Ánh Đèn Hoa Lệ - Phất Hà Lão Yêu

Chương 16




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Tám trăm tệ.” Mụ trung niên mỏ nhọn tai to đẩy cặp mắt kính, dùng ánh mắt miệt thị nhìn cái bụng hơi phưỡn ra của Giang Ánh Trân.

“Không phải năm trăm tệ à?” Giang Ánh Trân nhíu mày: “Quảng cáo của các bác ghi rõ tiền phẫu thuật là năm trăm tệ cơ mà.”

Thời ấy, khắp hang cùng ngõ hẻm đều chi chít quảng cáo của mấy phòng khám vô nhân đạo như thế khắp phố phường, trên những bức tường xám xịt, những cánh cửa hẹp, những lon sữa gỉ… “Bệnh vảy nến thành phố” nhan nhản mọi nơi.

*Bệnh vảy nến thành phố: Hiện tượng mô tả việc dán những mẫu quảng cáo bất hợp pháp khắp địa điểm công cộng với số lượng lớn và khó loại bỏ. Chúng tác động tiêu cực đến mỹ quan thành phố, ảnh hưởng nghiêm trọng đến văn minh đô thị như bệnh vảy nến.

Mụ trung niên hoạnh hoẹ với giọng hách dịch: “Đúng là phí phẫu thuật là năm trăm tệ thật, nhưng khám cho cô thì tính phí khác. Giờ cô còn chưa đủ 18 tuổi, làm phẫu thuật xong phải kê đơn thuốc cho cô nữa, cô tưởng mấy thứ linh tinh như thế không tốn tiền chắc?”

“Bác à, cháu chỉ mang mỗi năm trăm tệ.” Giang Ánh Trân đanh mặt nói: “Giờ cháu chỉ muốn làm phẫu thuật, không thuốc thang cũng chẳng cần khám khiếc gì sất.”

“Đùa gì thế?” Ánh mắt mụ trung niên nhìn Giang Ánh Trân càng lộ rõ vẻ khinh thường: “Không khám không mua thuốc nhỡ chết người thì bệnh viện tôi gánh tất à? Tám trăm tệ có hơn năm trăm tệ bao nhiêu đâu, bảo bạn trai cô đưa tiền đi.”

Giang Ánh Trân cắn môi im lặng một chốc rồi xẵng: “Cháu thật sự chỉ có năm trăm tệ, không bói đâu ra thêm.”

Mụ trung niên mất kiên nhẫn: “Cô đừng có cãi cùn với tôi, một cái bao giá năm trăm đồng à? Một hộp thuốc tránh thai giá năm trăm đồng à? Có trách thì đi mà tự trách chính cô còn nhỏ mà không lo học hành, thích lang chạ với thằng ôn kia. Hôm nay phá thai xong cô về lo mà đi khám đi, đừng để bị thằng kia nó lây HIV cho. Tám trăm tệ chắc giá, không chịu thì đi chỗ khác. Ngoài đường dán đầy quảng cáo đấy, tự cô cũng biết chỗ bọn tôi tính rẻ nhất còn gì.”

“Để cháu suy nghĩ một chút.” Giang Ánh Trân hít một hơi thật sâu, hít cả mùi tanh tưởi của phòng khám bẩn thỉu vào rồi lại thở ra một hơi khí bẩn cũng dơ dáy như phòng khám này. Chị dắt tay đứa em gái đứng bên cạnh bảo: “Đi thôi, mình ra ngoài trước đã.”

Giang Ánh Nghê ngoan ngoãn theo chị ra khỏi phòng khám. Phòng khám này nằm trong một con hẻm cũ chật chội, trên ngõ giăng đầy dây điện màu đen, người đi đường nếu ngẩng lên sẽ có cảm giác như ông trời đang bủa lưới xuống bắt hết đám gái bẩn tưởi đi ra từ phòng khám.

Cạnh phòng khám là một tiệm tạp hóa bé tí hin. Giang Ánh Trân mót được hai đồng xu trong túi, móc ra đặt lên quầy hàng, gào lớn: “Bán cho hai gói mì ăn liền.”

Bà cụ chủ tiệm tạp hóa túc tắc đi ra, đưa hai gói mì ăn liền cho Giang Ánh Trân, cất tiền vào tủ rồi bâng quơ khuyên: “Này cô bé, cháu đừng làm phẫu thuật ở phòng khám này, không sạch sẽ đâu.”

“Cháu biết dơ chứ.” Giang Ánh Trân đáp: “Nhưng cháu nghèo mạt, chỉ có thể làm ở đây.”

Bà cụ không nói gì thêm, đủng đỉnh đi ra gian nhà ngay sau tiệm đánh bài tiếp.

Giang Ánh Trân đưa hai gói mì cho Giang Ánh Nghê quát: “Mau ăn trưa đi, đừng có bỏ mứa đấy.”

Giang Ánh Nghê dè dặt nhận hai gói mì vị thịt nướng Brazil, ngẩng đầu hỏi: “Cho em cả ạ? Thế chị ăn gì?”

“Ít nói nhảm đi.” Giang Ánh Trân búng vào trán Giang Ánh Nghê một cái: “Giờ chị phải gọi điện thoại, em im lặng ăn đi, đừng quấy chị.”

Giang Ánh Nghê gật đầu, lẳng lặng xé miệng gói mì, đứng trước mái hiên tiệm tạp hóa há miệng gặm mì. Có con chó hoang đi ngang hẻm nhỏ, lại gần đụng vào chân Giang Ánh Nghê một cái. Giang Ánh Nghê điếng người nhưng không dám la lên. Giang Ánh Trân quát một tiếng “Cút” rất dữ khiến con chó hoang kia sợ hãi cụp đuôi chạy mất.

Giang Ánh Trân gọi điện cho Hàn Kỳ Quang. Chị nói ráo hoảnh: “Tới đưa tôi tám trăm tệ đi, tôi không đủ tiền phá thai. Nếu anh không đưa thì giờ tôi sẽ tới trường tố cáo anh rồi thưa anh ra tòa tội cưỡng hiếp đấy.”

Hàn Kỳ Quang nói gì đó bên đầu kia, Giang Ánh Nghê không nghe lén được gì, cô chỉ thấy chị mình tức giận cúp máy.

“Nhìn chị chòng chọc làm gì, cúi đầu ăn mì của em nhanh lên!” Giang Ánh Trân quát em gái, thấy con bé tủi thân chực khóc thì bỗng không đành lòng. Chị trách: “Bảo em ở nhà làm bài tập mà cứ khăng khăng đòi đi phá thai chung với chị làm gì! Em cứ dính như sam ấy!”

Có lẽ hồi 8 tuổi, đám trẻ con đều không biết mang thai là gì, cũng không hiểu mình tòi ra khỏi bụng mẹ như thế nào. Ấy thế mà khi lên 8, Giang Ánh Nghê không chỉ biết mang thai là gì mà còn biết phá thai là gì: Mẹ không muốn có con sẽ để bác sĩ dùng dụng cụ y tế “cắt” đi. Đó là chị kể cô nghe thế. Chị còn bảo phá thai nguy hiểm lắm nên cô mới nằng nặc đòi theo chị tới phòng khám.

Đến khi Giang Ánh Nghê chén sạch sành sanh hai gói mì ăn liền thì Hàn Kỳ Quang mới tới đưa tiền phẫu thuật. Đây là lần đầu tiên Giang Ánh Nghê trông thấy gã “bạn trai” chị từng kể: Bạn trai chị không cao, hơi phốp pháp, trên trán còn nổi hai cục mụn. Nhưng gã ăn diện rất bóng bẩy, bóng bẩy hơn khuôn mặt của gã nhiều.

Cái danh “bạn trai” kia chẳng qua là Giang Ánh Trân lừa mình dối người mà thôi. Trước kia Hàn Kỳ Quang đã cưỡng hiếp chị, cho chị tiền, rồi lại dùng lời ngon tiếng ngọt tỏ tình với chị khiến Giang Ánh Trân nuôi ảo tưởng rằng Hàn Kỳ Quang thực sự yêu mình. Thế là một thiếu nữ mắc bệnh trầm cảm nặng động lòng xuân, sau nhiều lần nếm trái cấm với Hàn Kỳ Quang đã dần dần sa chân lỡ bước. Chị xem chuyện lên giường với Hàn Kỳ Quang và nã tiền gã như lẽ đương nhiên, và cũng mượn danh “tình yêu” cho bất cứ chuyện gì như lẽ đương nhiên. Mãi đến sau này, Giang Ánh Trân mới phát hiện Hàn Kỳ Quang còn có rất nhiều cô bồ khác, mà chị chỉ là đứa đẹp và nghèo nhất trong số đó.

“Chẳng phải mấy hôm trước vừa đưa tiền cho cô à?”

Đây là câu đầu tiên Hàn Kỳ Quang nói khi tới gặp Giang Ánh Trân, với giọng điệu cực kỳ bực dọc và khinh miệt.

“Chỗ tiền ấy tôi phải để dành.” Giang Ánh Trân nói: “Anh cho luôn tôi mấy trăm tệ đi, dù sao anh có thiếu tí tiền ấy đâu. Phá thai sớm chút có lợi cho cả anh và tôi mà.”

“Đúng là tôi không thiếu tiền.” Hàn Kỳ Quang cười khẩy, “Nhưng tôi không thiếu tiền thì phải làm máy ATM của cô à? Cô đòi tiền tôi bao nhiêu lần rồi hả, tự cô ngẫm lại xem.”

“Không đưa tiền thì cứ để tôi ễnh bụng lượn lờ trong trường đi, để Hiệu trưởng, thầy giám thị với đám bạn nhìn xem ai làm tôi chửa hoang.” Giang Ánh Trân nhếch môi, mặt lạnh tanh, nói với giọng quyết tuyệt: “Dù sao thì tôi cũng chẳng cần mặt mũi, anh có giỏi thì cũng mặt dày mày dạn giống tôi đi. À, tôi quên, vốn anh cũng có thể diện đâu, lén ngủ với bao nhiêu đứa mà còn ra vẻ học sinh tiêu biểu có hạnh kiểm tốt cơ mà.”

“Tôi thấy cô càng ngày càng mất dạy đấy.” Hàn Kỳ Quang rút mấy tờ tiền đỏ ra khỏi bóp da, đập vào mặt Giang Ánh Trân một cách khinh thường: “Con điếm.”

Giang Ánh Trân từ từ siết chặt mấy tờ tiền, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Còn mày là đồ điếm đẻ.”

Một tiếng “chát” vang lên, Hàn Kỳ Quang tát rất mạnh, khuôn mặt Giang Ánh Trân mới đó đã tấy đỏ.

“Anh không được đánh chị tôi!” Giang Ánh Nghê phẫn nộ đẩy Hàn Kỳ Quang ra. Nhưng so với Hàn Kỳ Quang, cô chỉ bé con con, dù tức giận đến mấy thì cái giọng non choẹt rặc mùi sữa ấy cũng chẳng có tí công kích nào.

Hàn Kỳ Quang nhướng mày nhìn Giang Ánh Nghê, xách cô lên như xách một con mèo: “Mày là em gái con điếm này à? Trông giống nó thật, sau này ra ngoài bán trôn nuôi miệng thì cố mà kiếm hơn chị mày vài trăm tệ một đêm nhé.”

Vừa dứt lời, Giang Ánh Nghê đã bị Hàn Kỳ Quang quăng xuống đất. Con hẻm nhỏ này rất dơ dáy, mặt đường lởm khởm bùn đất và miểng chai. Phòng khám nhỏ có một cửa sổ bị bể, mảnh thủy tinh rơi đầy đất cũng chẳng ai quan tâm. Lúc Giang Ánh Nghê ngã sõng soài ra đất đã bị một miếng kính rạch trúng lòng bàn tay, máu theo đó mà nhỏ xuống.

“Mẹ kiếp sao mày đánh con nít, mày bị điên à?!” Giang Ánh Trân túm lấy cánh tay Hàn Kỳ Quang mà cắn.

“Con điếm!” Hàn Kỳ Quang đạp vào bụng Giang Ánh Trân một phát: “Phá thai làm đếch gì, để tao đá cho mày đẻ non luôn!”

Giang Ánh Trân đau trắng bệch mặt: “Mày ngon thì đánh chết tao trong hẻm này luôn đi! Chẳng phải bố mẹ mày giỏi giang lắm à? Dù mày giết người chắc cũng chẳng sao nhỉ?”

“Biến, biến đi phá thai đi.” Hàn Kỳ Quang chỉ vào cô quát: “Tháng này đừng hòng tao rót thêm tiền cho mày nữa.”

Bọn họ ầm ĩ đến độ khiến đám điều dưỡng trong phòng khám nhỏ nổi lòng tò mò chạy ra cửa hóng trò hay. Sau khi Hàn Kỳ Quang nghênh ngang đi khỏi đó, một điều dưỡng trẻ mới hắng giọng nói: “Này, vào làm giải phẫu đi, bà chủ bảo lấy bảy trăm tệ thôi, thấy cô đáng thương nên bớt cho một trăm đấy.”

Giang Ánh Trân cứ như không nghe thấy, xông tới chỗ em gái, cầm bàn tay bé xíu vừa bị thủy tinh cứa lên xem, hỏi cô điều dưỡng trẻ: “Bảy trăm tệ bao gồm phí phẫu thuật và xử lý vết thương cho con bé này luôn được không?”

Cô điều dưỡng trẻ bĩu môi đồng ý, sau đó xoay người đi vào trong phòng khám, có vẻ đang chửi thầm việc Giang Ánh Trân đục nước béo cò.

Trả tiền xong, Giang Ánh Trân nhanh chóng vào phòng phẫu thuật. Giang Ánh Nghê đứng ngoài hành lang đợi chị, nhìn chằm chằm bàn tay đã băng bó của mình mà ngẩn người. Cô trông thấy một cô gái vừa phá thai xong đi ra khỏi phòng phẫu thuật sát đấy cứ khóc mãi, còn gã bạn trai của cô nàng thì liên tục xin lỗi và an ủi.

Cô biết chắc chắn chị sẽ không khóc vì phẫu thuật.

Thời gian như đông cứng, mỗi phút mỗi giây đều dằng dặc trôi, hành lang càng lúc càng có nhiều cô gái đi tới đi lui, trên người họ bốc mùi máu tươi gay mũi. Bọn họ đều là hạng phụ nữ tầng chót bị xã hội chà đạp, nếu không cũng chẳng tới loại phòng khám chui kiểu này để phá thai lấy mạng mình ra đùa.

Giang Ánh Nghê lẳng lặng cầu trời khấn phật, sẵn sàng đánh đổi mười năm tuổi thọ để chị mình phẫu thuật bình an.

Đợi mãi mới thấy Giang Ánh Trân lếch thếch ra khỏi phòng phẫu thuật, nét mặt không buồn không vui, thản nhiên như đã bị cướp sạch thất tình lục dục. Giang Ánh Nghê vội bước tới đỡ chị.

“Một ngày nào đó chị sẽ đi khỏi nhà, đi khỏi thành phố này.” Giang Ánh Trân gằn từng câu từng chữ thề với lòng.

“Em sẽ đi với chị.” Giang Ánh Nghê nói.

“Em á?” Giang Ánh Trân hỏi: “Sao em lại muốn đi theo chị? Bố mẹ đánh mắng em thì chị cũng đánh mắng em mà?”

“Em muốn xem chị trang điểm với học chị cách trang điểm.” Giang Ánh Nghê cụp mắt xuống, nói với giọng thỏ thẻ mà chỉ mấy cô bé con mới có: “Em không thích bố mẹ, nhưng em thích chị nên em muốn đi theo chị.”

Giang Ánh Trân lặng thinh hồi lâu, rồi thốt lời mai mỉa: “Bọn họ đúng là chẳng đáng để em thích, người thì nghiện rượu, kẻ thì trộm cắp, chẳng ra giống ôn gì.”

Bố họ là gã công nhân xuất thân nông thôn, làm việc trong xưởng chẳng kiếm được mấy đồng, lại còn cầm sạch đi mua rượu say sưa. Còn mẹ họ thì… hành nghề trộm cắp. Dù là hàng hóa trong siêu thị hay ví tiền người đi đường thì đều biến thành mục tiêu trộm cắp của mẹ họ.

Ngày nào trong nhà cũng ngập đầy mùi thuốc súng và tiếng đánh mắng, đàn ông đánh đàn bà và con nít, đàn bà đánh đàn ông và con nít, đứa lớn ăn hiếp đứa nhỏ… Luôn thường trực áp lực đáng khinh của những phận ngợm dưới đáy chuỗi thức ăn.

“Bao giờ chị dành dụm đủ tiền sẽ dẫn em chạy trốn.” Giang Ánh Trân hứa với em gái: “Mình sẽ chạy lên phương Bắc, tới nơi xa nhất, không bao giờ quay về nữa.”

Mình sẽ chạy lên phương Bắc, không bao giờ quay về nữa.

Giang Ánh Nghê vẫn luôn ghi lòng tạc dạ câu nói này, nhưng người có thể dẫn cô thoát khỏi vực sâu bể khổ đã không còn.

*

Điện thoại bên gối cứ rung mãi, giải thoát Giang Ánh Nghê khỏi cơn ác mộng. Cô lau khóe mắt hoen cay, nhân thể mở khóa màn hình nghe máy: “A lô? Ai đó?”

“Tới học lái.” Rõ ràng chủ động gọi điện cho cô thế mà anh lại quý chữ như vàng.

“Anh từ từ đã, em chưa tỉnh ngủ…”

Giang Ánh Nghê trả lời với giọng lơ mơ ngái ngủ mang theo niềm nức nở. Có mấy tiếng cụt lủn mà cô nói nghe quá là uất ức và khẽ khàng đến không tưởng.

Cổ Thành bất giác dịu giọng: “Thôi, em cứ ngủ thêm một lát đi.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.