KTV như cũ ầm ĩ ồn ào náo nhiệt. Thẩm Kiều Kiều và một nam diễn viên khác trong đoàn làm phim cùng nhau đứng trước màn hình hát một bài hát, mới vừa kết thúc, phía dưới lập tức vang lên tiếng vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Ôn Ninh nói xong câu nói kia liền không hề lên tiếng.
Cô trầm mặc đối diện với Chu Trạch Diễn, hàng lông mi dài và dày nhợt nhạt bóng ma, đôi mắt rực rỡ trước kia giờ phút này có vẻ lạnh lùng và ảm đạm.Nhưng bộ dáng đau thương khổ sở này cũng chỉ duy trì ngắn ngủn có vài giây.
Ôn Ninh gục đầu xuống, chờ lần nữa cô nhấc đầu lên, sự rõ ràng thanh tỉnh trong mắt đã không còn tồn tại, cả người thoạt nhìn ngây thơ mờ mịt, như là khôi phục lại thần thái say rượu vừa rồi.
Đem mấy sợi tóc loà xoà vén ra sau tai, cô đứng lên, hì hì cười một chút, "Chu Trạch Diễn, tôi không nói với anh nữa, tôi đi tìm Kiều Kiều uống rượu, tối hôm nay tôi không say không về!"
Chu Trạch Diễn giữ chặt Ôn Ninh, ánh mắt thâm trầm, ngữ khí vạn phần nghiêm túc hỏi, "Vì cái gì mà cô phải khổ sở?"
"Tôi có khổ sở gì?" Ôn Ninh ném tay anh ra, mỉm cười nói, "Hôm nay ca hát uống rượu chơi vui vẻ như vậy, tôi sao có thể khổ sở."
Cô từ trên bàn cầm lấy một chai bia, nghiêng ngả lảo đảo muốn đi về phía trước, còn chưa đi được vài bước, tay đã bị người phía sau lôi kéo, đứng không vững, cả người trực tiếp ngã thẳng vào vòng tay anh.
Ôn Ninh giãy giụa một chút, không tránh thoát, chỉ bất mãn nói, "Chu Trạch Diễn, anh làm gì! Tôi muốn đi tìm Kiều Kiều uống rượu, anh buông tôi ra!"
"Cô uống say rồi, tôi đưa cô về." Lông mày anh nhăn thật chặt, giữ cô chặt hơn.
"Tôi không cần trở về!" Ôn Ninh nâng mi trừng mắt, rất rất bất mãn nói, "Hôm nay tôi còn chưa có chơi đủ đâu!"
Động tĩnh hai người gây ra khá lớn, hấp dẫn hết sự chú ý ở chung quanh.Bởi vì khoảng cách có chút xa, hơn nữa âm thanh từ loa phát ra thật sự là quá lớn, một đám người ngồi bên cạnh không nghe thấy đối thoại của bọn họ, chỉ nhìn thấy động tác hai người lôi lôi kéo kéo.
Bọn họ đều cho rằng Chu Trạch Diễn cùng Ôn Ninh cãi nhau, trong lúc nhất thời cũng không biết là có nên đến khuyên can hay không,thôi vẫn là làm bộ cái gì cũng không biết cho tốt.
Trước kia, đoàn phim cũng đã truyền ra không ít tin đồn về quan hệ ái muội của hai người.Nhưng chưa được chứng thực, cho nên hiện tại bọn họ cũng không rõ ràng lắm hai người này là tình lữ khắc khẩu, hay đơn thuần chỉ là nam nữ nhất thời bất hòa.
Thẩm Kiều Kiều hát xong một nửa, nhìn thấy tình hình không đúng, liền vội vàng buông microphone đi qua.
Ôn Ninh nhìn thấy cô nàng, thu hồi lại dáng vẻ không cao hứng vừa rồi, vui vẻ mà cười một chút, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhợt nhạt, vẻ say rượu xuất hiện, bộ dáng ngây thơ lại đáng yêu.
Cái chai trong tay Ôn Ninh được cô nâng lên vài phần, cô giữ chặt lấy bàn tay Thẩm Kiều Kiều, "Kiều Kiều, chúng ta cùng nhau, cùng nhau uống tiếp đi!"Câu này nói đến không rõ ràng, đại đầu lưỡi có vẻ nghiêm trọng.
Thẩm Kiều Kiều kinh ngạc nhìn về phía Ôn Ninh, lo lắng hỏi: "Ninh Ninh, cô vừa rồi uống bao nhiêu bia?Làm thế nào mà lại say thành như vậy?"
"Không, không nhiều lắm! Tôi đã uống...... Này? Tôi đã uống mấy chai rồi?" Ôn Ninh hiện tại suy nghĩ về vấn đề này thì đầu liền bắt đầu đau.Cô vỗ vỗ đầu mình, chậm rãi đếm, "Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám...... Tôi tổng cộng đã uống, uống tám chai!"
Đếm xong, cô đưa bốn ngón tay về phía Thẩm Kiều Kiều, ngẩn người, ý thức được là không đúng, lại đưa thêm ba ngón tay nữa ra, vẫn không đúng.
Cô nhìn bàn tay mình, nghi hoặc lầm bầm lầu bầu, "Làm như thế nào mới đúng?"
Thẩm Kiều Kiều lúc này đã rõ ràng, Ôn Ninh hiện tại không phải đang ở trạng thái say, mà là say vô cùng lợi hại.
"Tôi hiện tại lái xe đưa cô ấy trở về."Đôi mắt Chu Trạch Diễn đen lại, thanh âm trầm thấp nói với Thẩm Kiều Kiều, bầu không khí xung quanh anh như bao phủ hai tầng sương.
"Được." Thẩm Kiều Kiều vội vàng gật đầu.
Trong lòng Thẩm Kiều Kiều kỳ thật là có trách bản thân, rốt cuộc đã biết rõ Ôn Ninh tửu lượng không tốt, còn mặc kệ cô ấy uống nhiều như vậy.
Đem Ôn Ninh giao cho Chu Trạch Diễn, Thẩm Kiều Kiều nhẹ nhàng nói, "Ninh Ninh, cô về trước cùng Chu Trạch Diễn đi."
Ôn Ninh lắc đầu cự tuyệt, muốn rút tay ra, nhưng Chu Trạch Diễn dùng sức nắm chặt, cô muốn rút như thế nào cũng không được.
"Tôi không muốn trở về." Ôn Ninh cố chấp lại kiên trì, "Kiều Kiều, ngày mai cô phải rời đoàn phim, tôi sẽ không được, không được uống cùng cô nữa! Chúng ta lại cùng nhau uống một chai nữa, uống xong tôi liền đi."
"Về sau chúng ta còn có cơ hội cùng nhau uống tiếp. Cô uống say, nếu hiện tại không quay về nghỉ ngơi, ngày mai đầu sẽ rất đau."Thẩm Kiều Kiều ôn tồn khuyên, lôi kéo đã lâu, rốt cuộc cũng phải lấy cái chai từ trên tay Ôn Ninh.
Khuôn mặt nhỏ xinh xắn của Ôn Ninh căng chặt, thái độ cực kỳ kiên quyết, "Tôi không có say, tôi không đi, tôi có thể uống tiếp!"
Thẩm Kiều Kiều giờ phút này không nói nên lời.
Tại sao vừa rồi mình lại cho Ôn Ninh uống? Ai có thể nghĩ đến ngày thường một người nghe lời lại hiểu chuyện như vậy,sau khi uống xong cả người đều trở nên cố chấp?!
Hết đường xoay xở, Thẩm Kiều Kiều nghe thấy Chu Trạch Diễn, ngữ khí bất đắc dĩ nói, "Cô chăm sóc cô ấy một chút."
Nói xong anh liền buông lỏng tay Ôn Ninh ra.
Sau một lúc lâu, Chu Trạch Diễn cầm hai chai đi tới, một chai đưa cho Thẩm Kiều Kiều, một chai giao vào trên tay Ôn Ninh."Không phải muốn uống tiếp sao? Cho cô, uống xong chai này chúng ta sẽ trở về."Giọng anh rất nhẹ, nhưng đuôi lông mày lại mang theo vẻ ôn nhu kiên nhẫn.
Thẩm Kiều Kiều kinh ngạc ngước mắt,liếc mắt nhìn Chu Trạch Diễn, do dự một chút, "Cô ấy đã say thành như vậy, cho cô ấy uống tiếp...... Không tốt lắm đâu?"
"Không quan hệ." Chu Trạch Diễn xoa xoa thái dương, cực nhẹ mà thở dài một hơi.
Khi anh trả lời vấn đề của Thẩm Kiều Kiều, tầm mắt vẫn gắt gao mà dừng ở trên người Ôn Ninh, một giây đều chưa từng dời đi.
"Kiều Kiều, chúng ta tới uống tiếp!"
Ôn Ninh không quản hai người bọn họ nói chuyện, cười hì hì giơ chai lên, cùng chai bia trong tay Thẩm Kiều Kiều"Lách cách" chạm vào.Cô ngẩng đầu lên, bắt đầu uống.
"Ai! Ninh Ninh,cô uống chậm một chút, coi chừng sặc!" Thẩm Kiều Kiều nhắc nhở một câu, cũng cầm lấy chai trong tay bắt đầu uống.
Nhưng mà mới vừa uống một ngụm, liền phát giác không thích hợp! Cái chai trong tay này, đâu phải bia, rõ ràng hơn phân nửa là nước khoáng!
Thao tác này cũng thật......666!(*)
(*) Số 6 (六:lìu) có cách đọc gần giống với 溜 (lù):là lộc (biểu tượng của sự may mắn).666 trong câu trên có nghĩa là ngầu,tuyệt vời.
Thẩm Kiều Kiều như trút được gánh nặng, cô nàng nhẹ nhõm thở dài một hơi, ở trong lòng yên lặng dựng lên ngón tay cái cho Chu Trạch Diễn.
Một chai bia ở trong là nước khoáng thật nhanh đã thấy đáy, Ôn Ninh không có phát giác ra điều gì sai, ngược lại cảm thấy mỹ mãn mà buông xuống, cùng Thẩm Kiều Kiều vẫy vẫy tay, miệng cười đến ngọt ngào, "Kiều Kiều, tôi đi trước."
"Ừ, cô trở về nghỉ ngơi cho tốt." Thẩm Kiều Kiều phất tay cáo biệt.
Quay đầu,cô nàng lại dặn dò Chu Trạch Diễn, "Ninh Ninh đêm nay liền nhờ anh chiếu cố, phiền toái anh sau khi trở về mua một chút mật ong và thuốc giải rượu"
Chu Trạch Diễn gật gật đầu, "Tôi đều biết, cô đừng lo lắng."
"Đi đi, tạm biệt nha." Thẩm Kiều Kiều đối với anh tự nhiên là yên tâm, không nói thêm cái gì, liền hỗ trợ mở cửa, để anh đỡ Ôn Ninh đi ra ngoài.
"Tự mình tôi có thể đi, không cần anh đỡ!"Ôn Ninh không chịu thừa nhận chính mình uống say, một phen tránh khỏi tay anh, tự một mình đi,bước đi không khỏi có chút lung lay, giây tiếp theo dường như sẽ ngã xuống.
Chu Trạch Diễn không có cách nào, chỉ có thể ở phía sau cẩn thận đi theo, bàn tay để ra ngoài hơn phân nửa, phòng trường hợp cô ngã thì anh lập tức đỡ được.
"Ai ――" Thẩm Kiều Kiều dựa vào cạnh cửa, nhìn bóng dáng hai người xa dần, sâu kín than một tiếng.
Trong lòng Thẩm Kiều Kiều biết rõ, nếu là bình thường, Ôn Ninh tuyệt đối sẽ không tùy hứng cố chấp như vậy, cũng căn bản sẽ không để cho mình uống quá nhiều rượu, xem cô ấy như bây giờ, tâm trạng hẳn là rất tồi tệ,chắc là cùng Chu Trạch Diễn mâu thuẫn việc gì đó đi.
-
Ôn Ninh một đường đi nghiêng ngả lảo đảo, trọng tâm không vững, rất nhiều lần choáng váng, thiếu chút nữa té ngã, may mắn Chu Trạch Diễn ở phía sau đúng lúc đỡ lấy cô.
Thật vất vả mới đi được đến bãi đỗ xe, Chu Trạch Diễn mở cửa xe, đưa Ôn Ninh ngồi vào vị trí ghế phụ, chính mình cũng ngay sau đó ngồi xuống.
Anh hơi cong lưng, thắt gọn đai an toàn cho cô, hỏi: "Hiện tại đau đầu sao?"
Ôn Ninh đầu đau muốn nứt ra, cảm giác được một trận trời đất quay cuồng.Lung tung xoa xoa đầu tóc mình, côgật gật đầu, thành thật lại đáng thương trả lời, "Rất đau, đau đến khó chịu."
Có lẽ là rượu đã ngấm lên trên đầu, hiện tại cả người Ôn Ninh thoạt nhìn uể oải, uể oải không phấn chấn, hoàn toàn đã không có sức sống làm ầm ĩ như vừa rồi ở KTV.
"Cô thật là......" Chu Trạch Diễn tức giận lại đau lòng liếc nhìn cômột cái, cởi áo khoác của mình khoác ở lên trên người cô, "Cô nhắm mắt ngủ một lát, chờ tới nơi rồi tôi gọi cô dậy."
"Được." Ôn Ninh ngoan ngoãn gật đầu, khó có được lần lắng nghe hiếm hoi như thế này.
Trên má trắng nõn của cô lúc này nhiễm mấy tầng ửng đỏ, trong đôi mắt sáng ngời nổi lên mờ mịt sương mù, với sự dịu dàng và ngây thơ của một cô gái.Bởi vì say rượu, cô thanh thuần lại mang vài phần vũ mị(*).Cố tình bộ dáng còn sinh động lòng người đến vậy.Khi đôi mắt lấp lánh của cô nhìn chằm chằm Chu Trạch Diễn khi, quả thực là câu dẫn không tiếng động.
(*) quyến rũ.
Hầu kết trên dưới của anh lên xuống,tiết tấu hơi thở không tự giác mà rối loạn một nhịp.Chu Trạch Diễn giơ tay sờ soạng một chút khuôn mặt cô, lại chột dạ dời mắt, cố tình nghiêng đầu không nhìn, giọng nói khàn khàn, "Mau ngủ đi."
Không đến một lát, người bên cạnh liền ngủ say, bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều của Ôn Ninh.
Thời điểm đèn đỏ, Chu Trạch Diễn nhịn không được nghiêng mắt nhìn thoáng qua chỗ Ôn Ninh.
Vẻ mặt khi cô ngủ vừa yên tĩnh lại an bình, tựa hồ là mơ thấy cái gì không thoải mái,đôi môi hồng thuận giống như hoa hồng hơi hé mở, mơ hồ lẩm bẩm một câu không rõ.
Thanh âm quá nhỏ, quá mơ hồ, anh chỉ nghe được một tiếng"Vương bát đản", câu nói kế tiếp liền không có nghe rõ nữa.
Chu Trạch Diễn nhấp môi dưới, cười khẽ một tiếng.
Di động trong túi tiền rung vài tiếng, anh lấy ra, bấm phím trả lời,giọng Triệu Hàn Quân rất nhanh từ đầu bên kia truyền tới ―
"Ây! Tôi nói cho cậu biết....."
Giọng Triệu Hàn Quân hơi lớn, một câu còn chưa nói xong đã bị Chu Trạch Diễn trực tiếp ngắt lời, "Nói nhỏ tiếng thôi, cô ấy đang ngủ."
Lời này quá mức làm người khác mơ màng, Triệu Hàn Quân trầm mặc vài giây, ngược lại lại khiếp sợ, cực lực đè nặng thanh âm hỏi, "Các ngươi thế nhưng đã ngủ chung?!"
"Cậu suy nghĩ vớ vẩn cái gì. Tôi đang lái xe, buổi tối cô ấy uống say."
Triệu Hàn Quân "À" thật dài một tiếng, thanh âm nghe tới phảng phất còn mang theo thất vọng.
"Tôi đã đem Lâm Thiến Di đưa đến sân bay, sau đó nhìn cô ấy lên máy bay. Không phải tôi nói chuyện khó nghe gì, nhưng người em gái này của cậu...... Có chứng vọng tưởng, hay là xem nhiều những tiểu thuyết tình anh em làm cho ngốc đi?Trên đường tới sân bay tôi đã giải thích hàng trăm lần cho cô ấy, nói cậu đối với cô ấy một chút cảm giác cũng không có, nói đến khi miệng đắng lưỡi khô giọng nói đều bốc khói cả, đến cuối cùng cô ấy vẫn cố chấp cho rằng cậu chính là yêu cô ấy,yêu đến thấm vào trong xương cốt nhưng không muốn thừa nhận, làm tức chết tôi rồi."
"Tối nay vất vả cho cậu rồi." Chu Trạch Diễn nói câu cảm ơn với Triệu Hàn Quân, nghĩ đến Lâm Thiến Di, tâm tình không tránh khỏi lại bực bội lên.
"Ai, hai ta là cái quan hệ gì, việc nhỏ này thì tính cái gì. Cậu chuyên tâm lái xe đi,tôi cúp máy trước."
Chu Trạch Diễn cắt đứt điện thoại, mở ra hệ thống hướng dẫn trên di động, tìm một tiệm thuốc gần khách sạn nhất.
Đem xe ngừng ở ven đường,anh đeo khẩu trang lên, đi đến tiệm thuốc cách đó không xa mua thuốc giải rượu và một chai mật ong.
Chu Trạch Diễn sợ Ôn Ninh tỉnh, liền một giây đồng hồ cũng không dám trì hoãn, mua đồ xong liền vội vàng trở lại trong xe.
Nhưng mà trong nháy mắt vừa mở cửa xe ra, suy nghĩ của anh đột nhiên cứng lại.
Bên trong xe rỗng tuếch, nguyên bản người nên an ổn ngủ say giờ phút này đã không thấy bóng dáng.Trái tim anh chợt thắt chặt lại, một cảm giác bối rối mãnh liệt chưa bao giờ thấy trước đây. Như là đồ vật cực kỳ trân quý bị mất, sắc mặt Chu Trạch Diễn tái nhợt, cất bước liền đuổi theo.
Chạy đại khái hai phút, trong nháy mắt nhìn thấy bóng quen quen thuộc ở phía trước, tay anh vẫn luôn nắm chặt bỗng nhiên buông ra, khí tích tụ lại trong ngực rốt cuộc cũng được đi ra ngoài.
Hai,ba bước chạy nhanh tới trước người cô, mày anh nhăn chặt lại, sắc mặt xanh mét, "Ôn Ninh,cô làm gì vậy? Cô có biết buổi tối như thế này, thân con gái một mònh đơn độc ở bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm không?"
Ban đêm bị gió lạnh thổi vào người, men say trong người Ôn Ninh đã hoãn giảm không ít, nhưng ý thức vẫn là mơ hồ không thanh tỉnh.
"Lúc tôi tỉnh lại không thấy anh, cho rằng anh đi rồi. Nơi này cách khách sạn không xa, tôi nhớ rõ đường, nên định trở về đó."
Thanh âm cô nhẹ nhàng mềm mại, biểu tình vô tội nhìn anh, như là có gái nước lạnh rót từ trên đầu xuống dưới, anh dù có tức giận đến thế nào, cũng ở trong khoảnh khắc này hóa thành hư vô.
"Đi, chúng ta trở về." Chu Trạch Diễn thu liễm lại biểu tình, vươn tay muốn kéo Ôn Ninh đi, lại bị cô né tránh.
"Anh đừng động vào tôi, tôi tự mình trở về được." Nói xong, cô thậm chí còn lui lại mấy bước.
Chu Trạch Diễn bị hành động này làm cho sửng sốt, nhưng cũng chỉ nghĩ là cô say rượu hồ đồ, không so đo gì nhiều.
Anh lại lần nữa duỗi tay giữ chặt cô, vẻ mặt bất đắc dĩ mà nói: "Ôn Ninh đừng náo loạn, tôi đưa cô về về. Tôi đã mua thuốc giải rượu, cô uống xong đầu liền không đau nữa."
Chu Trạch Diễn lôi kéo Ôn Ninh muốn trở về, lại bị cô lần nữa kịch liệt phản kháng.
"Tôi là nghiêm túc! Anh tự về trước đi."
Giãy giụa xong, đôi mắt Ôn Ninh đỏ lên, cảm xúc có chút mất khống chế,cô khổ sở mà khóc rống lên tiếng, "Chu Trạch Diễn,anh lại không thích tôi, tại sao lại luôn muốn xen vào chuyện của tôi?!"
"Ở nước ngoài đã một năm, tôi đều đã muốn chặt đứt tâm tư của mình, nhưng anh ví sao lại muốn quay phim cùng tôi? Vù sao còn luôn muốn trêu đùa tôi? Không phải anh không thích tôi sao?"
Từng câu từng chữ cô nói như sấm sét, đánh ở trong tai anh, cũng nặng nề mà đánh vào trong lòng.
Giống như có chút đồ vật chắn ở ngực, anh buồn đến thở không nổi, trái tim vô cùng đau đớn.
Vài bước tiến lên, Chu Trạch Diễn ôm eo cô, cúi đầu, ở trên môi cô nặng nề nghiền áp.
Câu nói kia cơ hồ là đè nặng hỏa khí, nghiến răng nghiến lợi mà nói ra ――
"Ôn Ninh, ai nói tôi không thích em? Em có thể có một chút lương tâm hay không?"