Ảnh Đế Bá Đạo Một Mực Cưng Chiều

Chương 53




Hành lang yên tĩnh không một bóng người, Hạ Nhiên một thân đơn bạc váy đỏ đi một mình, cô tỏa ra một loại khí chất làm say lòng người, màu đỏ thẫm của son môi theo nhịp lúc đóng lúc mở phả ra mùi rượu:

“Tiện ca lâu như vậy, không phải là đã quên tôi đấy chứ?”

Dáng người nhỏ xinh của cô cộng với một đôi giày cao gót cũng chỉ tới bả vai Sở Tiện, cô ngửa đầu, nỗ lực để chính mình trông ổn hơn một ít.

Sở Tiện trong tay cầm điện thoại, đối diện trước người trang điểm quỷ không ra quỷ, tiểu cô nương không ra tiểu cô nương mà cất lên giọng nói lạnh lùng: “Cô uống rượu?”

Hạ Nhiên nghe hỏi liền gật gật đầu, “Uống chứ, cha nuôi nói, chỉ cần tôi bồi hắn uống tận hứng, hắn đầu tư cho tôi ba bộ điện ảnh, vai nữ chính đều cho tôi! Thấy lợi hại đi? Ha ha ha.”

Nghe cô nói, Sở Tiện trong lòng không khỏi căng thẳng, đối với người bên kia điện thoại là Quý Lạc Lạc ôn nhu nói: “Hạ Nhiên ở đây, giống như uống nhiều quá, anh xử lý một chút, trong chốc lát sẽ gọi lại em.”

Quý Lạc Lạc cũng không phải là không hiểu ý người, tuy rằng mình là một cô gái, lúc nửa đêm bị ‘người yêu cũ’ quấy rầy, nhưng cô tin tưởng Sở Tiện, cho nên chỉ có thể rầu rĩ ‘ân’ một tiếng, trước khi tắt máy cố ý dặn dò câu:

“Nhớ giữ khoảng cách, chú ý quy củ!”

Sở Tiện khóe miệng nhếch lên, nhìn Hạ Nhiên ánh mắt lại như cũ lạnh băng: “Anh biết, em yên tâm, xử lý xong nhất định cho em một hồi đáp vừa lòng.”

Nói xong hắn cố tình ở điện thoại đặt lên một nụ hôn, nhu tình như nước đối người kia mà nói: “Đã khuya rồi, nghỉ ngơi sớm chút đi, ngủ một giấc ngày mai còn đóng phim.”

Quý Lạc Lạc không màng bên người kẻ nào đó khinh thường, nóng bỏng đáp lại một nụ hôn, “Anh cũng vậy, không được quá phận, em ghen đó.”

Cúp điện thoại thì thấy Hạ Nhiên đứng trước mặt, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm hắn, trong ánh mắt man theo tràn đầy mê mang cùng thống khổ.

“Người đại diện có biết cậu với tôi đang ở nơi này không?”

Khi nói chuyện hắn luôn đề cập đến nhiều thông tin, nhìn dáng vẻ là chuẩn bị gọi điện thoại Thẩm Ngọc làm cô cứng người.

Vừa dứt lời, Hạ Nhiên liền vọt đi lên, một phen đoạt di động Sở Tiện, vẻ mặt hoảng sợ lôi kéo hắn

khẩn cầu: “Đừng gọi điện thoại… Cầu xin cậu… Đừng gọi điện thoại…”

Cô buổi tối hôm nay bộ dáng thật sự có điểm không thích hợp, ở giới giải trí lăn lê bò lết gần mười năm Sở Tiện không dám nghĩ nhiều, hắn đối Hạ Nhiên tuy rằng không có tình yêu nam nữ, nhưng quả thật lúc trước hắn cũng coi cô như em gái nhỏ.

Trước mắt xem bộ dáng của cô, hắn trong lòng có chút không dễ chịu.

“Vào buổi tối cô đến nhà tôi thật sự có chút không tiện, như vậy đi, nếu cô không muốn gọi điện thoại Thẩm Ngọc, tôi gọi cho Tiểu Kiệt lại đây đón cô, thuê cho cô một phòng khách sạn, nghỉ ngơi cả đêm, có chuyện gì ngày mai xử lý.”

Nói rồi hắn đối cô mà vươn tay: “Di động của tôi.”

Hạ Nhiên vẫn như cũ gắt gao nhìn chằm chằm hắn: “Tôi chính là muốn đến nhà cậu đấy, cậu cứ yên tâm, tôi chỉ uống chút nước của nhà cậu thôi.”

Nhìn Sở Tiện cau mày, Hạ Nhiên biểu tình cứng đờ, lát sau lại ha ha ha nở nụ cười.

Cô dưới chân như đang dẫm lên một thảm lông mềm, trước mắt người con trai cao lớn mà thân hình loạng choạng, hoảng đến đầu váng mắt hoa, chỉ có thể vươn tay kéo lấy tay hắn, làm chỗ dựa cho chính mình ổn định lại một chút.

“Tiện đại ca, thật là khó chịu……”

Nhìn cô gái trước mặt sắc mặt càng ngày càng kém, Sở Tiện xác thật không thể bỏ mặc, bất đắc dĩ mở cửa phòng đem người lôi vào.

“Tôi có thói ở sạch, hai gian phòng ngủ là tôi cùng bạn gái tư chọn, cô không thể vào, ngủ dưới đất hoặc là ngủ sô pha, nước ấm chính mình nấu, nước đá ở tủ lạnh, đói bụng còn có đồ ăn vặt dự phòng, trừ phô mai không thể động còn thứ khác đều có thể ăn.”

Phô mai là đồ ăn vặt yêu thích của Quý Lạc Lạc, mà Sở Tiện điểm mấu chốt chính là có quan hệ với Quý Lạc Lạc.

Nói rồi hắn nhặt lên di động đã bị Hạ Nhiên quăng đi, hắn tin cho Tiểu Kiệt.

“Cô ở chỗ này nghỉ ngơi, tôi đi ngủ chỗ Tiểu Kiệt, cô hãy đi đóng cửa nếu có thể.”

Nghe Sở Tiện liên tiếp nói, Hạ Nhiên chỉ cảm thấy từ đáy lòng phát lạnh, lăn lộn nửa ngày, cơn say cũng vơi đi một nửa, trong lòng liền hụt hẫng.

“A, cậu liền cứ như vậy cùng tôi phủi sạch quan hệ?”

Hạ Nhiên cười lạnh một tiếng, cởi giày cao gót, chân đạp lên trên sàn nhà, đi một mạch về phía Sở Tiện đứng ở cửa:

“Tiện ca, tôi yêu cậu nhiều năm như vậy, tôi không tin cậu một chút cũng không cảm giác được, nếu không phải cậu dung túng, tôi như thế nào sẽ lưu lạc đến tận đây? Lại như thế nào sẽ trở thành trò cười? Cậu không đau lòng sao?”

Về điểm này, chưa từng có nói qua, luyến ái Sở Tiện thật sự rất công bằng, đối với nữ nhân nịnh nọt luôn làm lơ, hắn cho rằng Hạ Nhiên không giống vậy, tâm tư đơn thuần. Bất quá mặc kệ giải thích như thế nào, hắn xác thật nhất định phải có trách nhiệm.

“Thực xin lỗi, lúc trước hẳn là hiểu lầm.”

Nhưng mà đó không phải là nguyên nhân làm Hạ Nhiên phẫn nộ, cái cô cảm thấy khó chịu chính là, từ khi gặp mặt, hắn ánh mắt vẫn luôn đặt ở nơi khác, không có một giây đồng hồ là dừng ở trên người cô.

“Ta chỗ nào không bằng Quý Lạc Lạc? Tiện ca cậu nhìn xem, tôi có dung mạo, có thân hình, cậu vì cái gì liền chướng mắt tôi?”

Sở Tiện nháy mắt liền làm mặt lạnh: “Cô uống say thì nghỉ ngơi đi, Tiểu Kiệt ở dưới lầu chờ tôi, tôi đi ra ngoài.”

Nói xong hắn liền xoay người đi mở cửa, tay mới vừa nắm đã bị Hạ Nhiên từ sau lưng ôm chặt:

“Đừng đi…… Tiện ca cậu đừng đi, ôm tôi một cái được không?”

Sở Tiện mặt đen lại, phừng phừng lửa giận, hắn gắt lên: “Buông tay.”

Hạ Nhiên không bỏ, ngược lại ôm đến chặt hơn: “Tiện ca cậu ôm tôi đi, cậu yên tâm, tôi không cần danh phận, cũng sẽ không theo Quý Lạc Lạc mà tranh cái gì, tôi chỉ cần yêu cậu, tôi sẽ thực nghe lời, thỏa mãn hết thảy nhu cầu của cậu.”

Sở Tiện nhắm hai mắt hít sâu một hơi, cầm cánh tay Hạ Nhiên trên người kéo ra, chán ghét đem người ném lên sô pha:

“Cha mẹ cô cả đời thanh liêm chính trực, như thế nào lại sinh ra cái thứ con gái như cô vậy? Nể tình cha mẹ cô thương tôi nên sẽ không so đo, nhưng tôi sẽ gọi điện thoại, cho cô thương lượng với cha mẹ mình.”

Giới giải trí hiện tại vô cùng sâu, chính giả chính, tà giả tà, chỉ cần có một chút tâm tư bất chính, liền sẽ bị nuốt xương cốt đến không dư thừa.

Hạ Nhiên rõ ràng đã bị lung lay, vì cô về sau, Sở Tiện cảm thấy, hắn hiện tại duy nhất có thể làm chính là khuyên cô rời khỏi giới giải trí, rời khỏi cái nơi tràn đầy tiềm quy tắc dơ bẩn.

Nói xong hắn không chút do dự xoay người mở cửa, đi ra ngoài.

Nhìn bóng dáng hắn, Hạ Nhiên rốt cuộc bừng tỉnh, cô cảm thấy tôn nghiêm của mình đã bị hắn và Quý Lạc Lạc dẫm vào bùn đất.

Cô đã bị làm cho dơ, vì tiền cùng danh tiếng bò lên trên giường người khác, nhưng biết tính sao? Ai biết Quý Lạc Lạc đã làm cái gì? Một người nhỏ bé như vậy dựa vào cái gì có thể ngẩng đầu? Cô nói cô sạch sẽ, ai tin tưởng?”

Cửa đóng lại trong nháy mắt, Hạ Nhiên nứt phổi hướng cửa hô to:

“Cô ta là cái thứ gì? Cậu cự tuyệt tôi thời điểm này, có lẽ cô ta đang nằm trên giường đàn ông khác, cậu chung thủy với cô ta, cô ta đối với cậu chưa chắc chung tình, cô ta bất quá chính là lợi dụng cậu mà thôi, đừng quên cô ta từ trong xương cốt đã là một đứa con riêng!”

Không nghe xong lời nói của Hạ Nhiên, Sở Tiện nhanh chóng đóng sầm cửa. Nghe nhiều hơn một giây đồng hồ, càng làm hắn thất vọng sâu thêm một ít.

Ra chung cư, hắn ngẩng đầu, nhìn bầu trời đầy sao mà hít một hơi thật sâu, gọi Quý Lạc Lạc một cú điện thoại.

Điện thoại vừa kêu một tiếng, liền nghe được tiếng nói dịu dàng của cô ta, xua tan muộn phiền của hắn:

“Sự tình xử lý xong rồi?”

Thanh âm cũng không có chút bất mãn cùng oán khí, ngược lại khiến cho Sở Tiện áy náy, hắn một tay cầm điện thoại, một tay đút vào trong túi, sắc mặt nhu hòa nhìn xuống dưới, kiên nhẫn nói:

“Xin lỗi, làm em lo lắng, anh bảo đảm đây là lần cuối cùng.”

Quý Lạc Lạc ngồi ở bàn, trên đùi đắp cái chăn lông, cầm kịch bản một bên đọc một bên nghe điện thoại:

“Cũng không phải đại sự, có chuyện gì sao?”

Chuyện này cũng không phải Quý Lạc Lạc cô rộng lượng, bất luận gì thì một cô gái nghe nói bạn trai hơn phân nửa đêm cùng một cô gái khác thầm ái mộ hắn mà gặp mặt, khẳng định rất tức giận.

Quý Lạc Lạc cũng là con gái, cô cũng ghen, cũng khó chịu.

Nhưng trọng sinh làm cô thấy rõ rất nhiều sự tình, tỷ như Sở Tiện đối với cô một lòng một dạ, đời trước cô là mảnh đời lang thang, thanh danh bị hủy hoại, Sở Tiện như cũ cùng Hạ Nhiên không thể ở bên nhau, mà hiện tại, cô hiện rất quý trọng hắn, tín nhiệm hắn, cũng tôn trọng hắn.

Mà Sở Tiện tưởng lại rất đơn giản: “Em tín nhiệm anh, thực cảm tạ, mà anh cũng muốn bảo vệ sự tín nhiệm này, những cái hư vô mờ mịt hứa hẹn anh sẽ không nói, chỉ biết dùng thực tế hành động làm em an tâm.”

Ánh đèn vàng nhạt ấm áp, Quý Lạc Lạc không biết từ khi nào lệ đã rơi đầy mặt, như hắn nói, mỗi một lần hắn đều là dùng chính mình hành động làm cô cảm động, làm cô càng lún sâu.

“Sở Tiện, em muốn kết hôn, chúng ta kết hôn đi.”

Sở Tiện bị câu nói ấy làm cho ngất ngây, đại khái mười giây đồng hồ sau, hắn che dấu không được vui sướng, thấp giọng đáp lại:

“Được, anh sẽ cưới em.”

Đêm nay, còn không đợi Tiểu Kiệt đến, hắn đã tự đi bộ tới trung tâm thương mại gần đó, nhìn vào tủ kính của các trung tâm thương mại, từng hang từng hàng, phàm là nhìn đến cửa hàng liên quan đến cưới đều dừng lại, gõ gõ cửa sổ.

Sáng sớm hôm sau, Quý Lạc Lạc năm giờ rời giường rửa mặt, sau đó thay quần áo, trang điểm chuẩn bị đến đoàn phim.

Tối hôm qua cùng Sở Tiện gọi điện thoại, bối rối xem lời kịch đến rạng sáng, lúc này cô không còn sức, Chanh Chanh ở một cùng phòng với cô, chỉ là nằm chỗ khác nhau.

Sáng sớm nhìn mí mắt cô nâng lên không nổi liền biết, khẳng định lại thức đêm, vì thế thở dài một hơi: “Chị gái, chị có thể nghe lời không, hôm nay là ngày diễn, chị không có tinh thần, vạn nhất không chú ý bị thương rồi làm sao bây giờ?”

Quý Lạc Lạc dựa vào Chanh Chanh, một bộ dáng không luyến tiếc cái chi, nhắm hai mắt, nhờ cô khiêng đi ra ngoài:

“Ngủ không được, xem hai trang lời diễn, không nghĩ tới chỉ vừa chớp mắt liền rạng sáng, sai lầm sai lầm.”

Chanh Chanh tùy tay lấy cái áo khoác đắp lên Quý Lạc Lạc, thuận miệng buông lời ghét bỏ:

“Toàn bộ đoàn phim tưởng cô chuyên nghiệp, chị xem, vênh váo tự đắc, mở miệng là 1234567, chậc chậc chậc, không phục không được.”

Quý Lạc Lạc nâng nâng mí mắt: “Làm vậy thì ai so được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.