng nhắn tin nhục mạ Tiêu Tĩnh qua mục chatbox, thậm chí còn vu khống tiệm họ kiếm tiền bẩn bằng cách nhập hàng giả. Lúc thấy tin nhắn đầu tiên, Giang Ánh Nghê cứ tưởng là ả nào ở phố đèn đỏ từng có xích mích với Tiêu Tịnh nên giờ trả thù. Nhưng chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi, tin nhắn kiểu đó mỗi lúc một nhiều, từ khắp nơi trên mạng ập tới… Rõ ràng mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Cô vội vã gọi điện hỏi Tiêu Tịnh xem dạo này cô ta có gây thù chuốc oán với ai không, hay là lão khách có bà vợ qua đời đã tung tin đồn nhảm nhưng Tiêu Tịnh bảo không có, còn ngơ ngác hỏi cô có phải đã xảy ra chuyện gì không.
Giang Ánh Nghê cố gắng trấn an Tiêu Tịnh là không có chuyện gì cả, bảo cô nàng tập trung chăm sóc Lệ Bình. Vùng kín của Lệ Bình mất rất nhiều máu, tay phải bị gãy, mũi cũng bị người ta đấm vẹo sang một bên.
Bác sĩ chẩn đoán Lệ Bình đã mất khả năng làm mẹ. Thế nhưng mấy hôm trước Lệ Bình còn hớn hở bàn bạc với hai người họ về kế hoạch tương lai. Cô ta bảo chừng nào tiệm sinh lời kha khá thì nghỉ làm đĩ, rửa tay chậu vàng rời xa giới giàu sang hỗn loạn đó, tìm một anh chàng thật thà để lấy làm chồng rồi sống đàng hoàng.
“Chào bạn, xin hỏi bạn nghe tin Tiêu Tịnh làm đĩ ở đâu vậy ạ? Bạn có chứng cứ gì không?” Giang Ánh Nghê dò hỏi một khách hàng đã nhắn tin cho cô với giọng điệu khá bình tĩnh.
Vị khách kia trả lời: “Hai người các cô nổi tiếng trên Taobao nhờ livestream nên có đầy người muốn bóc trần các cô. Bây giờ cư dân mạng đã tra ra chủ shop các cô là Trương Lệ Bình và nhân viên chăm sóc khách hàng tên Tiêu Tịnh trước kia đều làm gái ở phố đèn đỏ. Tuy không tra được hồi ấy cô có phải gái ngành không nhưng nếu cô chịu mở shop chung với họ thì chắc cũng chẳng sạch sẽ gì. Bởi thế nên mới có người đăng bài trên Weibo bóc phốt shop các cô đấy.”
Mấy hôm nay Giang Ánh Nghê bận quá nên hầu như không lướt Weibo. Tuy thế, từ khi làm chuyên viên trang điểm cho Thiệu Thu Ngọc, số người theo dõi cô đã tăng lên năm sáu mươi nghìn, trong đó có rất nhiều người nhắn tin mong cô ra giáo trình dạy trang điểm nhưng cô chưa từng trả lời và cũng hiếm khi đăng gì trên Weibo. Dù thỉnh thoảng có đăng thì cũng chỉ đăng bài PR cho shop bán đồ trang điểm của ba người họ.
Không xem thì thôi, vừa xem đã sợ điếng hồn. Bắt đầu từ 11 giờ sáng nay, vô số cư dân mạng ập vào chửi rủa Tiêu Tịnh bên dưới những bài đăng trên Weibo của shop họ, cũng có người chửi chủ shop Lệ Bình nhưng dù sao Lệ Bình chỉ là người bỏ vốn chứ không hề lộ diện trên livestream nên ít ai biết cô ta nên bị chửi ít hơn hẳn.
“[Bóc phốt] Chuyên viên trang điểm Giang Ánh Nghê dạo này đang nổi nhờ dựa hơi hot blogger Thiệu Thu Ngọc trước kia chuyên trang điểm cho bọn gà phố đèn đỏ… Cô ả và hai ả gái ngành đã hùn hạp mở shop bán đồ trang điểm online… Trong đó có một ả gái chuyên livestream tên là Tiêu Tịnh trước kia từng phá hoại gia can người ta, còn khiến vợ người ta phát bệnh tim qua đời tại chỗ… Bên dưới là chứng cứ…”
Giang Ánh Nghê đọc hết bài đăng nửa thật nửa giả này, bỗng thấy thấp thỏm không yên. Người có thể tung ra nhiều chứng cứ như vậy chắc chắn hiểu rất rõ Tiêu Tịnh và phố đèn đỏ.
Cô bất giác nghĩ đến Hoa Hồng. Nhưng nếu Hoa Hồng trả thù Lệ Bình thì cô còn hiểu được, chứ mắc gì cô ả phải trả thù Tiêu Tịnh tàn nhẫn đến mức ấy. Hơn nữa bây giờ Giang Ánh Nghê và Hoa Hồng đang hợp tác với nhau, cớ gì ả phải kiếm chuyện với cô, làm ảnh hưởng tới danh tiếng và chuyện làm ăn của shop online bọn họ ngay lúc này chứ.
Cân nhắc hồi lâu, Giang Ánh Nghê vẫn quyết định gọi điện cho Hoa Hồng: “Hoa Hồng, cô có nhìn thấy mấy bình luận chửi Tiêu Tịnh và shop tôi trên mạng không?”
“Thấy.” Giọng Hoa Hồng hơi khó ở, “Đừng nói là cô nghi tôi làm nhé? Cô buồn cười vừa phải thôi.”
“Tôi chỉ mong sớm tra rõ ngọn nguồn và giải quyết vấn đề.” Giang Ánh Nghê nói: “Nếu không phải cô làm thì tôi xin lỗi nhé, tôi lỡ lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.”
“Thật ra tôi nghi là Thiệu Thu Ngọc làm đấy.” Hoa Hồng khẽ nói.
“Sao cô lại nghĩ thế?” Giang Ánh Nghê hỏi.
“Cô nghĩ đi, lúc tôi giới thiệu cô cho chị ta, chị ta chẳng thèm kiểm tra tay nghề của cô đã thuê cô làm chuyên viên trang điểm ngay. Từ lúc cô làm cho chị ta thì được cả tiếng lẫn miếng, giờ shop cô và Tiêu Tịnh bị mắng, cô cũng bị liên lụy, suy cho cùng người chịu thiệt là cô.” Hoa Hồng thong thả phân tích: “Cô xem có phải Thiệu Thu Ngọc muốn nâng cô lên mây rồi vùi cô xuống vũng bùn cũ không? Chị ta vốn là bạn gái cũ của Cổ Thành mà… Tối qua cô đã ngủ với anh ta đúng không?”
Giang Ánh Nghê thấy lòng bàn tay lạnh toát: “Hoa Hồng, nghe cô nói vậy tự dưng tôi thấy bất an quá. Có phải camera vẫn gắn trong phòng ngủ của Hàn Kỳ Quang không? Tôi nghi là Thiệu Thu Ngọc đã phát hiện rồi. Chị ta khôn khéo thế chắc không dễ gì để bọn mình quay lén đâu.”
Hoa Hồng hỏi lại: “Nhưng nếu Thiệu Thu Ngọc đã phát hiện camera thì sao còn cố ý để bọn mình quay được những chuyện chị ta và Hàn Kỳ Quang làm đêm đó chứ?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");