Ánh Đèn Hoa Lệ - Phất Hà Lão Yêu

Chương 3: Ghi Danh




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mấy hôm nay, Giang Ánh Nghê mới cày xong một bộ phim Hồng Kông do Cổ Thiên Lạc thủ vai chính nên đã hứng chí đi cắt kiểu tóc ngắn ngang tai giống nữ chính. Sự thật chứng minh không nên ham rẻ, của rẻ là của ôi. Cô tiêu hết hai mươi tệ cắt tóc ở một tiệm trong phố đèn đỏ, chẳng những trông không hề oai hùng mạnh mẽ như nữ chính xứ Cảng mà ngược lại còn bị thầy Tony cắt cho quả đầu học sinh, thoạt trông giống y một con nhóc cấp Ba... À đâu, không phải giống, cô mới mười chín tuổi, vốn chẳng chênh mấy với tụi học sinh cấp Ba mà.

Thế là mất toi mái tóc dài gợn sóng lúc trước! Giang Ánh Nghê giận điếng người, chẳng buồn nói câu nào với thầy Tony, trả tiền xong là tông cửa đi ngay, bỏ lại thầy Tony đang cực kỳ đắc ý về tay nghề của mình.

Cô nghiền răng nghiến lợi về tiệm trang điểm, tự trang điểm đậm cho mình, cố tình giả thành kiểu trưởng thành gợi cảm, sau đó đi tới trường lái Minh Thành dụ dỗ đàn ông.

Dục vọng quấy phá ấy mà.

Hôm ấy khách quen phố đèn đỏ không chịu lưu số cô khiến cô không cam lòng. Phải, chính cái cảm giác không cam lòng này đã quấy phá cô hàng đêm.

Phòng đăng ký của trường lái Minh Thành cách nơi này không xa, đứng xe buýt một trạm đã tới. Vũ Hán rộng bao la nên trường lái cũng rất nhiều. Trường lái Minh Thành là một trường lái có tên tuổi lâu đời trong hằng hà sa số ấy, đã mở hơn ba bốn mươi năm, danh tiếng có vẻ không tồi. Lúc Giang Ánh Nghê lên mạng tra thông tin về nó thấy hầu như chỉ toàn lời khen.

Phòng đăng ký nằm trong một con phố cũ, mặt bằng không rộng lắm, cùng lắm thì rộng hơn tiệm trang điểm Trân Trân mấy mét vuông là cùng. Có điều nhân tố quyết định của trường lái nằm ở thầy dạy và sân tập lái, phòng đăng ký có hoành tráng hay không hình như không quan trọng.

Lúc Giang Ánh Nghê đi vào phòng đăng ký, gã đàn ông trước đài đang nằm nhoài ra bàn ngủ.

Giang Ánh Nghê nói với anh ta: “Cho ghi danh cái.”

Người nọ hẳn là không ngủ, nhưng cũng không ngẩng đầu, vẫn giữ nguyên tư thế nằm sấp ra bàn, khó chịu hỏi: “Học số sàn hay số tự động?"

“Hai cái này có gì khác nhau?” Giang Ánh Nghê hỏi.

Người đàn ông nằm bò ngáp một cái, uể oải đáp: “Số sàn khó hơn chút, nhưng rẻ hơn.”

“Thế thì học số sàn." Giang Ánh Nghê đáp không do dự.

Rốt cuộc người đàn ông cũng vươn vai ngồi dậy, quan sát cô bé tóc ngắn trang điểm đậm này: “Đã thành niên chưa? Muốn ghi danh thì lấy chứng minh thư ra."

Giang Ánh Nghê ngạc nhiên, không ngờ vừa tới đã đụng mặt khách quen phố đèn đỏ. Quả đúng là... chẳng tốn công đã có được.

19.” Cô đặt chứng minh thư trước đài.

“Số sàn 3000 tệ, bao dạy ba năm.” Khách quen phố đèn đỏ thờ ơ nói: “Trả bằng quét mã Alipay hoặc Wechat."

“Bớt chút được không?” Thái độ của cô rất đỗi ngang ngược.

“Không được.” Khách quen phố đèn đỏ lại liếc nhìn cô, “Về nhà bàn bạc với bố mẹ đi, xong hẵng tới ghi danh."

“Em không có bố mẹ.” Giang Ánh Nghê thôi trả giá, vừa quét mã trả tiền vừa hỏi: “Thực hành ai dạy thế?"

“Em muốn ai dạy?” Khách quen phố đèn đỏ nói: “Chỗ tôi có sáu giáo viên.”

Giang Ánh Nghê đáp: “Em muốn anh”

Khách quen phố đèn đỏ nhướng mày: “Tôi là ông chủ, chỉ thích thu tiền, lười dạy lắm.”

“Anh có dạy không thì bảo?” Giang Ánh Nghê hất cằm hỏi: “Chẳng lẽ mới cắt quả đầu mà đã không nhận ra em? Hả?”

“Nhận ra chứ, chẳng phải em chính là bà chủ tiệm trang điểm “25 tuổi” đó sao?" Khách quen phố đèn đỏ cố ý nhấn mạnh mấy chữ “25 tuổi”, rồi cố ý cầm chứng minh thư của Giang Ánh Nghê lên xem.

... Mặt Giang Ánh Nghê đen kịt, tại cái tính phổi bò mà cô quên béng vụ chém gió tuổi.

“Thế rốt cuộc anh có dạy không?” Cô hỏi.

Con gái luôn có tài nổi nóng như gãi chuẩn chỗ ngứa của đàn ông, nói đúng ra thì đây không phải là nổi nóng, mà là hờn dỗi. Đương nhiên, chuyện này cần hai điều kiện, một là cô nàng đó phải đẹp, hai là không khí giữa đôi nam nữ đó phải đủ mờ ám.

Khách quen phố đèn đỏ phì cười, đưa danh thiếp của trường lái và biên lai ghi danh cho Giang Ánh Nghê: “Có thể cân nhắc.”

Cổ Thành.

Cổ trong cổ đại, Thành trong thành trì.

Anh là ông chủ của trường lái Minh Thành.

“Ba giờ chiều tới đây đi khám sức khỏe với những người ghi danh khác.” Cổ Thành nói.

Giang Ánh Nghê hỏi: “Phải khám sức khỏe hạng mục gì?”

“Đô thị lực.”

“À, mỗi thế?”

“Mỗi thế.” Cổ Thành nói xong, tiếp tục chán chường nằm nhoài ra bàn ngủ. Người đàn ông này buồn ngủ cứ như chưa được ngủ tám kiếp, giờ già néo đứt dây, nhìn được chút thời gian nào là ngủ bù ngay. Đương nhiên, cũng có khả năng anh ngủ ban ngày để tích góp thể lực tối đến ra ngoài mua vui, hàng đêm sinh ca.

Giang Ánh Nghê ve vẩy chiếc danh thiếp trong tay, nói đầy đắc ý: “Giờ em có số anh rồi nhé.”

Cổ Thành hỏi rất gợi đòn: “Thì sao?”

Giang Ánh Nghê chửi thầm trong dạ, gã này rõ ràng là tên hư hỏng chuyên tới phố đèn đỏ mua vui, vì sao trước mặt cô cứ làm bộ ngu ngơ, lạt mềm buộc chặt? Vờ vịt lắm nữa, lão già hơn 30 mà còn giả ngây giả ngô cái gì? Có phải giai tơ non nớt 15 - 16 tuổi đâu.

“Thì có thể gọi anh bất cứ lúc nào chứ sao.” Giang Ánh Nghê dửng dưng nhún vai, giở giọng còn gợi đòn hơn cả Cổ Thành: “Nhớ chuẩn bị tâm lý cho tốt đó."

Lời bông đùa của mấy cô nàng trẻ trung xinh đẹp là khó đỡ nhất. Từng cái nhíu mày, từng lời quở trách của bọn họ lúc nào cũng mang ba phần gợi cảm của phụ nữ cùng bảy phần hồn nhiên của trẻ thơ khiến đám đàn ông hư hỏng chộn rộn, nguyện ý cắn câu.

Cổ Thành đáp rất đứng đắn: "Hoan nghênh gọi tới trường lái Minh Thành.”

Giang Ánh Nghê quả thực nghẹn một búng máu trong lòng.

Ba giờ chiều, có bảy học viên mới ghi danh tập trung ở phòng đăng ký của trường lái Minh Thành, trong đó có năm người là sinh viên, một người là phụ nữ trung niên, người còn lại là chị đại giang hồ không có văn hóa chỉ có mỗi tấm bằng cấp Hai lận lưng là Giang Ánh Nghê. Đám học viên mới đứng túm tụm trước khoảnh đất trống tí hin trước cửa phòng đăng ký chờ thầy tới, tiện thể buôn chuyện với nhau.

Một gã sinh viên cao to muốn giả ngầu trước mặt đám bạn cùng lứa, cố tình lấy gói thuốc lá Trung Hoa ra, làm bộ u buồn nhíu mày châm thuốc, trúc trắc ngậm điếu thuốc rít một hơi, thế nhưng lúc nhả khói không chịu quay người đi, cứ thế phà hết vào mấy sinh viên xung quanh. Thật uổng công cậu ta là sinh viên, tổ chất quá tệ hại.

Giang Ánh Nghê lạnh lùng liếc cậu ta, lẳng lặng lùi xa khỏi “nguồn khói”, tránh để mình bị hút thuốc lá thụ động.

“Này em, em học năm mấy thế?” Gã giả ngầu tự thấy mình trông rất ma mị khi hỏi cô em xinh đẹp mặc bộ váy liền bên cạnh.

Cô em xinh đẹp rụt rè đáp: “Năm nhất.”

“Quả nhiên là đàn em năm nhất, em đăng ký học số sàn hay số tự động thế?” Gã giả ngầu lại hỏi.

“Số tự động.” Cô em xinh đẹp cảm thấy cái gã giả ngầu hút thuốc này không giống người tốt, bất giác lùi về sau hai bước.

“Số tự động dễ ợt, con gái học số tự động là chuẩn bài rồi.” Gã giả ngầu lại quay sang một cậu gầy như cây sậy hỏi: “Còn cậu? Học số sàn hay số tự động?”

“Tôi học số tự động.” Cậu gầy như vậy đứng cạnh gã giả ngầu trông càng giống cây sậy hơn.

Gã giả ngầu hỏi hết lượt mấy sinh viên, cuối cùng cũng bắt đầu tiếp cận Giang Ánh Nghê. Thật ra lúc Giang Ánh Nghê vừa tới phòng đăng ký của trường lái Minh Thành là gã đã tia cô ngay, một mỹ nữ biết trang điểm lại ăn mặc đẹp muốn không hấp dẫn sự chú ý của người khác cũng khó.

“Em cũng là sinh viên nhỉ?” Miệng gã giả ngầu sặc mùi thuốc lá.

“Đi làm rồi.” Giang Ánh Nghê đáp với khuôn mặt lạnh tanh.

“Thế chắc phải gọi là chị.” Gã giả ngầu cố gắng xây dựng hình tượng trai giang hồ, cười hỏi: “Em tên Giản Giai Vũ, nên gọi chị thế nào?”

“Tôi họ Giang."

“Chị Giang” Giản Giai Vũ lại trúc trắc hút thuốc, nghiêng đầu nhả khói sang một bên, sau đó quay đầu lại hỏi: “Chắc chắn chị học số sàn đúng không?”

Giang Ánh Nghê ừ một tiếng hơi nặng âm mũi, thoáng mất kiên nhẫn.

“Chị có biết lát nữa khám sức khỏe phải đo thị lực không?” Giản Giai Vũ làm như thân lắm mà nói: “Em đoán là chị không bị cận, có khi thị lực 10/10 ấy chứ.”

“Chả biết.”

“...” Giản Giai Vũ rõ vồn vã mà cứ bị cô tạt nước lạnh mãi nên cũng mất hứng, bèn xấu hổ quay lại chỗ đám sinh viên đang nói chuyện phiếm.

Một người đàn ông hơn 40 tuổi đi ra từ phòng đăng ký của trường lái Minh Thành. Ông ta có khuôn mặt chữ điền ngăm đen, vừa nhìn đã biết là thầy dạy lái quanh năm ở sân tập lái, da càng phơi càng đen.

“Bảy học viên đã đến đủ chưa?” Giọng thầy hướng dẫn vang dội: “Tôi họ Tăng, là thầy dạy thực hành, cứ gọi tôi là chú Tăng là được. Nếu đến đủ rồi thì mình đi thôi, tất cả lên xe.”

Mỗi chiếc xe dành cho học viên của trường lái chỉ ngồi được tối đa bốn người, chú Tăng đưa bốn sinh viên lên xe, rồi chỉ ba học viên còn lại đến ngồi sau một chiếc xe khác của trường lái.

Bấy giờ Giang Ánh Nghê mới nhìn thấy tài xế của chiếc xe học viên phía sau là Cổ Thành. Anh đang tựa lưng vào ghế, ngồi nhắm mắt dưỡng thần, ghế lái phải dịch ra sau một quãng mới đủ chỗ cho đôi chân thon dài của anh duỗi thoải mái.

Cô em xinh đẹp mặc váy liền đang định kéo cửa ghế phụ ra thì Giang Ánh Nghề bất thình lình giành trước khiến cô nàng kia chỉ biết trơ mắt nhìn bàn tay trắng ngần của cô nhanh chóng mở chốt cửa: “Tôi ngồi đằng trước, cô và chị ấy ngồi ghế sau đi.”

“Được, được ạ.” Cô em xinh đẹp cứ như mắc tật nói lắp, không dám đắc tội chị đại giang hồ, vội vàng ngồi băng sau với người phụ nữ trung niên.

Cổ Thành điều chỉnh ghế lái để trả lại không gian cho băng sau, uể oải nói: “Cửa xe chưa đóng kỹ.”

Cô em xinh đẹp đỏ mặt nói: “Dạ, thầy ơi... Váy em bị kẹt ở cửa, không hiểu sao mà... kéo không ra.”

Cổ Thành liếc mắt nhìn băng sau. Cô em xinh đẹp sợ hãi nhìn anh hỏi: “Thầy ơi, thầy có thể lại giúp em chút không ạ?”

“Được.” Cổ Thành đang định xuống xe thì Giang Ánh Nghê đã đẩy cửa đánh rầm, ra băng sau mở cửa bất thình lình, sau đó cúi người kéo chiếc váy bị kẹt của cô em xinh đẹp ra.

Cô nàng cẩn thận chỉnh váy cho ngay ngắn: “Cảm ơn chị ạ.”

“Đừng khách sáo." Giang Ánh Nghê ngồi lại ghế phụ, phát hiện Cổ Thành đang nhìn cô.

“Nhìn gì?” Giang Ánh Nghê hỏi.

“Không có gì,” Cổ Thành khẽ nhếch môi: “Chỉ không ngờ em còn thích giúp người làm niềm vui.”

Nụ cười của anh khiến cái cụm từ khen ngợi “giúp người làm niềm vui” biến thành một cụm trung tính, nghe như có ý khác. Giang Ánh Nghê rất thản nhiên đối mặt với Cổ Thành, cô thích khuôn mặt đàn ông giống anh.

Giang Ánh Nghê thích nhất là cặp lông mày của anh. Cô là thợ trang điểm nên rất bắt bẻ về ngũ quan người khác do tính chất công việc.

Thật ra trên đời có rất nhiều người có đôi mắt đẹp, nhưng lại hiếm người được trời phú cho cặp mày đẹp, đặc biệt là đàn ông, hầu như đều mất điểm ở lông mày. Có đàn ông lông mày mảnh cong như lá liễu trông có vẻ ẻo lả, có đàn ông lông mày rậm trông tục tằn hung hãn như Trương Phi. Nhưng Cổ Thành thì không, lông mày anh không cố ý sửa sang nhưng lại mọc ngay ngắn đen như mực, đuôi khẽ nhếch thể hiện khí thế mạnh mẽ.

Chỉ có đàn ông có khí thế mạnh mẽ mới chinh phục được phụ nữ.

Chẳng thế còn gì.

Giang Ánh Nghê mỉm cười với anh: “Phải, em thích giúp người làm niềm vui đấy.”

Lúc cô thốt ra câu này thì trắng trợn ngắm cái mũi cao thẳng của Cổ Thành một cách mê mẩn, thấy cực kỳ thỏa mãn. Nghe nói đàn ông có chiếc mũi cao thẳng rất mạnh về khoản kia, dục vọng lúc nào cũng mãnh liệt. Chậc, chả trách anh là khách quen của con phố nọ.

Muốn dụ gã đàn ông này vào tròng quá đi mất. Giang Ánh Nghệ thừa nhận, đúng là cô thèm thuồng thân thể và sắc đẹp của người ta thật.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.