Ánh Đèn Hoa Lệ - Phất Hà Lão Yêu

Chương 30




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Xin lỗi anh… Xin lỗi anh rất nhiều…” Người đàn bà ăn mặc quê mùa đưa tay che mặt khóc rấm rức không thành tiếng, cứ liên tục xin lỗi: “Tôi thật sự không ngờ Nhậm Bân lại giấu giếm một bí mật tày trời như vậy. Sau khi anh ấy rút khỏi đội xe, tôi đã căn vặn anh ấy không biết bao nhiêu lần mà anh ấy chưa từng kể tôi nghe vì cớ gì lại sống nặng nề như vậy… Giờ ngẫm lại mới thấy có lẽ anh ấy luôn tự trách suốt mười năm… Đến tận lúc chết, anh ấy cũng không dám gặp anh để xin lỗi. Sự đã rồi, tôi cũng không dám mong anh tha thứ cho anh ấy… Anh ấy có tội thật… Nhưng, nhưng nếu không vì cứu con, anh ấy không đời nào làm ra chuyện khốn kiếp thế đâu…”

Gia cảnh Nhậm Bân rất bình thường, sau mười năm mà nhà cửa vẫn giữ nguyên phong cách hồi 2000. Ti-vi thùng bự chảng, bàn ghế cũ kỹ, rèm cửa và khăn trải bàn ố vàng… Hắn và Lê Mạn Mạn kết hôn rất sớm, hai người có với nhau một đứa con trai giờ đã 15 tuổi sắp tốt nghiệp cấp Hai. Năm xảy ra chuyện kia thằng bé mới lên 5, vẫn còn đi nhà trẻ. Chiều hôm đó, Nhậm Bân đang kiểm tra xe thình lình nhận được cuộc gọi báo con trai mình bị bắt cóc.

Kẻ hạ lệnh bắt cóc con hắn là gã con nhà giàu Hàn Kỳ Quang – một tay đua nghiệp dư.

Hàn Kỳ Quang yêu cầu Nhậm Bân phải động tay động chân với chiếc Citroën Xsara WRC của Cổ Thành vào đêm trước khi giải WRC diễn ra. Nếu Nhậm Bân chịu sửa thông số cảm biến bướm ga chiếc xe đó lên hơn 34mm thì sẽ để con hắn bình an về nhà, bằng không sẽ giết con tin ngay tại chỗ.

*WRC (World Rally Championship): Giải đua xe đường trường thế giới.

Nhậm Bân định báo cảnh sát, nhưng còn chưa kịp gọi điện thì bọn bắt cóc đã chặt ngón tay út của đứa con trai 5 tuổi. Nghe tiếng con khóc xé ruột xé gan, Nhậm Bân sợ điếng người, bỏ ngay ý định báo cảnh sát nữa, rối rít đồng ý với yêu cầu của Hàn Kỳ Quang.

WRC đã ban hành văn bản quy định rất cụ thể về việc tất cả van tiết lưu lắp trên cửa nạp không được lớn hơn 34mm nhằm giới hạn công suất của xe ở mức 300 mã lực. Nhậm Bân biết rõ nếu sửa thông số chiếc xe theo yêu cầu của Hàn Kỳ Quang sẽ có hậu quả gì, chẳng những khiến Cổ Thành phạm luật thi mà còn tăng tỷ lệ rủi ro cho anh khi thi đấu. Một khi xảy ra sự cố e là sẽ hủy hoại cả sự nghiệp đua xe của anh.

Nhưng con trai quan trọng hơn anh em. Nhậm Bân đành khuất phục trước thế lực của Hàn Kỳ Quang, làm chuyện xấu xa có lỗi với đội trưởng. Thật ra Nhậm Bân biết rõ vì sao Hàn Kỳ Quang lại đưa ra yêu cầu hiểm độc xảo trá như vậy…

Hàn Kỳ Quang và Cổ Thành xấp xỉ tuổi nhau nhưng kỹ thuật đua xe của Cổ Thành lại bỏ xa Hàn Kỳ Quang. Hai người họ một là tuyển thủ chuyên nghiệp, một là tuyển thủ nghiệp dư. Hàn Kỳ Quang từng không biết trời cao đất dày mà khiêu chiến đội xe EN, kết cục là bị hành ra bã. Sau khi gã khổ luyện kỹ thuật đua xe đã khiêu chiến đội xe EN lần nữa và chỉ đích danh đội trưởng Cổ Thành thi đấu với hắn. Cổ Thành chẳng thèm thi thố gì với Hàn Kỳ Quang, nhưng vì gã cứ mặt dày dây dưa năm lần bảy lượt quấy rầy nên anh đành phải đồng ý đua với gã. Kết quả là Hàn Kỳ Quang mất sạch thể diện trong trận đua ở Bayanbulak. Cổ Thành lập kỷ lục mới với thành tích 57 phút 11 giây trên cung đường đua dài 108km đầy khó khăn hiểm trở ở Bayanbulak, cách hạng hai nhưng 3 phút, còn Hàn Kỳ Quang thì thua anh tận 20 phút.

Hàn Kỳ Quang luôn ngấm ngầm ganh ghét với tay đua thiên tài Cổ Thành nhưng chẳng có năng lực tranh đua bèn giở trò đểu hãm hại anh. Mặt khác, tập đoàn Hàn Thị đứng sau gã lại ngầm cho phép hắn giở trò bởi một khi đội xe EN mất hết danh tiếng thì nhà tài trợ của họ là công ty Sinotruk cũng bị liên lụy và rối loạn, mà tập đoàn Hàn Thị và công ty Sinotruk vốn là kẻ thù của nhau.

Hôm thi đấu, tập đoàn Hàn Thị đã mua chuộc nhân viên kiểm tra xe đua trước trận đấu, cố ý ém nhẹm việc thông số kỹ thuật của chiếc Citroën đã vượt quá tiêu chuẩn thi đấu.

Trong trận đấu ấy, Cổ Thành dẫn đầu rất xa, nhưng anh cứ có cảm giác động cơ xe càng ngày càng mạnh lên, vượt xa trạng thái vốn nên có. Anh nghi ngờ chiếc xe này đã bị độ trái phép, thế nhưng trước khi thi đấu lại không phát hiện bất cứ vấn đề nào trong khâu kiểm tra. Anh đã thử giảm tốc độ, nhưng khi chạy qua đoạn vách đá nguy hiểm nhất, một gã thợ máy người Đức thình lình xông ra từ điểm Pit-stop. Vì động cơ xe đua vượt quá chuẩn cho phép của giải đấu nên xe lao tới với tốc độ chóng mặt khiến Cổ Thành không kịp giẫm phanh ngay lập tức. Anh chỉ có thể đột ngột bẻ lái tránh gã thợ máy đột ngột xuất hiện kia.

Không ai biết rằng thật ra từ trước trận đấu, gia đình gã thợ máy người Đức này đã bị tập đoàn Hàn Thị uy hiếp. Để bảo vệ người nhà, gã ta đành liều chết xông thẳng tới chiếc Citroën.

Trong nháy mắt, chiếc Citroën mất kiểm soát đã nghiền nát sinh mệnh gã thợ máy kia rồi chệch khỏi đường đua bên vách đá dựng đứng, sau đó chiếc xe màu bạc ầm ầm rơi thẳng xuống vực thẳm…

Nhân viên y tế đã cấp cứu khẩn cấp nhưng chẳng thay đổi được gì… Hoa tiêu ngồi bên ghế phụ là em trai ruột của Cổ Thành – Cổ Minh thiệt mạng ngay tại chỗ. Gã thợ máy kia cũng chết, còn được chẩn đoán là mắc bệnh tâm thần nên hành động đâm đầu vào xe đua của gã cũng được cho là do lên cơn tâm thần phân liệt.

Sau vụ tai nạn, người ta phát hiện chiếc Citroën đã bị độ trái phép. Nếu nó không bị độ trái phép, có lẽ Cổ Thành sẽ kịp phanh lại, tránh được gã thợ máy kia và chiếc xe không bị mất lái lao xuống vách đá.

Nhất thời mọi tin tức tiêu cực ồ ạt tuôn ra. Tay đua huyền thoại – đội trưởng đội xe EN Cổ Thành – vì muốn giành chức vô địch nên đã lén độ xe trái phép để gian lận khi thi đấu gây tai nạn nghiêm trọng khiến một thợ máy của đội Pit-stop thiệt mạng một cách tàn khốc.

Nhân viên chịu trách nhiệm kiểm tra chiếc xe trước cuộc đua chỉ bị đuổi việc nhưng Cổ Thành lại bị cấm thi đấu suốt mười năm vì tội “gian lận”, đồng thời bị đám người ganh ghét anh trong giới nhạo báng bỉ bai. Cùng lúc đó, giá cổ phiếu của công ty tài trợ họ là Sinotruk cũng giảm mạnh xuống mức thấp kỷ lục trong vòng một ngày, khiến họ quyết định không tài trợ đầu tư nữa.

Sau khi sự việc kết thúc, ngón tay út bên phải của con trai Nhậm Bân được trả lại và con trai hắn cũng về nhà an toàn. Nhưng Hàn Kỳ Quang lại đe doạ Nhậm Bân rằng chỉ cần hắn dám tiết lộ sự thật thì cả nhà họ đừng hòng sống yên.

Nhậm Bân vô cùng sợ hãi, cố gắng che giấu bí mật ghê tởm này. Hắn nấp trong góc tối nhìn người đội trưởng kiêu hãnh thuở xưa từ từ rơi khỏi bệ thần, bị bạn bè xa lánh, trở thành một kẻ tầm thường bị lịch sử quên lãng. Nhậm Bân luôn sống trong tội lỗi cho đến ngày hôm nay – ngày Cổ Thành bị cấm thi đấu – thì hắn suy sụp hoàn toàn, bèn chọn cách tự sát rồi để lại một lá thư tuyệt mệnh dài tận mười trang kể rõ chân tướng sự việc những mong bản thân có cơ hội giải thoát.

Chỉ khi chết đi, con người ta mới thực sự được giải thoát.

Sau khi sự cố kia xảy ra, tất nhiên nhân viên kiểm tra của đội xe là Nhậm Bân từng bị nghi ngờ nhưng hắn ra sức phủ nhận, còn thề độc với Cổ Thành là hắn không hề chạm vào chiếc Citroën trước ngày đua, nếu nói dối thì cả nhà hắn đều không được chết tử tế.

Các thành viên trong đội EN cực kỳ gắn bó và tin tưởng nhau. Nếu Nhậm Bân đã thề độc, Cổ Thành và những thành viên khác đều chọn tin hắn, hơn nữa cũng không có camera ghi lại quá trình Nhậm Bân độ xe đua. Nếu không có bất kỳ chứng cứ gì thì không thể tùy tiện vu khống người khác.

Nhưng dư luận rất khắc nghiệt, họ không tin tưởng Cổ Thành, không tin tưởng những chiến tích đội xe EN đã giành được. Họ thà tin những kỳ tích mà tay đua huyền thoại tạo ra đều nhờ gian lận thay vì tin anh vốn có thực lực như vậy.

Anh đã sa đoạ quá lâu.

Lê Mạn Mạn quỳ sụp xuống đất, thay Nhậm Bân dập đầu sám hối tội nghiệt: “Xin lỗi anh… Vô cùng xin lỗi anh… Mong anh đừng hận anh ấy… Anh ấy vẫn luôn coi anh là anh em…”

“Đừng quỳ.” Cổ Thành đỡ Lê Mạn Mạn dậy, “Chuyện đã qua mười năm rồi, dù bây giờ biết là Nhậm Bân làm thì tôi cũng không hận anh ta.”

Vì đã không hận nổi từ lâu rồi. Hồi trẻ, Cổ Thành rất kiêu ngạo, vì cái nết ngông của mình mà đã làm mếch lòng rất nhiều người trong giới. Ai anh cũng dám đắc tội, chẳng thèm để ai vào mắt. Nhưng sau mười năm đằng đẵng, mọi góc cạnh của anh đều bị hiện thực khốc liệt mài nhẵn, cuối cùng anh trở nên mờ nhạt giữa biển người.

Suốt từ hôm qua tới nay, Lê Mạn Mạn vẫn không ngừng khóc. Cô ta nom già dặn hơn cánh phụ nữ bằng tuổi nhiều, chắc trước giờ không để ý chăm sóc nên da dẻ rất thô ráp. Cô ta cứ nức nở mãi nom cực kỳ tiều tụy, như thể cô ta mới là người bị hại hàm oan suốt mười năm mới tìm ra kẻ thủ ác vậy.

Cổ Thành lặng thinh hồi lâu, cuối cùng gấp lá thư tuyệt mệnh dày mười trang của Nhậm Bân lại cẩn thận rồi siết chặt trong lòng bàn tay.

“Con trai hai người đâu?” Cổ Thành hỏi nhẹ bẫng.

“Nó ở nhà tang lễ…” Lê Mạn Mạn đáp, “Chắc lát nữa mới về.”

“Cô đưa cái này cho nó.” Cổ Thành đưa một phong bì lì xì mỏng cho Lê Mạn Mạn: “Sau này cô nuôi con một mình cũng không dễ dàng gì, dù sao tôi với Nhậm Bân cũng từng là anh em… Cô nhận đi.”

“Không được, thế này sao được…” Lê Mạn Mạn muốn trả lại phong bì lì xì cho Cổ Thành nhưng bị anh ngăn lại.

“Tôi còn có việc phải đi trước.” Lúc gần đi, Cổ Thành bình tĩnh nói rất chân thành: “Sau này cô và con trai hai người phải sống thật tốt nhé, đừng cảm thấy tội lỗi.”

Lê Mạn Mạn suýt lại quỳ xuống trước mặt anh.

Sau khi Cổ Thành đi, Lê Mạn Mạn mới mở phong bì lì xì mỏng kia ra, thấy bên trong có một chiếc thẻ ngân hàng và một tờ giấy ghi mật khẩu thẻ. Nước mắt cô ta bỗng tuôn như suối trào, quỳ sụp xuống đất gào khóc trong nỗi bất lực.

Cô ta thà rằng hôm nay Cổ Thành giận dữ đánh mắng mình một trận để xả giận còn hơn, thay vì nhìn người từng gánh chịu tổn thương nặng nề giờ lại tha thứ hết thảy với lòng khoan dung nhân từ.

Rời khỏi khu nhà cũ kỹ của Nhậm Bân, Cổ Thành im lặng ngồi trong xe đọc lại lá thư tuyệt mệnh lần nữa. Dù ai bị người anh em mình tin tưởng phản bội cũng khó lòng chấp nhận nổi. Nhưng anh thật lòng tha thứ cho Nhậm Bân, không vì gì khác, chỉ vì tình cảm ngày xưa của họ, và vì những năm tháng đua xe cuồng nhiệt trong đêm của đội xe EN.

Nhưng với đám hung thủ sau màn như Hàn Kỳ Quang hay tập đoàn Hàn Thị, anh sẽ không bỏ qua cho chúng, không đời nào. 

Vì sự cố năm đó mà em trai anh là Cổ Minh đã thiệt mạng ngay tại chỗ. Một mạng phải đổi một mạng. Mạng của Cổ Minh nên đổi bằng mạng của Hàn Kỳ Quang.

“A lô, anh Tăng à.” Anh gọi điện cho Tăng Nghị, bình thản hỏi: “Tôi muốn quay lại giới đua xe, anh có muốn về với tôi không?”

“Anh Hai, lúc nào tôi cũng sẵn lòng làm hoa tiêu cho anh hết!” Tăng Nghị suýt xúc động òa khóc: “Thật sự tôi đã chờ ngày này rất lâu… rất lâu rồi.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.