Ánh Đèn Hoa Lệ - Phất Hà Lão Yêu

Chương 19




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chiều cuối tuần, trung tâm thương mại cực kỳ ồn ào. Có cặp đôi học sinh đi dạo phố, có mẹ bỉm sữa đi mua sắm, có đám con nít cãi cọ nhốn nháo… ồn ào đến choáng cả người.

Hôm nay Giang Ánh Nghê không đi học lái xe cũng không rúc trong tiệm trang điểm xem phim đến không biết trời chăng gì mà lượn lờ ngoài trung tâm thương mại. Bình thường cô hiếm khi đi mua sắm, một là vì tiết kiệm tiền, hai là vì không thích bầu không khí đông đúc náo nhiệt kiểu này. Đương nhiên hôm nay cô tới đây cũng không phải để mua sắm mà vì có hẹn với Hoa Hồng.

Tối qua Hoa Hồng đăng trong vòng bạn bè trên Wechat bảo chiều nay sẽ đến Carrefour để trải nghiệm cuộc sống bình dân lần nữa.

Nghe mỉa mai thật, cụm từ “cuộc sống bình dân” giờ đã trở thành chuyện xa vời với một người từng ở dưới đáy xã hội như Hoa Hồng, còn cao cấp xa xỉ mới là cuộc sống thường ngày của cô ả.

Đám chị em phố đèn đỏ đều kết bạn Wechat với nhau. Từ sau khi được gã con nhà giàu bao nuôi, tần suất đăng bài của Hoa Hồng vốn chưa từng đăng gì trong vòng bạn bè cứ thế tăng vọt. Nay khoe bữa sáng phong phú, mai khoe chiếc giường to trong phòng ngủ, mốt lại khoe đôi bông tai gã đại gia mua cho… Trước kia cô ả thiếu thứ gì thì giờ gấp gáp muốn phô bày cho người ngoài thấy thứ đó ngay.

Bài đăng “dạo Carrefour trải nghiệm cuộc sống bình dân” của cô ả được hầu hết chị em trong phố đèn đỏ ấn thích, trừ Lộ Lộ. Lộ Lộ chỉ mỉa đểu một câu “Cô lố quá!” còn Lệ Bình thì đã xóa bạn bè Wechat với Hoa Hồng từ đời thuở nào.

Tối qua Giang Ánh Nghê không những ấn thích bài đăng của Hoa Hồng mà còn nhắn tin hỏi Hoa Hồng có muốn đi mua sắm chung không, không ngờ Hoa Hồng lại đồng ý ngay. Hai người trò chuyện trên Wechat thân thiết y như một đôi bạn thân, cứ như đã quên khuấy chuyện giương cung bạt kiếm không vui trong tiệm trang điểm tối hôm đó.

Người bươn chải ngoài xã hội là phải khôn lanh vậy đó, dù biết rõ mười mươi cũng làm bộ không rõ. Nhất là đám người dưới đáy xã hội, nếu không có bản lĩnh thì hung hăng đối chọi nhau đến cá chết lưới rách chả ích gì.

“Trân Trân!” Hoa Hồng đi giày cao gót thong thả bước vào Carrefour, rất nhiệt tình vẫy Giang Ánh Nghê: “Cô ở đây chờ tôi lâu lắm rồi à?”

Cô ả mặc một chiếc váy xinh đẹp cao sang, đeo vòng cổ lấp lánh lóa mắt, bước vào Carrefour chung lượt với đám phụ nữ bình dị tranh đồ giảm giá của siêu thị.

Bây giờ Hoa Hồng trông rất xinh đẹp, những cánh hoa héo của cô ả đã rụng sạch bách, nở ra đóa hoa mới.

Thế nên ông trời công bằng lắm, luôn ban phát cơ hội cho người sẵn sàng đón nhận. Cái “cành cao” như cậu Hàn con nhà giàu kia không bị đám gái điếm hạng sang leo lên mà bị cô ả Hoa Hồng chăm chỉ làm lụng và nỗ lực chài về tay.

Hãy chăm chỉ lên, càng chăm chỉ sẽ càng may mắn, chẳng thế là gì.

“Có bao lâu đâu.” Giang Ánh Nghê cười nói: “Mới mấy hôm không gặp mà tôi sắp không nhận ra cô rồi đấy! Cô đúng là càng ngày càng đẹp, khí chất ngời ngời.”

“Xem cô khen tôi kìa.” Hoa Hồng thân thiết ghé tai Giang Ánh Nghê nói: “Lén kể cô hay, tôi mới đi làm phẫu thuật thẩm mỹ sửa mũi đấy. Tay nghề bác sĩ tốt ghê, chỉnh mũi tôi trông nhỏ nhắn tự nhiên thật.”

Giang Ánh Nghê làm bộ ngạc nhiên: “Cậu chủ Hàn có biết cô sửa mũi không?”

Hoa Hồng đáp tỉnh queo: “Đương nhiên là biết chứ, tôi lấy tiền anh ta đi thẩm mỹ mà không nói cho anh ta được chắc? Anh ta không ngại chuyện này. Đàn ông mà, chắc chắn luôn muốn bạn gái mình càng xinh càng tốt, thế thì dẫn ra ngoài mới đẹp mặt, anh ta còn khen tay nghề sửa mũi của bác sĩ này tốt nữa cơ.”

“Hâm mộ cô quá đi mất.” Giang Ánh Nghê nói: “Nếu tôi có tiền cũng muốn tới chỗ tay bác sĩ ấy sửa mặt.”

“Cô thì cần gì sửa.” Hoa Hồng cao giọng: “Đã đẹp thế còn sửa, không tính chừa đường sống cho các chị em khác à?”

Giang Ánh Nghê cười giục: “Mau đi thôi, mình đừng đứng đây nói chuyện chắn lối đi nữa, vừa đi vừa nói.”

Hôm nay Carrefour có hoạt động đẩy mạnh tiêu thụ, giảm giá khủng cho các mặt hàng rau quả và đồ dùng thiết yếu. Giang Ánh Nghê gặp dịp hời thế không hề nương tay, cô vừa nói chuyện với Hoa Hồng vừa bỏ nước giặt mua 2 tặng 1, giấy vệ sinh giảm 30% và băng vệ sinh giảm 20% vào xe hàng.

“Trân Trân, cô mua băng vệ sinh nhiều thế làm gì?” Hoa Hồng buồn cười hỏi: “Không sợ hết hạn à?”

Nhưng cách đây không lâu, Hoa Hồng cũng là loại người điên cuồng săn đồ giá rẻ.

“Bình thường băng vệ sinh đắt lắm, đương nhiên phải tranh thủ lúc giảm giá mua để dành chứ.” Giang Ánh Nghê nói: “Đâu như cô, chẳng cần lo mấy chuyện ăn mặc ở đi lại.”

“Nhắc đến tiêu xài, cậu Hàn tính mua xe cho tôi đấy. Này Trân Trân, cô học lái ở trường lái Minh Thành thấy sao? Thầy giáo có tâm không?” Hoa Hồng nói: “Tôi tính một thời gian nữa sẽ đi thi bằng lái, nếu không thì phí mất chiếc xe cậu Hàn mua cho.”

“Tôi thấy mấy thầy ở trường lái Minh Thành đều khá tốt.” Giang Ánh Nghê hỏi: “Mới đó mà cậu chủ Hàn đã mua xe cho cô à?”

“Tôi chịch ngon mà.” Hoa Hồng thầm thì: “Hầu anh ta vui thì mua một chiếc xe có là gì với anh ta, biết đâu mở miệng đòi căn nhà cũng được ấy chứ. Vốn khi xưa lúc ở Thời Đại Vàng thứ tôi rành nhất là mấy ngón nghề này, kỹ thuật phải gọi là đỉnh của chóp. Nếu tôi mà không đắc tội má Khâu thì đã được hầu hạ các sếp như bọn Lộ Lộ từ lâu rồi.”

Giang Ánh Nghê cứng họng không biết nói gì. Hồi mới đi học lái xe, cô từng nói giỡn với Hoa Hồng là đợi khi nào cô có bằng lái và có tiền mua xe thì “cô đĩ chiến sĩ thi đua” Hoa Hồng sẽ là người đầu tiên cô chở đi hóng gió.

Hồi ấy cô thật lòng coi Hoa Hồng là bạn, dù không thân thiết gì nhưng cũng xem như bạn bè bình thường. Cô không biết Hoa Hồng nghĩ sao, dù sao Hoa Hồng cũng từng “bán” cô cho má Khâu và Vương Đức Dương để đổi lấy một cơ hội trèo cao còn gì.

“Khi nào cô lấy được bằng lái nhớ phải chở tôi đi hóng gió đấy.” Giang Ánh Nghê nói: “Em sẽ chờ chị Hoa Hồng dẫn em đi nếm mùi đời.”

“Đương nhiên.” Hoa Hồng cười: “Dạo này tôi đi theo cậu chủ Hàn nên được mở mang tầm mắt dữ lắm. Cậu chủ Hàn là tay đua nghiệp dư, mấy hôm trước đi thi đấu còn dẫn tôi tới trường đua đấy. Trời ạ, cô không biết đâu, xem đua xe trực tiếp kích thích hơn xem phim cả trăm nghìn lần, tôi xem mà tim muốn thòng ra ngoài!”

Giang Ánh Nghê cố ý hỏi: “Cậu Hàn là tay đua nghiệp dư á? Không ngờ luôn.”

“Tiếc là ông Hàn không ủng hộ anh ta đua xe.” Hoa Hồng nói: “Sở thích đua xe này đúng là hơi nguy hiểm, anh ta là con trai duy nhất của tập đoàn Hàn thị nên ông chủ Hàn chắc chắn không muốn anh ta gặp bất cứ rủi ro nào. Nếu không cơ ngơi lớn như vậy biết để lại cho ai?”

“Sao mấy hôm trước tôi nghe người ta bảo cậu chủ Hàn có bà mẹ kế trẻ lắm mà?” Giang Ánh Nghê dò hỏi: “Mẹ kế anh ta không sinh cho ông chủ Hàn đứa nào à?”

“Hầy, mụ mẹ kế kia còn trẻ trung gì cho cam.” Hoa Hồng bĩu môi: “Người phụ nữ đó 42 tuổi rồi, giờ có thai là thành sản phụ cao tuổi đấy, đâu gánh nổi rủi ro. Hơn nữa chị ta lấy ông chủ Hàn lâu rồi mà chẳng tòi ra đứa nào, hẳn là khoản kia của ông ta cũng chẳng ra làm sao.”

Giang Ánh Nghê suy tư một lát: “Tên chị ta là… Thiệu Thu Ngọc nhỉ?”

“Ừ, Thiệu Thu Ngọc.” Hoa Hồng chậm rãi kể: “Con mẹ này cao tay lắm. Ông chủ Hàn không cho con đua xe nhưng chị ta lại cố tình ủng hộ cậu chủ Hàn. Quan hệ của cậu chủ Hàn và mẹ kế còn tốt hơn với bố ruột anh ta nữa. Sau này nếu cậu chủ Hàn thừa kế tài sản của bố chắc chắn sẽ không xử bạc với mẹ kế mình. Bệnh tình của ông chủ Hàn dạo gần đây càng ngày càng nghiêm trọng.”

“Cô mới được cậu chủ Hàn bao có mấy ngày mà đã biết tường tận chuyện nhà anh ta thế á? Đỉnh quá!” Giang Ánh Nghê khen: “Có khi sau này cô lại lên làm bà Hàn ấy chứ.”

“Tôi đâu dám mơ hão thế, có thể theo cậu Hàn sống sung sướng ngày nào hay ngày ấy.” Cuối cùng Hoa Hồng cũng bắt trúng đài, bắt đầu kể khổ một tràng: “Chủ yếu là do cậu Hàn vô cùng thân thiết với mẹ kế, đám gái anh ta bao đều được dẫn tới gặp chị ta. Thiệu Thu Ngọc kia cứ như Hoàng thái hậu ấy, còn đám “phi tần” như bọn tôi bất kể sang hèn ra sao đều phải tới thăm chị ta một lần. Giờ nếu tôi không nghiêm túc nghiên cứu tính tình và lai lịch của Thiệu Thu Ngọc, nhỡ lúc gặp mặt làm mếch lòng chị ta khiến chị ta nổi nóng bảo sếp Hàn vứt bỏ tôi thì sao? Cô tưởng được bao nuôi là dễ chắc? Thật ra chẳng dễ chút nào…”

Câu này cô ả nói rất khẽ, tốc độ lại nhanh, lầm rầm cứ như đang tụng kinh. Trong Carrefour ồn ào, Giang Ánh Nghê không thể không tập trung hết sức mới nghe ra Hoa Hồng đang nói gì.

Hàn Kỳ Quang… Thiệu Thu Ngọc…

Tất cả những gì Hoa Hồng nói đều là tin tức quan trọng. Giang Ánh Nghê nghĩ bụng, quả không uổng công hôm nay cô cố ý hẹn gặp Hoa Hồng.

“Dù chẳng dễ gì được bao nuôi thì giờ cô cũng sống đời vinh hoa phú quý hưởng không hết, đáng quá còn gì?” Giang Ánh Nghê nói: “Nếu tôi có cơ hội này thì tôi cũng cam tâm bị mẹ kế của cậu Hàn ức hiếp.”

“Cô nói cũng đúng,” Hoa Hồng thở dài: “Cơ hội tốt thế ai mà không muốn.”

Bất tri bất giác hai người đã đi tới quầy thanh toán. Cuối tuần đông khách, quầy nào cũng có một hàng dài người chờ, có khách thậm chí mua ních một xe hàng còn không đủ chỗ, phải dùng thêm cả giỏ.

Lúc Giang Ánh Nghê đẩy xe hàng chờ đợi, mất kiên nhẫn chửi: “Mẹ kiếp, chắc chắn Carrefour lại thuê đám sinh viên nghỉ hè làm thu ngân, tính tiền chậm quá đi mất.”

“Kiên nhẫn chút nào, sinh viên người ta đi kiếm tiền tiêu vặt cũng đâu dễ dàng.” Hoa Hồng cầm một hộp sữa chua Classsy Kiss, đây là thứ duy nhất cô ta mua sau đợt dạo Carrefour hôm nay.

“Cô đi cả buổi mà mua mỗi thế thôi à?” Giang Ánh Nghê hỏi.

Hoa Hồng nói: “Hình như tôi không cần mua gì cả.”

Giang Ánh Nghê nói: “Thế cô đừng chen chúc xếp hàng nữa, ra ngoài chờ tôi đi. Hộp sữa chua này để tôi mua giúp cô, lát cô chuyển khoản cho tôi.”

“Thôi thôi, hôm nay tôi muốn bao cô.” Hoa Hồng chỉ vào đám hàng giảm giá trong xe hàng: “Lát nữa hai ta đừng tranh nhau, cứ để tôi trả tất.”

“Giàu quá hoá rồ à?” Giang Ánh Nghê cười nói: “Chị, em có nghèo cũng không đến mức bắt chị mua hộ mấy thứ này đâu.”

“Đâu có, thật ra tôi… cứ thấy áy náy mãi vì chuyện Vương Đức Dương là do tôi giở trò.” Mặt Hoa Hồng trông rất thành khẩn: “Tôi đã muốn xin lỗi cô từ lâu rồi. Trân Trân, hôm nay coi như cô cho tôi một cơ hội nhận lỗi được không?”

“Có gì đâu, dù sao hôm đó tôi cũng chẳng bị Vương Đức Dương làm gì.” Giang Ánh Nghê thoải mái nói: “Nhờ chuyện ấy mà cô mới gặp được cậu chủ Hàn, cuối cùng cũng sống sung túc, tôi thấy vui thay cho cô. Sau này nếu tôi cần giúp đỡ mà cô chịu vươn tay ra thì xem như xin lỗi tôi rồi.”

Hoa Hồng gật đầu: “Được, nếu giúp được là tôi giúp hết lòng, chỉ cần không phải dắt mối cô gặp cậu Hàn là được.”

Giang Ánh Nghê trêu: “Ngày mai tôi sẽ đi mồi chài cậu Hàn để chiếm chỗ cô.”

Hàng xếp hàng dồn lên, cuối cùng cũng đến phiên Giang Ánh Nghê tính tiền. Lúc quét mã thanh toán cô mới trông thấy một tin nhắn Wechat chưa đọc, là “lời cợt nhả” mà boy ngây thơ Trịnh Tử Sam gửi… Giang Ánh Nghê đọc mà ung cả não.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.