Đánh giá: 10/10 từ 2 lượt
Sau khi bị mất trí nhớ, ảnh đế gọi điện thoại cho tôi.
"Em... em là vợ anh đúng không?"
"Anh bị t a i n ạ n xe, trong điện thoại chỉ lưu số của em, tên ghi chú là bà xã."
Tôi lập tức chạy ra khỏi phòng họp mặc kệ ánh mắt của mọi người.
Chỉ sợ chậm một chút nữa, Quý Nghiên sẽ nhớ ra: Hai ngày trước anh vừa mới từ chối lời tỏ tình của tôi.
1.
Tôi đang sứt đầu mẻ trán bàn kế hoạch ở công ty thì điện thoại di động rung lên không ngừng.
Là một dãy số lạ.
Tôi nghĩ đó là cuộc gọi quảng cáo hoặc l ừ a đ ả o nên không nghe máy, nhưng nó vẫn rung lên không ngừng.
Bực mình nhấc máy, một giọng nói quen thuộc truyền đến từ đầu dây bên kia:
"Bà xã..."
"Anh bị t a i n ạ n xe, mất trí nhớ rồi, trong máy chỉ lưu số điện thoại của, ghi chú là bà xã."
"Em... là vợ anh đúng không?"
Tôi đoán Quý Nghiên đang tham gia chương trình nào đó, không rảnh vòng vo với anh, tôi trực tiếp từ chối:
"Quý Nghiên, tôi rất bận."
"Anh muốn tạo hiệu ứng chương trình thì tìm người khác đi."
Quý Nghiên thở gấp, tiếng động ở đầu dây bên kia giống như có thứ gì đó bị đổ vỡ.
Tôi cảm thấy bối rối, tôi gọi anh vài tiếng nhưng không được đáp lại.
Một lúc lâu sau, một giọng nữ vang lên, "Xin chào, đây là bệnh viện nhân dân huyện Y, tôi là y tá ở đây."
"Bệnh nhân bị t a i n ạ n mất trí nhớ, chúng tôi không tìm được thông tin người nhà của người bệnh."
"Nếu cô quen bệnh nhân này, có thể đến ký và thanh toán viện phí không?"
Quý Nghiên xảy ra chuyện thật sao?
Tôi muốn đến bệnh viện đó ngay lập tức, nhờ thư kí của mình đặt vé máy bay chuyến sớm nhất, đứng dậy rời đi, không quan tâm đến những ánh mắt ngơ ngác của tất cả mọi người trong phòng họp.
Tôi muốn nhìn xem cái người vừa từ chối lời tỏ tình của tôi đầu tuần đang định giở trò gì?
Bình luận truyện