Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Vả Mặt

Chương 12




Ôn Ninh cho rằng anh không yên tâm, lại đỏ mặt bổ sung một câu, "Tôi mỗi năm đều đã làm kiểm tra sức khoẻ, thân thể rất khỏe mạnh, cũng không có bệnh gì. Bất quá nếu anh vẫn để ý, thì......"

Cô còn chưa nói xong, đã nghe được thanh âm trầm thấp từ trong cổ họng anh phát ra.

"Tôi không ngại."

Dứt lời, anh lấy luôn chai nước ở trong tay cô, trực tiếp uống mấy ngụm.

Động tác dứt khoát, không ướt át, không bẩn thỉu.

Ôn Ninh nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, vốn dĩ định đưa giấy ăn cho anh lau miệng chai, lại yên lặng mà rụt trở về.

Nhìn động tác anh trôi chảy, cô cảm thấy không thích hợp, đầu óc xoay chuyển, rốt cuộc ở trong lòng cũng xác nhận ――

Anh người này, hẳn là không có thói sạch sẽ.

Mấy cảnh quay sau này đều quay thuận lợi, chưa đến 9 giờ, Lâm đạo liền hô kết thúc công việc.

Quay liên tục một ngày, Ôn Ninh một thân mệt mỏi trở về phòng khách sạn.

Bồn tắm bên trong phòng đầy nước, cô đưa tay cho vào thử, cảm thấy nhiệt độ đã thích hợp, lại nhỏ thêm vài giọt tinh dầu thư giãn.

Ngâm người gần một giờ, chờ đau nhức ở toàn thân giảm đi một chút liền bọc khăn tắm bước ra ngoài.

Cầm lấy máy sấy sấy qua loa tóc, tóc còn chưa có khô hẳn, Ôn Ninh đã ngáp liên tiếp mấy cái, cuối cùng thật sự chống cự không được, cũng mặc kệ tóc chưa khô, ngả đầu liền nằm ở trên giường.

Không biết khép mắt lại đã bao lâu, bên ngoài đột nhiên vang lên một trận sấm, trong nháy mắt cô từ trong mộng tỉnh lại.

Mồ hôi lạnh tẩm ướt hết cả áo ngủ.

Cô ngủ quên kéo màn rèm. Giờ khắc này, cảnh tượng bên ngoài cửa sổ sát đất trông có chút đáng sợ.

Mây đen dày đặc, từng đạo tia chớp cắt ngang qua trời đen, ngay sau đó, chính là tiếng sấm nổ vang tới.

Mưa gió mãnh liệt đập cửa kính, không ngừng phát ra tiếng vang. Từng cái, giống như búa tạ đánh vào cổ, thanh âm to lớn, đinh tai nhức óc.

Ôn Ninh sợ hãi cuộn tròn thành một đoàn, cả người không thể khống chế được run rẩy.

Cô sợ hãi, thậm chí sợ hãi tới trình độ giống như gặp giông tố.

Trước kia cô vì cái này đi gặp qua vài vị bác sĩ tâm lý, cũng theo lời khuyên mà ăn no ngủ nghỉ, còn uống rất nhiều thuốc, lúc đầu còn có chút hiệu quả, đến sau này hiệu quả một chút cũng không có.

Ban đêm đen nhánh, tiếng sấm vang dội, gió lớn cùng mưa to, tầm tã mà đến. Tình cảnh này, cực kỳ giống lúc mẹ cô mang cô từ Hoắc gia rời đi.

Cô đối với sự kiện một đêm kia ấn tượng khắc sâu, năm tháng dài đều không thể làm nó mơ hồ.

Cũng chính vào cái đêm dông tố đan xen ấy, mẹ cô mặc một thân váy dài màu lam, gắt gao mà dắt lấy bàn tay nhỏ của cô.

Mẹ nắm chặt đến dùng sức quá mức, móng tay véo vào lòng bàn tay nhỏ, cảm giác được đau đớn lúc ấy liền theo đến.

Nhưng cô gái nhỏ ấy không dám lên tiếng.

Nước mắt ngập đầy trong hốc mắt của mẹ, thanh âm bà bị bão táp đêm khuya làm réo rắt thảm thiết lại bi thương, "Chấn Hoa, lúc trước dù anh không thích tôi, là cha mẹ định ra ước định cho chúng ta kết hôn, nhưng nhiều năm như vậy sống chung, tôi cho rằng tình cảm chúng ta đã tốt hơn một chút."

"Thân thể tôi hiện giờ không thích hợp thụ thai, nhưng vì thỏa mãn tâm nguyện của ba anh, liền mạo hiểm xuất huyết vài lần mà sinh con cho anh. Anh nói anh không thích tôi ở bên ngoài xuất đầu lộ diện, tôi liền nghỉ việc, toàn tâm toàn ý ở nhà giúp chồng dạy con."."Tôi như vậy thích anh, nguyện ý đem một trái tim hoàn chỉnh đến cho anh, anh vì cái gì không thể đối với tôi tốt một chút?"

"Bội Bội, cô hẳn là biết, hôn nhân của chúng ta từ lúc bắt đầu đến bây giờ chính là sai lầm. Hôb nhân không có tình cảm, nhất định là không đi được xa." Hoắc Chấn Hoa cau mày, trầm giọng nói.

"Sai lầm này đã nhiều năm như vậy,bây giờ là thời điểm tốt để đem nó sửa đúng lại. Giấy thỏa thuận ly hôn ngày mai tôi sẽ bảo luật sư đưa đến, cổ phần cùng tài sản tôi và cô mỗi người sẽ một nửa, cô cầm nó như là tôi bồi thường đi."

Thời gian chuyển dời, ngoài cửa sổ mưa rền gió dữ mãi vẫn không ngớt, ngược lại càng có xu hướng lớn hơn.

Ôn Ninh bọc chăn lại cuộn tròn trên đầu giường, tay chặt chẽ mà che lại đôi mắt, nước mắt từ trong kẽ ngón tay chảy ra.

Tiếng dừng xe chói tai, tràn ngập máu ở trong xe, những cái đó không tài nào có thể quên được......

"Leng keng" chuông cửa vang lên, đem cô từ trong hồi ức đáng sợ kéo về hiện thực.

Thở thật sâu, Ôn Ninh dùng khăn giấy lau khô nước mắt trên mặt, tùy tiện khoác vào cái áo khoác, đi dép lê ra mở cửa.

Ngoài cửa, Chu Trạch Diễn cầm trên tay một chuỗi vòng tay, nói với cô, "Đồ vật cô để quên ở phim trường, tôi vừa lúc thấy, liền giúp cô cầm lại đây."

Ôn Ninh tiếp nhận vòng tay, không dám nhìn tới anh, "Cảm ơn."

Thanh âm cô dày đặc giọng mũi, nghe giống như là đã khóc qua.

"Cô làm sao vậy?" Anh phát giác được cô khác thường, đôi mắt thâm thuý gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt đang rũ xuống.

"Không có gì." Ôn Ninh lắc lắc đầu, cố ý nói giọng nhẹ hơn, "Chỉ là...... quay cả một ngày, tôi rất mệt mỏi, có cái gì chúng ta ngày mai rồi nói sau."

Chu Trạch Diễn không chịu tin tưởng lời cô nói, dùng tay chống lại cánh cửa đang muốn đóng vào.

Anh nhấp môi, ngưng mắt xem cô hồi lâu, tay bỗng nhiên nắm lấy cánh tay của cô, nhẹ nhàng mà gọi một tiếng, "Ôn Ninh."

Thanh âm ôn nhu truyền tới, nghe anh gọi tên cô có vài phần thâm tình và ý tứ lưu luyến.

Không biết là chuyện diễn ra như thế nào, cô bỗng nhiên mất khống chế, cảm xúc đã chế trụ cứ như thế ùa ra, không bao lâu nước mắt đã ngập tràn.

Một giọt, hai giọt, ba giọt...... Nước mắt cô cứ như thế mà rơi trên mu bàn tay Chu Trạch Diễn, độ ấm nóng của nước mắt có chút doạ người.

Trong lòng anh như là bị thứ gì đó lấp kín, buồn bực lan đến ladm cho người ta phải hít một ngụm khí lạnh.

Bực bội, khó chịu, rồi lại như thế mà bất lực.

Ôn Ninh chậm rãi ngẩng đầu, dùng tay xoa xoa nước mắt, hốc mắt đỏ chót, hít hít cái mũi nghẹn ngào mà nói, "Bởi vì...... Vừa rồi sét đánh có chút doạ người, tôi, tôi một người ngủ liền sợ hãi."

Lông mi cô còn dính một chút nước mắt, nguyên bản một đôi mắt rực rỡ giờ phút này phảng phất bị sương mù nhuộm dần, nhìn qua đã ủy khuất lại đáng thương.

Trong lòng Chu Trạch Diễn đương nhiên biết rõ ràng đây không phải là nguyên nhân chính, nhưng anh không có truy cứu, chỉ hỏi, "Trợ lý của cô đâu?"

"Nhà cô ấy có việc gấp, tôi bảo cô ấy trở về rồi." Cô thật vất vả mới ngừng khóc thút thít, ngập ngừng trả lời.

Nhưng lúc anh nhìn thấy, trong mắt còn lóe lên dòng lệ của cô, trong lòng không khỏi có chút mềm nhũn.

"Tôi......" Chu Trạch Diễn chần chờ mở miệng, bộ dáng ấp a ấp úng như bây giờ của anh rất khó gặp.

Ôn Ninh mờ mịt nhìn anh, thực không quen nhìn thấy dáng vẻ này.

Còn chưa kịp hỏi cái gì, cô liền nghe anh dùng ngữ khí xác định nói, "Đêm nay tôi ngủ cùng cô."

Trầm mặc, anh lại khụ một tiếng, bổ sung nói: "Cô không cần hiểu lầm, tôi chỉ đơn giản là ngủ cùng thôi, sẽ không làm gì cả."

Có muốn làm việc gì đi chăng nữa, thì ít nhất là hiện tại sẽ không có, còn trong tương lai thì không biết sẽ như thế nào.

Anh nói câu này tất nhiên Ôn Ninh không lo lắng, cô đương nhiên biết anh sẽ không có ý gì khác.

Nhưng nghĩ nghĩ, cô vẫn kiên quyết lắc đầu, khẳng định cự tuyệt, "Không cần."

Thần sắc Chu Trạch Diễn cứng đờ.

"Tôi không hy vọng anh đến lúc đó lại nói, tôi luôn quấn lấy anh, quẳng cũng quẳng không ra, làm anh cảm thấy phiền phức mà nói với người khác."

Ôn Ninh nhớ lại chuyện cũ, hai mắt đẫm lệ liếc anh một cái, nhưng là bởi vì vừa mới khóc, khí thế rõ ràng không đủ, nhìn qua nũng nịu, còn có vài phần như đang làm nũng.

"Cái gì?" Chu Trạch Diễn ngẩn ra, ấn đường vừa nhíu, kinh ngạc nhìn cô, "Tôi khi nào thì có nói những lời này?"

"Anh chính là có nói." Ôn Ninh bĩu môi, chóp mũi còn có chút ửng đỏ, khụt khịt hai tiếng, dùng ngữ khí khiển trách lên án anh.

Ánh mắt anh bây giờ giống hệt Trần Thế Mỹ.

"Anh đã nói còn không dám nhận, trên mạng quả nhiên nói không sai, đàn ông đều là kẻ lừa đảo."

Bị gọi là kẻ lừa đảo Chu Trạch Diễn: "......"

Mày anh nhăn đến khẩn trương, vừa định mở miệng giải thích vài câu, đã bị người trước mặt lập tức kéo vào trong phòng.

Một giây đồng hồ sau, cửa phòng "Phanh" một tiếng đóng lại, động tác nhanh chóng, làm anh đột nhiên không kịp phòng ngừa.

"Tôi nghe thấy hành lang có tiếng bước chân."

Sau cánh cửa, Ôn Ninh liền giải thích, "Chúng ta bây giờ, trai đơn gái chiếc, đêm hôm khuya khoắc cùng nhau đứng ở cửa phòng khách sạn, bị người khác chụp ảnh, khẳng định sẽ nháo ra tai tiếng, làm không tốt ngày mai hot search đầu đề đều bị chúng ta nhận thầu."

"Tính cảnh giác của cô rất cao." Chu Trạch Diễn nghe xong đánh giá một câu, ngữ khí không thể nói là cao hứng hay là không

"Ầm vang ――"

Khi bọn họ đang nói chuyện, bên ngoài mưa gió lại lần nữa thổi quét đến, tiếng sấm thanh mãnh như thú rừng gào rít, nghe đến rợn người.

Ôn Ninh sợ tới mức run lên, theo bản năng mà bước đến phía anh.Hai người cách nhau ngày càng gần, cô ở trong lòng âm thầm rối rắm thật lâu, rốt cuộc liếm liếm môi, lấy hết can đảm, ngẩng đầu không hề chớp mắt nhìn anh.

"Anh...... Anh vừa rồi nói đêm nay muốn ngủ cùng tôi, hiện tại còn giữ lời không?"

Rốt cuộc trong lòng vẫn là sợ hãi a.

Tác giả có lời muốn nói:

Ôn Ninh: "Chu Trạch Diễn so với Đường Tăng thì là Đường Tăng, so với Liễu Hạ Huệ thì là Liễu Hạ Huệ."

Thật lâu về sau, hai người lần đầu tiên chân chính "ngủ" cùng nhau

Ôn Ninh: "...... Đàn ông quả nhiên đều là kẻ lừa đảo."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.