Ảnh Đế Bá Đạo Một Mực Cưng Chiều

Chương 55




Editor: Ngọc

Beta: Tâm

Sở Tiện khom lưng đứng dậy, đi lên bục nhận thưởng. Quý Lạc Lạc khó nén nỗi xúc động.

Tuy rằng đã sớm biết hắn sẽ trở thành ảnh đế nhưng việc này diễn ra sớm hơn hai năm so với dự tính ban đầu. Quả là ông trời không phụ sự nỗ lực của hắn.

“Vô cùng cảm tạ những người đã luôn ủng hộ và yêu mến tôi.” Vừa nói, ánh mắt hắn vừa dịu dàng nhìn chiếc cúp vàng rực rỡ.

“Thành thật mà nói, một phút trước tôi hoàn toàn không có tí cảm xúc gì. Nhưng giờ lòng tôi vui đến nỗi tim dường như muốn nhảy ra ngoài ăn mừng.”

Hà Dược nghi hoặc nói: “Cái gì thế? Làm gì có chuyện thay đổi cảm xúc nhanh trong vòng một phút như thế? Một phút trước có chuện gì à?”

Sở Tiện cười cười gật đầu: “Đương nhiên rồi, vợ của tôi nói cô ấy rất thích cái cúp này.”

Oa!!!!

A a a a a!!!

Hội trường toàn tiếng thét ầm ĩ. Khán giả nhất thời kích động, Hà Dược hoàn toàn không thể khống chế được. Camera cũng phối hợp, nhanh chóng chuyển hướng qua Quý Lạc Lạc. Màn hình lớn phía sau lưng Sở Tiện đang chiếu một hình ảnh e ngại của Quý Lạc Lạc.

Quý Lạc Lạc vẫy tay chào qua ống kính. Mọi người lại điên cuồng gào thét.

Hiện tại Quý Lạc Lạc cũng là một nữ minh tinh với ngàn vạn fans. Cô không dựa dẫm vào bất cứ ai, không có scandal, không chút bụi bẩn, cô tiến vào giới giải trí bằng chính sức lực của bản thân mình.

Quý Lạc Lạc vừa mới hạ tay xuống, Sở Tiện liền nhìn về phía cô, vẫy vẫy cúp, cười nói: “Vợ ơi, cúp này coi như sính lễ có được không?”

!!!!!

Các fans đang theo dõi trực tiếp phát điên rỗi, Tiện ca trên sóng trực tiếp vẫn không quên rắc cẩu lương.

Hoặc là không công khai, hoặc là công khai rồi ngược chết fans bằng cẩu lương.

Quý Lạc Lạc đương nhiên là gật đầu, buổi trao giải được đẩy lên cao trào. Toàn hội trường ai ai cũng phấn khích, Hà Dược hào hứng, khiến cả hội trường cười hahaha.

Sau đó còn rất nhiều giải thưởng khác. Quý Lạc Lạc được nhận giải “Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất”, bộ phim xã hội đen mà cô đóng còn được nhận giải “Bộ phim xuất sắc nhất”.

Xuyên suốt buổi trao giải, Quý Lạc Lạc là nữ minh tinh được khán giả đón nhận nhất, cô tiến thẳng lên tìm kiếm.

Cũng coi như là một phần thưởng đi.

Sau khi rời khỏi trường quay thì vẫn còn một bữa tiệc rượu. Sở Tiện là tân ảnh đế nên chắc chắn không thể vắng mặt, còn Quý Lạc Lạc thì đi theo hắn.

Qua ba ly rượu, nét cười trên mặt Sở Tiện vẫn như cũ, nhưng giờ hắn không còn đeo kính nữa. Đôi mắt đen thăm thẳm hiện ra có chút lạnh lùng, thanh lãnh.

Hắn uống giúp Quý Lạc Lạc, cô chỉ uống có một chút champagne. Sở Tiện đã ngà ngà say, hắn thân mật ôm Quý Lạc Lạc, sợ cô nhàm chán nên thường cùng cô trò chuyện.

Đêm đã khuya, cả ngày phải đi giày cao gót khiến Quý Lạc Lạc kiệt sức, cô nhanh chóng kiếm ghế ngã lưng.

Chỉ là nghỉ ngơi chưa được hai phút, Sở Tiện liền tim thấy cô: “Em mệt à?”

Còn chưa đến gần, hắn liền thấy cô đang vuốt ve mắt cá chân.

Quý Lạc Lạc có chút mệt mỏi, cô cười nhạt: “Đứng lâu quá, lại mang giày cao gót nên giờ chân em tê rồi.”

Nghe cô làm nũng, Sở Tiện không nói hai lời, liền xắn ống quần ngồi xổm xuống, không màng ánh mắt mọi người, hắn cởi giày cô ra, nhẹ nhàng đặt bàn chân trắng nõn nà của cô lên đùi mình, dịu dàng vuốt ve.

“Đã đỡ hơn chút nào chưa?”

Hắn vừa xoa vừa xem biểu cảm của Quý Lạc Lạc. Thao tác của hắn không tồi, ít nhất là cô không còn cảm thấy đau nữa.

Nhìn thấy cô đang dần dần thả lòng, Sở Tiện không ngừng mát-xa, ngữ khí ôn nhu: “Để anh nói Tiểu Kiệt đến đón em, nhanh về nghỉ ngơi trước đi. Khả năng là anh sẽ về muộn một chút.”

“Phượng hoàng vàng” là một lễ trao giải lớn. Tham gia tiệc rượu đều là những người trong ngoài nước có uy tín cao, toàn bậc đại thần. Cơ hội rất hiếm, nhiều nghệ sĩ luôn nỗ lực để kiếm tìm cơ hội cho mình, nếu may mắn được đạo diễn nào trong này để mắt thì nhất định sau này sẽ vô cùng nổi tiếng.

Sở Tiện tuy rằng không cần loại cơ hội như thế này, nhưng hắn vẫn nên tận dụng nó.

“Diệp Thanh đã tới. Năng lực nghiệp vụ của cô ấy rất tốt. Cho nên em nhanh chóng trở về nghỉ ngơi trước đi, ăn một chút gì đó rồi xem phim, sau đó nghỉ ngơi sớm chút.”

Theo tính cách của Sở Tiện thì hắn không thích ăn đồ ăn vặt. Nhưng từ khi ở cùng với Quý Lạc Lạc, hắn phát hiện cô gái nào khi nghỉ ngơi đều thích ăn vặt rồi xem phim, sau đó ngủ một giấc thật sâu.

Chỉ là một vài việc đơn giản nhưng cũng có thể khiến cô hạnh phúc. Đôi khi hắn câm thấy cô khó hiểu như một màn sương mù dày đặc nhưng đôi khi lại đơn thuần, thanh khiết không lẫn chút tạp chất nào.

Đó là một người phụ nữ đã khiến hắn yêu từ cái nhìn đầu tiên, càng nhìn càng lún sâu hơn.

Lúc này Tiểu Kiệt gửi một tin nhắn Wechat đến cho hắn, nói đã đến dưới khách sạn, nhờ hắn đưa Quý Lạc Lạc xuống dưới lầu.

Sở Tiện cất điện thoại, mang giày cho Quý Lạc Lạc, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái: “Tiểu Kiệt tới rồi, để anh đưa em xuống.”

Quý Lạc lạc nhón chân hôn lên môi hắn một cái, cười: “Không cần đâu, để chị Diệp đi cùng em cũng được. Vừa hay em cũng có chuyện muốn nói với chị ấy, anh cứ tham gia tiếp đi, đừng để người khác sốt ruột.”

Biết rằng sự an toàn của một nghệ sĩ là thứ không bao giờ có thể đảm bảo được, cho nên Quý Lạc Lạc cũng không dám đảm bảo rằng bản thân có thể an toàn. Vì vậy cô liền kéo Diệp Thanh theo. Khách sạn thang máy trực tiếp dẫn đến bãi đỗ xe. Tuy rằng chỉ có hai cô gái nhưng cũng là người quen, phía dưới lại có Tiểu Kiệt đang chờ. Chắc là sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Nghệ sĩ lúc nào cũng bị paparazzi theo dõi. Đôi khi còn gặp phải fan cuồng, hay các thành phần khủng bố. Rất nhiều chuyện kinh khủng luôn chực chờ xảy ra. Cho nên mỗi khi đi ra ngoài Sở Tiện đều rất cẩn thận.

Chỉ là tiệc rượu lần này lại khác, Sở Tiện nghĩ cho dù có muốn tuyển diễn viên cũng sẽ không chọn ở nơi này nên hắn gật gật đầu: “Vậy được rồi, nhớ chú ý điện thoại đấy. Về đến nhà thì gọi điện cho anh.”

Quý Lạc Lạc phất tay: “Ừm, anh uống ít thôi, nhớ về sớm nhé.”

Nói xong cô đi đến cạnh Diệp Thanh, kéo ra ngoài rồi cô đi xuống thang máy đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm.

“Ngoại trừ Trịnh đạo diễn thì còn có một đạo diễn tầm cớ quốc tế Quách Đạo Tưởng muốn mời cô làm nữ chính trong bộ phim sắp tới của hắn. Thời gian thử vai cũng đã sắp xếp. Quách đạo diễn là một trong những đạo diễn khá nổi hiện nay, phim của hắn cũng vô cùng hút người xem, nên thử tận dụng thời cơ xem.”

Quý Lạc Lạc gật đầu: “Chúng tôi đã từng hợp tác nhưng có một số việc ngoài ý muốn đã diễn ra. Lúc ấy Quách đạo diễn có hứa hẹn là sẽ có lần hợp tác thứ hai.”

Không ngờ lời hứa đó được thực hiện nhanh như vậy. Năm đó cô bị đoạt vai, bởi vì không chịu được việc thanh danh bị bôi bác nên liền đi gặp các lãnh đạo bồi rượu. Kết quả vết nhơ càng ngày càng đục, cơ hội ít dần. Cuối cùng cơ hồ không còn ai chịu tìm cô để diễn, thậm chí những quảng cáo phi thương mại cũng né cô ra. Thế mà giờ cô có cơ hội thứ hai để hợp tác với đạo diễn quốc tế?

Quả nhiên, cửa hậu là không thể mà.

Diệp Thanh là một người đại diện chuyên nghiệp, đương nhiên biết được sự rèn luyện của Quý Lạc Lạc trong mấy năm nay đã đủ. Bước tiếp theo cô cần tiến đến, đó là ảnh hậu.

“Sang năm, mục tiêu của cô rất đơn giản, không cần có quá nhiều tác phẩm. Chỉ cần có đủ nhiệt, đủ độ hot. Thời gian còn lại nên dùng để đọc kĩ, cân nhắc các kịch bản, phấn đấu có thêm nhiều giải thưởng cho bản thân hơn.”

Thực lực có, fans có, tác phẩm có, tài nguyên cũng có, kế tiếp là củng cố địa vị của cô trong giới giải trí.

Từ lúc bắt đầu thì mục tiêu của Quý Lạc Lạc đã rất rõ ràng. Cô muốn đứng trên đỉnh của giới giải trí, cho nên chỉ có độ nổi tiếng là không đủ, cô muốn có dấu ấn riêng của bản thân mình. Để rồi mười năm, hai mươi năm sau, các tác phẩm của cô vẫn được mọi người say sưa bàn tán, tên cô vẫn mãi vang vọng khắp bắc nam.

“Sau khi công ty ra mắt, dần nổi lên và chiếm lấy một mảnh đất riêng cho mình. Hiện tại đang tiếp cận với những tác phẩm nước ngoài, nhưng tôi chỉ là sợ cô chưa chuẩn bị đủ, cho nên công ty đang để Vivian đi dò đường. Cô biết đó, Vivian là một người rất đa năng.”

Quý Lạc Lạc hiểu rất rõ, cô gật đầu, nở một nụ cười nhạt: “Từng bước, từng bước tiến đến. Không thể vội vàng mà ăn hết chén đậu hũ nóng được.”

Cả hai vừa bàn tán, cửa thang máy cũng mở ra. Hai người cùng nhau đi đến bãi đỗ xe.

Những tiếng vọng trong tầng hầm rất lớn. Cả hai cô gái đều mang giày cao gót, mỗi một bước đi đều “lộc cộc” vang khắp cả tầng.

Diện tích bãi đỗ xe rất lớn, một chiếc siêu xe đỗ giữa đường. Hai người không ai nói lời nào, cả bãi đỗ xe ngoài tiếng lộc cộc của giày cao gót còn có tiếng thở dốc của đối phương.

Nhìn xung quanh không có ai, thoạt nhìn có chút kì quái.

Đi được chục mét, Quý Lạc Lạc nhìn thấy một chiếc xe màu đen đậu cách đó không xa. Cô quan sát biển số xe, xác nhận đó là xe của Tiểu Kiệt, rồi quay sang nói với Diệp Thanh: “Chị Thanh, phía trước là xe của Tiểu Kiệt. Chị cứ về trước đi.”

Gió lạnh thổi khắp bãi đỗ xe, Diệp Thanh ôm lấy chính mình đang chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi tay đùi, phất tay với Quý Lạc Lạc: “Cẩn thận đấy. Về đến nhà nhớ báo cho chị.”

Quý Lạc Lạc cũng vẫy tay với Diệp Thanh trong khi chạy về phía chiếc xe.: “Chị cũng chú ý an toàn đấy. Là con gái đừng uống quá nhiều rượu, có gì thì gọi điện cho em.”

Nghe cô học ngữ khí của mình, Diệp Thanh bất đắc dĩ cười cười, không chờ cô lên xe liền quay người đi về phía thang máy.

Thang máy đóng cửa lại lập tức. Diệp Thanh hình như vừa mới nhìn thấy thân thể giãy giụa của Quý Lạc Lạc khi vừa lên xe, cô trừng mắt nhìn xem, nhưng cửa thang máy đã khép lại.

Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Quý Lạc Lạc, đợi mãi mà không có tín hiệu.

Thang máy vẫn đang đi lên, chờ đến khi đến tầng tổ chức tiệc rượu. Thang máy vừa mở ra, Diệp Thanh liền tìm Sở Tiện, nôn nóng hỏi:

“Xe của tiểu kiệt màu đen, có biển số là 2211 đúng không?”

Sở Tiện gật đầu: “Đúng vậy, có chuyện gì à?”

Nghe hắn khẳng định như thế, Diệp Thanh nhẹ nhõm đi một chút. Nghĩ rằng chắc mình suy diễn quá nhiều. Cô từ từ đi qua người phục vụ lấy một ly rượu uống một ngụm, rồi mới nói: “Không có gì, chỉ là chị suy nghĩ hơi nhiều.”

Tiếng ồn tràn ngập khắp tai Diệp Thanh và Sở Tiện, làm xáo trộn nội tâm bọn họ. Rõ ràng vẫn đang ở tiệc rượu nhưng không biết vì sao, lòng họ bỗng nhiên bực bội, như thế nào vẫn không thể bình tĩnh nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.