Ảnh Đế Bá Đạo Một Mực Cưng Chiều

Chương 38




Edit: Soup Lou

Beta-er: Yen

“Bang bang bang…”

Bên ngoài không ngừng truyền đến những tiếng đập cửa thật lớn, Quý Lạc Lạc có chút bực bội nhíu chặt chân mày.

“Ai vậy? Mới sớm ngày ra có định để cho người khác ngủ hay không?”

Cô càu nhàu vài tiếng, sau đó rụt cổ lại vùi đầu vào ngực người đàn ông bên cạnh, cọ qua cọ lại, cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng mà cơ thể người này truyền đến, thoải mái mà than nhẹ một tiếng.

Chờ một chút…

Ngực??? Đàn ông???

Nghĩ đến hai từ như vậy, Quý Lạc Lạc ngay lập tức mở to hai mắt, không dám tin ngẩng đầu lên, nhìn về phía đỉnh đầu của mình.

Thời điểm cô ngước đầu dậy, đúng lúc chạm phải ánh mắt đang rũ xuống nhìn mình của người đàn ông bên cạnh, thấy được đôi mắt sáng rỡ linh hoạt của người phụ nữ đang nằm đè lên ngực mình, anh không khỏi cười nhẹ một tiếng, giọng nói mang theo vẻ khàn khàn quyến rũ do vừa mới tỉnh ngủ, khẽ vuốt mái tóc dài của cô, dỗ dành:

“Nếu chưa tỉnh ngủ thì nằm thêm một lúc nữa đi.”

Trong nháy mắt nghe được giọng nói của anh, Quý Lạc Lạc cuối cùng cũng tỉnh hẳn, cô đột nhiên ngồi phắt dậy, kéo chăn che đi bộ phận nhạy cảm trên người, giống như bị kích động mà liên tục lùi về phía sau.

“Sở Tiện?? Tại sao anh lại nằm trên giường của tôi??”

Chăn đắp đã bị cô chiếm đoạt, lộ ra dáng người cân đối của anh, bắp thịt rắn chắc, đường cong rõ ràng, hoàn toàn không giống với bộ dáng gầy yếu sau khi mặc thêm quần áo của ngày thường.

Nhìn vóc dáng mê người của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn của Quý Lạc Lạc không tự chủ được mà hiện ra những rặng ửng hồng, không nhịn được mà âm thầm nuốt một ngụm nước miếng.

Mặc dù kiếp trước đã nhìn qua, hơn nữa lại không chỉ có một lần, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy bộ dạng này cô đều cảm thấy trống ngực mình đập dồn dập hết cả lên, không còn cách nào khác, người đàn ông trước mặt cô đây cho dù là khuôn mặt hay dáng người, đều hoàn hảo đến mức không thể bắt bẻ một lời nào.

Nhìn bộ dạng ngượng ngùng của cô, Sở Tiện chậm rãi ngồi dậy, chống tay nhìn cô, khóe miệng nâng lên nụ cười nhạt:

“Em có chắc đây không phải là phòng của tôi, còn có, giường của tôi?”

Quý Lạc Lạc cố chịu đựng ánh mắt đang chĩa vào mình của anh, cố gắng hồi tưởng lại chuyện tối hôm qua một lần lại một lần, mặc dù không nhớ rõ cho lắm, nhưng vẫn có thể nhớ được bảy, tám phần.

Mà trong cái bảy, tám phần nhớ lại này, hình như còn bao gồm cả một đoạn cô quyến rũ người đàn ông trước mặt.

Quý Lạc Lạc: “…”

Cô thực lòng không muốn nhớ lại bộ dáng bản thân mình đu bám trên người Sở Tiện tối hôm qua, vừa khóc vừa nháo, cái này còn chưa tính là gì, còn cả chuyện muốn trêu chọc anh một chút.

Kể ra cô cũng được xem như là người từng trải, tuy rằng sau khi sống lại chưa từng trải qua xxoo với bất kì một người đàn ông nào, nhưng kiếp trước vẫn phát sinh quan hệ cùng Sở Tiện như lúc này, cho nên cô biết, tối hôm qua chắc chắn anh không thể nào tự mình di chuyển.

Chỉ cần nhìn những dấu vết xanh tím trên cổ anh là biết, tối hôm qua cô có bao nhiêu điên cuồng…

Trời ạ!!!

Quý Lạc Lạc cố gắng kìm lại sự xấu hổ sắp sửa bùng phát, bây giờ cô chỉ muốn bất tỉnh nhân sự ngay tại đây!

Tiếng đập cửa vẫn tiếp tục vang lên, Sở Tiện xốc chăn lên chuẩn bị xuống giường, nhặt áo choàng tắm rơi trên đất rồi khoác lên người, Quý Lạc Lạc có chút chột dạ nhìn Sở Tiện, thử thăm dò nói:

“Tối hôm qua tôi…uống hơi nhiều.”

Sở Tiện cũng không quay đầu lại, tự mình buộc chặt thắt lưng của áo choàng tắm, vẻ mặt nhàn nhạt gật đầu, từ trong cổ họng nặn ra một chữ: “Ừ”

Tiếng đập cửa dường như không có ý định ngừng lại, Quý Lạc Lạc và Sở Tiện nhìn nhau một cái, Sở Tiện nhẹ giọng lên tiếng:

“Em ngủ thêm chút nữa đi, tôi ra ngoài xem một chút.”

Quý Lạc Lạc ngoan ngoãn gật đầu, chờ sau khi anh xoay người rời khỏi phòng mới kéo lại chăn dựa vào đầu giường.

Đầu cô có chút đau nhức, chuyện tối hôm qua rõ ràng là mưu tính từ trước, suy cho cùng cô và người mẹ bán con cầu vinh kia nhìn không ra nửa điểm máu mủ nào.

Chẳng qua lại không nghĩ đến bản than mình lại chân nam đá chân chiêu cùng Sở Tiện ở nơi này, không biết đây được coi là may mắn hay bất hạnh nữa?

Mà thôi, Quý Lạc Lạc hung hăng lắc mạnh đầu, cẩn trọng từng bước một, sự việc lần này không phải cô cố ý, ra sức không nghĩ đến Sở Tiện có liên quan.

Ngày hôm qua vừa trốn chạy vừa lăn qua lộn lại, điện thoại của cô không biết đã bị ném đi nơi nào, tìm quanh một lượt, tùy tiện cầm lên điện thoại di động của Sở Tiện đặt trên đầu giường liếc xem thời gian, mới có hơn năm giờ, sắc trời về mùa đông còn chưa sáng hẳn.

Quý Lạc Lạc vén chăn bước xuống giường, bộ dạ phục trên người đã nhàu nhĩ nhìn không ra hình dáng ban đầu, cô đi chân trần tiến vào phòng tắm, nhanh chóng tắm qua một lượt, sau đó rửa qua mặt bằng đồ vệ sinh dùng một lần của khách sạn.

Thời điểm làm xong hết tất cả mọi việc, cửa phòng vệ sinh bị gõ vài tiếng.

“Tôi đã bảo trợ lý đem tới quần áo sạch cho chúng ta, treo ở ngoài cửa, tự em lấy qua thử một chút.”

Anh luôn như thế, trong lúc cô không để ý đã tự mình an bài xong xuôi hết thảy.

Quý Lạc Lạc nghe vậy liền sững sỡ hai giây, sau đó “A” một tiếng, xoa xoa mặt mở cửa phòng tắm cầm quần áo trở vào.

Anh đã chuẩn bị cho cô một bộ quần áo thể thao màu xanh nhạt, kích cỡ vừa chuẩn, áo khoác dài đến tận thắt lưng, quần cũng giống như vậy, tôn lên đôi chân vừa thon vừa dài của cô, trước sau lồi lõm, không chê vào đâu được.

Cô nhìn ra được, bộ quần áo này sản phẩm mới trong tháng của một thương hiệu nào đó, cô mới xem qua quảng cáo sản phẩm một lần, trên thực tế có vẻ như trong cửa hàng còn chưa bày bán.

Về phần tại sao anh lại có được bộ quần áo này, hơn nữa kích cỡ lại vừa với số đo của cô, cô không có ý định hỏi anh về vấn đề này.

Ra khỏi phòng tắm, Sở Tiện đã sang phòng khác thay xong y phục, thấy cô đi ra, trong nháy mắt ngước nhìn lên ấy, anh chỉ có thể ngẩn người.

Bộ đồ này được anh bắt gặp trong một lần đi quay quảng cáo thương hiệu cho một công ty thời trang, lúc ấy chỉ có duy nhất bộ đồ này lọt vào tầm mắt của anh, anh liền nghĩ bộ đồ này có vẻ như rất hợp với vóc dáng của cô, đến lúc nhìn thấy cô ấy mặc bộ đồ này bước ra, không ngờ lại có hiệu quả lớn như vậy.

Màu đỏ làm nổi bật lên tính cách của Quý Lạc Lạc, đứng vào cùng một đám người cô sẽ trở nên nổi bật đến lóa mắt, nhưng màu xanh lại điềm đạm, âm thầm mở ra sự tuyệt đẹp bên trong cô, toát ra vài phần thanh khiết.

Nhìn đường cong cơ thể của cô đang lộ liễu phơi bày trước mắt, ngay lập tức lông mày của Sở Tiện liền gắt gao nhíu chặt lại.

Thấy ánh mắt của anh, Quý Lạc Lạc cau mày liếc qua, nhìn lại một lần bộ quần áo trên người mình, ngờ vực hỏi:

“Cái vẻ mặt kia của anh là sao? Trông khó coi lắm à?”

Xinh đẹp hay không? Sở Tiện cũng tự hỏi bản thân mình, đáp án của anh đương nhiên là vô cùng xinh đẹp, thế nhưng khi anh mở miệng lại biến thành:

“Khó coi, lần sau đừng mặc bộ này nữa.”

Khóe miệng Quý Lạc Lạc khẽ giật, cô tự thấy bộ dạng của mình không đến nỗi nào, nhưng làm gì có người phụ nào lại không đề tâm đến lời nhận xét bản thân vô cùng “khó coi” của người khác phái cơ chứ, mặc kệ lời nói này là thật hay giả, lần sau cô sẽ không bao giờ mặc bộ đồ này một lần nào nữa!

“Tôi phải đi rồi, trong lúc mọi người còn chưa tỉnh dậy, nên tranh thủ rời khỏi đây sớm một chút.”

Sở Tiện khẽ đẩy gọng kính: “Sớm như vậy, có muốn tôi lái xe đưa em đi hay không?”

Quý Lạc Lạc chợt cười thành tiếng: “Bỏ đi, chính vì muốn tránh xa anh tôi mới đi sớm như vậy, bây giờ anh lại cùng tôi ra ngoài, nếu bị ai đó bắt gặp thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội.”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, Sở Tiện lần đầu tiên từ trước đến nay nảy sinh ra chút hờn dỗi: “Hình như em rất sợ có bất kì mối quan hệ nào với tôi.”

Cô cố tình bày ra bộ dạng xa lánh anh cho mọi người có thể dễ dàng nhìn thấy, nhưng hết lần này đến lần khác cô lại như vô tình hay cố ý kéo anh gần lại, khiến anh dần dần không tự chủ được mà sa vào.

Có lẽ chỉ có duy nhất bản thân anh tình nguyện, tự mình say mê.

Quý Lạc Lạc nhìn thoáng qua sắc mặt dần trầm xuống của Sở Tiện, “Đương nhiên là tôi sợ, bộ dáng rắn rết 18 vòng của tôi bị nói như nào cũng có thể cho qua, dù sao cũng bị người ta mắng nhiếc thành quen, nhưng anh thì khác, anh không giống với tôi, anh khổ cực như vậy để có được thành tựu như bây giờ, không thể chỉ vì ở cùng một chỗ với tôi mà làm tổn hại đến danh tiếng của bản thân.”

Nói xong cô liền trùm mũ áo khoác lên đầu, kéo khóa áo lên đến tận cằm, phất phất tay với anh:

“Nếu như anh có dính líu gì với tôi, vì tôi mà bị mắng chửi, thực sự mà nói tội danh này tôi vác không nổi, cho nên tốt nhất là tôi tránh đi một chút, còn hai bước nữa thôi.”

Dáng vẻ không sao hết của Quý Lạc Lạc khiến trái tim của Sở Tiện thắt lại, tròng mắt đen nhánh bỗng nhiên giương lên:

“Vậy ra là em vì tôi?”

Câu nói này nghe như tiếng nỉ non, Quý Lạc Lạc đã chạy đến cửa và mở cửa phòng đi ra, hiển nhiên không nghe thấy Sở Tiện nói gì. Anh nhìn bóng lưng mảnh khảnh của người con gái ấy, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên.

Cửa vừa mở ra, Quý Lạc Lạc đã thấy ngay cảnh tượng Sở Vân Phàm vốn đang định giơ tay gõ cửa phòng, hai người đồng thời kinh ngạc trừng lớn mắt:

“Quý Lạc Lạc? Sao cô lại ở đây?”. Nghe giọng điệu ghét bỏ thấy rõ của hắn ta, nét mặt Quý Lạc Lạc khẽ chuyển, mị nhãn như tơ nhìn hắn cười cười, khiêu khích nói:

“Dù sao cũng là người trưởng thành, lời này của Sở tiên sinh đúng là hài hước, cô nam quả nữ cùng ở trong một căn phòng, anh nghĩ xem tôi tới làm gì?”

Nói xong cô lại nở một nụ cười, cũng không quay đầu lại mà vẫy vẫy tay với Sở Tiện:

“Cảm ơn ân nhân đã chiêu đãi, chờ tới lúc *hong khô thẻ tre tôi sẽ lại mời anh một bữa!”

*Hong khô thẻ tre [杀青] (sáo chè): người xưa thường viết lên thẻ tre thay vì viết lên giấy, hong khô thẻ tre ví với việc viết xong một tác phẩm, trong văn cảnh này có nghĩa là quay xong một bộ phim.

Sở Vân Phàm khiếp sợ đến nỗi không khép được miệng, giây lát cửa đóng lại kia, hắn ta cuối cùng cũng bạo phát, hai bước hợp làm một chạy đến trước mặt Sở Tiện, phẫn nộ lên tiếng:

“Người phụ nữ trong phòng anh tối hôm qua chính là cô ta?”

Vẻ mặt Sở Tiện thản nhiên, gật đầu, Sở Vân Phàm thấy vậy càng thêm nháo loạn: “Sở Tiện anh có phải điên rồi hay không? Anh có biết Quý Lạc Lạc là hạng người như thế nào không? Người giới giải trí còn sợ tránh không kịp cô ta, vậy mà anh còn dám đụng tới cái cửa tai họa này?”

Nhìn bộ dáng không mảy may gợn sóng này của Sở Tiện, Sở Vân Phàm hận không thể lấy ra một cây xà beng bổ đầu Sở Tiện ra, để xem rốt cuộc trong đầu anh chứa những thứ chết tiệt gì.

“Tôi thừa nhận bề ngoài của Quý Lạc Lạc quả thực không tệ, có thể nói là rất đẹp, nhưng mà người khác nhan khống* đến nỗi ngu muội thì thôi đi, tại sao anh cũng trở thành cái bộ dáng thiển cận như vậy? Anh vốn lãnh đạm không gần nữ sắc kia mà?”

*Nhan khống [颜控]: đại khái chính là dễ xiêu long vì nhan sắc.

Trong vòng giải trí không thiếu những người đẹp, khuôn mặt này của Quý Lạc Lạc xác thực là thuộc hàng top những mỹ nhân trong giới, nhưng cũng không phải người đẹp nhất làm cho người ta phát cuồng. Vì vậy hắn ta vô cùng kinh ngạc, theo lý thuyết mà nói, đáng lẽ ra Sở Tiện phải chướng mắt với loại phẩm hạnh này mới phải, nhưng thực tế lại trái ngược hoàn toàn.

Hắn ta không khỏi hoài nghi, Quý Lạc Lạc bị toàn bộ cộng đồng mạng mắng nhiếc đến lui khỏi giới kia có phải đã hạ dược lên người anh em Sở Tiện của hắn hay không?

Nhìn dáng vẻ bùng nổ của Sở Vân Phàm, Sở Tiện bình tĩnh mở miệng nói:

“Thay vì lảm nhảm vớ vẩn ở đây, còn không bằng nắm lấy thời cơ mà xử lý những phóng viên và fan hâm mộ của cậu ở dưới tầng.”

Nhắc đến những người đó, Sở Vân Phàm mới nhớ đến mục đích ban đầu của mình khi đến đây, vẻ mặt căng thẳng:

“Tôi đã liên hệ với chủ khách sạn này, bọn họ đã tạo một phòng cho chúng ta, đủ lớn để chứa khoảng một trăm người, tôi để Tiểu Kiệt sắp xếp đơn giản qua một chút, đến tám giờ anh hãy đi xuống một lần nữa, bây giờ hãy chuẩn bị trước một số câu hỏi có khả năng bị hỏi đến, về chuyện tối ngày hôm qua, tốt nhất chúng ta nên nói qua về sức ảnh hưởng của chuyện này.”

“Không cần, mặc cho bọn họ muốn nói sao thì nói đi, chỉ cần không lộ ra lai lịch của Lạc Lạc là tốt rồi.”

Lạc Lạc…

Sở Vân Phàm nuốt ngụm máu sắp sửa tràn ra khỏi cuống họng, gần như thiếu khí mà thở hổn hển.

“Không phải, Sở Tiện, đừng nói với tôi là anh đang nghiêm túc?”

Sở Tiện chỉnh lại chiếc cravat cùng màu với bộ quần áo mà Quý Lạc Lạc mặc trên người, quay người so trong gương một chút, khóe miệng nâng lên độ cong nhàn nhạt.

“Tôi nghiêm túc thì được ích lợi gì.”

Nói xong anh liền xoay người sắp xếp hành lý từ Đông sang Tây, để lại một mình Sở Vân Phàm lộn xộn trong không khí.

Việc này, mẹ nó!!!

Nghe cái giọng điệu này, mẹ nó em trai mình vẫn còn đang ấm đầu?? Yêu thầm??

Dựa vào cái gì? Quý Lạc Lạc mẹ nó cô dựa vào cái gì??


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.