Ánh Đèn Hoa Lệ - Phất Hà Lão Yêu

Chương 32




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Ông chủ, con trai tôi thi được 100 điểm thật mà!”

“Chắc chắn nó đã gian lận.”

“Sao ông lại nói vậy?”

“Con trai tôi thông minh thế vẫn phải gian lận mới được 60 điểm, con trai cậu không gian lận mà thi được tận 100 điểm thì ai mà tin nổi?”

Trong phim, Châu Tinh Trì đóng vai anh công nhân Chu Thiết còn Lâm Tử Thông vào vai ông chủ béo ở công trường suýt đã đánh nhau vì cãi xem “Chu Tiểu Địch có gian lận lúc thi hay không”. Cảnh công trường ban đêm khiến bộ phim hài này thoạt trông có vẻ chua chát.

Tiếp theo, máy quay chuyển sang cảnh Chu Thiết dạy Chu Tiểu Địch sau vụ gian lận lúc thi: “Chúng ta không nói dối, không bốc phét, không chửi bới, không đánh nhau, không ăn cắp, giấy rách phải giữ lấy lề thì mới không bị người ta khinh thường.”

Xem tới đây, Giang Ánh Nghê không khỏi cười khẩy: Một đứa bé mai sau lớn lên sẽ trở thành người như thế nào phụ thuộc rất lớn vào gia đình nó. Ngay cả một gã công nhân như Chu Thiết còn hiểu chuyện này mà người nhà cô lại không hiểu… Bố cô chẳng những nói dối như Cuội lại ưa thượng cẳng tay hạ cẳng chân, còn mẹ sống bằng nghề ăn cắp, quen mắng người ta như hát hay nên hai đứa con của họ là cô và chị Giang Ánh Trân cũng là loại hư thân mất nết.

“Mấy thứ ông ta dạy con trai, trừ ăn cắp ra thì em đều làm hết rồi. Em xấu nhỉ?” Giang Ánh Nghê lười biếng nằm trên sô pha, dùng điều khiển từ xa chỉnh ti-vi.

“Xấu thật.” Cổ Thành cũng uể oải dựa vào sô pha, ôm lấy vai Giang Ánh Nghê: “Nhưng anh thích lắm.”

“Đúng ha, phụ nữ không xấu đàn ông không yêu mà.” Giang Ánh Nghê thấy hơi đắc ý: “Lúc trước ai từng bảo là không có hứng thú với em ấy nhỉ, thế mà giờ lại chết mê chết mệt em.”

“Chẳng phải em cũng chết mê chết mệt anh à?” Cổ Thành nhại giọng cô hỏi lại.

“Em mê anh hồi nào.” Tai Giang Ánh Nghê nóng bừng: “Mau xem phim tiếp đi.”

Lần trước họ đã xem già nửa bộ phim này ở nhà anh, giờ phim đã sắp đến hồi kết.

Chu Tiểu Địch hối lỗi và thay đổi, thi được 65 điểm môn Văn bằng thực lực bản thân. Lúc thầy chủ nhiệm Tào tính mở miệng khen nó thì thầy Viên đột nhiên xông vào phòng học dẫn Chu Tiểu Địch đi, đồng thời báo cho nó biết tin dữ là Chu Thiết gặp tai nạn ở công trường… Bên ngoài phòng phẫu thuật, Chu Tiểu Địch siết phiếu báo điểm đau khổ chờ đợi nhưng cuối cùng lại phải nhận tin bố đã mất.

Sau khi thầy Viên dẫn nó về nhà, Chu Tiểu Địch nằm trên chiếc chiếu nát khóc rống lên… Máy quay đặc tả khuôn mặt lo lắng của nó ở cảnh này. Mày nhíu chặt, môi mím thành một đường thẳng, và khuôn mặt nhòe nhoẹt nước mắt…

Nhiều người ra rạp xem phim năm đó rất xúc động vì cảnh này và rơi nước mắt khi thấy đứa bé khóc khản giọng.

Trước giờ Giang Ánh Nghê không phải người dễ xúc động, thế mà cô cũng thấy bứt rứt vì cảnh tàn nhẫn này nhưng lại không khóc được, mắt chỉ đỏ hoe.

Song mạch phim vẫn tiếp tục phát triển.

Để cứu sống Chu Thiết, Siêu khuyển thần thông đã dùng hết sạch năng lượng sống của mình, cuối cùng Chu Thiết sống lại nhưng Siêu khuyển thần thông phải rời bỏ thế gian mãi mãi.

Cổ Thành choàng vai Giang Ánh Nghê. Thấy đôi vai hao gầy của cô đang run lên, anh khẽ xoa đầu cô như dỗ con nít.

Rõ ràng Siêu khuyển thần thông là một bộ phim hài mà lại khiến người ta thấy buồn da diết.

Giang Ánh Nghê nhìn Siêu khuyển thần thông biến thành món đồ chơi, nhìn Chu Tiểu Địch vĩnh viễn mất đi người bạn của mình thì bất giác buồn bã, trái tim nhói đau như bị ai siết trong tay.

Cô vùi mặt vào ngực Cổ Thành, lặng lẽ bật khóc, không chỉ vì bi kịch trong phim mà còn vì bi kịch đời mình.

Cô vẫn nhớ như in buổi tối hôm đó, nhà cô cãi nhau ỏm tỏi y như chiến trường.

“Con đ* khốn nạn! Mày hám ngủ với trai cỡ đó à! Sao mày n*ng l*n quá vậy? Đéo có thằng nào đ* mày là mày sống không yên phải không?!” Mẹ Giang Ánh Nghê chửi ầm lên.

Chị Giang Ánh Trân phá thai bị mất rất nhiều máu nên người lả đi. Vì chị đói quá, thèm ăn gì đó nhưng lại chẳng có đồng nào trong tay nên đành dẫn em gái tới một tiệm bán miến huyết vịt rồi ngồi đó chờ. Khi một cô khách kén ăn bỏ mứa nửa tô miến huyết vịt đi khỏi tiệm, Giang Ánh Trân gần như đã bổ nhào vào tô miến thừa đó. Chị thây kệ hết mọi thứ: Vệ sinh, liêm sỉ, lịch sự… Gì cũng không quan trọng. Giang Ánh Trân điên cuồng ăn sạch tô miến huyết vịt người ta bỏ mứa, ngay cả nước lèo cũng húp hết không chừa giọt nào. Chủ tiệm nhìn cô gái đang tuổi hoa như nhìn một con điên, ngay cả Giang Ánh Nghê cũng cảm thấy đầu óc chị mình không còn bình thường nữa.

Bố mẹ đã chờ sẵn ở nhà để chửi bới chị. Giang Ánh Trân vừa bước vào nhà đã bị bố quăng ngay một bạt tai, còn mẹ thì dùng những từ ngữ dơ dáy nhất để nhục mạ đứa con gái mình rứt ruột đẻ ra.

Giang Ánh Trân quát lại mẹ: “Mẹ kiếp bà đây thích để thằng nào đ* thì thằng đó đ* thoải mái! Đ* thì sao hả? Đ* đẻ ra thì tôi cũng đi làm đ* chứ sao!”

Bố chỉ thẳng mặt con gái mắng: “Đồ đ* thoã! Đúng là đ* từ trong trứng đ* ra! Mày nói xem mày sống làm quái gì, mới nứt mắt mười sáu mười bảy đã bày đặt yêu đương lên giường với trai, sao mày không nghỉ học đẻ con rồi làm mẹ luôn đi!”

Tuy từ nhỏ Giang Ánh Nghê đã quen sống trong cảnh cãi vã, nhưng khi thấy bố mẹ xông vào đấm đá người chị vừa phá thai xong, cô vẫn thấy kinh hồn táng đảm. Cô sốt ruột muốn kéo bố mẹ ra nhưng chỉ tốn công vô ích.

“Rốt cuộc thằng nào làm mày ễnh bụng hả?” Bố chất vấn.

“Nói với ông thì ích gì?” Giang Ánh Trân ngẩng lên: “Dù các người biết cũng đâu giúp gì được tôi! Các người chỉ giỏi đánh chửi tôi với Nghê Nghê chứ còn biết gì nữa đâu!”

“Ông đẻ mày ra thì ông có quyền đánh mày! Dù ông có đ* mày cũng đéo phải chuyện to tát!” Bố đã say khướt, cứ túm đầu chị Giang Ánh Trân dập túi bụi vào tường.

Trán Giang Ánh Trân bị dọng tứa máu, chị đau đến nghiến răng, giãy khỏi bố chạy vào bếp. Ngay sau đó, chị cầm con dao phay bén ngót trở ra, thừa lúc bố chưa kịp phản ứng mà bổ một nhát xuống cổ ông.

Giang Ánh Nghê và mẹ sợ hãi thét chói tai cùng một lúc.

“Mày, mày tính làm gì?!” Mẹ lùi phắt ra sau, vẻ nanh nọc hung ác lúc đánh con gái ban nãy đã biến đâu mất: “Mày mà qua đây là tao sẽ báo, báo cảnh sát…”

“Tôi muốn giết các người!” Mắt Giang Ánh Trân đỏ sọng, giơ con dao phay vấy máu nhào tới chỗ mẹ: “Các người đã hủy hoại tôi! Chính các người ép tôi làm thế!”

Giang Ánh Trân không muốn trốn lên phương Bắc nữa. Chị hận cái gia đình tối tăm tởm lợm này, và rốt cuộc cũng nhận ra còn sống là còn khổ, muốn hết khổ thì chỉ còn cách chết.

Giang Ánh Nghê hoảng loạn lao vào phòng ngủ, lấy thuốc điều trị bệnh tâm thần của chị trong ngăn kéo ra, sau đó lẩy bẩy đưa cho bà chị vừa giết người không chớp mắt của mình: “Uống… Uống thuốc… Em van chị đừng giết em…”

Cô mới 7-8 tuổi mà đã phải chứng kiến cảnh man rợ như vậy. Thế nên rất nhiều năm về sau, hễ Giang Ánh Nghê thấy ai cầm dao phay là lại vô thức trốn tránh, ngay cả khi tự cầm dao xắt rau thì cũng lo ngay ngáy nó sẽ làm mình bị thương.

“Đồ ngốc, sao chị nỡ giết em chứ.” Giang Ánh Trân cười thê lương, buông con dao đầm đìa máu trong tay, dùng bàn tay dính đầy máu tươi bẹo má em gái: “Em cứ sống đi, khi em lớn… Đến một ngày nào đó, em cũng sẽ đau khổ cùng cực mà muốn chết thôi.”

Nói xong câu đó, Giang Ánh Trân nhảy lầu tự sát.

Cửa sổ của căn hộ cũ nát không lắp lưới chống trộm, cơ thể mỏng manh của chị cứ thế lao nhanh, rơi xuống mặt đất bẩn thỉu.

Giang Ánh Nghê nhớ tối hôm đó cô vừa gào khóc vừa lục tìm điện thoại trong túi mẹ. Cô quỳ gối bên xác mẹ khiến vết máu dây khắp bộ đồ cũ của cô.

Cô nức nở báo cảnh sát, lúc nói chuyện, hàm răng bất giác va lập cập vào nhau. Tất cả cảnh sát đến hiện trường vụ án đều nhìn cô bằng cặp mắt thương hại.

Sau đó… Sau đó cái nhà này chỉ còn mỗi Giang Ánh Nghê. Cảnh sát gọi bà nội dưới quê lên Vũ Hán chăm sóc cô. Bà nội không thích cuộc sống chốn thành thị nên đợi Giang Ánh Nghê học hết cấp Một là về quê luôn.

Giang Ánh Nghê lại nhất quyết bám trụ Vũ Hán.

Dù cô căm hận thành phố này, căm hận những ký ức ghi dấu ở thành phố này, song đồng thời cũng yêu nó tha thiết.

Khi Giang Ánh Trân chết đã để lại một cuốn sổ nhật ký. Hồi đó Giang Ánh Nghê vẫn còn nhỏ, lúc tìm thấy cuốn nhật ký của chị trong ngăn kéo, cô chưa biết mấy chữ, chỉ đọc được lõm bõm nên không hiểu lắm.

Đến khi lớn lên cô mới hiểu lúc đó chị mình đã đau khổ đến mức nào.

Gia đình hủ bại thối nát đã khiến Giang Ánh Trân mắc bệnh trầm cảm nặng. Khi tâm lý chị yếu ớt nhất, Hàn Kỳ Quang xuất hiện. Hàn Kỳ Quang đã cưỡng hiếp chị rồi dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành an ủi chị, cứ luôn miệng bảo thích chị yêu chị.

Giang Ánh Trân cứ ngỡ cuối cùng mình cũng có được tình yêu và ấm áp, chị yêu Hàn Kỳ Quang như túm lấy cọng rơm cứu mạng. Nhưng sau đó không lâu, chị bỗng nhận ra mình chỉ là một trong vô số đứa con gái bị Hàn Kỳ Quang dụ dỗ mà thôi. Với Hàn Kỳ Quang mà nói, chị chẳng là cái thá gì. Khi nhận ra sự thật tàn khốc ấy, chị sa ngã hoàn toàn, bắt đầu vứt sạch thể diện để nã tiền Hàn Kỳ Quang như lẽ đương nhiên. Chị muốn dành dụm đủ tiền trốn khỏi nơi đây. Tâm lý Giang Ánh Trân càng ngày càng bất ổn, đã tới giai đoạn gặp chuyện gì cũng muốn ngược đãi bản thân. Đúng lúc đó, chị phát hiện mình có thai ngoài ý muốn. Đời chị thế là hết. Chính bố mẹ và Hàn Kỳ Quang đã bắt tay nhau hủy hoại cuộc đời chị.

Nhưng Hàn Kỳ Quang đã quên cô gái tên Giang Ánh Trân bị hắn đùa bỡn từ lâu, vì không để tâm nên đã quên mất.

Giang Ánh Nghê càng khóc càng không kiểm soát nổi cảm xúc của mình. Vốn cô muốn xem phim hài, không ngờ kết phim lại buồn đến vậy, buồn đến độ khiến cô nhớ lại đoạn quá vãng máu me đầm đìa hồi thơ bé của mình. Cô khóc đến mềm người, trán và lưng đều đẫm mồ hôi, tóc mái và quần áo dính bết vào người, còn nước mắt nước mũi chẳng nể nang gì mà thấm ướt hết áo Cổ Thành.

Cổ Thành không hiểu vì sao Giang Ánh Nghê xem Siêu khuyển thần thông mà lại đau khổ đến mức ấy. Anh thử dò hỏi lý do nhưng Giang Ánh Nghê không chịu tiết lộ nửa chữ, chỉ điên cuồng khóc lóc để giải tỏa tâm trạng.

Dù một cô gái mạnh mẽ kiên cường đến mấy thì khi ở trước mặt người đàn ông mình yêu cũng sẽ trở nên yếu đuối, chẳng qua họ luôn cố gắng bảo vệ bản thân kỹ lưỡng và không bao giờ chịu cởi lớp áo giáp dày nặng ra mà thôi.

Cổ Thành khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Ánh Nghê lên rồi hôn lên vầng trán đang bết tóc, lên gò má chưa ráo nước mắt, và hôn cả đôi môi thắm đỏ như hoa anh túc khiến người ta mê đắm của cô.

Chương H

Mắt Giang Ánh Nghê nhòa lệ, ngồi khóa trên đùi Cổ Thành, điên cuồng gặm cắn bờ môi mỏng của anh. Nước mắt cô chảy xuống khóe môi anh nhuốm vị mặn chát.

Cô nghĩ tối nay mình điên thật rồi.

Toàn thân Cổ Thành nóng ran. Cách lớp vải, phần bắp tay rắn chắc đang dán sát eo Giang Ánh Nghê của anh nóng đến độ khiến người cô bủn rủn. Và nơi còn nóng hơn cả cánh tay anh chính là chỗ kia.

Hôm nay cô mặc váy ngắn. Váy đã bị vén cao, quần lót sũng mật ngọt từ lâu, lớp vải trắng ngần ướt đến  độ gần như trong suốt, chẳng biết vô tình hay cố ý cạ mãi vào con thú dữ đang lồng lên giữa hai chân Cổ Thành.

Cổ Thành mê mải mút mát gáy Giang Ánh Nghê, để lại những dấu hôn ám muội trên làn da trắng muốt của cô. Anh đỡ tấm lưng mảnh của cô lên, dùng một tay vén cao áo cô, cởi ra rồi vứt lên sô pha đầy lưu loát.

Giang Ánh Nghê bất giác rên một tiếng, run rẩy nhìn Cổ Thành. Dáng vẻ ngoan đến phát thương của cô khiến Cổ Thành càng muốn ấn cô xuống mà chà đạp.

Cô mặc chiếc áo ngực cùng bộ với quần lót, đều trắng ngần và có viền ren. Khuôn ngực vun cao non mềm thấp thoáng dưới lớp ren trắng, đầu ti nhỏ hồng nhú lên chờ người hái. Vì dáng gầy khiến vòng lưng nhỏ nhưng ngực lại nở nang nên Giang Ánh Nghê thường mua nội y cỡ 32D.

Cặp mắt Cổ Thành đượm vị dục. Anh mút cánh môi ướt át của Giang Ánh Nghê, thừa lúc cô động tình khó cưỡng mà cởi mắc cài áo ngực.

“Tắm rồi hãy làm…” Mặt Giang Ánh Nghê ửng đỏ, cố che chắn phong cảnh mê người đang hớ hênh bằng đôi tay mềm.

“Cởi đồ giúp anh đi.” Cổ Thành khẽ chỉ vẽ cô, chữ nào anh thốt ra nghe cũng nao lòng người.

Giang Ánh Nghê cúi đầu, ỡm ờ cởi đồ cho anh. Tay cô lẩy bẩy, rõ ràng đang căng thẳng. Cổ Thành rất xấu xa, thấy cô căng thẳng đến run rẩy còn cười khẽ.

“Anh dẫn nhóc con đi tắm uyên ương nhé?” Anh bế cô từ sô pha vào phòng tắm, cả đường Giang Ánh Nghê không dám nhìn thẳng anh.

Bình thường lúc tự sướng tinh thần thì cô dạn dĩ lắm, nhưng khi thực sự nhìn thấy cơ thể anh, Giang Ánh Nghê lại ngượng ngùng.

Anh là tay đua chuyên nghiệp nên thể lực vốn tốt hơn người bình thường. Hơn nữa do thường xuyên rèn luyện nên cơ bắp trông cực kỳ rắn chắc và mạnh mẽ. Ở độ tuổi 30, khi người khác đã phát tướng thì anh lại có vóc dáng hoàn hảo hơn cả huấn luyện viên thể hình.

Giang Ánh Nghê bỗng thấy vùng giữa hai chân trống trải lạ thường, thốt nhiên đứng chẳng vững, bèn dán châu thân lên người Cổ Thành. Nước ấm từ vòi hoa sen chảy xuống da thịt cô.

Bàn tay to thô ráp của Cổ Thành xoa sữa tắm khắp người Giang Ánh Nghê. Lúc xoa đến vùng vun đầy mềm mại kia, tay anh nán lại lâu hơn hẳn. Rõ ràng cô không phải một cô bé được lớn lên trong sự nuông chiều mà da dẻ lại cực kỳ non mịn, và đường cong quyến rũ đến nỗi khiến anh đắm chìm không lối thoát.

Bọt xà phòng từ từ bao phủ ngực Giang Ánh Nghê, che đi nhũ hoa phấn hồng. Cổ Thành nhéo đầu ti nhạy cảm yếu ớt kia một cái không mạnh không nhẹ, vết chai nơi bàn tay anh sượt qua khiến cô thấy vừa nhột vừa sướng.

Anh chợt thấy nét mặt Giang Ánh Nghê biến đổi. Mắt cô đỏ hoe, mở hé cặp môi anh đào như đang nài xin anh đừng đùa ác nữa.

Cổ Thành gỡ vòi hoa sen xuống, tỉ mỉ rửa sạch bọt xà phòng trên người cô. Khoái cảm thình lình ập đến khi tia nước ấm xối thẳng vào nhũ hoa khiến Giang Ánh Nghê trở chẳng kịp tay, vô thức rúm người lại.

“Tắm thế đã sạch chưa?” Anh cố ý hỏi.

“Ưm…” Chân Giang Ánh Nghê đã mềm nhũn, phải vịn tay anh mới đứng vững được: “Sạch rồi…”

Cổ Thành sung sướng bế bổng cô lên, đặt cô lên bồn rửa tay như đặt một con búp bê. Bồn rửa bằng sứ trắng lạnh lẽo khiến cô bất giác run rẩy. Cặp đào trắng muốt cũng đung đưa theo làm bọt nước bám trên đầu ti chấp chới chực nhỏ xuống.

Anh cúi đầu ngậm lấy nụ hồng săn cứng, dùng lưỡi se liếm mạnh mẽ và đầy kỹ xảo. Đầu nhũ non mềm bị anh mút đỏ lên và hơi sưng rất thương. Bầu ngực còn lại cũng bị anh nắm trong tay vân vê đùa bỡn. Anh thích mê cảm giác mềm mịn trên tay đến đô chẳng nỡ buông.

“Ưm, ưm aaa… Đừng thế…” Đây là  lần đầu tiên trong đời Giang Ánh Nghê được trải nghiệm cảm giác sung sướng này. Cô nhạy đến mức cứ thế lên đỉnh luôn, bên trong liên tục co thắt, dịch ngọt rỉ ra, lượn vòng vèo dọc theo bồn rửa rồi chảy xuống.

Ngón tay thuôn dài của Cổ Thành thấm đẫm dịch yêu do khe nhỏ của cô tiết ra: “Mới 130 giây đã lên đỉnh? Hả? Bị liếm sướng thế cơ à?”

Tay đua chuyên nghiệp rất nhạy bén về thời gian, từ lúc anh đặt Giang Ánh Nghê lên bồn rửa tay đến khi cô không kìm nổi mà co thắt lên đỉnh mất gần 130 giây. Cơ thể phải nhạy cảm đến mức nào mới lên đỉnh khi chỉ mới bị liếm đầu ti chứ.

Dù bình thường cô ăn nói bạo dạn cỡ nào thì suy cho cùng cũng chỉ là một cô bé con chưa trải sự đời, gặp phải cao thủ tình trường như anh tất nhiên không tài nào chống đỡ nổi, đành liên tiếp chịu thua.

Giang Ánh Nghê thở hổn hển, ngực phập phồng lên xuống. Cô nhìn Cổ Thành với ánh mắt đáng thương, chủ động kéo tay anh: “Chú ơi… Cháu muốn… Mau cho cháu với…”

Mắt cô long lanh, ngây thơ mà quyến rũ. Rõ ràng cô vừa bị anh hành đến nỗi giương cờ trắng đầu hàng mà giờ còn dám dụ dỗ anh và thốt ra tiếng “chú” đầy cấm kỵ kia hòng ve vãn anh nữa.

“Muốn chú làm gì?” Cổ Thành tung chiêu lạt mềm buộc chặt.

“Muốn chú…” Nói được nửa câu, bỗng dưng cô không dám bật ra chữ kia. Cái chữ khi chửi người khác thì tuôn xoen xoét, còn tới lúc quan trọng thì lại không thốt nổi vì ngượng.

“Sao không nói gì cả?” Cổ Thành nín cười, dù muốn lắm mà vẫn cố giả đò thờ ơ: “Không nói thì chú cho kiểu gì được?”

“Cổ Thành.” Giang Ánh Nghê cả thẹn gọi tên anh trong nỗi bực tức.

“Mong anh  dữ vậy sao? Hả?” Anh nói dirty talk vừa ngông nghênh vừa gợi cảm, khiến Giang Ánh Nghê lại càng mong dữ hơn, dịch yêu giàn giụa khắp khe mềm.

Giang Ánh Nghê bị anh trêu xụi lơ người. Cô quyết tâm phản công để vớt vát chút mặt mũi, bèn ngậm ngón trỏ thuôn dài của Cổ Thành trông cực hư hỏng rồi thè lưỡi ra liếm láp bàn tay thô ráp của anh như liếm vật nam tính của cánh đàn ông, bắt chước y hệt động tác thổi kèn.

Ánh mắt cô nhuốm đầy dục vọng và cám dỗ.

Thứ cám dỗ không ai khước từ nổi.

Cổ Thành ngắm mí mắt sưng đỏ của cô với vẻ thương xót, thở dài nói: “Cục cưng à, em khóc sưng hết mắt rồi.”

Nghe anh ôn tồn dỗ dành, Giang Ánh Nghê lại bắt đầu thấy tủi thân, mắt bỗng ầng ậc nước. Tối nay cô chẳng nên cơm cháo gì, thật yếu đuối quá đi mất.

Cổ Thành nỉ non bên tai cô: “Giờ chú.. cháu ngay, nín khóc đi được không?”

Giang Ánh Nghê bĩu môi, vươn tay đòi anh bế.

Từ phòng tắm ra phòng ngủ, một đường đầy cảnh xuân tươi đẹp. Anh phải dùng hết sức tự chủ của mình. Con gái làm lần đầu sẽ đau, để giảm bớt cảm giác đau đớn lát nữa của cô, anh phải dạo đầu thật kỹ lưỡng. Anh kiên nhẫn dẫn dắt cô, khai phá cơ thể trinh nguyên của cô đầy dịu dàng.

Anh nhè nhẹ luồn ngón giữa vào khe ngọt khép kín của cô khiến nó co thắt dữ dội giây lát rồi thít chặt lại, siết lấy ngón tay anh. Thấy thế, anh hài lòng rút ngón tay ra, bôi dịch yêu lên ngực cô.

Cặp môi mỏng gợi cảm của Cổ Thành rải những chiếc hôn khắp làn da mềm mại của Giang Ánh Nghê, từ vùng bụng phẳng lì xuống chốn riêng tư giữa hai chân cô.

Khe nhỏ sạch sẽ thưa lông, hai cánh hoa vốn khép chặt bị lưỡi anh nạy ra. Anh bắt đầu liếm láp hai cánh môi múp máp ấy thật tỉ mỉ, thi thoảng cố ý luồn vào trong khe khiến khe nhỏ vốn lầy lội ướt át càng tràn lan sóng xuân tình.

Giang Ánh Nghê liên tục thở gấp: “Đừng… Ưm a, anh dừng… Dừng lại… Đừng liếm chỗ đó…”

Cổ Thành dễ dàng bắt được cặp chân thon đang giãy giụa của cô, gác chúng lên vai mình rồi rê lưỡi trêu đùa hạt châu nhạy cảm, thậm chí còn cạ nhẹ răng vào nó.

Đối mặt với những cơn sóng khoái cảm liên tục ập đến, Giang Ánh Nghê không sao chịu nổi. Cô vừa sướng vừa ngượng, châu thân lẩy bẩy, lại lần nữa giần giật lên đỉnh, đầu óc rỗng tuếch.

Người cô rã rời như vũng nước xuân.

Rốt cuộc Cổ Thành cũng buông cô ra, thuận đà liếm môi: “Sao lắm nước thế không biết.”

Đôi mắt xinh đẹp của Giang Ánh Nghê nhoà nước, eo rủn ra, khe nhỏ vẫn tiếp tục co thắt theo bản năng, dịch yêu từ mép khe từ từ nhễu xuống drap giường. Cảnh tượng d*m đãng này khiến Cổ Thành mất sạch tự chủ, anh lanh lẹ đeo bao vào.

Quy đ*u to lớn cạ vào mép khe ướt át non mềm, chầm chậm ma sát, cánh hoa múp máp nhạy cảm, hễ cọ một cái là lại làm anh phấn khích, khoái cảm thi nhau ập đến.

“Cục cưng ngoan, em tự sờ đi.” Cổ Thành nắm lấy tay Giang Ánh Nghê, kiên nhẫn dạy cô nghịch hạt châu của mình. Ngón tay cô lập cập mãi, mấy lần tính rụt về đều bị anh cản lại.

“Ưm a… A… Anh, anh vào đi…”

Tiếng hổn hển liên tục bật ra khỏi môi Giang Ánh Nghê. Cô vặn vẹo trên chiếc giường lớn như một bé yêu tinh mất hết lý trí.

Mắt Cổ Thành đỏ lên, anh luồn cây hàng khủng vào khe hoa ấm mềm kia, liên tục cố gắng chen vào trong một cách chậm rãi… Đến khi đụng phải cái màng kia…

“Không được… To quá…” Giang Ánh Nghê run rẩy đẩy Cổ Thành ra, nhưng anh càng áp sát hơn.

“Ngoan nào, đừng quấy.” Tuy Cổ Thành dịu giọng trấn an cô nhưng thằng em bên dưới lại cắm phập vào, chọc thủng lớp màng kia.

Giang Ánh Nghê không ngờ lại đau đến thế. Cô nhất thời ngớ ra, vô thức giơ tay đánh Cổ Thành, nghẹn ngào nói: “Em đau chết mất… Anh bắt nạt em… Cút đi…”

Nhưng đến nước này mà bảo anh dừng lại là không thể nào. Quy đ*u siêu khủng của Cổ Thành ngang ngược thụt sâu thêm, thẳng tới điểm G của cô với tần suất mỗi lúc một nhanh, bị bên trong cô ôm sít sao, đè nghiến mút mát. Cảm giác này thật sự tuyệt vời khôn tả.

Giang Ánh Nghê lên đỉnh lần thứ n vì bị anh đâm, sức lực toàn thân dồn hết xuống khe nhỏ, cố gắng hút chặt cây hàng nóng bỏng thô dài kia.

Cổ Thành vừa dditj Giang Ánh Nghê vừa ngậm lấy bầu ngực đẫy đà của cô mút mạnh một cái, thậm chí còn cắn đầu ti đang dựng thẳng một cách thô bạo. Hai đợt sóng khoái cảm từ khe dưới và ngực cùng lúc dâng trào khiến Giang Ánh Nghê phát điên, tiếng rên rỉ của cô cứ vang mãi không dứt.

“Em chịu thua… A a a…” Giang Ánh Nghê mệt mỏi thở đứt quãng: “Ưm a… Chú à… Chú đừng.. cháu nữa…”

Cô thấy mệt rũ rượi, tối nay đã mất không ít sức lúc múa cột trong quán bar, giờ bị Cổ Thành đè nghiến giã hùng hục thì eo như muốn gãy đôi.

Nhưng dáng vẻ tội nghiệp này của cô chỉ càng kích thích cơn thú tính trong người Cổ Thành, khiến anh càng tham lam đòi hỏi và chiếm giữ cô.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.