(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Con hẻm bán đồ ăn sáng nghi ngút hương thơm ấm áp đến hư ảo. Giang Ánh Nghê đang ngồi trên chiếc ghế đẩu bằng nhựa trước tiệm mì ăn ngấu nghiến tô mì khô nóng thì Hoa Hồng tà tà đi tới.
Tiêu Tịnh lấy làm khó hiểu rủ rỉ hỏi: “Sao Hoa Hồng lại muốn giới thiệu công việc cho cô thế? Cô vừa thất nghiệp thì ả đã kiếm việc cho cô ngay, đừng nói là muốn lừa cô nhé?”
“Chẳng biết nữa.” Giang Ánh Nghê ăn nốt miếng mỳ cuối, rút một tờ giấy ra lau miệng, sau đó nhiệt tình vẫy tay với Hoa Hồng: “Chị Ngải, em ở đây ạ.”
Tên thật của Hoa Hồng là Ngải Dung Dung, dạo này đã chính thức đổi tên mới là Ngải Hoa Hồng. Tuy cái tên mới nghe cũng chẳng Tây hơn cái tên Ngải Dung Dung là bao nhưng cô ả lại hài lòng lắm.
Giang Ánh Nghê sửa miệng rất nhanh, từ hôm đầu tiên Hoa Hồng đổi tên thì cô đã gọi Hoa Hồng là “chị Ngải”. Hoa Hồng rất hưởng thụ chuyện này.
“Ơ, Tĩnh Tĩnh cũng ở đây à? Khéo thế không biết.” Hoa Hồng cười khanh khách nhìn Tiêu Tịnh nói: “Chào buổi sáng.”
“Chào.” Tiêu Tịnh gượng cười đáp lễ nhưng lại thấy rất mâu thuẫn về Hoa Hồng.
Hoa Hồng xắn ống tay áo lên, cẩn thận vén vạt váy ngồi xuống chiếc ghế nhựa của tiệm mì, mở miệng hỏi han quan tâm như lãnh đạo xuống cơ sở thị sát: “Đêm qua phong ba quá, bọn cô có ngủ được không?”
Giang Ánh Nghê cười đáp: “Ngủ mà kinh hồn bạt vía luôn.”
“Hôm nay hết lo kinh hồn bạt vía rồi.” Hoa Hồng nói: “Làm chuyên viên trang điểm cho chị Thiệu kiếm ngon hơn cô mở tiệm nhiều lắm.”
“Biết đâu chị ta lại chướng mắt tay nghề của tôi thì sao.” Giang Ánh Nghê khiêm tốn nói: “Chưa chắc tôi đã được làm chuyên viên trang điểm cho chị ta mà.”
“Tôi bảo được là được.” Hoa Hồng phán chắc nịch: “Lát nữa tôi dẫn cô tới gặp chị ấy, cô chỉ cần phát huy như bình thường là được.”
*
Ngồi xe mất gần một tiếng, cuối cùng cũng tới công ty Thiệu Thu Ngọc. Nơi gọi là công ty thật ra là một tòa biệt thự tư nhân ven hồ được trang hoàng hết sức lộng lẫy sang trọng.
Hôm nay Giang Ánh Nghê trang điểm khá nhẹ nhàng nghiêm chỉnh, không cố ý đoạt vẻ nổi bật của Thiệu Thu Ngọc. Trước khi đi cô còn cố ý thay bộ đồ khác, là một chiếc áo voan trắng phối với quần ống rộng màu đen trông có vẻ chững chạc chuyên nghiệp.
Hoa Hồng ấn chuông cửa, ngọt ngào nói: “Chị Thiệu, em dẫn cô ấy đến rồi ạ.”
“Hai người đi lên đi, tôi ở trên lầu hai.”
Giọng Thiệu Thu Ngọc nghe có vẻ dịu dàng dễ gần và hơi khàn như đang xúc động nghe khá cuốn hút.
Giang Ánh Nghê theo Hoa Hồng đi vào biệt thự, lúc đi lên lầu hai thì bị bức tranh sơn dầu vẽ phong cảnh treo trên tường thu hút.
Bức tranh này vẽ cảnh một chiếc xe đua màu bạc đang lướt như bay trên cát vàng cuồn cuộn ở sa mạc mênh mông oi bức. Chiếc xe đua lẻ loi, mà sa mạc cũng trơ trọi, giữa một nơi hoang vu bát ngát như thế chỉ có mỗi chiếc xe ấy.
“Bức tranh này có đẹp không?”
Lúc Giang Ánh Nghê đang ngắm bức tranh sơn dầu đến ngẩn ngơ, Thiệu Thu Ngọc đi tới.
Ngoài đời Thiệu Thu Ngọc trông còn đẹp hơn cả trong vlog của chị ta. Chị ta chăm sóc da rất tốt, dù đã hơn bốn mươi mà trông cứ như mới ngoài ba mươi.
“Em chào chị.” Giang Ánh Nghê cúi người, sau đó lễ phép đáp: “Bức tranh này đẹp lắm ạ.”
“Chính tôi vẽ nó nhiều năm về trước đấy.” Thiệu Thu Ngọc tinh nghịch nháy mắt: “Trước kia tôi là họa sĩ đấy nhé.”
Giang Ánh Nghê khen: “Chị đúng là có chất nghệ sĩ thật.”
“Tiếc là giờ tôi hết thích vẽ tranh rồi.” Thiệu Thu Ngọc mỉm cười: “Nào, vào chuyện chính luôn đi. Hôm nay chủ đề quay vlog là “Ngày đầu tiên sau khi tôi đổi thợ trang điểm”. Vậy nên kỳ này cô cũng là nhân vật chính trong vlog, cố gắng thể hiện tốt vào nhé.”
Để cô quay cùng luôn à? Ngay cả tay nghề trang điểm của cô thế nào Thiệu Thu Ngọc còn chưa rõ mà đã để cô quay vlog chung sao? Sao lại tin tưởng cô vô điều kiện như vậy?
Giang Ánh Nghê thấy cực kỳ thắc mắc. Cô theo Thiệu Thu Ngọc vào phòng trang điểm, đập vào mắt cô là đồ trang điểm và mỹ phẩm dưỡng da chất đầy kệ.
“Cô cứ thỏa sức phát huy nhé.” Thiệu Thu Ngọc ngồi trước gương trang điểm chỉnh lại tóc rồi nói: “Hai phút nữa nhiếp ảnh gia sẽ tới quay phim. Vậy nên cô chỉ còn hai phút để nghĩ xem nên trang điểm cho tôi như thế nào. Đừng hỏi ý tôi, nghĩ kỹ thì vào việc luôn. Mặt khác nhớ quản lý nét mặt của cô trước ống kính nhé.”
Tìm phong cách trang điểm cho một khuôn mặt xa lạ trong vòng hai phút hơi khó, nhất là phải vừa đẹp, vừa sáng tạo, nếu không kỳ vlog này của Thiệu Thu Ngọc sẽ chẳng có gì đáng xem và không thể thu hút được sự chú ý của khán giả.
Mặt Thiệu Thu Ngọc khá dài mà trán lại hơi thấp, kiểu mặt như thế trông dễ già. Chuyên viên trang điểm cũ toàn cố đánh sáng cằm chị ta khiến khuôn mặt trông ngắn đi nên thường thì sau khi trang điểm xong, mặt chị ta sẽ biến thành kiểu trái xoan chuẩn đẹp. Nếu hôm nay Giang Ánh Nghê muốn tạo hiệu quả tức thời thì phải “chơi chiêu” khi trang điểm cho Thiệu Thu Ngọc mới được.
Vlog bắt đầu quay.
“Hello, lại là tiên nữ không tuổi của các em đây. Hôm nay chị mới đổi chuyên viên trang điểm…” Thiệu Thu Ngọc lưu loát nói trước ống kính. Còn Giang Ánh Nghê thì hơi căng thẳng, dù sao sau khi vlog này lên sóng thì sẽ có mấy triệu fans của Thiệu Thu Ngọc khắp cả nước xem.
Bước đầu tiên là cấp ẩm, da Thiệu Thu Ngọc vốn đẹp nhưng đã hơi có dấu hiệu tuổi tác nên chức năng khóa ẩm của da yếu đi và dễ nhả phấn, cần phải chọn loại cấp ẩm dạng sương. Giang Ánh Nghê tỉ mỉ bôi kem dưỡng da cho Thiệu Thu Ngọc rồi tô một lớp son dưỡng nhẹ cho chị ta.
Sau khi dưỡng da xong thì chính thức trang điểm, bước kem lót và kem che khuyết điểm trông thì bình thường nhưng lại đòi hỏi chuyên viên trang điểm phải có trình độ nhất định, dùng cọ tán, bông tán hay tay tán thì phụ thuộc vào bí quyết của mỗi người. Giang Ánh Nghê dùng ngón tay thoa kem nền cho Thiệu Thu Ngọc với lực vừa phải, như thế dễ tán đều hơn là bông trang điểm.
Bây giờ cô muốn trang điểm kiểu phản nghịch trẻ trung cho Thiệu Thu Ngọc, dù trước đây chị ta luôn chuộng lối trang điểm nền nã.
Một người có thể vẽ bức tranh sơn dầu đua xe trên sa mạc kia dù trông dịu dàng cỡ nào thì chắc cũng có một linh hồn tự do phóng túng nhỉ?
Nên Giang Ánh Nghê không giống những chuyên viên trang điểm trước đây cố đánh khối khiến khuôn mặt Thiệu Thu Ngọc trông ngắn lại mà chỉ đánh bóng phần cánh mũi của Thiệu Thu Ngọc để làm phần nhân trung chị ta ngắn bớt chứ không xử lý phần cằm. Cô cố ý làm nổi bật phần gò má Thiệu Thu Ngọc khiến khuôn mặt chị ta trông góc cạnh hơn. Màu phấn mắt tông lạnh thiên tím xanh, phối với lông mi giả màu tím khiến đôi mắt của Thiệu Thu Ngọc thoạt trông sâu hun hút mà lạnh lùng xinh đẹp.
Phần trang điểm đậm nét cá tính nhất khuôn mặt chính là đôi mắt, thế nên môi phải nhạt bớt, Giang Ánh Nghê dùng màu son lạnh tông nude để tạo dáng môi.
Với tốc độ trang điểm cho đám gái phố đèn đỏ của cô thì chỉ cần mười phút là xong. Nhưng hôm nay vì quay vlog, hơn nữa còn trang điểm cho blogger nổi tiếng Thiệu Thu Ngọc nên cô trau chuốt tỉ mỉ gần nửa tiếng, đến lúc biên tập cắt nối xong xuôi đăng lên thì thành đoạn phim dài tầm mười ba phút.
Trang điểm xong, ngay cả nhiếp ảnh gia cũng thầm trầm trồ, không ngờ một người đẹp theo trường phái nhẹ nhàng như Thiệu Thu Ngọc mà lại cân nổi phong cách ngông nghênh nổi loạn này. Cái kiểu đánh mắt “lố” màu lam này mà đánh lên mí mắt người khác thì chắc chẳng còn đẹp nữa.
Trước kia Thiệu Thu Ngọc chưa từng khiêu chiến tạo hình này, chị ta vui rõ ra mặt, không chút bủn xỉn mà liên tục khen ngợi tay nghề trang điểm cao siêu của Giang Ánh Nghê trước ống kính.
“Tôi vô cùng hài lòng với tạo hình hôm nay, lát nữa tôi phải đi gặp bạn thân…”
Nhiếp ảnh gia ra dấu “OK” ý bảo đã hoàn tất. Giang Ánh Nghê lặng lẽ thở hắt ra, rốt cuộc cũng quay xong vlog trang điểm, cứ phải chăm chăm quản lý nét mặt thật mệt mỏi.
Thiệu Thu Ngọc lấy tập tài liệu ra: “Ký hợp đồng đi, sau này cô sẽ là chuyên viên trang điểm riêng của tôi. Tôi rất hài lòng về trình độ trang điểm của cô, chắc chắn lượt xem vlog hôm nay sẽ tăng gấp bội.”
Giang Ánh Nghê nhận bản hợp đồng, lật sơ mấy tờ, hẳn là xem thời gian làm việc và tiền lương ghi trên hợp đồng.
“Cô không xem kỹ à?” Thiệu Thu Ngọc hỏi.
“Trình độ văn hóa của em không cao, dù hợp đồng có lỗ hổng thì em cũng không phát hiện được.” Giang Ánh Nghê khiêm cung cười nói: “Hơn nữa chị là người nổi tiếng, chắc chắn không lừa em đâu.”
“Cô bé à, tôi rất thích những người thoải mái như cô đấy.” Thiệu Thu Ngọc bắt tay cô: “Hợp tác vui vẻ.”
“Đây là vinh hạnh của em.” Lúc Giang Ánh Nghê bắt tay chợt nghĩ đến chuyện khác. Ví như sau này cô muốn đào bới mớ bê bối của tập đoàn Hàn Thị từ chỗ Thiệu Thu Ngọc để trả thù Hàn Kỳ Quang.
Thiệu Thu Ngọc hỏi: “Bây giờ tôi có hẹn, cô muốn đi đâu thì tôi có thể cho cô quá giang một đoạn.”
“Chị có đi ngang khu Nam Dương Minh Châu không ạ?” Giang Ánh Nghê hỏi: “Mấy hôm nữa chắc em phải chuyển nhà nên muốn đến khu Nam Dương Minh Châu xem nhà của bạn cùng phòng.”
“Nam Dương Minh Châu ấy à?” Thiệu Thu Ngọc nói: “Đúng là tiện đường thật, tôi có thể chở cô đến cổng khu nhà.”
“Thế thì cảm ơn chị ạ.”
“Đừng khách sáo, sau này cô cứ gọi tôi là chị Thiệu giống Hoa Hồng đi.” Thiệu Thu Ngọc nói: “À, sau khi về cô đăng ký một tài khoản Weibo nhé, vì bao giờ đăng vlog tôi cũng gắn thẻ chuyên viên trang điểm, nhiếp ảnh gia và nhân viên phụ trách vào hết.”
“Vâng vâng, em sẽ phối hợp.” Giang Ánh Nghê nhớ tới cái tài khoản chuyên dùng để chia sẻ bài give away mà chưa trúng lần nào của mình.
*
Tại Nam Dương Minh Châu.
“Khu đó có cửa hàng Lawson từ bao giờ vậy?” Thiệu Thu Ngọc hướng mắt ra ngoài cửa sổ xe, chỉ vào cửa hàng tiện lợi ở cổng khu Nam Dương Minh Châu: “Tiểu Ngụy, em vào xem thử xem có bán kem cá không thì mua giúp chị với, chị muốn bóc ra chụp ảnh.”
“Để em đi mua cho.” Giang Ánh Nghê giành mở miệng trước tài xế Tiểu Ngụy: “Đúng lúc em muốn mua đồ ăn trưa.”
Nhác thấy một bóng dáng thân quen trước cửa hàng Lawson, Thiệu Thu Ngọc bèn bảo Giang Ánh Nghê: “Thế mình đi chung đi. Ngồi xe lâu nên tôi muốn xuống thả lỏng chút.”
Hai người mới vừa bước vào cửa hàng tiện lợi, Giang Ánh Nghê chưa kịp phản ứng thì Thiệu Thu Ngọc đã đi xăm xăm tới chỗ người đàn ông đang đứng trước kệ đồ uống.
“A Thành, đã lâu không gặp.” Môi chị ta khẽ mấp máy.
Cổ Thành mặc một bộ đồ thoải mái, tay bưng thùng nước khoáng Bách Tuế Sơn, hẳn là vì anh lười nấu nước uống nên mua về tích trữ.
Lúc anh trông thấy Thiệu Thu Ngọc thì ánh mắt loé lên vẻ ngạc nhiên nhưng nhanh chóng biến mất, cười chào: “Đã lâu không gặp.”
“Anh vẫn sống ở đây à?” Thiệu Thu Ngọc hỏi.
“Ừ.” Cổ Thành hỏi: “Sao hôm nay em lại rảnh tới đây?”
“Em đưa cô bé chuyên viên trang điểm về nhà.” Thiệu Thu Ngọc chỉ người đang nghiêm túc kiếm kem cá trong tủ đông nói: “À, bé ấy đang tìm đồ giúp em. Tạo hình hôm nay của em là bé ấy trang điểm đấy, anh thấy có đẹp không?”
“Khá đẹp.” Cổ Thành trả lời rất qua loa.
Ánh mắt anh không dừng trên khuôn mặt xinh đẹp rực rỡ của Thiệu Thu Ngọc mà lại ghim vào bóng hình mảnh khảnh của cô gái trẻ đang đứng cạnh tủ đông.
“Sao anh mua nhiều nước thế?” Thiệu Thu Ngọc chỉ vào thùng nước khoáng: “A Thành, đừng nói là bao năm qua anh vẫn còn độc thân nhé?”
Cổ Thành cười đáp: “Có thích người khác chứ, chẳng qua không ở bên nhau thôi.”
“Thế thì tốt.” Thiệu Thu Ngọc gật đầu, “Chúng ta đều bắt đầu cuộc sống mới là tốt rồi.”
“Chị Thiệu, em tìm thấy rồi.” Giang Ánh Nghê cần bịch kem cá rảo bước đi tới, lễ phép đưa cho Thiệu Thu Ngọc.
Ánh mắt cô vô vô thức tránh né Cổ Thành, hẳn là vì đoán ra Cổ Thành và Thiệu Thu Ngọc từng là… người yêu cũ.
“Cảm ơn cô nhé Tiểu Giang.” Thiệu Thu Ngọc nhận bịch kem cá có bao bì đáng yêu rồi nói với Cổ Thành: “A Thành, em đi trước nhé, lần sau gặp lại nói tiếp.”
“Tạm biệt.” Giọng Cổ Thành nghe rất bình thản.
Thiệu Thu Ngọc nhanh chóng rời khỏi cửa hàng tiện lợi. Vốn Giang Ánh Nghê có cả bụng thắc mắc muốn hỏi Cổ Thành nhưng lại lúng túng không biết mở miệng thế nào, cuối cùng đành nở một nụ cười xinh đẹp với anh rồi khẽ nói: “Chào ông chủ Bản, trùng hợp ghê.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");