Ảnh Đế Là Fan Cuồng Của Tôi

Chương 30: Nhà nhà xem show ân ái




Một dải băng rôn đỏ được hai người ở tổ công tác kéo ra, bên trên ghi chữ ‘tìm lửa’.

MC nhiệt liệt giải thích: “Lửa là nguyên tố cần thiết cho sự sống, ở đâu có lửa ở đó có văn minh nhân loại. Nhiệm vụ đầu tiên là đi tìm lửa, hoang đảo rất lớn, ba đội chơi chỉ được tìm trong bán kính cho phép đã được chương trình giăng băng rôn, không vượt ngoài ranh giới. Bên trong khu rừng ẩn chứa nhiều điều bí ẩn, nó cũng bao gồm ba món đạo cụ tạo lửa mà chương trình sắp đặt, hãy khám phá và tìm ra nó. Hoàn thành được nhiệm vụ này, một bữa tiệc buffet nướng đang đợi bạn!”

Nghe xong lý giải nhiệm vụ, cả sáu người đều đực ra.

Sau đó, ba đội lục tục nhận túi trợ cấp của chương trình rồi điên cuồng lao vào trong khu rừng. Ekip chia làm ba tổ đi theo bước chân họ. Trong ống quay chỉ có hai người nhưng thực tế cả một đoàn đội hộ tống, làm gì có chuyện trở mặt cãi nhau được? Nhậm Tuân và Quách Thiên Thành cứ như vậy hòa ái mà ở chung, máy móc nói chuyện tạo không khí đồng đội đồng lòng.

***

Tối thứ bảy tuần ấy, rất nhiều người nhấn tìm show sinh tồn nọ để xem, ban đầu chủ yếu đến từ fan của Quách Thiên Thành vào xem tiểu ca nhà mình. Cảnh Khuyên ít nhiều cũng đắp tiền mua view đẩy nhiệt, tuy nhiên chương trình này đúng là đánh vào ham muốn kích thích của khán giả, rất nhiều người muốn biết sáu người kia sẽ sinh tồn thế nào, vì vậy lượt view nhất nhanh cán mốc mười triệu trong nửa tiếng đầu phát sóng.

Trong cảnh quay là đội của Quách Thiên Thành cùng Nhậm Tuân, anh anh tôi tôi, nói chuyện rất tình cảm.

“Nhậm ca, cả khu rừng lớn như vậy chúng ta mò kim đáy bể không phải là cách.” Người nói chuyện là Quách Thiên Thành, tỉnh táo nhìn ra được vấn đề họ đang đối mặt.

“Ừm, đi hơn hai tiếng vẫn chưa có tiến triển gì cả…” Đang nói chuyện, Nhậm Tuân khựng lại vì hành động bất ngờ của Quách Thiên Thành. Hắn đột nhiên nhìn cậu chằm chằm rồi đưa tay ra trước mặt, trước khi cậu kịp rụt lại, đầu móng tay sạch sẽ đã điểm nhẹ lên gò má cậu mà gãi.

Cơn ngứa ngáy râm ran đánh tận vào lòng.

“Muỗi đốt.” Quách Thiên Thành nói ngắn gọn.

Nhậm Tuân còn không để ý mặt mình bị ngứa từ bao giờ.

Nhậm Tuân mất tự nhiên nhích người ra, cười qua loa: “Không sao đâu, ha ha, chắc phải kiến nghị chương trình đầu tư thêm mặt nạ chống muỗi nha, mặc áo chống muỗi thôi chưa đủ.”

Tổ chương trình đằng xa phụt cười, mặt nạ chống muỗi, ý cậu là cái mặt nạ phòng độc ấy hả? Hay cái trùm đầu người nhện Spiderman? Tôi mà cho thì cậu chịu mặc sao?

“Muỗi rừng mà đốt khả năng cao bị sốt rét đấy, không đùa được.” Quách Thiên Thành không bị chọc cười, ngược lại còn nổi cọc: “Anh có thể nào đừng qua loa được không? Trong túi cứu thương có dầu nóng đấy, anh lấy ra cho tôi.”

Này, sao tự nhiên show giải trí lại trở nên căng thẳng như vậy? Cậu đó nha, đừng có diễn đạt quá, không khéo tôi lại tưởng cậu quan tâm tôi thật!

Nhậm Tuân nhân lúc máy quay hướng đi chỗ khác mà bĩu môi một cái, đứng yên để hắn cọ loạn trên má mình, đem chai dầu gió cống nạp lên.

“Không cần nghiêm trọng vậy chứ? Tôi da dày thịt béo lắm đó, đao thương bất nhập.”

Quách Thiên Thành cho cậu một ánh mắt sắc lẹm: Phí lời! Tôi đây là đang diễn, đang tạo hình tượng bao dung rộng rãi trước ống kính!

Nhậm Tuân tự chạy sub trong đầu.

Chờ cho vết muỗi chích sưng lên, hắn thấm chút dầu bôi nhẹ lên chỗ vết thương, đầu ngón tay tinh tường cảm nhận được độ mịn của làn da cậu: “Anh đừng chạm vào đây. Vết muỗi chích sưng lên rồi sẽ không còn ngứa nữa, bôi dầu lên để tiệt trùng giảm sưng, chút là hết.”

Đạo diễn thấy cảnh quay này liền mở cờ trong bụng, hai người dàn dựng tình huống rất là khéo léo tự nhiên đó nha. Còn lồng ghép cả kiến thức y tế vào, chưa kể độ đẹp trai nhân đôi, đây đúng là cảnh quay đột phá.

Lúc này trên màn ảnh có một con ong nhảy ra kêu chít chít [Cùng lấy giấy bút khi lại kỹ năng điều trị muỗi đốt khi vào rừng nào!]

Cảnh quay được khéo léo chỉnh sửa biên tập, lúc phát sóng lên thì gian tình đã bay nồng nặc. Nhiều fan tinh mắt đều nhận ra Quách Thiên Thành có bao nhiêu quan tâm đến Nhậm Tuân, riêng chuyện cậu bị muỗi chích đã làm hắn nhíu mày mấy lần.

Hai hàng lông mày của Điềm Tranh bắt đầu vặn xoắn dựng ngược, cậu vứt cái ipad lên bàn trà: “Mẹ nó, quen nhau chừng ấy năm cậu ấy còn chưa từng dịu dàng với mình như vậy.”

"Đây mà là show thực tế hả? Rõ ràng là nhà nhà đang xem show ân ái của bọn họ!"

Một cái show rẻ tiền chưa bao giờ lọt vào mắt Điềm Tranh nhưng giờ phút này cậu ta lại đỏ mắt ghen tị với người cười cười nói nói bên trong đó.

Hai người đàn ông vừa đi vừa trò chuyện tạo không khí, chỉ cần liên quan đến công việc thì Nhậm Tuân vô cùng nghiêm túc, đôi khi sẽ chủ động bắt chuyện với họ Quách kia, kẻ xướng người họa, không phát giác ra chút mâu thuẫn cá nhân nào của cả hai.

Đi được ba tiếng trong rừng hai người đều mệt rã rời, Nhậm Tuân đóng vai kẻ hủy diệt niềm tin, đả kích Quách Thiên Thành: “Đi nửa ngày rồi mà tìm không ra gì hết, tôi nghĩ chúng ta tối nay không ăn được thịt nướng chắc luôn.”

“Cậu nói xem, đội của Kỷ Gia Ninh và Hạ Trú nói không chừng đã tìm ra rồi đi lĩnh thưởng trước chúng ta cũng nên.”

Nhậm Tuân tò mò nhìn Quách Thiên Thành nhiều hơn một chút, cậu nghĩ sức chịu đựng của hắn phải kém hơn cậu mới đúng, sao nhìn qua hắn chưa có chỗ nào biểu hiện giống như kiệt sức nhỉ?

Còn có vẻ rất hào hứng?

Hai người không hẹn mà cùng đứng lại dưới một gốc cây lớn, hắn gỡ nón két trên đầu xuống rất tự nhiên mà quạt cho hai người cùng mát, giọng nói bất giác dịu dàng: “Nếu đói rồi thì đừng cố gắng nữa.”

“Cậu muốn bỏ cuộc?”

Quách Thiên Thành sừng cồ: “Anh có thôi đi không, ý tôi là chúng ta nên nghỉ trưa rồi ăn bánh quy uống nước, anh lúc nào cũng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc mà còn muốn ăn thịt nướng.”

Nhậm Tuân bật cười ha hả hướng vào camera: “Đến thiên thần còn bị tôi chọc giận, các bạn mau nhìn xem bộ dạng uất ức đáng yêu của cậu ấy!”

Quách thiên kim liếc cậu một cái, lọt vào camera lại thành ra bộ dạng vừa giận vừa yêu, nhìn sao cũng thấy thuận mắt.

Camera zoom lại gần, họ đập hộp cái túi cứu hộ của chương trình. Bên trong túi tràng giang đại hải cái gì cũng có, gom gần như cả cái thế giới nhưng chỉ riêng đồ ăn thì chỉ-có-một-túi. Tức thì Nhậm Tuân méo mặt không cười nổi nữa.

“Một túi thế này miễn cưỡng dành cho một người ăn, hai người trưởng thành thì chia kiểu gì đây?”

Chương trình ra tay cũng thật khéo, đem cái này ra để chia rẽ tình đồng đội. Nhậm Tuân đem túi bánh xé ra, chia làm hai, một phần lớn một phần nhỏ: “Cho cậu phần nhiều, cậu dáng người to cao cần phát triển nên ăn nhiều một chút, tôi đang ăn kiêng, như vầy đủ no rồi.”

Quách Thiên Thành nhìn Nhậm Tuân bằng ánh mắt phức tạp, không biết là cậu đang diễn hay thật sự quan tâm hắn. Hai người ở trong trạng thái giả dối quá lâu làm hắn đột nhiên sinh ra một loại ảo tưởng chí mạng.

Hắn cư nhiên lại hy vọng sự nhượng bộ này của cậu là xuất phát từ thật tâm.

Thoáng chốc Nhậm Tuân đã xử lý xong phần bánh của mình, cậu cho rằng Quách Thiên Thành sẽ khách sáo mà không nhận, ai dè hắn nâng niu chiếm giữ miếng bánh còn lại mà ăn luôn.

Nhậm Tuân: ???

Gì vậy, cậu không phải đang xây dựng hình tượng hả, tôi đây trước ống kính khách sáo nhường cậu chút, lẽ ra cậu phải nói Nhậm ca à em không cần đâu, anh gầy hơn em nên phải ăn nhiều hơn… Ít ra phải cho khán giả thấy cậu thảo ăn chứ, ai cho cậu ăn luôn?

Quách Thiên Thành hé miệng chuẩn bị ngoạm nốt phần bánh cuối cùng, dư quang nhìn thấy ánh mắt thèm khát của Nhậm Tuân, hắn lập tức liền hiểu ra: “Anh chưa no hả?”

“Đâu có.”

“Cho anh.” Hắn nhét phần bánh còn lại vào tay cái người đang cứng miệng: “Nếu bây giờ không ăn thì từ đây đến chiều sẽ chịu đói, ăn đi.”

Nhậm Tuân ngại ngùng gãi đầu, ngay sau một giây Quách Thiên Thành lơ là đi mở nắp chai nước thì bánh bốc hơi, chỉ còn lại cái vỏ nhựa.

Quách Thiên Thành:...

Xử lí cũng nhanh thật, vậy mà ban đầu còn giả vờ nhường tôi. Khóe môi hắn giương lên một chút, nhịn xuống ý cười đang tràn ra đáy mắt.

Ăn uống no nê hai người lại cắm đầu đi tìm dụng cụ bật lửa như hai kẻ ngốc. Quách Thiên Thành nhìn ra được cứ đi mãi mà không có gợi ý gì thì quả thật là làm khó bọn họ rồi, cho nên dứt khoát dừng lại hỏi đạo diễn: “Chương trình có câu đố hay cái gì đó gợi ý không nhỉ, đại loại giúp tìm ra nhanh chóng hơn?”

Đạo diễn: “Không có, tất cả phải tự lực.”

Quách Thiên Thành khoanh tay tựa vào gốc cây, mồ hôi chảy dài trên sườn mặt tuấn lãng, nhìn hắn có vẻ mệt nhưng không có ý định bỏ cuộc. Hắn hỏi cậu: “Tôi có sáng kiến, chỉ là chưa từng làm qua, chúng ta có nên thử không?”

“Ý cậu là chúng ta chia nhau ra đi tìm sao? Không được, khu rừng này quá lớn, đi hai người dù sao cũng an toàn hơn.”

“Tôi không có ý định tách khỏi anh.” Một câu như vậy cứ tuôn ra, hắn vững vàng ban cho cậu ánh mắt sâu xa. Khó trách Nhậm Tuân nghĩ nhiều, lời này quá dễ gây hiểu lầm mà!

Đột nhiên hắn mỉm cười: “Chương trình cho phép chúng ta sáng tạo, không cần phải tìm đạo cụ tạo lửa, chúng ta dứt khoát tìm cách nguyên thủy nhất tạo một đống lửa đi?”

Chương trình không quy định là vì luật chơi quá hời hợt, đầy lỗ hổng, họ nhân đây lách luật một chút cũng chẳng sao. Miễn có lửa là được mà!

Gợi ý của hắn nhất thời làm cậu tỉnh táo: “Phải rồi, dùng đá và cỏ rơm, cậu đúng là người thông minh nhất tôi từng gặp!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.