Ảnh Đế Trồng Một Gốc Lan Thành Tinh

Chương 58




Thẩm Thanh Yến đi tới, đưa tay ra với Bạch Tuấn Dật: “Tổng giám đốc Bạch, đã lâu không gặp!”

Trong tay Bạch Tuấn Dật cầm cánh hoa lan, không thể bắt tay với anh, anh ta nhìn theo cánh tay của anh đi lên– Thẩm Thanh Yến hơi nhướng mày nhìn anh ta.

Thẩm Thanh Yến cố ý.

Hai người cứ giằng co như vậy, bầu không khí có chút mùi thuốc súng. Bạch Tuấn Dật đang do dự có nên hào phóng xòe cánh hoa ra cho Thẩm Thanh Yến xem hay không, anh ta nghĩ vẻ mặt của anh Thanh Yến sẽ rất đặc sắc.

Nhưng nếu anh ta cho Thẩm Thanh Yến xem thì có lẽ không mang cánh hoa này đi được.

Xu Mạn đứng bên cạnh lột quả sơn trà, sau đó đưa đến miệng Thẩm Thanh Yến, thân mật nói: “Anh Thanh Yến há miệng.”

Xu Mạn đứng giữa Thẩm Thanh Yến và Bạch Tuấn Dật, chặn tay của Thẩm Thanh Yến.

Bạch Tuấn Dật mượn tư thế khoanh tay để bỏ cánh hoa trong bàn tay vào túi quần, anh ta không khỏi thở phào: “Thầy Thẩm có vẻ rất bận, tôi không quấy rầy nữa.”

Tầm mắt của Thẩm Thanh Yến nhìn chằm chằm túi quần của anh ta, sau đó liếc anh ta một cái: “Tôi đương nhiên không rảnh rỗi như Tổng giám đốc Bạch, không có việc gì lại thích chạy đến sân nhà người khác.”

Tâm trạng của Bạch Tuấn Dật rất tốt, không để ý việc Thẩm Thanh Yến châm chọc trào phúng mình, anh ta rời khỏi sân nhà Thẩm Thanh Yến.

Thẩm Thanh Yến nhìn Bạch Tuấn Dật rời đi, cảm thấy đồ vật Bạch Tuấn Dật giấu trong tay sẽ làm cho anh tức giận.

“Anh mau nếm thử đi, rất ngọt.” Xu Mạn vẫn còn giơ tay đưa quả sơn trà đến miệng anh.

Sắc mặt Thẩm Thanh Yến dịu đi một chút, anh cắn quả sơn trà trong tay Xu Mạn rồi hỏi: “Em và anh ta nói chuyện gì vậy?”

“Anh ta đến hái sơn trà giúp em, hỏi em có muốn làm trợ lý cho anh ta hay không, anh ta sẽ trả lương cho em một trăm nghìn.”

Quả nhiên anh ta có ý đồ với Xu Mạn, Thẩm Thanh Yến đè xuống tức giận trong lòng, trên mặt vẫn tỏ vẻ dịu dàng, lại hỏi Xu Mạn: “Vậy em trả lời anh ta thế nào?”

“Em đương nhiên không muốn, em nói em có công việc rồi, em là trợ lý của anh.”

Thẩm Thanh Yến cong môi mỉm cười: “Trên tay anh ta cầm thứ gì vậy?”

Xu Mạn do dự, cụp mắt nói: “Em cũng không biết.”

Nếu cô nói thật, Thẩm Thanh Yến nhất định sẽ lo lắng.

Cô mất hai cánh hoa cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống, có lẽ một thời gian ngắn cô sẽ hơi yếu một chút, cô bắt mấy cơn ác mộng ăn thì có thể bù lại. Bạch Tuấn Dật đã cứu cô, nếu cánh hoa có thể giúp Bạch Tuấn Dật thoát khỏi đau đớn, cô đưa cho anh ta một cánh hoa cũng không sao, coi như trả ơn cứu mạng.

Thẩm Thanh Yến thấy ánh mắt né tránh của cô thì im lặng, không hỏi tiếp, anh cất cây thang trong sân đi, sau đó đưa Xu Mạn vào nhà.

Buổi tối, Xu Mạn tắm rửa xong thì nhanh chóng đi vào phòng nghỉ ngơi. Cô tháo nhẫn trên tay xuống biến thành hoa lan, trở lại chậu hoa. Cô đã lâu rồi không nằm trong bùn đất, rất thoải mái, nhưng cô càng thích Thẩm Thanh Yến ôm mình hơn.

Thẩm Thanh Yến rửa sạch trái cây cho cô, anh định gọi cô ra ngoài ăn, không ngờ Xu Mạn lại về phòng ngủ. Thẩm Thanh Yến cảm thấy kỳ lạ, bình thường Xu Mạn tắm rửa xong sẽ ngồi với anh một lát, sao hôm nay cô nghe lời như vậy? Tắm rửa xong thì ngoan ngoãn đi ngủ?

Thẩm Thanh Yến nghĩ tới ban ngày cô và Bạch Tuấn Dật có chuyện giấu anh thì luôn có chút linh cảm xấu, anh không yên tâm đến phòng ngủ Xu Mạn gõ cửa, nhưng trong phòng không có ai trả lời anh.

Linh cảm xấu này ngày càng nhiều hơn, Thẩm Thanh Yến do dự một lát rồi mở cửa đi vào.

Anh sợ Xu Mạn lại xảy ra chuyện gì.

Trên giường không có người, một cây hoa lan lặnh lẽ nở rộ trên cửa sổ, cánh hoa phát ra ánh sáng nhỏ dưới ánh đèn mờ tối, vô cùng quỷ quyệt. Hoa lan trong chậu còn có một sợi dây chuyền.

Thẩm Thanh Yến mở đèn đi đến bên cửa sổ nhìn kỹ chậu hoa lan. Xu Mạn đã lâu rồi không biến thành hoa lan, không biết lần này cô có nguyên nhân gì? Hình như cánh hoa của cô… Thiếu đi một cánh.

Chuyện này có liên quan đến Bạch Tuấn Dật sao?

Thẩm Thanh Yến nhớ tới hôm nay Bạch Tuấn Dật nắm chặt tay, trong lòng vừa chua vừa giận, Xu Mạn có chuyện giấu anh.

Hơn nữa chuyện này có liên quan đến Bạch Tuấn Dật.

Thẩm Thanh Yến không khỏi siết chặt tay lại, sắc mặt nghiêm túc, đáy mắt lạnh băng.

Xu Mạn chưa bao giờ thấy anh lạnh lùng như thế, cô cũng chột dạ. Cô xòe lá cây ra chạm vào tay anh, cô muốn nói với anh không cần lo lắng, cô sẽ nhanh chóng quay về thôi.

Nhưng Thẩm Thanh Yến không nhận được lời an ủi này, sắc mặt của anh vẫn lạnh lùng, anh nhặt dây chuyền lên rồi rời khỏi phòng.

Xu Mạn cũng có chút hối hận, có phải trước đó cô nên thành thật nói rõ với Thẩm Thanh Yến hay không?

Cô nói thật thì anh cũng sẽ tức giận. Haiz, được rồi, chờ thêm hai ngày nữa, tâm trạng của anh tốt lên, cô biến thành người rồi nói cho anh biết.

Xu Mạn nghĩ kỹ xong thì chui vào Vô Mộng Chi Cảnh tìm kiếm con mồi bổ sung linh lực.

Thẩm Thanh Yến cầm lấy điện thoại trên bàn trà, anh tìm số điện thoại của Bạch Tuấn Dật rồi gọi đi.

Điện thoại vang lên một lúc mới kết nối được, bên kia truyền đến giọng nói vui vẻ của Bạch Tuấn Dật: “Thầy Thẩm, đã trễ thế này, anh có chuyện gì?”

Thẩm Thanh Yến đè xuống lửa giận trong lòng, lạnh giọng hỏi: “Hôm nay anh đã làm gì Xu Mạn?”

“Thì ra Thầy Thẩm gọi tới hỏi tội.” Tâm trạng của Bạch Tuấn Dật rất tốt nên không bị ảnh hưởng: “Đó là sân nhà anh, cho dù tôi muốn làm gì Xu Mạn cũng không ngu ngốc đến mức ra tay ở trong sân nhà anh.”

Thẩm Thanh Yến lười quanh co với anh ta: “Có phải anh lừa cô ấy lất một cánh hoa đúng không?”

“Thầy Thẩm, anh đừng nghĩ ai cũng xấu xa như vậy, tôi còn lừa cô ấy lấy đi một cánh hoa sao? Nếu tôi muốn lừa thì cũng sẽ người khác, anh nói có đúng không?”

Thẩm Thanh Yến siết chặt điện thoại trên tay, sau đó cắn răng cười khẽ: “Thì ra Tổng giám đốc Bạch thích lừa gạt đào tường nhà người khác, tôi còn tưởng rằng thân phận của Tổng giám đốc Bạch cao quý, sẽ không làm chuyện kẻ thứ ba…”

“Kẻ thứ ba?” Bạch Tuấn Dật cảm giác lòng tự trọng của mình bị sỉ nhục: “Thầy Thẩm đừng nói khó nghe như vậy, hay là nói anh thích ghen tuông lung tung?”

“Chẳng lẽ Tổng giám đốc Bạch không phải sao? Anh đừng nói mỗi ngày anh lắc lư gần nhà tôi là muốn trộm đồ nhà tôi.”

“Xem ra Thầy Thẩm rất chú ý đến tôi, anh còn nhớ rõ tôi chạy bộ vào mỗi buổi sáng.” Giọng Bạch Tuấn Dật cũng lạnh xuống.

Thẩm Thanh Yến cười lạnh: “Tổng giám đốc Bạch, mong anh trả lại đồ đã cầm đi.”

Bạch Tuấn Dật cũng cười lạnh: “Đó là Xu Mạn tặng cho tôi, vì sao tôi phải trả? Lòng chiếm hữu của thầy Thẩm quá mạnh rồi, anh chỉ có thể đại diện cho mình chứ không đại diện được cho Xu Mạn, Xu Mạn cũng không phải là đồ vật của anh.”

Bạch Tuấn Dật nói xong thì cúp điện thoại.

Thẩm Thanh Yến trầm mặt xuống, lửa giận thiêu cháy trái tim anh, anh ném điện thoại qua một bên, suy sụp ngồi ở trên sofa. Một lúc sau, anh mới đứng dậy đến phòng Xu Mạn.

Xu Mạn cảm nhận được Thẩm Thanh Yến đến đây thì quay về chậu hoa lan.

Thẩm Thanh Yến không bật đèn, một người một hoa nhìn nhau ở trước cửa sổ.

Bóng đêm u ám bao phủ lấy anh, lộ rõ đường cong khuôn mặt anh, nhưng biểu cảm trên mặt lại không thấy rõ.

Xu Mạn cảm giác anh đang lo lắng và không vui thì càng thêm áy náy, cô không nên giấu anh bởi vì sợ anh tức giận. Đáng tiếc cô đang biến về hoa lan nên không thể đi lại, nếu không thì có thể đi tới an ủi anh.

Xu Mạn suy nghĩ một chút thì tiếp tục nở hoa, tỏa ra mùi hương, hy vọng có thể làm cho anh thoải mái hơn.

Nhưng dường như chiêu này không có tác dụng, sắc mặt của Thẩm Thanh Yến vẫn không tốt hơn.

Anh đứng ở trước cửa sổ một lúc lâu, đến khi gió đêm thổi tới, anh mới xoay người quay về phòng ngủ của mình.

Xu Mạn lại đến cõi vô mộng thử vận may xem có thể gặp được Thẩm Thanh Yến ở trong mơ hay không. Cô đi một lúc lâu bắt mấy con mồi, đến sáng sớm ngày hôm sau cô vẫn không thấy Thẩm Thanh Yến trong giấc mơ.

Xu Mạn có chút mất mát.

Hai ngày sau thời tiết thay đổi, mưa dầm liên tục, tâm trạng cũng trở nên ẩm ướt, u ám.

Thẩm Thanh Yến dời Xu Mạn đến phòng sách, nhưng anh thật sự chỉ chuyển cô qua phòng sách, sau đó không quan tâm cô. Xu Mạn vô cùng buồn chán, đành phải ngắm nhìn anh.

Cô thấy Thẩm Thanh Yến gửi tin nhắn cho Cao Khang Hạo xong thì tắt điện thoại, sau đó Thẩm Thanh Yến gõ bàn phím trước mặt máy tính.

Anh ngồi suốt hai ngày, ngoại trừ đi vệ sinh và ăn gì đó, anh vẫn luôn ở trong phòng sách làm việc với máy tính.

Xu Mạn có chút đau lòng, anh không nghỉ ngơi tốt, không ăn uống đầy đủ, cả người có vẻ tiều tụy, hoàn toàn không giống như hình tượng tao nhã bình thường.

Sàn nhà vô cùng bừa bộn, khắp nơi đầy tài liệu được in ra. Nhưng dường như anh không tìm được kết quả hài lòng, anh nhíu chặt mày lại.

Anh cũng không đến nhìn cô như lúc trước, thậm chí cô dùng mùi hương của mình dụ dỗ anh, anh cũng thờ ơ.

Xu Mạn thất bại, có lẽ anh quá tập trung, không nhớ tới mình. Cô đành phải mất mát chờ đợi ở chậu hoa, chờ đến khi có thể biến lại thành người.

Ngày thứ ba, cuối cùng Xu Mạn cũng có thể biến lại thành người, cô nhân lúc Thẩm Thanh Yến rời khỏi phòng sách, cô nhảy từ chậu hoa xuống mặt đất, sau đó trở về phòng mặc quần áo của mình rồi đi tìm Thẩm Thanh Yến xin lỗi.

Khi cô mặc xong quần áo đi ra ngoài thì Thẩm Thanh Yến đã quay về phòng sách.

Xu Mạn đi đến trước mặt anh, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Anh Thanh Yến.”

Trái tim Thẩm Thanh Yến khẽ nhúc nhích, anh muốn ngẩng đầu nhìn cô, muốn kéo cô vào lòng… Cuối cùng anh vẫn nhịn xuống, chỉ lạnh nhạt ừ một tiếng: “Cuối cùng em cũng quay về rồi?”

Xu Mạn còn tưởng rằng anh sẽ vui vẻ giống như mình, không ngờ trên mặt anh không hề vui vẻ, biểu cảm vô cùng lạnh nhạt, thậm chí không thèm ngẩng đầu lên.

Xu Mạn ngồi xổm xuống, đặt tay lên đùi anh, ngửa đầu hỏi anh: “Anh Thanh Yến, anh bận rộn gì vậy?”

Thẩm Thanh Yến vẫn lạnh nhạt trả lời cô: “Công việc.”

“Anh vẫn đang tức giận sao?” Xu Mạn cẩn thận hỏi, cô không chờ Thẩm Thanh Yến trả lời đã bắt đầu chủ động khai báo: “Em xin lỗi, em không cố ý nói dối. Em đã tặng một cánh hoa cho Tổng giám đốc Bạch, anh ta đã cứu chúng ta, vẫn luôn gặp ác mộng, em không muốn nợ ơn huệ của người khác…”

Thẩm Thanh Yến nghe vậy thì thở dài, Xu Mạn quá lương thiện, chuyện này không phải là chuyện tốt. Cô dễ dàng cho cánh hoa của mình… Cánh hoa quan trọng giống như mạng sống của cô, anh không muốn cô mất đi bất cứ một cánh hoa nào.

Hơn nữa, Xu Mạn bắt tay với Bạch Tuấn Dật lừa anh, cô đưa cánh hoa cho Bạch Tuấn Dật, còn giúp Bạch Tuấn Dật giấu đi.

Thẩm Thanh Yến vừa tức giận lại chua xót, anh nhìn dáng vẻ cẩn thận nhận sai của mình, lửa giận trong lòng Thẩm Thanh Yến tăng lên. Khi Thẩm Thanh Yến suy đoán ra đã tìm Bạch Tuấn Dật đòi lại, nhưng Bạch Tuấn Dật đã nắm trong tay, sao có thể dễ dàng trả lại.

Anh đưa tay đè lên môi cô: “Anh sẽ trả ơn Bạch Tuấn Dật. Anh ta có rất nhiều tiền, đầu óc có vấn đề thì có thể đi khám bệnh, tâm lý có vấn đề cũng có thể đi tìm bác sĩ tâm lý.”

Sắc mặt Thẩm Thanh Yến nghiêm túc, mặc dù đau lòng nhưng lời nói cũng trở nên mạnh mẽ: “Anh ta vốn không cần lấy cánh hoa quý giá của em để trao đổi, sau này em không được đưa cánh hoa cho bất cứ ai.”

Xu Mạn gật đầu, sớm biết rằng Thẩm Thanh Yến sẽ tức giận như vậy, cô sẽ không cho.

Thẩm Thanh Yến thấy cô đồng ý nhanh như vậy, trong lòng lại không nhẹ nhõm. Xu Mạn quá đơn thuần và thiện lương, lần trước hoả hoạn cô không biết yêu thương bản thân, lần này cô lại dễ dàng đưa cánh hoa cho Bạch Tuấn Dật… Không chừng ngày nào đó Hắc Tuấn Dật, Hoàng Tuấn Dật lừa gạt cô nữa.

Anh quyết định lạnh nhạt với cô hai ngày để cô nhớ lâu một chút.

Anh dắt cô đứng lên: “Tủ lạnh có sandwich và sữa bò, em đói bụng thì lấy ăn đi.”

“Vâng ~” Xu Mạn gật đầu đồng ý.

Thẩm Thanh Yến không để ý đến cô nữa, đứng dậy dọn dẹp phòng.

Xu Mạn thấy thế, cũng tích cực giúp anh nhặt tài liệu lên. Cô nhìn thoáng qua nội dung tài liệu trên mặt đất, tò mò nói: “Anh đang suy nghĩ đến tác phẩm mới sao?”

Hai ngày qua Thẩm Thanh Yến vùi đầu suy nghĩ rất nhiều phiên bản, anh phát hiện kịch bản đi theo hướng ngược tâm, không có chút ngọt ngào, cuối cùng anh vẫn không nghĩ ra được phiên bản làm cho mình hài lòng.

Xu Mạn nhặt tài liệu lên giao cho anh, Thẩm Thanh Yến khẽ ừ một tiếng: “Anh hơi mệt nên đi ngủ một giấc trước đã.”

Anh đặt tài liệu lên bàn, sau đó quay về phòng ngủ.

Xu Mạn cảm giác thái độ của Thẩm Thanh Yến có chút lạnh nhạt, có lẽ bởi vì hai ngày nay anh không ngủ, không tinh thần nói chuyện với mình. Cô thấy Thẩm Thanh Yến đi ngủ thì đến phòng bếp lấy sandwich và sữa bò ăn, sau đó tiếp tục xem phim chưa xem xong.

Xu Mạn cho rằng Thẩm Thanh Yến ngủ ngon xong thì sẽ thân thiết với mình như trước, không ngờ hai ngày nay thái độ của Thẩm Thanh Yến rất lạnh nhạt.

Sự lạnh nhạt cũng không phải hờ hững với cô, dù sao anh không thân mật với cô như trước kia. Anh vẫn sẽ nấu đồ ăn ngon cho cô, nhưng sẽ không gắp đồ ăn cho cô; khi cô dựa vào trên người anh, Thẩm Thanh Yến cũng sẽ không đưa tay ôm cô vào lòng; cô muốn nghe truyện cổ tích trước khi ngủ, anh kể xong thì rời đi, cũng không hôn chúc ngủ ngon với cô.

Tuy rằng tất cả chỉ là chuyện nhỏ, nhưng Xu Mạn vẫn cảm mình bị lạnh nhạt.

Xu Mạn suy nghĩ, quyết định làm chuyện gì đó cho anh.

Sáng sớm, mặt trời chưa ló dạng, Xu Mạn đã thức dậy lặng lẽ đến phòng bếp. Trước kia Thẩm Thanh Yến luôn nấu cơm, cô quyết định nấu ăn cho anh.

Loài người có câu nói: Muốn nắm được trái tim một người thì phải nắm được dạ dày của người đó trước. Có lẽ Thẩm Thanh Yến ăn bữa sáng do cô làm xong thì sẽ tha thứ cho cô, thân thiết với cô như lúc trước.

Nhưng cô sẽ không làm phức tạp, Xu Mạn suy nghĩ, lấy ra hai quả trứng gà trong tủ lạnh, đổ nước vào nồi rồi nấu.

Cô nghĩ tới mấy món Thẩm Thanh Yến đã làm, hình như chỉ có mì sợi là đơn giản nhất, vậy cô sẽ nấu hai bát mì.

Thẩm Thanh Yến nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng động, không biết đã xảy ra chuyện gì, anh chạy ra ngoài xem, trong phòng bếp vô cùng hỗn loạn. Không biết trên bếp đang nấu cái gì, nước tràn qua ngoài, trên mặt đất có một cái chén vỡ, Xu Mạn đang đứng bên cạnh bồn nước, vẻ mặt hoảng loạn nhìn anh.

“Anh Thanh Yến!”

Cô đang muốn cử động, Thẩm Thanh Yến ngăn cản lại: “Em đừng nhúc nhích, đứng yên ở đó.”

Bởi vì Thẩm Thanh Yến quá lo lắng nên giọng nói hơi gắt, lông mày nhíu chặt, Xu Mạn bị dọa sững sờ ở tại chỗ. Thẩm Thanh Yến qua tới tắt bếp, dọn dẹp sạch sẽ chén vỡ, lúc này anh mới nói: “Em đi ra ngoài trước đi.”

Xu Mạn hậm hực rời đi, cô nghe thấy Thẩm Thanh Yến thở dài, trong lòng càng buồn bực.

Thẩm Thanh Yến nhìn phòng bếp bừa bộn, anh còn phải dọn dẹp một lần. Nhưng anh nghĩ đến Xu Mạn muốn làm bữa sáng cho mình thì không khỏi cười lên.

Tiểu hoa lan vụng về, lúc dỗ dành người khác rất đáng yêu, cô còn tưởng rằng anh vẫn giận cô sao? Mấy ngày nay cô nghe lời như vậy, xem ra sau này lúc cô nghịch ngợm, anh nên hù dọa cô một chút.

Xu Mạn ôm cô ngồi dưới cây sơn trà, trong lòng đầy buồn bã. Trái tim của con người đúng là hay thay đổi. Mấy ngày hôm trước anh còn nói trái tim chỉ chứa một người, sau đó lại lạnh nhạt với cô như vậy.

Hôm nay buổi sáng cô muốn làm bữa sáng cho Thẩm Thanh Yến, kết quả khéo quá thành vụng, không làm được gì mà còn gây thêm chuyện.

Xu Mạn ngẩng đầu nhìn quả sơn trà đã chín, lại mất đi hào hứng.

Mây bay trên trời mang theo suy nghĩ của cô đi, cô nhớ tới Thanh Huyền tiên quân ở Lăng Tiêu Đạo.

Thật ra cô cũng chọc giận Thanh Huyền tiên quân, còn bị phạt quay mặt vào tường. Nhưng bình thường cô sẽ không ngoan ngoãn quay mặt vào tường, cô nhớ rõ có một lần mình chạy tới sau núi bắt chim, kết quả gặp phải chim thành tinh, bị đối phương mổ đến rơi xuống cây.

Khi đó pháp lực của cô còn yếu, không thể nào làm phép với chim thành tinh, suýt nữa rơi xuống mấy trăm nghìn mét, vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc Thanh Huyền tiên quân đã đến cứu cô.

Sau đó Thanh Huyền tiên quân tha thứ cho cô.

Xu Mạn suy nghĩ miên man, khóe mắt nhìn thấy người đàn ông ở trên ban công, cô bỗng nhiên lóe lên ý tưởng.

Thẩm Thanh Yến đứng trên ban công nửa ngày, anh thấy Xu Mạn buồn bã ngồi trên xích đu dưới cây, trong lòng cũng không nỡ. Hai ngày nay anh cố ý không nóng không lạnh với cô, cảm giác này đã hành hạ anh.

Anh suy nghĩ, có lẽ cô sẽ nhớ lâu.

Thẩm Thanh Yến đang định xuống lầu dỗ cô thì thấy Xu Mạn đứng dậy, sau đó cô lấy cây thang đến đặt trên mặt cỏ bằng phẳng. Cô leo lên cây thang, cũng không vịn mà đưa tay kéo cành cây sơn trà.

Yêu tình này không làm cho người ta bớt lo được!

Thẩm Thanh Yến nhíu mày, chạy nhanh xuống lầu đến cây sơn trà trong sân. Thẩm Thanh Yến vội vàng giúp cô đỡ cây thang: “Em xuống trước đi, bốn chân của thang không bằng nhau, cẩn thận ngã xuống đó.”

Xu Mạn hái mấy quả sơn trà to nhất, cô buông tay ra nhìn xuống dưới. Trong mắt cô lóe lên sự gian xảo, sau đó trượt chân kêu“Á” một tiếng ngã xuống.

Trái tim Thẩm Thanh Yến siết chặt, nhanh chóng đưa tay đỡ được cô.

Xu Mạn rơi xuống vòng tay quen thuộc, cô biết Thẩm Thanh Yến vẫn quan tâm đến cô mà.

Cảm giác mất mát trong lòng biến mất theo gió, cô cười tươi với Thẩm Thanh Yến, đưa quả sơn trà tới anh trước mắt: “Anh Thanh Yến, em tặng cho anh, anh đừng tức giận nữa được không? Sau này em không bao giờ lừa anh nữa.”

Thẩm Thanh Yến vừa bực vừa buồn cười: “Không được!”

Nụ cười trên mặt Xu Mạn cứng lại, cô đã như vậy, anh còn không chịu tha thứ cho cô sao? Xu Mạn cảm thấy tủi thân, cô lại không làm chuyện xấu hại người, vì sao Thẩm Thanh Yến lại tức giận lâu như vậy?

Thẩm Thanh Yến nhìn dáng vẻ chán nản của cô, trong lòng đã sớm mềm nhũn, nhưng ngoài miệng vẫn không tha cho cô: “Em thật sự không làm cho người ta bớt lo, còn hại anh lo lắng không ngừng, anh phải phạt em.”

Xu Mạn đành phải ngoan ngoãn nói: “Chỉ cần anh không tức giận, em bằng lòng chịu phạt.”

Cô nhìn Thẩm Thanh Yến, đôi mắt trong vẻo mang theo sự tủi thân.

Thẩm Thanh Yến đặt cô ngồi xuống ghế xích đu, sau đó cũng ngồi xuống: “Em đưa tay ra đây.”

Xu Mạn có chút sợ, nhưng vẫn đưa tay ra: “Anh Thanh Yến, nếu anh đánh em thì có thể đánh nhẹ một chút được không?”

Thẩm Thanh Yến sửng sốt, trong lòng nín cười, sao cô lại nghĩ anh muốn đánh cô?

Thẩm Thanh Yến nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, cũng không có giải thích, anh nói: “Nhắm mắt lại.”

Xu Mạn nhắm mắt lại, Thẩm Thanh Yến lấy ra một chiếc nhẫn kim cương hình trái tim ra, sau đó đeo lên cho cô.

Không hề có cảm giác đau đớn, ngón áp út có thêm một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, Xu Mạn mở mắt ra, vui vẻ nhìn Thẩm Thanh Yến. Cô biết Thẩm Thanh Yến và Thanh Huyền tiên quân giống nhau, cuối cùng sẽ tha thứ cho cô.

Cô duỗi tay cô nhìn nhẫn kim cương hình trái tim lấp lánh dưới ánh mặt trời, cô vui vẻ cong hai mắt. Cô cười tươi nhìn người trước mắt, không hề che giấu niềm vui của mình: “Anh Thanh Yến, hình như em yêu anh đến mức không thể kiềm chế được.”

Thẩm Thanh Yến không biết nên khóc hay cười, anh đưa tay vuốt mũi nhỏ của cô một cái, tức giận nói: “Em yêu anh như thế mà còn bắt tay với Bạch Tuấn Dật lừa gạt anh sao?”

Xu Mạn đuối lý, giải thích nói: “Bởi vì em sợ anh tức giận, cho nên mới lừa gạt anh.”

Thẩm Thanh Yến nghe xong thì đặt tay lên vai cô, nghiêm túc nhìn cô: “Yêu một người thì càng phải thẳng thắn, cho dù lời nói dối có ý tốt cũng là không đúng. Em sợ anh tức giận nên với cùng người khác gạt anh, anh biết xong thì càng tức giận. Nếu sau này có người lợi dụng em lừa gạt anh, chẳng phải anh rất đáng thương sao?”

Xu Mạn nghĩ lại thấy anh nói rất đúng: “Lần sau em sẽ không lừa gạt anh nữa.”

Thẩm Thanh Yến búng nhẹ lên trán cô một cái: “Em còn muốn có lần sau sao? Sau này em gặp Bạch Tuấn Dật, đừng để ý tới anh ta, anh ta là người thông tinh mưu mô, cẩn thận bị anh ta lừa đó.”

Xu Mạn cũng không dám gật bừa, cô cảm thấy mặc dù Bạch Tuấn Dật có rất nhiều khuyết điểm, nhưng con người không xấu, đã giúp cô mấy lần. Nhưng Thẩm Thanh Yến không thích anh ta, Xu Mạn cũng chỉ có thể gật đầu: “Sau này em sẽ cách xa anh ta một chút.”

Thẩm Thanh Yến bóc quả sơn trà: “Trẻ con nói dối thì không được ăn, cho nên em nhìn anh ăn đi.”

Xu Mạn tha thiết nhìn anh ăn, quả sơn trà chín mềm nhiều nước, Thẩm Thanh Yến hơi gật đầu: “Không tệ, không còn chua nữa, rất ngọt.”

Môi anh dính đầy nước, càng thêm gợi cảm, Xu Mạn nhìn môi anh thì nuốt nước miếng một cái. Thẩm Thanh Yến phối hợp ăn say mê quyến rũ cô, anh nhìn dáng vẻ cô thèm ăn lại không được ăn thì không khỏi cảm thấy thú vị.

Lúc này, Xu Mạn đến trước mặt anh: “Anh Thanh Yến, em có thể nếm thử hương vị trên môi anh không?”

Yêu tinh trêu chọc người khác!

Trong lòng Thẩm Thanh Yến động đậy, cong môi cười nói: “Có thể, chúng ta đi vào nhà rồi từ từ nếm thử.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.