(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thiệu Thu Ngọc – mẹ kế của Hàn Kỳ Quang – là một blogger nổi tiếng, nhờ lấy chồng giàu mà sống phủ phê. Hơn nữa, chị ta còn xinh xắn, chân dài, biết cách ăn mặc và chịu khó chăm sóc da nên trông cứ như gái trẻ, được ca tụng là “Tiên nữ không tuổi” trên Weibo, có sáu triệu người hâm mộ, mỗi bài đăng đều đạt chục nghìn lượt thích, bình luận và chia sẻ. Điều kỳ lạ là không thể tìm thấy bất cứ thông tin nào liên quan đến quá khứ của Thiệu Thu Ngọc trên mạng. Đáng lý một bà chủ nhà giàu nổi tiếng như vậy sẽ bị cư dân mạng bóc toạc cả da, song Thiệu Thu Ngọc lại không hề bị rò rỉ bất cứ thông tin gì. Chỉ có một khả năng duy nhất là ông chủ Hàn đã dùng tiền ém nhẹm mọi thông tin.
Những chuyện quá khứ của Hàn Kỳ Quang cũng không để lại dấu vết gì trên mạng. Chuyện gã đánh người, cưỡng hiếp nhiều bạn học nữ hồi cấp Ba và những tội danh lớn khác đều không hề bại lộ, ngược lại còn xây dựng được hình tượng “con nhà giàu bằng cấp cao” trên mạng.
Quan hệ của Hàn Kỳ Quang và Thiệu Thu Ngọc chắc chắn không chỉ là con riêng và mẹ kế bình thường. Qua lời kể của Hoa Hồng, Giang Ánh Nghê có thể nhận ra ý khác. Mẹ kế bình thường không thể nào có ham muốn kiểm soát con riêng mạnh mẽ đến độ còn muốn gặp hết đám gái con riêng bao bên ngoài được.
Một người phụ nữ đang ở độ tuổi hơn 40 như sói như hổ giống Thiệu Thu Ngọc thường có nhu cầu tình dục rất cao, mà ông Hàn đã 60, sức khỏe suy yếu, chắc chắn không thể thỏa mãn bà vợ mình. Một bà chủ nhà giàu đói khát không tiện bao nuôi đám trai tơ khỏe mạnh trẻ trung vì lúc nào cũng có nguy cơ bị bọn săn ảnh chụp lén, nhưng nếu chị ta lang chạ với đàn ông trong nhà thì… chẳng phải vừa thỏa mãn dục vọng vừa bảo đảm bí mật hay sao.
Mặt khác, bây giờ bệnh tình của ông chủ Hàn đã trở nặng nên người con trai duy nhất Hàn Kỳ Quang mới về nước định cư, lý do là gì chẳng nói thì ai cũng biết.
Có lẽ bên dưới lớp vỏ bọc giàu sang hào nhoáng đó cất giấu đủ thứ bê bối. Nếu như những bê bối ấy bị bóc trần sẽ giáng một đòn chí mạng vào tập đoàn Hàn Thị và gã tội phạm Hàn Kỳ Quang. Giang Ánh Nghê rất kiên nhẫn từ từ bóc tách mớ bê bối đó, cô đã kiên nhẫn chờ đợi nhiều năm nên giờ không việc gì phải vội.
Chuyện cần làm lúc này là cố gắng xây dựng tình chị em cây khế với Hoa Hồng để cậy nhờ quan hệ của ả ta. Nhưng Hoa Hồng cũng là kẻ thông minh, không tùy tiện kể những chuyện bí mật cho người ngoài. Giang Ánh Nghê cần phải tìm cách nào đó kín kẽ, không để Hoa Hồng phát hiện ý đồ của cô.
*
Ở bãi tập lái phần hai.
“Ê nhóc, lần sau tới tập sớm chút.” Thầy Tăng nhìn Giang Ánh Nghê ung dung tới trễ thì không kìm được mà càm ràm: “Kể ra thì cháu học rất nhanh nhưng chẳng chăm chỉ luyện tập chút nào.”
“Cháu biết rồi, mai cháu sẽ cố tới sớm một chút.” Giang Ánh Nghê lơ đãng đáp: “Sáng nay cháu bận tí việc nên chiều mới đến.”
Thầy Tăng nói: “Hôm nay học chạy chữ S, học xong phần này thì không dạy gì mới. Cháu luyện chạy vòng tròn mấy ngày, nếu thấy ổn thì có thể đăng ký thì phần hai.”
Giang Ánh Nghê dạ một tiếng, sau đó đi thẳng tới chỗ chiếc xe học lái đang luyện cách xác định chỗ đậu trên sườn dốc, mở cửa bên ghế phụ ngồi vào.
Trịnh Tử Sam vốn đang hết sức tập trung tập lái, không ngờ Giang Ánh Nghê bất thình lình ngồi vào xe. Cậu ta căng thẳng quá nên vô tình giẫm phanh gấp khiến chiếc xe tập lái chệch hướng mấy phân.
Lúc xe mất lái, Trịnh Tử Sam quýnh quáng cố xoay chuyển tình thế. Còn kể đầu têu là Giang Ánh Nghê thì lại bắt tréo chân ngồi cạnh xem trò hay, không nói năng gì.
“Cậu… Sáng nay sao cậu không tới tập xe?” Trịnh Tử Sam nhất thời không biết nên nói gì, bèn hỏi bừa một câu.
“Trước mặt tôi sao không gọi tôi là Nghê Nghê nữa?” Giang Ánh Nghê khoanh tay, hơi ngước cằm nhìn cậu ta: “Lúc nhắn tin Wechat, chẳng phải cậu luôn miệng gọi Nghê Nghê thân thiết lắm à? Ai cho phép cậu gọi tên thân mật của tôi? Hơn nữa, tôi thật sự không thích người khác nhắc lại những chuyện xảy ra hồi cấp Một.”
Cô rất nghiêm túc nổi cáu với cậu ta, ngay cả cười khẩy cũng không, chỉ có nghiêm túc. Bởi vì hôm qua Trịnh Tử Sam gửi tin nhắn Wechat cho cô kể lể những kỷ niệm hồi cấp Một… Đây là giới hạn cuối cùng của Giang Ánh Nghê, cô không muốn nhớ tới những chuyện ấy, cũng không cho phép bất cứ ai đề cập trước mặt mình.
“Cậu nghĩ hôm qua cậu kể lể mấy chuyện hồi cấp Một thì tôi sẽ có cảm tình với cậu, sẽ thấy biết ơn vì hồi đó cậu đã quan tâm tôi nhiều thế nào à?” Giang Ánh Nghê nói lạnh tanh: “Không đời nào. Ngược lại là đằng khác, vì mấy tin nhắn mà cậu tự cho là cảm động, là lãng mạn ấy mà hôm qua tôi đã gặp ác mộng cả đêm.”
Mặt Trịnh Tử Sam lộ vẻ xấu hổ: “Xin lỗi, lần sau tôi sẽ không nhắc lại chuyện hồi xưa nữa…”
Giang Ánh Nghê ngang ngược cướp lời cậu ta: “Lần trước trên xe buýt cậu cũng hứa như vậy. Đừng nói mấy lời này với tôi nữa, con người tôi xấu xa lắm không biết hàm ơn là gì đâu. Hồi cấp Một cậu đối xử tốt với tôi thì sao chứ? Còn nói gì mà “Nghê Nghê, sau này tôi sẽ bảo vệ cậu”. Thôi khỏi cảm ơn, tự tôi có thể bảo vệ mình.”
Hôm nay cô đến tháng nên rất bẳn tính, nói năng gay gắt lạ thường. Rốt cuộc Trịnh Tử Sam cũng nhận ra Giang Ánh Nghê ghét người khác nhắc lại quá khứ cỡ nào, lập tức thấy vô cùng hối hận về hành động tự tiện gửi tin nhắn nhắc lại tình xưa ngày hôm qua của mình.
Trịnh Tử Sam đang định thành thật nhận lỗi thì nghe thấy tiếng ầm ĩ bên ngoài. Giang Ánh Nghê và cậu ta đồng loạt nhìn sang chỗ nghỉ của bãi tập – có người đang đánh nhau.
Hình như gã vũ phu kia không phải là học viên của trường lái Minh Thành vì trông gã trông lạ hoắc, trước kia Giang Ánh Nghê chưa gặp bao giờ, còn cậu chàng bị đánh là Giản Giai Vũ.
Giản Giai Vũ bị đánh ngã nhào ra đất, xịt cả máu mũi, máu từ lỗ mũi chảy xuống môi trông rất chật vật. Hạ gục Giản Giai Vũ xong, gã vũ phu đi tới trước mặt cô em xinh đẹp Lục Văn Đình, túm lấy tóc Lục cô ta quát tháo sỉ nhục rất dữ.
Bất kể thế nào thì đánh con gái cũng không đúng. Vốn dĩ hôm nay Giang Ánh Nghê đã khó ở như ăn phải thuốc nổ, đang không biết trút vào đâu, thế là cô thình lình mở cửa xe bước xuống, giẫm đôi giày thể thao độn đế 5cm đi sang đó.
“Mày đánh cái mả mẹ mày!” Cô nổi giận đùng đùng túm lấy tay gã nọ, kéo cô em Lục Văn Đình đang run như cầy sấy sang một bên: “Thứ khốn kiếp gì mà lại đi đánh con gái hả?”
Gã kia ngớ ra vài giây, sau đó giở giọng côn đồ đáp trả ngay tắp lự: “Tao đang dạy con ghệ tao, ai mượn người ngoài như mày nhúng mũi.”
“Con bé này là bạn gái mày à?” Giang Ánh Nghê nhìn Lục Văn Đình bấy giờ mặt mũi đã trắng bệch hỏi: “Rốt cuộc cô là bạn gái thằng này hay là bạn gái Tiểu Giản hả?”
Lục Văn Đình run run đáp: “Em… em đòi chia tay hắn ta lâu rồi mà hắn cứ bám riết lấy em.”
“Tao đéo đồng ý thì không tính là chia tay.” Gã nọ quát mắng: “Đồ điếm thúi giỏi giả vờ giả vịt, trước mặt thì tỏ vẻ gái ngoan, sau lưng thì đĩ thõa, mới học lái xe mấy bữa mà đã cặp kè với thằng khác. Mày làm thế không phải cắm sừng tao thì là gì?”
Lục Văn Đình sợ hãi tránh sau lưng Giang Ánh Nghê, lí nhí gọi một tiếng chị cầu xin cô giúp đỡ.
“Câm miệng.” Giang Ánh Nghê liếc xéo Lục Văn Đình một cái: “Không muốn ăn đòn thì cút sang một bên.”
Lục Văn Đình vội vàng chạy tới chỗ Giản Giai Vũ, lo lắng nhìn anh bạn trai đương nhiệm bị đánh không ngóc đầu dậy nổi.
Gã bạn trai cũ vũ phu hằn học nhìn Giang Ánh Nghê: “Mày tránh ra, đừng ôm rơm rặm bụng, coi chừng tao đánh cả mày đấy.”
“Ờ.” Giang Ánh Nghê nhếch môi: “Có ngon thì đánh một trận đi! Hôm nay bà mày cũng muốn kiếm người đánh nhau đây.”
“Tự mày đứa đầu vào họng súng đấy.” Gã vũ phu thả lỏng cánh tay, siết nắm đấm lạnh lùng tiếp cận Giang Ánh Nghê.
Giang Ánh Nghê vẫn đứng nguyên tại chỗ, lạnh lùng nhìn gã vũ phu với đôi mắt đỏ ngầu, tiện thể cười khiêu khích gã: “Đồ rùa bò, mau ra tay đi, đừng nói là mày sợ rồi nhé?”
“***!” Gã vũ phu cúi đầu nhổ toẹt một bãi nước bọt rồi vung đấm vào má Giang Ánh Nghê như lúc nãy tẩn Giản Giai Vũ.
Giang Ánh Nghê lẹ làng nghiêng người né cú đấm, rất thành thạo khống chế cổ tay phải của gã vũ phu, bẻ một phát thật mạnh về bên trái, tiếng xượng trật khớp vang rõ mồn một.
Tay trái của gã ta túm chặt lấy eo Giang Ánh Nghê, nổi ý ác định ghìm chặt cô. Cùng lúc đó, Giang Ánh Nghê giơ cao chân, đạp một cú vào háng gã. Gã vũ phu cắn răng liều mạng cố sức nhấc bổng Giang Ánh Nghê lên. Hai người túm lấy nhau đánh rất hăng tiết.
Bạo lực leo thang, thầy Tăng bỏ đám học viên đang dạy dở lại, chạy vội tới khu nghỉ, lớn tiếng can: “Không được đánh nhau!”
Tiếc là cả Giang Ánh Nghê lẫn gã vũ phu đều không phải công dân tốt thích chấp hành quy định. Hai kẻ bạo lực vồ vào nhau, người khác can kiểu gì cũng vô dụng. Thầy Tăng thấy khuyên can vô dụng bèn hớt hải gọi điện cho Cổ Thành.
Chẳng biết khi nào mà má trái của gã vũ phu đã in hằn một dấu tay rõ mồn một. Giang Ánh Nghê càng đánh càng ghiền, thậm chí còn chiếm cơ trên. Lâu lắm rồi cô không đánh nhau, ở phố đèn đỏ mỗi khi bị má Khâu kiếm chuyện cũng không thể gây gổ với chủ cho thuê được, chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt. Hôm nay gã vũ phu này phải xui tám kiếp mới va phải cô.
“Con điếm!” Gã vũ phu bị đánh, từ tục tĩu nào cũng phun ra được: “Đồ điếm l*n chảy mủ.”
“L*n bà chảy mủ cho mẹ mày bú đấy.” Giang Ánh Nghê đáp trả rất trơn tru, vốn cô cũng chẳng phải người có văn hóa.
Giang Ánh Nghê đang tính tẩn gã vũ phu thêm trận nữa thì bỗng dưng bị ai đó khoá người từ đằng sau. Người nọ rất khỏe, Giang Ánh Nghê giãy mấy lần mà không động cựa gì nổi.
Gã vũ phu ngạc nhiên nhìn người đàn ông đứng sau Giang Ánh Nghê, nghiêm túc quan sát hồi lâu mới ấp úng hỏi: “Anh, anh có phải là đội xe EN…”
EN, tên đầy đủ là Emperor Night, Hoàng đế bóng đêm.
Đó là đội xe lẫy lừng giới đua xe thế giới mười mấy năm trước, tiếc là chẳng huy hoàng được mấy năm đã phải giải tán. Không những thế, đội trưởng còn bị cấm thi đấu mười năm, những tay đua tài năng khác trong đội cũng lần lượt nghỉ hưu.
Trang sử huyền thoại này bị quãng thời gian mười năm dằng dặc chôn vùi. Luôn có huyền thoại mới ra đời, một ngày nào đó, khán giả sẽ lãng quên huyền thoại chấn động nhiều năm về trước. Hiện nay, phần đông những người còn nhớ rõ chiến tích huyền thoại của đội xe EN đều là fans đua xe đã lớn tuổi. Không có nhiều thanh niên nghe danh đội xe EN. Những tin tức liên quan đến đội xe EN trên mạng cũng rất ít ỏi, đều bị xóa sạch sẽ.
“Bãi tập lái không phải nơi gây sự.” Cổ Thành bình thản nói: “Lại càng không phải chỗ đánh nhau.”
Anh đứng sau lưng Giang Ánh Nghê, chất giọng trầm thấp cuốn hút khiến cô căng cứng người, nhịp tim bất giác rộn hẳn.
Trước kia cô có tìm thấy chút tin tức về Cổ Thành trên mạng, tiếc là khi gặng hỏi anh chẳng thèm đáp lại. Hôm nay nhìn vẻ mặt khiếp sợ của gã vũ phu và nghe cái tên “đội xe EN” gã vừa thốt ra, Giang Ánh Nghê có thể mường tượng phần nào những năm tháng vinh quang của Cổ Thành.
Gã vũ phu trở mặt ngay lập tức, nói với giọng sợ sệt xen lẫn thành kính: “Đàn anh có thể ký tên cho em không…”
“Không.” Cổ Thành chẳng hề nể mặt gã chút nào: “Trong vòng một phút hãy cút khỏi bãi tập cho tôi.”
Gã vũ phụ ủ rũ hụt hẫng, nhưng đi rất nhanh vì không muốn thần tượng có ấn tượng xấu về mình.
Giang Ánh Nghê xoay người lại, thấy Cổ Thành vẫn rặt vẻ cà lơ phất phơ như ngày thường. Anh vẫn diện cái áo thun đen trông như đã mặc suốt nửa tháng. Thôi được rồi, thật ra là vì anh mua nguyên lố mười mấy cái giống nhau.
“Sao, sao anh lại tới đây?” Giang Ánh Nghê bỗng líu quýu như một đứa trẻ làm sai bị bắt quả tang.
“Anh tới xem em đánh nhau giỏi cỡ nào.” Cổ Thành tức giận dừng một chút rồi nói tiếp: “Quả đúng là không làm anh thất vọng.”
“Thật á?” Giang Ánh Nghê nở nụ cười gượng gạo: “Nếu anh muốn học vài chiêu thì em có thể cân nhắc chuyện dạy anh.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");