[Truyện chỉ được đăng tại:
Wordpress: https://wordpress.com/page/didikhongmuondilam.wordpress.com/69
và truyenwiki1.com: https://www.wattpad.com/story/275429520?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_det...mxiZ%2Fj]
-----------------------------------------------------------------------------------
Lăng Thanh: ......
Quả nhiên đối phương cũng không tình nguyện diễn vai phụ cho một tiểu trong suốt ha ha. . . .
Chuyện như vậy có thể hiểu được, hắn cũng rất thông cảm dùm!
Lăng Thanh thực ra cũng không hề hấn gì, cười cười một chút rồi tùy ý để chuyên viên trang điểm tạo hình cho mình.
Tạo hình cổ trang đều tương đối tốn thời gian, cho dù đối tượng có là nam hay nữ đi chăng nữa.
Chờ đến khi tạo hình của Lăng Thanh làm xong cũng đã sắp ba giờ.
Tổ ê-kíp của đạo diễn sớm đã tiến hành dựng máy, hiện tại đều xong cả rồi, đang chuẩn bị để các diễn viên đóng thế thử máy một lượt trước khi chính thức bắt đầu.
Tiểu Lưu thấy tình hình trước mắt, hẳn là không thể xong nhanh được liền chủ động nói với Lăng Thanh: "Lăng ca, nhân lúc anh vừa mới thay y phục , tạo hình cũng đã làm xong hết, để em chụp cho anh tấm hình để anh đăng lên Weibo nha."
"Được." Lăng Thanh đồng ý.
Nhận được sự đồng ý của hắn, Tiểu Lưu bắt đầu lấy điện thoại ra chụp ảnh, chưa đầy mấy phút đã có thành phẩm, liền gửi cho Lăng Thanh xem qua một chút.
Lăng Thanh click vào tin nhắn mới nhấp nháy trên Wechat, trong nháy mắt hắn muốn trầm cmn cảm.
Tiểu Lưu thấy hắn không nói lời nào, bẽn lẽn hỏi: "Em chụp không đẹp hở?"
Lăng Thanh nhìn Tiểu Lưu, cười cười: "Cậu nhất định là một thẳng nam chân chính, một chút Schrodinger * cũng không có."
(*)☟
(Con mèo của Schrödinger là một thí nghiệm tưởng tượng, đôi khi được gọi là nghịch lý do nhà vật lý học Erwin Schrödinger nghĩ ra vào năm 1935 khi tranh luận với Albert Einstein về cách hiểu Copenhagen trong cơ học lượng tử. Thí nghiệm đưa ra giả thuyết về một con mèo có thể vừa sống vừa chết, theo cách hiểu của vật lý là trạng thái chồng chất lượng tử. – theo Wikipedia .
Có rất nhiều tranh luận về ý nghĩa thực sự của thí nghiệm này. Điển hình như sự lưỡng lự hay trạng thái mơ hồ, việc không biết hay thâm chí là không thể đưa ra nhận định nhằm xác thực hoàn toàn một sự việc, một cá thể.
Nên trong trường hợp này, mình nghĩ, vì đang bàn đến vấn đề thẳng nam của vũ trụ ...☞☜ ...
nên có lẽ Schrodinger thể hiện cho sự do dự nghi hoặc. => Cho nên, là mình thì mình sẽ ngầm hiểu là:
Lăng Thanh nhìn Tiểu Lưu, cười cười: "Cậu nhất định là một thẳng nam chân chính, không nghi ngờ chút nào luôn !" )
Tiểu Lưu: ? ? ? ?
Cho nên mới có thể chụp ra mấy tấm hình nhìn cứng nhắc như vậy a ~~ Nhưng lời này hắn tuyệt nhiên không có nói ra.
Lăng Thanh nhìn xung quanh, lại hướng tầm mắt đến cách đó không xa, một nữ diễn viên sớm đã làm xong công tác tạo hình , đang nghiêm chỉnh cúi đầu xem kịch bản.
Kì thực, nữ chính, nữ phụ hay nữ quần chúng gì đó của bộ phim này, hắn ít nhiều đều từng gặp rồi. Hơn nữa, trước lúc tham gia, Vân Hà cũng đã cẩn thận đem thông tin của vài diễn viên có mặt lần này, nói trước cho hắn biết.
Vậy nên hiện tại hắn dám kết luận rằng, nữ diễn viên ngồi đó đích thị là "thành phần vô phần xa lạ". Có thể cô gái đó là diễn viên tuyến 18 mới được mời đế, cũng có lẽ là quần chúng, thậm chí rất có khả năng là diễn viên "phụ" còn hơn chữ "phụ".
"Đi thôi." Lăng Thanh liếc mắt với Tiểu Lưu một cái: "Đi tìm người khai sáng tay nghề chụp ảnh cho cậu."
Tiểu Lưu trưng bộ mặt đần thối ra, bộ dáng oan ức hết sức, lẽo đẽo đi theo hắn tới chỗ cô gái đó.
Lý Thải Vi đang chuyên tâm xem kịch bản, đột nhiên nghe được bên tai truyền đến một đạo thanh âm nhu thuận: "Muội muội, có thể giúp anh việc này được không, có hơi gấp ấy. Cảm ơn em trước nha."
Lý Thải Vi kinh ngạc ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện, người đang cùng cô nói chuyện thế mà lại là nam chính của đoàn phim nha! Cũng không biết người ta đi đến bên cạnh mình từ lúc nào rồi.
Cô đối với Lăng Thanh phải nói là vô cùng, vô cùng hâm mộ. Lý do là gì hả, chính là: không vì cái gì khác, chỉ vì đối phương chính là nam chính, vậy thôi!
Bản thân cô hiểu rất rõ, trong cái vòng này: mệnh làm vương thì ít, phân tôi tớ như cô đây thì nhiều vô kể. Cho nên bản thân cô cũng không nhắm vào bất kì ai mà so bì, ghen ghét, hơn thua hay tị nạnh. Chỉ đơn thuần cảm thấy đối phương thật may mắn, phải nói là may mắn quá đi!
"Chuyện gì mà cấp bách như vậy?" Cô nhỏ giọng hỏi lại.
Lăng Thanh cười cười, thanh âm vẫn luôn hòa nhã: "Em có thể giúp anh chụp một tấm hình được không?"
Nói xong còn bồi thêm một bộ dáng thật thành khẩn: "Anh muốn đăng ảnh lên Weibo, nhưng mà em cũng biết rồi đó, con trại tụi anh trình độ chụp ảnh không được tốt lắm. Cho nên có thể phiền em giúp anh chụp một tấm được không?."
Lý Thải Vi nghe vậy liền nở một nụ cười, trong lòng gật gù tán thành lý do của hắn.
Này là nói quá đúng rồi còn gì! Đại đa số con gái chúng tôi luôn rất chướng mắt trình độ chụp ảnh của con trai các người!!!
Đối với mấy người bọn họ, ảnh chụp người thì chỉ cần thấy người thôi là đủ rồi. Mấy thứ như góc độ, khung cảnh, phản sáng, hay thậm chí mặt mũi, dáng người ra sao căn bản cũng không thèm chú trọng luôn. Đúng là không có chuyên tâm gì hết!
Cho nên Lý Thải Vi rất nhanh liền sảng khoái đồng ý: "Được."
Cô cầm lấy điện thoại của mình, rất chuyên nghiệp chụp cho Lăng Thanh.
Thấy vậy, Lăng Thanh lập tức thay đổi vẻ mặt: hắn hơi rũ mi, mày cũng có vẻ nhíu lại. Ánh mắt như biết nói của hắn trở nên ôn nhu hơn, chiếc quạt gấp trên tay thì như có như không, hờ hững gác nhẹ vào bàn tay phải. Trầm ngâm và tĩnh lặng, an ổn nhưng cũng có chút sầu muộn, như đang suy tư về một điều gì đó sâu xa lắm.
Lý Thải Vi nhìn hắn chỉ trong nháy mắt mà cơ hồ như biến thành con người khác. Cô bất giác thất thần, nhìn người ta mãi đến chính bản thân cũng quên mất việc phải chụp ảnh cho người ta.
Vẫn là Tiểu Lưu còn sót lại chút tỉnh tảo, e ngại mà lên tiếng hòng kéo về thần trí đang u mê thần tượng của cô gái này: "Muội muội, em... thật ra... vẫn là nên chụp ảnh đi!"
Lý Thải Vi lúc này mới sực nhớ tới cái di động vẫn còn an vị trong tay mình, có chút ngại ngùng, nhưng rất nhanh liền lấy lại tinh thần, bộ dạng chuyên chú chụp chụp vài tấm cho hắn.
Cô cẩn thận dò xét thành quả của mình, từ biểu cảm, hình dáng cho đến ánh mắt, góc độ, một điểm khác biệt nhỏ cũng không bỏ qua vậy mà nhìn đến nửa ngày, kết quả vẫn là: "Không chọn ra được tấm ảnh nào là đẹp nhất~" .
Aizz thiệt là làm khó người ta quá mà! Đã vậy thì cô sẽ thuận theo hắn, đi hỏi hắn là xong ngay thôi.
"Ca ca, anh xem xem thích tấm nào? Hay là toàn bộ đều gửi cho anh nha."
Lăng Thanh không đáp mà hỏi ngược lại cô: "Em thấy vừa ý tấm nào?"
Lý Thải Vi nhíu nhíu mày, vấn đề này đã làm cô đau đầu mất nửa ngày trời rồi: "Em cảm thấy tất cả đều rất vừa ý, anh lớn lên đẹp như vậy, lại rất ăn ảnh, tấm nào cũng đều muốn lấy hết."
"Vậy em gửi hình cho anh đi."
Hắn nói đoạn, cùng Lý Thải Vi kết bạn Wechat, rất nhanh liền nhận được hình.
"Cảm ơn em nha muội muội. Em tên gì? Về sau nếu đóng phim gặp vấn đề gì khó thì có thể tìm anh."
Lý Thải Vi vội vàng nói: "Em tên Lý Thải Vi, đóng vai Giang Duyệt."
Lăng Thanh gật đầu: "Anh sẽ ghi nhớ."
Hạ Triều Dương có hào quang nam chính che chở, bản thân tự nhiên cũng đào hoa lên không ít. Trừ bỏ việc ra vị hôn thê của mình là nữ chính thì có thêm vài nữ nhân nữa đối với hắn tâm động hoa khai.
Giang Duyệt chính là một trong những nữ nhân đó.
Chỉ có điều đóa hoa Giang Duyệt này "sớm nở chóng tàn", chiến nhanh nhưng cũng mau bại, suy ra thời gian lên sóng cũng không nhiều.
Cho nên Lý Thải Vi vào vai này, vẫn chưa tới mức được gọi là minh tinh.
Bất quá Lăng Thanh cảm thấy con người cô rất đáng yêu, lớn lên lạc quan vui vẻ, tính cách cũng đơn thuần, lương thiện, đối với cô cũng đặc biệt cổ vũ thêm: "Nhân vật Giang Duyệt này không tệ đâu, em cố lên."
"Dạ, em nhất định sẽ nỗ lực." Lý Thải Vi vui vẻ nói.
Hai người hàn huyên thêm chốc lát, mãi đến khi nghe thấy tiếng đạo diễn gọi mình, Lăng Thanh mới hướng cô nói tạm biệt rồi rời đi.
Lý Thải Vi thấy hắn đi rồi, lập tức mở Wechat của mình lên, tâm tình kích động không thôi.
Thải Vi: 【 a a a, mị vừa mới nói chuyện với nam chính trong đoàn phim nè! 】
Thải Vi: 【Anh ấy thật sự siêu soái! Tính tình cực kì tốt , đặc biệt là RẤT ÔN NHU!! 】
Thải Vi: 【 Khó trách lại được công ty nhà ưu ái như vậy, mị mà là boss thì cũng nhất định độc sủng anh ấy, huhuhu ! 】
Hạ Tuyết Thiên: 【 Đẹp trai đến mức nào ? 】
Thải Vi: 【 Đặc biệt đẹp trai đó! So với Trần Hồng Minh còn đẹp hơn rất rất nhiều luôn ! 】
Bà dì cà phê : 【 Sao tự dưng cậu ấy là cùng gái nói chuyện vậy? Coi trọng gái rồi sao Tiểu Vi Vi? 】
Sơ Tình: 【 Tiểu Vi Vi của chúng ta tới thời rồi? 】
Thải Vi: 【 Không phải tự dưng đâu. Là anh ấy nhờ mị chụp giùm tấm ảnh. Cả anh ấy và trợ lý đều là con trai, mà trình chụp của các thẳng nam thì mấy người cũng hiểu rồi đó, không có thẩm mỹ gì hết! Cho nên anh ấy mới nhờ mị giúp mấy tấm hình ó. 】
Hạ Tuyết Thiên: 【 Còn có hình à? Sao không nói sớm! Keo quá nhaaaaaaa】
Thải Vi: 【[ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ]】
Thải Vi: 【 Đẹp trai lắm có đúng không? Soái khí ngất trời a! 】
Sơ Tình: 【 Cha mạ ơi, thôi tui xin phép ngủm trước nha mấy thím!!! Ảnh chính là người tình trong mộng của tui bấy lâu nay nè chứ đâu! 】
Bà dì matchaaa: 【 Khí chất này quả là hiếm có khó tìm nha, Tiểu Vi Vi gái khai thật đi, có chỉnh ảnh người ta không? Đây mà là người thật sao hả? 】
Kẹo bông gòn: 【Người nam nhân này tôi nhìn trúng rồi, nội trong hai phút, mau mau cung cấp tư liệu của anh ta cho tôi nhanh lên! 】
Thải Vi: 【 Tư liệu chính là không có để cung cấp đâu nha bà chị. Anh ấy là người mới, vừa ra mắt gần đây thôi. Aizz bà chị tạm thưởng thức sắc đẹp này trước đi.】
Hạ Tuyết Thiên: 【 cmn cái gì mà thưởng thức với không thưởng thức, chỉ với bộ dáng này, cậu ấy mà không nổi thì trời đất khó long dung thứ! Thỉnh Tiểu Vi Vi cho cái link fan club ngay và luôn đi, lão nương đây muốn xuống núi quản chuyện thế sự rồi. Tôi tuyên bố về sau cậu ấy chính là tân idol trong lòng của tôiiii! 】
Bên kia, đạo diễn đang cùng Lăng Thanh đơn giản nói qua phân cảnh đầu, cũng thực kiên nhẫn chỉ cho hắn cách nắm bắt cảm xúc nhân vật cũng như phải linh hoạt tương tác với máy quay như thế nào.
"Trước kia cậu chưa từng đóng phim, cho nên phải chú ý, nhất định không được để bản thân lọt ra khỏi khung hình. Cứ làm y theo những gì tôi vừa chỉ cậu là được, đã hiểu chưa?"
"Tôi hiểu rồi ." Lăng Thanh nói.
Đạo diễn vẫn là không quá yên tâm, lại dặn dò thêm vài lần, lúc này mới đồng ý buông tha cho hắn đi qua bên cạnh nghỉ ngơi: "Nửa giờ sau, bắt đầu quay."
Lăng Thanh gật đầu, sau đó hắn liền nhìn đến ở phía bên kia đạo diễn đang gọi Tần Nhạn Dư lại, bắt đầu chỉ dẫn.
Lăng Thanh không có hứng thú với Tần Nhạn Dư cho lắm nên cũng không để tâm đến hai người đó nữa, từ trong túi móc điện thoại ra, chuẩn bị đăng ảnh lên Weibo.
Lăng Thanh V: Phân cảnh đầu tiên, cố lên!
ps: Ảnh được chụp bởi tiểu muội muội trong đoàn phim, cảm ơn muội muội rất nhiều ~~
[ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ]
Tình hình chung của các fans mama, fans bà dì nhà hắn hay thậm chí là người cắn dưa lề đường,... lúc này chính là, không hẹn mà cùng "aaaaaaaaaaaaa"
!!!
"Siêu cấp đẹp trai rồi, tiểu soái ca!! Mạng nhỏ của em nằm trong tay anh rồi đó huhu !!"
"Hạ Triều Dương, Hạ Triều Dương! Đây chính là Hạ Triều Dương trong lòng tôi !!!"
"Trời ơi "chái" tim này được cứu rỗi rồi, đẹp trai quá mức cho phép luôn. Anh trai chỉ việc soái thôi, còn thế giới cứ để Thanh đoàn lo!"
Lăng Thanh nhìn một lượt, cụm từ "Thanh đoàn" hẳn là tên fans nhà hắn. "Truy tinh thiếu nữ" ( ý chỉ các fangirls hâm mộ thần tượng ) làm việc quả là hiệu suất cao đến không ngờ, nhanh như vậy mà có luôn tên fans rồi.
Tiểu Lưu thò đầu qua nhìn nhìn, cảm khái nói: "Lăng ca lượng fans của anh tăng nhanh quá!"
"Bởi vì tôi rất có lòng mà." Lăng Thanh quay đầu nhìn cậu một cái: " Cậu có biết vì sao tôi để cô ấy chụp thay cho cậu không?"
"Không phải là anh nói vì cô ấy chụp đẹp hơn sao?"
"Đây là lý do thứ nhất, còn lý do thứ hai thì..." Lăng Thanh cười cười: "Việc "truy tinh" này, tức là vấn đề hâm mộ thần tượng, trong đó thì nữ luôn chiếm đa số. Gu thẩm mỹ của nam và nữ khác nhau. Tôi muốn thu hút người hâm mộ càng nhanh, đương nhiên phải chọn đúng thị hiếu của fans mà nhắm vào rồi. Lý Thải Vi là nữ, fans cũng là nữ, vậy nên hình do cô ấy chụp, các fans đương nhiên thích hơn, cũng dễ chiếm được thiện cảm trong mắt khán giả hơn."
Tiểu Lưu dường như đã hiểu ra.
Trước khi làm trợ lý cho Lăng Thanh, cậu từng có kinh nghiệm đi theo một người nghệ sĩ, thế nhưng vị kia cũng chưa nghĩ được đến như vậy.
Tiểu Lưu nhìn Lăng Thanh, trong nháy mắt, vô thức nghĩ đến câu nói trước kia mà Vân Hà đã từng căn dặn mình.
Chị ấy nói: "Sau này em đi theo Lăng Thanh thì mọi việc đều nghe theo cậu ấy. Cậu ấy nói như thế nào thì làm như thế đó, nói ít làm nhiều."
Khi đó cậu còn đang suy nghĩ, bản thân mình tốt xấu gì cũng là người từng có kinh nghiệm làm trợ lý cho nghệ sĩ, một người mới vào nghề như Lăng Thanh đây cộng thêm việc không có Vân Hà bên cạnh, cậu cái gì cũng đều nghe theo Lăng Thanh, sẽ không xảy ra chuyện đó chứ?
Hiện tại cậu hiểu rồi, đương nhiên một vấn đề cũng không có cửa mà xảy ra. Tại sao ư, bởi vì Lăng Thanh tuyệt nhiên sẽ không cho phép chính mình xảy ra chuyện.
Hắn đối với sự nghiệp của chính mình, chỉ có bốn chữ tận lực cùng nghiêm túc!
Lăng Thanh nghỉ ngơi chưa được bao lâu thì đã bị đạo diễn kêu đi quay phim.
Cảnh quay này chủ yếu xoay quanh việc Hạ Triều Dương và Triệu An Ninh bởi vì xảy ra chút chuyện mà dẫn đến cãi vã, hai người không ai nhường ai, cuối cùng thì đường ai nấy đi.
Lăng Thanh nhìn Tần Nhạn Dư, thân thiện nói: "Mong được chỉ giáo, chị Tần."
Tần Nhạn Dư nhìn hắn, hơi hơi mỉm cười: "Được."
Dứt lời, đạo diễn liền hô action.
Tần Nhạn Dư nháy mắt liền thay đổi biểu tình, sắc mặt bỗng trở nên âm trầm khó lường, ánh nhìn cũng sắc bén hơn vạn phần, giọng điệu thách thức tiến về phía trước, một bộ dạng đầy phẫn nộ !
Lăng Thanh nhìn sự tức giận hiện rõ trên mặt cô ta, thanh âm hùng hổ đủ doạ người, không khỏi ở trong lòng thở dài.
Hắn trước kia từng xem qua một vài đoạn video cut của Tần Nhạn Dư, kỹ thuật diễn xuất tạm ổn, năng lực khống chế cảm xúc cũng không tồi chút nào.
Nhưng hiện tại, Tần Nhạn Dư lại rõ ràng không nắm bắt được cảm xúc của nhân vật mình đang đóng- Triệu An Ninh.
Triệu An Ninh ngọt ngào đáng yêu, lại một mực yêu thích Hạ Triều Dương. Cho dù là cùng Hạ Triều Dương khắc khẩu rồi phát sinh cãi vã thì trong lòng cũng là hy vọng Hạ Triều Dương có thể nhường nhịn mình, đáp ứng nguyện vọng của mình.
Cho nên Triệu An Ninh không cần phải hùng hổ doạ người hay nhất định phải trưng ra cho bằng được cái bộ dạng muốn ăn tươi nuốt sống người khác như hiện tại.
Thay vào đó là phẫn uất cũng tủi thân, không đành lòng cùng người mình yêu to tiếng qua lại. Để cảm xúc chính mùi thêm thì xen lẫn trong vẻ tủi thân đó là vài tia khó chịu cùng tức giận, đồng thời cũng thực hy vọng đối phương vì mình mà nhẹ giọng dỗ dành, vì mình mà nhường nhịn chấp thuận.
Biểu cảm của Tần Nhạn Dư thì ngược lại hoàn toàn, ngoài mặt nhăn nhăn nhó nhó, sắc bén đến quá mức nhưng cái chính yếu, cái cần phải thể hiện thật tốt là tâm trạng nhân vật thì lại đơn điệu vô cùng, đây là không thích hợp. Nói chính xác là không thể truyền tải đúng cảm xúc của nhân vật. Bộ dạng này gọi là trút giận thì đúng hơn!
Mà cô ta vừa vào cảnh quay đầu tiên lại đi đến nước này. Nghĩ lại hẳn nguyên nhân có liên quan đến hắn một phần.
Tần Nhạn Dư quả đúng là không vừa mắt hắn, nếu như không muốn nói thẳng ra là ghét. Cô vậy mà còn muốn đánh đòn phủ đầu nhằm ra oai với hắn nữa. Thực ra hắn cũng chẳng quan tâm đến con người đang ghen tỵ đỏ mắt này. Nhưng nếu Tần Nhạn Dư biết được quan hệ thực sự giữa hắn và Vu Thần, chỉ sợ là sẽ bị dọa cho chết mất!
Đạo diễn không hô "cắt", Lăng Thanh cũng không thèm vạch trần cô ta, vẫn như kịch bản viết, trước sau một bộ ôn nhu, từ tốn và điềm đạm bày tỏ quan điểm của mình cho người trong lòng biết.
Tần Nhạn Dư không đồng ý, Lăng Thanh thử dỗ dành, nhưng mà Tần Nhạn Dư thì hay rồi, cự tuyệt!
Cô từng bước từng bước đến gần hắn, khi đã đến gần rồi thì quay người bước sang một bên theo kịch bản.
Lăng Thanh nhìn cô ta càng đi càng xa, giống như sắp đi ra khỏi khu vực chỉ định, sự thất vọng trong lòng cũng chậm rãi gia tăng.
Tần Nhạn Dư không phải là một người mới, cô đã đi diễn nhiều năm như vậy, làm gì có chuyện một việc cơ bản như phải đảm bảo chính mình luôn xuất hiện trên khung hình cũng không biết!
Cho nên nguyên nhân chỉ có một, cô cố ý phạm lỗi!