*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc nhận được điện thoại của Diêu Cảnh, Kiều Mặc vừa tới cổng lớn của tiểu khu Tấn Giang.
Khu dân cư Tấn Giang cũng chính là nơi hắn ở cùng Diệp Cố bảy năm qua, vì phương diện xanh hóa đô thị của nơi này làm đến xuất sắc, nhiều lần được bình chọn đạt giải nên các hộ gia đình ở đây gọi theo lối thân mật là "Lục Thành".
"Chết rồi?" Đôi chân dài vốn tiến về phía dưới của Kiều Mặc chựng lại nửa bước, ngón tay cầm di động hơi siết lại. Loại cảm giác sự việc không nằm trong khống chế này khiến hắn rất không thoải mái, hàng lông mày sắc bén khẽ chau lại, "Chết thế nào?"
Giọng Diêu Cảnh bình tĩnh không gợn sóng: "Chết ngoài dự liệu. Trước đó tôi theo lời ngài dặn sai lão già kia cắt đứt nguồn cung cấp thuốc của cậu ta. Cậu ta ngược lại cũng thần thông quảng đại, sau khi sa vào nghiện hút không khống chế được bản thân, tự mình tìm đường mua thuốc từ một người không quen. Lúc tiêm vào không biết kiểm soát liều lượng, kết quả tự chơi chết mình."
"Điều tra rõ xem cậu ta lấy được thuốc từ đâu." Kiều Mặc nhếch môi cười lạnh, ngón tay gõ nhẹ hai cái vào mặt sau điện thoại.
"Đã tra rồi." Diêu Cảnh đáp, "Loại thuốc mà cậu ta hạ cho Diệp Cố cũng là lấy được từ nơi đó."
Kiều Mặc như có điều suy nghĩ.
Trong cái giới vàng thau lẫn lộn ai làm ra chuyện gì cũng không kì quái kia, Phương Tử Cẩm có thể lấy được thuốc trợ hứng thì từ chỗ đó mua được thuốc phiện cũng không lạ. Chỉ là không ngờ cậu ta lại hít thuốc phiện quá liều đến nông nỗi tự ép chết chính mình, Kiều Mặc ngừng giây lát mới nói: "Đã là ngoài dự liệu... Vậy cứ làm theo kế hoạch ban đầu đã định đi."
Giọng hắn lạnh lẽo đến không còn chút hơi ấm: "Dù có chết, tôi cũng muốn cậu ta chết đến thân bại danh liệt."
Trong giới giải trí không thiếu nhất chính là kẻ lan tin bát quái không công, rất nhanh khắp các trang wed lớn đều bị tin tức "Một minh tinh họ Phương hít thuốc phiện quá liều đến chết" chiếm trọn, các tài khoản tai to mặt lớn cũng lần lượt lên tiếng, khiến cho khi mở weibo lên tràn lan màn hình đều là ba chữ "Hít thuốc phiện".
@Làn gió giải trí ngày trước V: Dưa lớn hãi hùng hôm nay! Một tiểu thịt tươi họ Phương mấy tháng không có động thái mới hít thuốc phiện quá liều đến chết!
[Địa chỉ liên kết]
Khu bình luận Weibo nhanh chóng nổ tung.
- --- Hít thuốc phiện đến chết? Ngầu đét!
- --- Thịt tươi họ Phương á? Ai vậy? Phương Dư Thần? Phương Dung? Phương Tử Cẩm? Còn ai họ Phương nữa?
- --- Hít thuốc phiện quá liều đến chết á? Cách chết này xứng tầm lọt vào bảng xếp hạng nhục nhã của showbiz đấy.
- --- Chắc Phương Dư Thần rồi, hôm trước thấy cậu ta gầy như gậy trúc ấy, nhìn giống đứa nghiện lắm.
- --- Phạm vị tiểu thịt tươi họ Phương nhỏ lắm, Phương Dư Thần, Phương Tiễn, Phương Tử Cẩm, Phương Dung, Phương Nhuế, đại khái chắc chỉ có mấy người này á.
- --- Ố ồ, mấy bạn fan ngày trước tẩy trắng cho minh tinh hít thuốc phiện sao không đến xem thử tin này cho vui, chúc anh nhà các bạn sớm này vượt mặt cái vị trên kia nha.
- --- Xin phép bế Phương Dư Thần nhà tôi về, gần đây ảnh gầy như thế là vì nhận vai diễn mới cố tình giảm cân! Mấy tháng nay ảnh vẫn luôn ở trong đoàn phim ghi hình, còn réo tên ảnh nữa chết cả nhà tụi bay ạ xin cảm ơn.
- --- Phương Dư Thần hít thuốc! Phương Dư Thần hít thuốc! Phương Dư Thần hít thuốc!
- --- Điểm danh Phương Tiễn là để chọc cười tớ hả? Anh Tiễn nhẵn mặt phim trường của tớ từ bao giờ biến thành tiểu thịt tươi thế?
- --- Chắc chắn là Phương Dư Thần không trượt đi đâu được, suốt mấy tháng không có động thái mới, ma mới biết là đi quay phim hay đi hít thuốc.
- --- Phương Tử Cẩm cũng mấy tháng không có động tĩnh mới, sao không nhắc tới cậu ta? Chắc vì Dư Thần của tụi này nhân khí cao nên đỏ mắt hả, lũ bôi đen cút cút.
...
Minh tinh hít thuốc phiện đó giờ vẫn luôn là tin tức bùng nổ, càng đừng nói là cái chết do hít thuốc phiện quá liều khiến người ta thổn thức không thôi này, các tài khoản marketing nghe tin tức thì hành động, rất nhanh đã đẩy tin tức này lên bảng hotsearch. Ngay cả tài khoản Weibo tích xanh có bảy triệu lượt theo dõi của bộ công an cũng chuyển tiếp tin tức này, nhân tiện phổ cập khoa học với công chúng về tính nguy hại của hít thuốc phiện.
Mà thân phận vị "tiểu thịt tươi họ Phương" này trong thời gian ngắn liền trở thành tâm điểm tò mò của quần chúng vây xem, những nghệ sĩ trong giới giải trí mang họ Phương đều thi nhau bị điểm mặt gọi tên một lần, đến cả diễn viên thành danh nhiều năm trong giới phim ảnh Phương Tiễn đầu gối cũng trúng một tiễn.
Phương Dư Thần làm tiểu sinh lưu lượng nổi nhất hiện nay càng là đứng trên đầu sóng ngọn gió, nhóm bôi đen cậu ta huy động toàn bộ lực lượng, gần như đã nhận định Phương Dư Thần chính là "Tiểu thịt tươi họ Phương" trong tin tức nhắc tới kia, bão bình luận "Phương Dư Thần hít thuốc phiện" trên mọi mặt trận tài khoản marketing.
Fan nhà Phương Dư Thần tự nhiên là tức đến xì khói, trực tiếp cắn nhau với nhóm bôi đen trong khu bình luận đến tối tăm trời đất, mức độ thảm thiết có thể so với chiến tranh thế giới lần thứ ba.
Di động của Phương Dư Thần đang quay phim trong đoàn chỉ trong chốc lát đã bị những người quen cùng bạn bè liên tục khủng bố, cậu đầy mặt ngỡ ngàng ngơ ngác vào Weibo xem một hồi mới hiểu bản thân "đã hít thuốc phiện đến chết". Sau khi xin phép đạo diễn xong, cậu cấp tốc đăng ảnh tự sướng đang ở trong đoàn lên, thể hiện bản thân không phải "Tiểu thịt tươi họ Phương" trong tin tức nói tới kia, vẫn còn đang thở tốt lắm.
Vì kéo tiểu sinh lưu lượng Phương Dư Thần xuống nước, nhiệt độ của tin tức này nháy mắt lại vọt lên một tầm cao mới, fan hâm mộ của những minh tinh họ Phương khác đều mau lẹ đào ra hoạt động mới nhất của anh nhà mình, sau cùng mọi người soi nửa ngày, rốt cuộc mới khóa tầm mắt trên người Phương Tử Cẩm.
Phương Tử Cẩm quả thật mấy tháng nay không cập nhật tin tức mới nào. Không lâu trước đó fan của cậu ta còn đang than vãn Phương Tử Cẩm đến cùng là đang làm cái gì, sao lại mai danh ẩn tích lâu đến thế, hôm nay tin tức này vừa được tuôn ra, fan hâm mộ tức khắc câm như hến.
Sau khi dùng biện pháp loại trừ sàng lọc một loạt các minh tinh họ Phương một lần, cũng chỉ có Phương Tử Cẩm là phù hợp với miêu tả trong tin tức nhất.
Fan hâm mộ của Phương Tử Cẩm hấp hối giãy giụa: Phương Dung không phải cũng lâu rồi chưa có tin tức à!
Fan Phương Dung cười ẻ: Ngại quá, anh nhà tôi mới lộ mặt trong chương trình hỏi đáp hôm qua xong.
Cùng lúc đó, người đại diện của Phương Tử Cẩm cũng đăng weibo tuyên bố bản thân đã từ chức, không còn đảm nhận chức vụ người đại diện nữa, phốt Phương Tử Cẩm hít thuốc phiện mới triệt để bùng nổ.
Dính tới vấn đề pháp luật, dù cho là fan cũng không dám tẩy trắng gì cho Phương Tử Cẩm, phần lớn đều lần lượt thoát fan, trên mạng tất cả đều là lời chửi rủa phê phán Phương Tử Cẩm.
Cũng có người bày tỏ người chết như đèn tắt, không nên bất kính với người đã khuất như thế. Thế nhưng cách chết vì hít thuốc phiện quá lượng mà toi này quả thật quá không đẹp đẽ gì, những vị "Phật online" này rất nhanh đã bị đại quân thảo phạt giẫm đạp mất tăm. Đại đa số người đối với chuyện này đều tỏ thái độ Phương Tử Cẩm chết chưa hết tội, lại tạo cho công chúng thêm một hình tượng phản cảm điển hình lưu danh sử sách.
Nhìn đi! Đây chính là cái kết cho kẻ hít thuốc phiện!
Tâm tình dân cư mạng luôn dễ bị kích động nhất, sau khi một vị nạn nhân lên mạng kể lể số cảnh sát hi sinh vì những vụ án truy bắt ổ ma túy cùng với đủ loại sự cố bất hạnh mà người nhà nhóm cảnh sát truy bắt ma túy này gặp phải khi bị bọn nghiện trả thù, ngay cả người qua đường hiền lành bình thường không để ý chuyện showbiz cũng lần lượt lên tiếng phỉ nhổ và biểu lộ thái độ ghê tởm Phương Tử Cẩm.
Thế nhưng đương sự đã chết, trên mạng dù có mắng oanh oanh liệt liệt cỡ nào cũng không có khả năng truyền được xuống lòng đất.
Kiều Mặc cũng không biết chuyện này có tính là lợi cho Phương Tử Cẩm quá không, cất di động đi, hời hợt lững thững đi về phía nhà mình.
Hôm nay Diệp Cố phải tham gia hoạt động tuyên truyền của [Ác Ý], mà hắn vừa hay lại có một hạng mục quan trọng cần thảo luận trực tiếp với đối tác nên không đi cùng Diệp Cố được. Bên này hắn kết thúc sớm, tài xế đưa hắn về nhà trước còn phải đi đón Diệp Cố, Kiều Mặc bèn bảo tài xế thả hắn ở cửa tiểu khu, khỏi phải lái xe vào sâu trong lối đi cho lòng vòng.
Vì có môi trường dễ chịu, cảnh đẹp xanh hóa rời xa trung tâm thành phố ồn ào huyên náo, đại đa số hộ dân cư ở Lục Thành đều mua căn hộ ở đây với mục đích dưỡng lão. Hộ gia đình ở tiểu khu này người lớn tuổi chiếm phần lớn, rất nhiều người ở đều nuôi thú cưng nhỏ nào mèo nào chó này kia.
Kiều Mặc tiến thêm hai bước, ống quần liền bị thứ gì đó bám lấy.
Hắn cúi đầu nhìn thử, phát hiện ra là một con mèo con lông trắng.
Kiều Mặc mất tự nhiên chau mày lại.
Hắn dùng ánh mắt khó có thể diễn tả thành lời mà nhìn con mèo nhỏ này một lúc lâu, tựa như mong có thể dùng ánh mắt vô tình này đuổi nó đi. Thế nhưng chú mèo nhỏ có vẻ lại cực kì thích thú ống quần hắn, lườm nửa ngày cũng không chịu đi, cuối cùng còn ngay dưới ánh mắt của Kiều Mặc cuộn tròn thân mình, cọ bộ lông của nó lên ống quần người kia.
Kiều Mặc khi còn nhỏ đã từng nuôi đủ loại thú cưng, hắn biết nếu so sánh với chó thì mèo là một loài sinh vật cao ngạo lạnh lùng, thường xuyên không thèm để ý tới loài người, nhưng mèo con thì lại dính người cực kì, có thể hao hết tâm tư chỉ để tiếp cận họ.
Hắn từ từ hạ người xuống, chần chờ vươn tay về phía con mèo nhỏ kia.
Mèo con cũng không bị hắn dọa, một cặp mắt mèo đen nhánh dựng thẳng lên, mở tròn xoe nhìn Kiều Mặc.
Tầm mắt một người một mèo vừa chạm nhau, cả người Kiều Mặc đột nhiên căng cứng, đại não trống rỗng.
Theo sau là vô số ký ức bị hắn chôn cất ở nơi sâu nhất trong tiềm thức không tự chủ được lóe lên trong đầu, cùng với gương mặt lạnh lùng cay nghiệt của Giang Sênh, tựa như ác mộng đuổi mãi không đi trói chặt yết hầu hắn, khiến bàn tay khựng lại lưng chừng của hắn khẽ run lên từng đợt.
Sau ngày Giang Sênh tiện tay lấy cây bấm móng tay trên bàn cắt nát lòng bàn tay Kiều Mặc kia, bà ta dường như bắt đầu ưa thích loại phương thức trừng phạt này.
Miệng vết thương trên lòng bàn tay cũng không dễ thấy, lành lại nhanh, Giang Sênh còn cố tình tính toán thời gian gây ra thương tích, vậy nên căn bản không có ai phát hiện hình phạt bà tạo cho Kiều Mặc này. Cho dù bị người khác nhìn thấy thì cũng không phải vết thương lớn gì, kiếm cớ là do cậu bé nhỏ ham chơi nên bị thương cũng không ai nghi ngờ.
Có lúc bà còn không cần đến cả vật nhọn, chỉ dùng móng tay cũng có thể bấm ra vết bầm đỏ tươi trên lòng bàn tay non mịn của Kiều Mặc.
Con chim kia giống như một khởi đầu cũng như một dấu chấm hết. Nó chấm hết cho thời thơ ấu tươi đẹp ngắn ngủi mà Kiều Mặc đã không còn chút kí ức, lại mở ra khởi đầu mới, đưa cuộc đời Kiều Mặc rẽ sang một hướng khác.
Con đường ấy, Kiều Mặc gọi nó là "Đao phủ".
Giang Sênh thường thường sẽ mang tới một vài con vật nhỏ cho Kiều Mặc nuôi, chim chóc, Hamster, thỏ con, mèo, chó,... Bà làm không biết mệt dùng những sinh vật yếu ớt này để dạy dỗ trui rèn dục vọng khống chế của Kiều Mặc.
Phần lớn thời gian bà đều cảm thấy cực kì thất vọng và không hài lòng đối với Kiều Mặc, bà không thể tưởng tượng được con trai của mình lại là một đứa yếu đuối vô năng, nhân từ nương tay như thế.
Vật đầu tiên bị Giang Sênh cho là đã thoát khỏi khống chế là một chú chó con, nguyên nhân cụ thể thì Kiều Mặc không còn nhớ rõ lắm, có lẽ là do sủa nhiều mấy tiếng với khách đến nhà chơi, cũng có thể là do đi tiểu ở nơi mà nó không nên tiểu bậy.
Kiều Mặc cũng đã quên chú cún con kia là giống chó gì, chỉ nhớ rõ rằng lông của chú chó ấy bóng mượt mềm mại, khi tay hắn sờ lên có thể chạm đến nhịp thở thuộc về sinh mệnh không ngừng nhảy lên dưới lớp da lông ấy.
Tựa như có dòng máu đang chảy ngay dưới đầu ngón tay mình vậy.
Tay hắn dần dần dùng sức, sinh vật mềm mại yếu ớt dưới ngón tay kia sau khi cảm thấy không thoải mái bèn bắt đầu theo bản năng cựa quậy. Giang Sênh cứ vậy đứng bên cạnh nhìn hắn không buồn không vui, ánh mắt như thể cất chứa băng nhọn kia khiến sau lưng hắn tê rần. Kiều Mặc không dám quay đầu nhìn vẻ mặt của Giang Sênh, hắn nín thở, hết sức chăm chú lăng lăng nhìn chú cún con bị bàn tay mình bóp chặt lấy cổ.
Biên độ giãy giụa của cún con bởi vì khó thở mà ngày càng yếu đi, toàn thân Kiều Mặc cũng dần nhận thấy một loại cảm giác tựa hồ nghẹt thở.
Hắn nhớ lại câu nói Giang Sênh từng nói, hai mắt đỏ ửng, theo bản năng gắt gao bóp chặt sinh mệnh trong lòng bàn tay như hôm ấy.
- --- "Con khống chế sinh mệnh nó."
Hồi ức giống như bom nổ ầm ầm oanh tạc não hắn, hình ảnh cún con cùng thi thể lạnh băng của con chim nhỏ không ngừng giao thoa, đồng tử Kiều Mặc trong phút chốc co mạnh lại.
Hắn không còn là bản thân ngây ngốc vô tri hồi nhỏ nữa, hiện giờ hắn hiểu rõ hành động này có ý nghĩa gì.
Theo nguy cơ tử vong gần kề, chú cún con bị hắn bóp cổ giãy giụa càng thêm điên cuồng, Kiều Mặc không kìm được đột ngột ho khan kịch liệt, nhẹ buông tay ra, cún con ở trong tay hắn mãnh liệt chạy phắt ra ngoài.
Tựa như người vừa bị bóp cổ thật ra là mình, Kiều Mặc thở hổn hển từng ngụm, đáy lòng thình lình dâng lên một cảm giác may mắn vì sống sót sau tai nạn.
Giây tiếp theo, hắn nhìn thấy vẻ mặt thích chí quỷ dị của Giang Sênh.
Chú cún con trốn ra khỏi phòng không biết đã chạy tới nơi nào, Giang Sênh lại không nổi giận, cũng không bắt hắn đi tìm con cún kia về, chỉ dùng một loại ánh mắt khiến Kiều Mặc lông tơ dựng đứng mà nhìn hắn.
Trong nháy mắt ấy Kiều Mặc cảm nhận được một thứ cảm giác còn khiến hắn nghẹt thở sợ hãi hơn so với nguy cơ tử vong vừa rồi kia.
Đến khi gặp lại chú cún con đó lần nữa, Kiều Mặc phảng phất như bị ném vào nước lạnh, máu cả người đều đông cứng.
Hắn vẫn luôn không biết thì ra một con chó lại có thể để lại nhiều máu tới thế, trên thi thể cứng lạnh dính đầy vệt máu loang lổ đã khô, bộ lông mềm mại không còn óng mượt, cô đơn lẻ loi nằm trên mặt đất không chút tiếng động.
Ấy là một khối thi thể đã mất đi sự sống.
Để an ủi tâm tình chấn động của Kiều Mặc, tối hôm đó Giang Sênh phá lệ tự mình nấu cho Kiều Mặc một bữa cơm.
Có cá có thịt, phong phú dị thường.
Kiều Mặc nhai nuốt miếng thịt trong miệng, xúc cảm tươi rói đậm đà khiến hắn phục hồi tinh thần từ trong cả ngày khiếp đảm hãi hùng, mơ màng sa vào sự dịu dàng săn sóc hiếm có của Giang Sênh.
"Ngon lắm à?" Giang Sênh cười nhẹ nhàng hỏi hắn.
Kiều Mặc gật gật đầu.
Giang Sênh lại cười: "Thế thì ăn nhiều chút đi."
Ăn xong một bữa cơm, Giang Sênh mới nói cho hắn biết, thứ hắn ăn là thịt chó.
Kiều Mặc áp chế không nổi cảm giác kinh tởm cuộn trào trong dạ dày, trực tiếp nôn hết ra.
Hắn tựa như bị bóng tối từng chút từng chút ăn mòn gặm nuốt, máu thịt toàn thân đều triệt để tróc ra thay đổi một lần.
Giang Sênh lẳng lặng nhìn hắn, như nhìn tác phẩm bản thân tỉ mỉ dày công chế tác, từng chi tiết đều dần hoàn mĩ.
Hôm sau Giang Sênh lại đưa tới một con mèo.
Mèo con cực kì thích ghé lại gần hắn, thường hay nhảy vào lòng hắn lộn nhào làm nũng.
Kiều Mặc cũng sẽ chầm chậm vuốt ve lông tơ mềm mại của mèo con, xúc cảm dịu êm khiến hắn nheo mắt lại, đáy lòng dần trầm tĩnh.
Lúc nào thì con mèo đó thoát khỏi khống chế? Kiều Mặc cẩn thận nhớ lại.
Hình như là sau khi mèo con lớn lên.
Mèo nhỏ sau khi lớn rồi dần trở nên kì quái, nó dường như sinh ra lòng hiếu kỳ đối với thế giới ngoài nhà, thừa dịp Kiều Mặc không để ý bèn chạy ra ngoài.
Ngay khi nhận ra không thấy mèo đâu nữa, Kiều Mặc lại lần nữa cảm nhận được loại cảm giác nghẹt thở cùng sợ hãi ấy. Bộ lông nhuốm máu, thi thể lạnh băng, vị thịt nồng mùi,... Cơ thể theo bản năng run rẩy, dạ dày không tự chủ được trào dâng cảm giác ghê tởm.
Hắn bỏ không ít thời gian mới tìm được mèo về, lạnh nhạt, bình tĩnh đưa tay trùm lấy cổ con mèo.
Kiều Mặc nhớ rõ bộ dạng nức nở giãy giụa dưới lòng bàn tay hắn của con mèo kia, hắn phát giác mạng sống thì ra lại có thể nhỏ yếu đến vậy, chỉ cần tay hắn bóp mạnh một phát, con vật nhỏ bé mềm mại trong lòng bàn tay kia sẽ mất đi hơi thở, trở nên lạnh lẽo mà khô cứng.
Lần này hắn không còn buông tay.
Tiếng kêu bén nhọn thảm thiết của chú mèo cắt qua màng tai, Kiều Mặc thờ ơ nhìn, hắn phát hiện chỉ có lúc này bản thân mới thoát khỏi cảm giác tắc nghẹn tởm lợm vẫn luôn kẹt ở cổ họng kia, có được cơ hội thở dốc.
Trong nháy mắt khi con mèo triệt để không còn hô hấp, Kiều Mặc thình lình nở nụ cười.
Hắn rốt cuộc học xong cách khống chế.
_________________________
Tôi khi edit chương này kiểu: ಠ ͜ʖ ಠ