(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đây đã là tháng thứ hai kể từ khi Thiệu Thu Ngọc và Giang Ánh Nghê giảng hòa với nhau.
Cách họ giảng hòa rất đơn giản, đó là xóa đoạn phim của nhau và thỏa thuận không đe doạ nhau nữa, sau này nước sông không phạm nước giếng.
Lý do Thiệu Thu Ngọc chịu cúi đầu xin lỗi rất đơn giản, chị ta muốn bảo vệ tập đoàn Hàn Thị và lợi ích bản thân. Vì lợi ích, chị ta sẵn sàng buông bỏ chấp niệm với Cổ Thành.
Lý do Giang Ánh Nghê tha thứ cho Thiệu Thu Ngọc cũng rất đơn giản. Nhờ làm chuyên viên trang điểm cho Thiệu Thu Ngọc mà cô mới có chút tiếng tăm trên mạng.Phần lớn đơn hàng của shop online đến từ chút tiếng tăm này, thế cũng coi như Thiệu Thu Ngọc đã góp công lao cho sự phát triển của shop. Nếu vẫn tiếp tục mở shop thì đấu đá đến mức cá chết lưới rách với Thiệu Thu Ngọc chẳng có ích lợi gì, chỉ khiến shop online tổn thất lợi nhuận mà thôi.
Vậy nên trên đời không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.
Mấy mươi ngày sau, trời đã sang thu.
Đêm dần khuya, đèn đóm lập lòe. Phố đèn đỏ ngoan cường sống lại, hoặc nói nghe Tây chút là nó đã “phục sinh”, về khuya vô cùng náo nhiệt.
Đám học sinh lớp 12 ở khu kế bên phải học đến khuya mới được về, mỗi bận chúng đi ngang qua con phố không phù hợp với trẻ em này, thỉnh thoảng lại lén nhìn mấy cửa tiệm với ánh mắt tò mò.
Tiệm trang điểm Trân Trân là nơi lũ trẻ thích nhìn lén nhất, vì trong cái tiệm tí hin này hay có một đám gái trang điểm đậm lè chen chúc nhau… Bọn họ ai cũng giương nanh múa vuốt trông rất khác đám phụ nữ đàng hoàng bên ngoài.
“Lộ Lộ, thằng nhóc ban nãy vừa đi ngang qua đây mới nhìn lén cô đấy, hình như hôm qua nó cũng nhìn lén cô!” Lệ Bình trêu: “Chậc, mới nhỏ mà đã háo sắc, bị ả hồ ly tinh như cô câu mất hồn rồi.”
Lộ Lộ dựa vào sô pha, tỉnh bơ nghịch bộ móng mới làm: “Hầy, chắc gì người ta đã bị tôi mê hoặc, có khi đang thầm chê tôi là gái điếm ấy chứ. Các cô thấy bộ móng mới của tôi có đẹp không?”
“Xấu.” Giang Ánh Nghê cười hì hì nhận xét: “Chị Lộ à, chị rảnh tiền thì lo chăm sóc da tay chút đi, đừng có làm móng nữa.”
Lộ Lộ giả đò đánh cô: “Tôi giận thiệt đó nha.”
Lisa ghẹo: “Nghê Nghê mau dỗ chị Lộ nhà cô đi, cô ta mới được sếp Lưu bao đó!”
Bây giờ bọn họ đều gọi Giang Ánh Nghê là “Nghê Nghê” thay vì “Trân Trân”. Thi thoảng có khách mới tới, cứ tưởng bà chủ tên “Trân Trân” nên gọi thế, Giang Ánh Nghê cũng không giải thích, để kệ khách muốn gọi thế nào cũng được, dẫu sau đó cũng chỉ là cách gọi.
Trên thực tế, dạo này Giang Ánh Nghê hay có ảo giác rằng mình chỉ là nhân viên của tiệm trang điểm này, còn bà chủ thực sự là một cô gái tên Giang Ánh Trân.
“Được sếp Lưu bao thì sao chứ?” Lệ Bình cười nói: “Nghê Nghê nhà mình là cô vợ bé xinh của tay đua huyền thoại đấy nhé.”
Giang Ánh Nghê đấm Lệ Bình: “Còn chưa đủ tuổi đăng ký kết hôn mà cô vợ bé xinh cái gì không biết nữa.”
“Giờ chưa phải thì sau này phải.” Phàm Phàm cảm khái: “Chuyện này đáng ăn mừng thật, nhớ hồi xưa cũng ở tiệm này, cô từng tuyên bố xanh rờn là phải cua đổ Cổ Thành, không ngờ giờ lại chài được thật.”
Lộ Lộ cũng phụ họa: “Chẳng thế còn gì.”
Đám phụ nữ cợt nhả đang trò chuyện rôm rả thì đột nhiên tiệm đón một vị khách cũ lâu ngày không gặp.
“Hoa Hồng?!” Phàm Phàm kinh ngạc kêu lên. Cô ta vẫn chưa biết những chuyện thăng trầm mà Hoa Hồng trải qua sau khi được Hàn Kỳ Quang bao nuôi.
“Hi!” Hoa Hồng mỉm cười chào hỏi đám chị em cũ, cuối cùng dời mắt sang Giang Ánh Nghê: “Cô còn chịu trang điểm cho tôi không?”--Truyện-Nhà-Bơ --
“Chịu chứ, giá hội viên 8 tệ/lần.” Giang Ánh Nghê thừa cơ đục nước béo cò: “Thẻ hội viên của cô hết hạn lâu rồi, làm thẻ mới phải trả thêm 30 tệ.”
Ánh mắt Hoa Hồng trông hòa nhã hơn hẳn, thậm chí còn vương chút dịu dàng chua xót. Cô ả muốn nở một nụ cười thân thiện với Giang Ánh Nghê nhưng khóe môi không kìm được mà trĩu xuống, mi mắt hoen cay.
“Quét mã QR trên tường thanh toán đi.” Giang Ánh Nghê nhận ra sự khác thường của Hoa Hồng, bèn giục: “Tiệm tôi luôn thanh toán trước rồi mới trang điểm, cô quên rồi à?”
“Sao tôi quên được.” Hoa Hồng cố nặn ra một nụ cười, nước mắt lăn dài trên má: “Hồi xưa ngày nào tôi cũng tới mở hàng mà.”
“Chiến sĩ thi đua!” Đám gái trong tiệm trang điểm đồng loạt trêu Hoa Hồng.
Trước đây Giang Ánh Nghê từng làm chuyên viên trang điểm cho người có tiếng tăm trên mạng là Thiệu Thu Ngọc một thời gian nên đã đặt ra yêu cầu nghiêm khắc cho bản thân. Vậy nên tay nghề trang điểm của cô tiến bộ thấy rõ, giờ thời gian trang điểm cho mỗi khách rút ngắn kha khá nhưng chất lượng chỉ tăng không giảm.
Loáng cái đã đến lượt Hoa Hồng.
Hoa Hồng không khai thật tuổi, nhưng tình trạng da đã tiết lộ cô ả đã đến ngưỡng 30. Nếp nhăn nơi khóe mắt tố cáo chủ nhân nó không chịu khó chăm sóc bản thân. Cũng phải, cô ả từng bị Thiệu Thu Ngọc tra tấn một thời gian dài để “Giết gà dọa khỉ”, quãng thời gian ấy là lúc cô ả lão hóa nhanh nhất.
Thế cũng tốt, ai cũng gặp báo ứng, chẳng ai được lợi cả.
Giang Ánh Nghê không rõ mình nghĩ gì mà lúc trang điểm cho Hoa Hồng, cô cố ý làm chậm lại. Có lẽ vì muốn trau chuốt tỉ mỉ cho Hoa Hồng, giúp cô ả chài được “khách hạng sang” đêm nay, cũng có lẽ chỉ vì muốn ngắm kỹ xem dạo này Hoa Hồng đã có thêm bao nhiêu nếp nhăn.
Nhưng chuyện này không quan trọng, lý do không quan trọng.
Lần lượt trang điểm cho đám gái trong tiệm xong đã rạng sáng. Giang Ánh Nghê quét dọn qua loa, lau sạch tàn thuốc dưới sàn rồi đứng trước cửa tiệm thoải mái vươn vai một cái, sau đó gọi điện cho Cổ Thành: “Em xong việc rồi.”{BƠ BỤI BẶM}
Chỉ vài phút sau, một chiếc Ford trắng đậu trước tiệm trang điểm Trân Trân, đón cô chủ tay nghề cao siêu này đi.
Gió đêm mùa thu rất lạnh, Giang Ánh Nghê mở cửa sổ xuống hết cỡ, mặc cho gió đêm thoải mái phả vào mặt mình.
“Đi ăn khuya nhé, em đãi.” Cô hào phóng đề nghị.
Cổ Thành hớn hở hỏi: “Sao tự dưng lại muốn đãi anh ăn khuya thế?”
“Vì em thi một lần là qua phần ba luôn?” Giang Ánh Nghê nói: “Người khác thi một lần qua luôn đều biếu thuốc cho thầy dạy lái còn gì, em keo nên chỉ đãi anh ăn khuya để tỏ chút lòng thành thôi.”
Cổ Thành bật cười, anh bỗng nhớ cái hôm mình chính thức tỏ tình với cô ở bệnh viện phường, khi ấy vì muốn gặp cô quá nên anh đã bịa bừa một cái cớ để dụ cô đãi một bữa.
Hôm ấy Giang Ánh Nghê đã đồng ý, cô hứa hôm nào sẽ mời anh ăn. Chọn không chẳng bằng gặp ngày, hôm nào chính là hôm nay.
Bọn họ tới một con phố ẩm thực cách phố đèn đỏ không xa. Cuộc sống ban đêm ở Vũ Hán rất sôi động, người dân thường thích ăn khuya nên dù đã rạng sáng mà phố ẩm thực vẫn rất nhôn nhịp.
Tốp năm tốp ba trai gái thành thị quây quần trên những chiếc ghế nhựa cạnh quầy nướng, dỡ bỏ lớp ngụy trang kỹ lưỡng ban ngày, chẳng màng hình tượng mà ngoác miệng gặm xiên nướng và nốc rượu.
Thành phố này rất ấm áp, mà cũng đủ cuồng nhiệt, rất sang chảnh, mà cũng đủ bình dân.
Giang Ánh Nghê vào một quán nướng đắt khách nhất nhì khu này, chọn một mớ que nướng đủ cả chay lẫn mặn rồi đưa cho bà chủ quán mập mạp: “Tính tiền.”
Bà chủ cười tít mắt: “Được, 105 tệ, bớt cho cô số lẻ đấy.”
Giang Ánh Nghê trả tiền rồi ngồi vào chiếc ghế nhỏ cạnh quầy nướng, cùng Cổ Thành kề vai ngắm sao.
“Anh có để ý thấy một chuyện không?” Cô làm bộ bí ẩn hỏi.
“Có.” Cổ Thành nói: “Em gầy đi.”
Dạo này cô nhóc ăn nhiều nên tăng hai ký, ngày nào cũng đòi giảm béo. Cổ Thành lại thấy cô có da có thịt tí cũng đáng yêu, không nhất thiết phải vất vả giảm béo.
“Em gầy chỗ nào, rõ ràng chẳng giảm được ký nào.” Giang Ánh Nghê nói như thật: “Hơn nữa em tính nói chuyện khác kìa.”
“Hả?”-
“Anh nghĩ mà xem, em họ Giang, anh tên Thành, tụi mình ghép lại đúng bằng Giang Thành.” Giang Ánh Nghê như phát hiện điều gì to tát lắm: “Anh xem, ngay cả thành phố này cũng muốn tụi mình ở bên nhau!”
*Giang Thành (Thành phố bên sông) là tên gọi khác của Vũ Hán.
“Đồ nướng tới!” Bà chủ mập mạp tự bê đồ nướng ra. Trên đĩa có cánh gà sốt mật ong, sườn heo bọc tiêu, đậu phụ vỏ giòn ruột mềm, cà tím nhồi thịt chiên vàng ươm…
Giang Ánh Nghê thấy đồ ăn ngon là quên luôn “phát hiện mới” mà cô mới nói cho Cổ Thành nghe. Cô tập trung gặm xiên nướng, khóe môi và tay đều dính đầy dầu mỡ… và cả bột ớt.
Tuy bảo đêm nay cô đãi khách nhưng khách ăn chẳng bao nhiêu mà người đãi là cô lại ăn no kềnh.
Đồ nướng thỉnh thoảng ăn một lần thì không sao, nhưng nếu ăn nhiều vừa không hợp vệ sinh vừa không tốt cho sức khỏe. Vậy nên lúc Giang Ánh Nghê thò tay tới chỗ cà tím ướp tỏi, anh đã cản cô ngay.
“Lại đây anh bế tí xem ăn vào mập thêm mấy ký rồi nào.”
“Mập thêm năm ký.” Giang Ánh Nghê mắng: “Vừa rồi còn bảo thấy em gầy đi, giờ lại muốn xem em mập thêm mấy ký. Miệng lưỡi đàn ông đúng là không tin nổi.”
Cổ Thành ôm cô vào lòng, dùng bàn tay thuôn dài nổi rõ khớp xương vuốt ve cái bụng tròn vo của cô. Giang Ánh Nghê là tạng người hễ ăn no là bụng sẽ căng phồng thấy rõ, may mà hôm nay cô không mặc áo bó đi ăn khuya.
Động tác xoa bụng này… hình như hơi mờ ám… Giang Ánh Nghê bất giác ưm một tiếng.
Chuông điện thoại chợt reo, là Trịnh Tử Sam gọi tới.
“A lô?” Giang Ánh Nghê bắt máy, nói năng tự nhiên như trò chuyện với một người bạn cũ. Nhưng thật ra từ chuyện đáng xấu hổ kia, hai người họ không hề liên lạc với nhau.
“Ngày mai tôi sẽ bay sang Vancouver.” Trịnh Tử Sam bình tĩnh thông báo: “Tôi đã do dự rất lâu, vốn dĩ không muốn làm phiền cậu, nhưng… nhưng tôi vẫn luôn gọi điện cho cậu, muốn nói chuyện với cậu, dù chỉ một hai câu cũng được.”
“Sang Vancouver du học à?” Giang Ánh Nghê hỏi.
“Ừ.” Trịnh Tử Sam đáp: “Sinh viên trao đổi.”
“Tốt quá rồi.” Giang Ánh Nghê chân thành nói: “Chúc cậu học hành tấn tới nhé.”
Trịnh Tử Sam hỏi: “Nếu có một ngày tôi trở thành người đàn ông vô cùng thành đạt thì cậu có cân nhắc đến tôi không?”
“Không đâu.” Giang Ánh Nghê trả lời dứt khoát: “Trịnh Tử Sam, cậu xứng đáng với người tốt hơn. Hãy tiếp tục đi về phía trước, chắc chắn cậu sẽ gặp rất nhiều cô gái tốt hơn tôi.”
“Mong là thế.” Trịnh Tử Sam khẽ nói: “Chúc ngủ ngon.”
“Chúc ngủ ngon.”
Thế giới của cậu ta đã chìm vào màn đêm yên tĩnh, còn bên cô lại thức đến tận sáng.
Họ vốn không phải người cùng thế giới.
“Đêm nay anh cũng muốn được chúc ngủ ngon.” Cổ Thành ôm chặt cô nhóc mềm ấm vào lòng.
Giang Ánh Nghê tận hưởng cảm giác an toàn và quấn quýt, khẽ nói: “Không chỉ đêm nay đâu.”
Mà cả quãng đời còn lại, đêm nào em cũng ở bên anh.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");