(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Tay em bị thương à?” Cổ Thành cầm bàn tay trắng mềm của Giang Ánh Nghê lên, nhíu mày nhìn vết thương do đánh nhau gây ra.
Da cô mỏng manh nên rất dễ bị vật nhọn làm xước, gã vũ phu kia để móng tay rất dài, ban nãy túm cô còn dồn sức khiến mu bàn tay cô bị cào xước chảy máu. Cũng không đau lắm, mức độ này có thể chịu được. Cái chính là giờ cô đang được Cổ Thành tỉ mỉ xem xét vết thương trước mặt bao nhiêu học viên nên thấy… hơi ngại.
Hiếm khi loại người mặt dày như cô biết ngại.
“Còn bị thương ở đâu nữa không?” Cổ Thành nghiêm mặt hỏi.
“Không không.” Giang Ánh Nghê đáp chiếu lệ: “Anh cứ bận chuyện của anh đi, đừng lo cho em.”
“Anh không bận gì cả.” Cổ Thành nói: “Nếu không bị thương ở đâu nữa thì tiếp tục tập xe đi, anh sẽ giám sát em.”
Thầy Tăng rất biết ý mà giục đám học viên đang hóng hớt: “Mau tranh thủ thời gian tập xe đi! Đừng có hóng chuyện nữa!
Dứt lời, ông ta lùa đám học viên khỏi khu nghỉ như lùa vịt, để lại không gian riêng tư cho anh Hai mình và con bé yêu tinh của anh.
“Em không cần anh giám sát.” Giang Ánh Nghê nói: “Anh ngồi cạnh sẽ làm em bị phân tâm.”
“Không thương lượng gì hết.” Cổ Thành nói với giọng chắc nịch: “Nếu anh không giám sát thì em lại lãng phí thời gian buôn chuyện với thằng nhóc họ Trịnh kia thôi. Em tới đây để học lái xe chứ có phải tới tìm người tán gẫu đâu.”
Giang Ánh Nghê nổi cáu: “Em á? Em tán gẫu với cậu ta bao giờ?”
“Hôm nay, hôm qua, hôm kia.” Cổ Thành nghiêm túc đếm: “Nhất là hôm nay, em ngồi trong xe nói chuyện với cậu ta phải mười phút là ít.”
“Anh có tới trường lái đâu, làm sao anh biết được?” Giang Ánh Nghê ngẫm nghĩ: “Em biết rồi, thầy Tăng mách lẻo với anh đúng không? Sao chú ấy lại kể chuyện này cho anh chứ? Anh bảo chú ấy theo dõi em và Trịnh Tử Sam à?”
Cổ Thành đáp rất hùng hồn: “Anh bảo anh ấy quản lý học viên, em và Trịnh Tử Sam chỉ là hai người trong số ấy thôi.”
Vốn Giang Ánh Nghê đang nổi nóng, nhưng thấy Cổ Thành ghen bóng ghen gió một cách nghiêm túc như vậy thì chợt buồn cười.
Cô bật cười: “Ông chủ Cổ này, đừng nói là anh đang ghen với Trịnh Tử Sam nhé? Nếu anh ghen thì cứ nói rõ với em, đừng có viện mấy cái cớ vớ vẩn ấy nữa.”
“Anh có ghen đâu.” Cổ Thành gạt phăng đi.
“Em hiểu, em hiểu mà, anh thích em chứ gì.” Giang Ánh Nghê giả đò tiếc rẻ: “Ôi sao đàn ông thời nay dễ dụ thế không biết! Nghị lực kém quá thể, chán chết đi được.”
“Giang Ánh Nghê, em đừng có tưởng bở.” Cổ Thành nói: “Mau tập xe đi.”
“Vâng, tập thì tập.” Giang Ánh Nghê uể oải đi tới chỗ chiếc xe tập lái.
Quả nhiên tập trung tập lái sẽ nâng cao hiệu suất. Đầu tiên, Giang Ánh Nghê ôn lại cách xác định chỗ dừng xe và khởi hành trên đường dốc, rồi tập lái theo đường chữ S, trong mấy tiếng ngắn ngủi buổi chiều mà trình độ lái xe của cô tiến bộ rất nhanh. Nhưng tập một lúc thì eo Giang Ánh Nghê bỗng đau đến độ không ngồi thẳng nổi. Chắc là vì đang đến tháng mà còn đánh nhau hăng tiết khiến bụng khó chịu.
“Ngồi thẳng lên mà lái.” Cổ Thành nhắc cô: “Nếu không sẽ không nhìn chuẩn kính chiếu hậu đâu.”
Giang Ánh Nghê lẩm bẩm: “Em đau eo quá không ngồi thẳng được, hôm nay em đến tháng.”
Cổ Thành cạn lời: “… Thế mà em còn đánh nhau à?”
“Em thấy thằng kia ngứa mắt quá.” Giang Ánh Nghê rầu rĩ nói: “Nó đánh con gái khiến em nổi quạu nên mới đánh nó.”
Cổ Thành hỏi: “Giờ eo đau lắm à?”
“Vâng, đau như bị chém làm đôi ấy.” Giang Ánh Nghê đặt tay lên eo, “Chỗ này như đứt lìa ra.”
Eo cô bé xíu, lại mặc đồ bó sát khoe trọn đường cong lả lướt hút hồn, chỗ cần lồi thì lồi, mà chỗ muốn phẳng lại phẳng.
Chẳng hiểu sao trong đầu Cổ Thành bỗng xuất hiện hình ảnh quyến rũ khi cô nhóc yêu tinh này nằm trên giường vặn eo. Cô rưng rưng nước mắt, mở hé cánh môi anh đào nức nở xin tha.
Hớp hết hồn người ta, giết người không chớp mắt.
Chủ vừa nghĩ đến hình ảnh thơm ngon như vậy là máu nóng đã sôi sùng sục trong người anh.
Đủ rồi, không thể nghĩ tiếp nữa.
Anh chỉ là một kẻ phàm phu thích những thứ quá đỗi nông cạn.
Thật ra anh chỉ mới dừng ở mức thích khuôn mặt khả ái và cơ thể yểu điệu của cô, bởi thích nên rất muốn quản lý, hay nói trắng ra là muốn chiếm cô làm của riêng.
“Thế hôm nay có tập lái nữa không?” Cổ Thành hỏi nhẹ bẫng.
“Chẳng muốn tập nữa.” Giang Ánh Nghê thừa cơ kể khổ: “Em thấy trong người không thoải mái nên tập không nổi nữa.”
“Vậy để anh đưa em về.” Cổ Thành nghiêm túc nói: “Lần sau cấm em đánh nhau đấy.”
Giang Ánh Nghê hứa chiếu lệ: “Vâng ạ, sau này lúc đánh nhau em sẽ cố gắng hết sức không để anh bắt gặp.”
*
Dọc đường từ bãi tập lái phần hai về nhà, sắc trời mỗi lúc một tối, từ từ nhuốm màu xanh đen.
Khắp phố lớn ngõ nhỏ đều đã lên đèn, có chỗ thì rực rỡ, nơi khác lại tù mù.
Giang Ánh Nghê đều nhìn trộm tay Cổ Thành suốt hành trình.
Bàn tay anh to bản, nổi rõ khớp xương như thể có năng khiếu kiểm soát phương hướng bẩm sinh.
Chả trách cái hôm đưa Lệ Bình vào viện, cô lại cảm thấy Cổ Thành lái cực lụa dù mới ngồi xe anh lần đầu, hóa ra anh vốn là tay đua chuyên nghiệp.
Nhưng có một chuyện Giang Ánh Nghê không biết là: Mười mấy năm trước, hồi Cổ Thành 19 tuổi còn giành được giải quán quân cuộc đua Dakar Rally, chỉ sau một trận đấu đã nổi đình nổi đám, khuấy đảo toàn giới đua xe quốc tế.
Dakar Rally được tôn là cuộc đua chỉ dành cho người dũng cảm, đồng thời cũng là giải đua khó nhất thế giới. Hầu hết chặng đua của giải này đều không thi trên đường bằng mà yêu cầu băng qua cồn cát, bùn lầy, bụi cỏ, đá nham và sa mạc, lộ trình phải lái mỗi ngày lên đến hàng trăm cây số. Ban ngày các tay đua phải chịu đựng cái nóng lên đến 40 độ C, tối đến thì lại phải đối mặt với cái rét dưới 0 độ C. Trái tim của họ phải có sức chịu đựng lớn lao, trong vài giây ngắn ngủi lúc xuất phát, nhịp tim đập bình quân là 190 lần/phút.
Năm Cổ Thành 19 tuổi thắng chặng đua ven hồ Retba và giành giải quán quân, Giang Ánh Nghê mới… lên 6, vẫn còn là học sinh cấp Một ngày ngày chán ngán học hành.
Dù sao cô và anh cũng chênh nhau những 13 tuổi. Ngay cả sự phát triển của điện thoại và thư tín còn lên đời sau mỗi 10 năm, bởi thế nên 13 năm có thể nảy sinh rất nhiều chuyện.
Lúc xe sắp chạy đến trước tiệm trang điểm Trân Trân, Cổ Thành chợt nói: “Tối nay có lẽ sẽ có hoạt động truy quét tệ nạn, tốt hơn hết là em đừng mở cửa kinh doanh, nếu không cảnh sát tra xét thì thể nào em cũng bị liên lụy.”
“Tối nay sẽ có hoạt động truy quét tệ nạn sao?” Giang Ánh Nghê sững người: “Anh nghe tin này từ đâu thế?”
“Em cứ biết anh không lừa em là được.” Cổ Thành lảng tránh câu hỏi của cô, chỉ nói: “Không muốn dây vào phiền phức thì nhớ đóng chặt cửa lại, nếu cảnh sát gõ cửa thì cứ giả vờ không ở trong tiệm.”
Nghe chừng rất nghiêm trọng.
Chẳng ngẫm cũng biết sở dĩ phố đèn đỏ có thể tồn tại ở khu này lâu như vậy là nhờ “ô dù”. Mấy tụ điểm đen như Thời Đại Vàng sống được là vì lý do kinh tế xã hội, vì đuổi cùng giết tận sẽ gây bất ổn trật tự. Nói trắng ra là ở khía cạnh nào đó, sự tồn tại của đám gái điếm có thể giảm bớt tỉ lệ cưỡng hiếp trong xã hội bọn họ cũng không hẳn là con giáp thứ mười ba nghiệp chướng nặng nề. Đâu phải cảnh sát không biết gì về mấy hoạt động nhơ nhớp trong khu này, chẳng qua họ mắt nhắm mắt mở cho qua thôi.
Rõ ràng họ đã nới lỏng suốt bao lâu, sao tự dưng hôm nay lại muốn đến phố đèn đỏ truy quét tệ nạn? Chẳng lẽ má Khâu đã làm mếch lòng ông nào ăn trên ngồi chốc à?
Giang Ánh Nghê thấp thỏm không yên. Thu nhập chủ yếu của tiệm cô đến từ những đồng tiền nhơ bẩn của bọn gái ngành. Nếu phố đèn đỏ bị dẹp thật, đám gái kia sẽ thất nghiệp, vậy tiệm cô cũng hết cửa làm ăn.
Đây không phải chuyện đùa. Bây giờ ngay cả đám nhân tài có bằng cấp cao còn nẫu hết ruột gan vì chuyện tìm việc thì tất nhiên một đứa chỉ có tấm bằng cấp Hai đâu có nhiều cơ hội việc làm, mà nếu thất nghiệp thì chuyện áo cơm thường ngày cũng thành vấn đề ấy chứ.
Giang Ánh Nghê thuận miệng hỏi lại: “Nếu phố đèn đỏ bị dẹp thật thì anh phải kiếm chỗ khác mua vui à? Thế chắc bực lắm nhỉ?”
“Lâu lắm rồi anh không đến Thời Đại Vàng.”
Vừa dứt lời, Cổ Thành bỗng tự hỏi vì sao mình lại nói thế, chẳng lẽ anh cố ý nói cho Giang Ánh Nghê nghe à?
Thật ra Giang Ánh Nghê cũng biết chuyện này. Lâu lắm rồi cô không thấy chiếc Ford trắng của anh đậu ở phố đèn đỏ vào đêm khuya nữa.
“Cổ Thành này, thừa nhận thích em khó đến vậy à?” Giang Ánh Nghê khẽ hỏi.
“Thế còn em?” Cổ Thành lái xe tới trước cửa tiệm trang điểm Trân Trân. Anh hỏi lại: “Em có thích anh không? Hay em chỉ muốn gạ anh chơi trò mập mờ với em thôi?”
Câu căn vặn của anh làm khó Giang Ánh Nghê thật.
Cô chỉ muốn ép Cổ Thành thừa nhận rằng anh thích cô, nhưng chưa từng nghĩ xem rốt cuộc tình cảm mình dành cho anh là gì.
Có lẽ cô chỉ muốn gạ anh chơi bời nhưng không muốn chịu trách nhiệm chăng? Rốt cuộc thích một người là như thế nào… Cô cũng chẳng biết nữa.
“Em xuống xe đây.” Giang Ánh Nghê vội nói: “Tạm biệt anh.”
Đây là một trận so gan nên không ai muốn thừa nhận trước.
Vì rõ rành rành là ai thổ lộ trước là kẻ ấy thua, nhỡ người kia không thích mình thì sao? Nhỡ chỉ mỗi mình trao thương gửi nhớ thì sao?
Cả cô lẫn anh đều là cao thủ tình trường, là bậc thầy thả thính nên không ai chịu thua, không ai chịu biến thành đồ ngu bị lừa tình.
Về tới tiệm trang điểm, Giang Ánh Nghê lừng khừng mất hai phút mới khóa cửa tiệm.
Tối nay khu phố này vẫn nhộn nhịp phồn hoa như thường lệ. Chỉ vài phút nữa thôi, đám gái ngành sẽ tới tiệm tút tát thành một người khác hẳn bản thân để đi chài khách. Sau đó, đám khách làng chơi áo mũ chỉnh tề sẽ tới Thời Đại Vàng ăn chơi đàng điếm, ném tiền qua cửa sổ.
Nhưng cũng có thể lát nữa khắp khu này sẽ hú vang tiếng còi xe cảnh sát.
Những thứ không lường trước được thường khiến người ta thấy sợ.
Cô quyết định tin tưởng Cổ Thành, bèn gọi ngay cho má Khâu.
“A lô, má Khâu hả? Hay tối nay bà đóng cửa nghỉ một hôm đi, nghe đồn tối nay khu này có hoạt động truy quét tệ nạn đấy.”
“Quét cái con khỉ, mày lôi đâu ra cái tin khốn nạn thế hả?” Má Khâu chửi đổng lên trong điện thoại: “Tối qua bà mày mới mời Cục trưởng Lưu ăn cơm, mẹ kiếp hôm nay đứa nào dám tới đây truy quét chứ? Con mắt nào của mày trông thấy xe lũ cớm tới đây hả?”
Vì giữ miếng cơm sau này, Giang Ánh Nghê đành phải nín nhịn cái nết hãm cành cạch của má Khâu, kiên nhẫn bảo: “Tôi không trông thấy xe cảnh sát nhưng nhỡ có cảnh sát chìm thì sao.”
“Ôi sếp Lý tới rồi ạ!” Má Khâu vồn vã chào một câu rồi mắng khẽ Giang Ánh Nghê: “Tao cúp máy đây, không có chuyện gì thì đừng làm phiền bà mày. Hôm nay tao bận lắm.”
…
Giang Ánh Nghê đang thấy rối bời thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Tiếp đó là giọng Tiêu Tịnh: “Trân Trân, tôi tới trang điểm. Cô có trong tiệm không?”
Giang Ánh Nghê nhè nhẹ kéo cửa tiệm lên, giục: “Cô vào lẹ đi.”
“Sao thế? Sao lại khóa cửa?” Tiêu Tịnh thắc mắc: “Hôm nay cô nghỉ à?”
“Nếu cô tin tôi thì đừng thò mặt ra ngoài, cứ núp trong tiệm tôi đi.” Giang Ánh Nghê kề tai Tiêu Tịnh báo: “Tối nay cô đừng có vào Thời Đại Vàng tiếp khách, không là sẽ bị cớm gô cổ đấy.”
“Gì cơ?” Tiêu Tịnh trợn tròn mắt, bất giác bịt chặt miệng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");