Bởi vì một câu này của Kiều Mặc, liên tiếp một tuần sau đó Diệp Cố như được bơm full bình máu, dốc toàn sức lực, hăng hái kinh người thể hiện đẳng cấp diễn kĩ (kĩ năng diễn xuất) của cậu đến trình độ cao nhất vào trong bộ điện ảnh này. Bên này có An Thiến Trưng công lực thâm hậu, diễn kĩ của hai người tại hiện trường ghi hình tương trợ lẫn nhau, khi đối diễn nước chảy mây trôi, khiến cho Trịnh Hải Kính vốn luôn ổn trọng cũng phải đập bàn tán thưởng, hô tô bản thân quả nhiên không nhìn lầm người.
Những diễn viên khác thì không có số sướng như thế. Kĩ năng diễn xuất của diễn viên phối diễn vai trọng yếu còn chưa đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa như An Thiến Trưng, vậy nên khi đối diễn cùng Diệp Cố đều bị Diệp Cố áp chế hoàn toàn, thỉnh thoảng khi đến phiên thoại của Diệp Cố còn xuất hiện tình huống hồn phách lên mây, không đối đáp nổi. Sau nhiều lần NG, Trịnh Hải Kính nhíu mày gọi hai người tới nói chuyện.
"Cảnh này là cảnh cao trào nhỏ đầu tiên xuất hiện trong phim. Các cậu khi diễn phải tạo ra cảm giác hai bên thế lực ngang nhau đối chọi gay gắt, chứ không phải Diệp Cố cậu độc diễn. Cậu kiềm chế khí thế chút đi. Cảnh quay này rất quan trọng, cậu thử đặt mình vào vị trí của bạn diễn, đừng có chèn ép người ta như thế. Nếu cứ vậy tôi dứt khoát bảo biên kịch sửa bộ điện ảnh này thành công ty trách nhiệm hữu hạn một mình cậu cho xong."
Trịnh Hải Kính chuyển sang diễn viên còn lại: "Cả anh nữa, NG nhiều lần như vậy cũng có nguyên nhân lớn từ phía anh. Câu thoại kia của Diệp Cố sao anh không đáp lại? Đừng có nói với tôi anh quên từ, vì lí do gì tự anh rõ, anh cũng là diễn viên gạo cội rồi, có những việc hẳn không phải để tôi nhiều lời."
Diễn viên kia thuộc dạng già đời lão làng trong giới, đã từng giành được rất nhiều giải thưởng nam phụ xuất sắc nhất, vậy nên kĩ năng diễn xuất cũng rất đáng tán dương. Hôm nay lại chịu lép vế hoàn toàn trước Diệp Cố, trên mặt gã cũng hiện lên chút xấu hổ, không ngừng nói xin lỗi với đạo diễn.
Trịnh Hải Kính khoát tay: "Không cần nói xin lỗi với tôi, nếu thật sự thấy áy náy thì gắng mà diễn cho tốt. Tôi cũng không phải hội ưa nói nặng lời, cho các cậu thời gian năm phút điều chỉnh trạng thái, năm phút sau lại quay tiếp."
Có trợ lí tiến lên đưa nước và khăn mặt cho Diệp Cố, Diệp Cố đều không nhận mà triệt để tranh thủ thời gian đi tới bên cạnh Kiều Mặc, lặng lẽ kề vào tai hắn thì thầm: "Diễn viên kia, à... là cái người vừa mới đối diễn cùng em đó, đừng nhìn anh ta bề ngoài bình dị gần gũi dễ nói chuyện, thật ra sau lưng rất hay nói xấu người khác á."
Kiều Mặc nhướn mày ra chiều hứng thú.
"Anh ta đại loại là cảm thấy bản thân có tài mà không gặp thời, vì không có ai có mắt nhìn, vào nghề đã nhiều năm như vậy nhưng vẫn chỉ có thể đảm nhận vai phối diễn, chưa từng được diễn qua vai nam chính bao giờ. Ngày trước anh ta còn ngầm tán phét với người khác là kĩ năng diễn xuất của em cũng chỉ có vậy, có thể lấy được cúp ảnh đế toàn là dựa vào bán mông mà được, thế mà cũng không biết người vừa mới tán phét với anh ta quay đầu đã bán thông tin cho em. Hôm nay kĩ thuật diễn của anh ta bị em cái người bán thân đây chèn ép toàn bộ, trong lòng chắc đã tức đến phát ói luôn rồi." Diệp Cố dương dương tự đắc kể.
Kiều Mặc nghe vậy liền liếc nhìn diễn viên kia thêm một cái, diện mạo thường thường lại hơi cứng nhắc, tuy không thể nói là xấu nhưng cũng không phải loại hình có thể khiến kim chủ coi trọng: "Người nói vậy sau lưng em nhiều lắm à?"
"Bọn họ đều là vì ghen tị với em thôi." Diệp Cố không để tâm đáp, "Cây to đón gió lớn, em bây giờ quá sức nổi tiếng, tự nhiên sẽ có người nhìn đỏ mắt. Lần đầu em nghe được loại bình phẩm này chỉ hận không thể chạy đến đánh đám người đó một trận, chỉ là bị chị Bạch ngăn lại, nhưng về sau nghe thấy nhiều thì cũng dần không để bụng nữa. Hơn nữa...." Cậu nói đến đây thì chợt đè thấp giọng: "Em có phải là bán mông hay không, anh rõ nhất còn gì?"
Cậu đột nhiên đổi giọng dụ hoặc, Kiều Mặc bất ngờ không phản ứng kịp, nhất thời quên từ, chỉ có thể lẳng lặng nhìn cậu.
Bất kể là gì, quan hệ bao dưỡng suốt bảy năm giữa bọn họ là sự thật, không ai dám nói gì trước mặt Kiều Mặc nhưng nhất định không thiếu tin đồn ác ý nhắm vào Diệp Cố, lại xem thái độ của đương sự đối với việc này đã là nhìn mãi thành quen, nói không chừng những lời ra tiếng vào trong ngoài nhạo báng năm đó cậu phải chịu....
Kiều Mặc không đành lòng nghĩ tiếp, chỉ là nhìn bộ dạng không chút để ý của Diệp Cố lại khiến hắn càng thêm đau lòng.
Mấy năm nay hắn đối với Diệp Cố quả thật không thể coi là tốt. Người ngoài nhìn Diệp Cố một bước lên mây, phong quang vô hạn, kì thực phần lớn tài nguyên đều là tự cậu tranh thủ, những thứ Kiều Mặc cho cậu, nếu phải so sánh thậm chí còn kém khoản đầu tư những kim chủ khác tiện tay vứt cho tình nhân nhỏ của mình chơi.
Dục vọng khống chế của Kiều Mặc rất lớn, có đôi lúc rõ ràng là một kịch bản rất tốt, thành viên trong tổ chế tác cũng không kém, nhưng chỉ cần trong kịch bản có cảnh diễn thân thiết quá mức, Kiều Mặc sẽ buộc không cho phép Diệp Cố nhận. Có lúc Diệp Cố ghi hình ở nước ngoài mà Kiều Mặc nảy sinh nhu cầu sinh lý, một cuộc điện thoại gọi đến là có thể khiến Diệp Cố ở nơi cách nửa vòng Trái Đất mặc kệ mưa gió lịch trình mà vội vàng bay về.
Những người khác trong đoàn làm phim không dám đắc tội Kiều Mặc, ngoài mặt không nói gì, nhưng tin tức Diệp Cố thường xuyên nghỉ phép dời lịch vô cớ, tính tình tệ hại đùa giỡn diễn viên khác cũng truyền ra từ đó.
Thế nhưng Diệp Cố vẫn luôn không một câu oán trách, chí ít là chưa từng biểu lộ ra trước mặt hắn.
Cậu chậm rãi trèo lên đỉnh cao showbiz, ngạo nghễ đề danh, phong quang vô hạn. Đại đa số giải thưởng cậu nhận được đều là dựa vào diễn kĩ xuất thần, nhưng với những người có thể một hai đoán ra một tầng quy tắc ngầm kia lại chỉ nhìn đến Kiều Mặc đứng sau lưng cậu, ác ý đoán mò rằng Kiều Mặc ở trong đó đã nâng đỡ bao nhiêu phần.
Kiều Mặc tự thấy bản thân không chỉ không đủ tư cách làm người yêu, chỉ sợ đến cả kim chủ cũng là chưa từng đủ tư cách.
Diệp Cố thế nhưng lại cam tâm tình nguyện ở bên hắn.
Đại khái là vì ánh mắt Kiều Mặc nhìn cậu quá mức cẩn thận chuyên chú, Diệp Cố mất tự nhiên ho khụ một tiếng, đỏ mặt quay đầu đi.
May là năm phút nghỉ ngơi rất nhanh đã hết, Diệp Cố còn chưa tán gẫu được với Kiều Mặc bao nhiêu đã bị nhân viên công tác gọi về trước máy quay.
Cảnh diễn sau đó Diệp Cố cũng không bộc lộ năng lực nữa, rất có ý thức đè thấp khí thế của mình, cùng kéo cảm xúc và diễn cảm (cảm giác diễn) của bạn diễn lên, rốt cuộc cho cảnh này được qua vòng.
Tầm mắt Kiều Mặc ngưng đọng, sau khi xem xong màn diễn liền quay qua thấp giọng hỏi trợ lý của Diệp Cố: "Gã kia tên là gì?"
"Hả?" Trợ lý ngẩn người, mờ mịt nhìn Kiều Mặc.
"Người vừa mới đối diễn với Diệp Cố." Kiều Mặc dùng cằm chỉ về một bóng người trong trường quay, "Tên gã là gì?"
"À." Trợ lý gãi gãi đầu, nghĩ nửa ngày mới đáp, "Hình như gọi là... Dư Nhất Minh thì phải."
Kiều Mặc gật đầu, yên lặng nhớ kỹ cái tên này.
Thời gian Kiều Mặc ở đoàn làm phim cũng không lâu, trừ Hoàn Cầu ảnh thị, bên tập đoàn Kiều thị còn có một đống sự vụ lớn chờ hắn xử lí. Thế là một tuần sau, hắn đặt vé máy bay bay trở về.
Cùng lúc đó, diễn viên đóng vai phối diễn nhỏ với nam chính vào đoàn.
Sau khi Mạc Gia Ninh từ chối vai diễn này, Diệp Cố cũng không quan tâm nữa, ném việc này cho chị Bạch xử lý. Cuối cùng chị Bạch để vai diễn này cho một nghệ sĩ khác tình hình phát triển cũng không tệ lắm của Hoàn Cầu, tên là Phương Tử Cẩm.
Chị Bạch không phải người làm chuyện tốt không màng tên tuổi, sau khi Phương Tử Cẩm nhận được vai diễn này cũng biết được đây là tài nguyên Diệp ảnh đế cho mình từ phía người đại diện, nên cậu ta nhớ rõ ơn giúp đỡ này của Diệp Cố.
Phương Tử Cẩm cũng rất biết cách cư xử, ngày đầu tiên vào đoàn sau khi chào hỏi đạo diễn xong liền tìm gặp Diệp Cố tự mình nói lời cảm ơn.
Khi đó Kiều Mặc vừa rời khỏi, tâm tình Diệp Cố không được tốt, vậy nên thái độ với Phương Tử Cẩm cũng không quá kiên nhẫn.
Khuôn mặt Phương Tử Cẩm là dạng tiểu sinh ngọt ngào lưu hành thông dụng ngày nay, môi hồng răng trắng, khi cười rộ lên còn có hai lúm đồng tiền, thoạt nhìn đơn thuần đáng yêu, so với Mạc Gia Ninh dương quang sạch sẽ khác nhau một trời một vực, mỗi người một vẻ.
Tính tình cậu cũng mềm mại không kém, đối với vẻ mặt lãnh đạm của Diệp Cố cũng không tỏ ra bất mãn gì, im lặng đứng một chỗ dịu ngoan nhu thuận, Diệp Cố cũng không có ý giận cá chém thớt từ Mạc Gia Ninh trút lên đầu cậu, nên cứ vậy coi cậu như một hậu bối phổ thông bình thường.
Sau khi Phương Tử Cẩm đi, Diệp Cố thuận miệng nói một câu với chị Bạch: "Phương Tử Cẩm này nhìn qua cũng tạm."
Chị Bạch đáp: "Cậu ta là nghệ sĩ phát triển tốt nhất hiện tại trong lứa này của công ty, từng diễn vài bộ phim truyền hình đại bạo; độ nổi tiếng, lưu lượng và fan hâm mộ đều cao; trong lứa tiểu sinh ngày nay coi như có tiếng tăm. Người đại diện của cậu ta cũng có mắt nhìn, dự định cho cậu ta từ màn ảnh nhỏ chuyển hình hướng tới màn ảnh rộng, chỉ là vẫn chưa tìm được cơ hội. Lần này tôi lấy danh nghĩa của cậu cho cậu ấy vai diễn này, đáy lòng cậu ấy nhất định là cảm động muốn khóc."
Vai diễn này tuy chỉ là một vai phối hợp không quá quan trọng, nhưng lại cho cậu ta một cơ hội tiếp xúc với đạo diễn Trịnh Hải Kính.
Trong giới này, cái đáng sợ không phải là không biết nắm bắt cơ hội, mà là không có cơ hội.
"Diễn kỹ của cậu ta thế nào?"
"Cũng được." Chị Bạch nghĩ nghĩ, nói thêm, "Tất nhiên cái này là so với mặt bằng chung tiểu sinh đóng phim truyền hình mà nói, còn nếu lấy tiêu chuẩn của cậu, chắc chỉ có thể nói là cũng có thế thôi."
Diệp Cố lắc đầu: "Tiêu chuẩn của tôi còn không đạt được, khẳng định không có cách nào lọt vào mắt đạo diễn Trịnh. Cậu ta nhìn hơi có vẻ nói như rồng leo, làm như mèo mửa."
Chị Bạch cười cười: "Đến đây cũng không hẳn chỉ vì đạo diễn Trịnh, tổ chế tác của bộ điện ảnh này đều là tai to mặt lớn, ngay cả mấy vai diễn phối hợp cũng toàn là minh tinh tuyến một đang nổi. Mặc kệ là tạo dựng quan hệ với người nào thì với cậu ta mà nói đều là tiền đồ không thể hạn định. Không phải cậu cho rằng cậu ta hôm nay đến gặp cậu chỉ đơn thuần để nói câu cảm ơn đó chứ? E là cũng ôm tư tưởng muốn lôi kéo tình cảm từ phía cậu đấy."
Nghĩ đến bản thân giờ đây cũng là người có nguy cơ bị người khác ôm đùi, Diệp Cố cũng không cảm thấy kì lạ.
Cậu không để việc của Phương Tử Cẩm trong lòng, cậu để tâm một chuyện khác hơn kìa.
Phương Tử Cẩm vào đoàn phim [Ác Ý] không đến hai ngày, Mạc Gia Ninh cũng gia nhập đoàn phim [Huy Hoàng thuở ấy] do Dương Lan đạo diễn. Mà địa điểm ghi hình của [Huy Hoàng thuở ấy] vừa hay cũng ở thành phố giải trí N, hai đoàn làm phim lại cách nhau không xa.
Sau khi biết được chuyện này, chị Bạch cảnh cáo tới cảnh cáo lui Diệp Cố không được lén đi gặp Mạc Gia Ninh, chỉ sợ hai người sẽ phá ra chuyện gì.
Vì thế, chị còn cố ý dặn trợ lý của Diệp Cố nhất định phải theo sát cậu một bước không dời, trăm ngàn lần không thể để cậu có cơ hội bén mảng tới đoàn làm phim sát vách.
Diệp Cố cũng thật sự cảm thấy rất khó chịu đối với việc này. Một mặt là vì thái độ mờ ám không rõ của Kiều Mặc, cậu thật lòng cực kì không vừa mắt Mạc Gia Ninh, thử hỏi ai mà dịu dàng đằm thằm với tình địch của mình được hả. Mặt khác cậu lại cảm thấy lấy thân phận của mình mà đi tị nạnh với Mạc Gia Ninh thật sự quá mất giá, huống hồ Kiều Mặc đã chính miệng thừa nhận cậu là người yêu của hắn, chắc chắn sẽ không dây dưa gì với Mạc Gia Ninh được.
Nhưng nghĩ đến người yêu mình lại đi đầu tư phim điện ảnh cho người khác, đáy lòng Diệp Cố vẫn ngày một bực bội.
May là Diệp Cố biết lịch trình của Kiều Mặc rằng hiện tại hắn đã không còn ở thành phố N, mà thời gian trước Kiều Mặc ở thành phố N Mạc Gia Ninh cũng chưa vào đoàn, tính ra đúng là hai người họ không có cơ hội gặp mặt tư thông.
Vừa nghĩ như vậy tâm tình Diệp Cố mới tốt lên chút ít.
Chị Bạch theo dõi sát sao Diệp Cố vài ngày, thấy cậu thật sự không có ý nhắm vào Mạc Gia Ninh, mỗi ngày không quay phim thì là gọi điện cho Kiều Mặc nũng nịu than trách nỗi khổ tương tư thì mới thoáng yên lòng, không còn canh chừng Diệp Cố nghiêm khắc như trước nữa.
Ngày hôm sau, tên một diễn viên đóng vai trọng yếu trong đoàn phim [Ác Ý] đã lên đầu đề giới giải trí.