Editor: Tiên
Beta: Tâm.
Trong thang máy có mấy mét vuông, nam thanh niên ăn mặc nổi loạn vẫn luôn nắm chặt điện thoại trong tay, thỉnh thoảng lại cúi đầu xuống nhìn một cái.
Không biết có phải cố ý hay không, mà từ khi tiến vào thang máy, chưa từng nhìn qua Sở Tiện một lần.
Vài phút sau, thang máy ‘Đinh’ một tiếng báo đã đến tầng mười một, cửa vừa mới mở ra, nam thanh niên đã nhanh chóng đi ra ngoài, vừa đi vừa nhìn xung quanh không có mục tiêu.
Sở Tiện đi phía sau cậu, tuy rằng cảm thấy người này khá kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều, rốt cuộc thì trong khách sạn người tới tới lui lui, xuất hiện dạng người nào như vậy cũng là bình thường.
Ánh đèn mờ nhạt hạ xuống, Sở Tiện dẫm lên thảm xốp mềm mại đi xuống cuối hành lang, liền thấy một thanh niên lướt qua anh trong nháy mắt, vẻ mặt cậu ta hoang mang giữ lấy một người dì lao công đi ngang qua, dò hỏi: “Dì à, xin hỏi dì có biết Quý Lạc Lạc đang ở phòng nào không?”
Dì lao công đã hơn 50 tuổi, là người phía nam, khi nói chuyện đặc biệt xem trọng khẩu âm, sau khi nam thanh niên hỏi xong được một lúc, bà không chút suy nghĩ, trực tiếp xua tay lắc đầu: “Không có không có, tôi không biết ai cả, tôi chỉ là một lao công, không thể biết thông tin về người ở trong khách sạn được!”
Sau khi nói xong dì ấy lập tức xách giẻ lau rời đi, nam thanh niên kia thấy bà muốn rời đi, lập tức nóng nảy, lôi kéo dì ấy hỏi tiếp: “Gần đây không phải có một đoàn làm phim ở trong khách sạn này không phải sao? Cô ấy chính là diễn viên của đoàn làm phim đó, tên là Quý Lạc Lạc, là cô gái xinh đẹp nhất đoàn phim, chắc chắn dì đã nhìn thấy, phiền dì nghĩ lại!”
Dì ấy tiếp tục lắc đầu: “Tôi không biết, tôi không biết, cậu đi hỏi người khác đi ~”
Thấy vẻ mặt của dì ấy rất thản nhiên, trong lòng Lại Khải Toàn cũng hiểu rõ, thật sự bà ấy không biết gì.
Vì thế cậu ta thả tay ra, tùy ý để dì ấy rời đi.
Hôm nay cậu trốn học để đến đây, nếu cứ trở về không có gì như vậy, cậu không cam lòng. Lại Khải Toàn đứng gãi tóc ở hành lang, luôn suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn quyết định, nhất định đến thì phải nhìn thấy Quý Lạc Lạc, cho dù là dùng chút thủ đoạn.
Cậu nghĩ nghĩ, sau đó cắn răng, quyết định bắt đầu từ đầu, gõ cửa từng phòng.
“Quý Lạc Lạc chị ở đâu rồi? Em là Lại Khải Toàn, chị ra đây……”
Cửa phòng đầu tiên được mở ra, người mở cửa là một người đàn ông cao lớn cởi trần, xách theo một cái chai bia, cau mày nhìn cậu.
“Có việc gì?”
Động tác của Lại Khải Toàn cứng lại, khuôn mặt trắng nõn đẹp trai nở một nụ cười trừ: “Xin lỗi đại ca, đi nhầm phòng!”
Người đàn ông vạm vỡ đó nhìn cậu ta một cái, may mắn là diện mạo của Lại Khải Toàn trông có vẻ ngoan ngoãn, khuôn mặt trắng như đậu hủ non không thể phân cao thấp, còn mang vẻ nhàn nhạt cổ kỹ, tổng thể mà nói, đây chính là hình tượng tiêu chuẩn của tiểu thịt tươi.
“Mẹ nó, lần sau chú ý chút đi, có biết làm như vậy sẽ ảnh hưởng tới tâm tình của người khác không hả?”
Lại Khải Toàn vừa nhận lỗi vừa đóng cửa lại cho người đàn ông đó, tiếp theo sau đó lại tiếp tục gõ cửa.
Bước chân của Sở Tiện chậm lại, Lại Khải Toàn nói gì anh đều nghe rất rõ ràng, vừa đi anh vừa suy nghĩ về quan hệ của hai người.
Nhưng một lát sau anh lại cười tự giễu, cô và anh gặp nhau mới có hai lần, số câu hai người nói với nhau không vượt qua mười câu, mà dù họ có quan hệ gì đi nữa cũng không khiến anh nhọc lòng.
Nghĩ như vậy bước chân của anh cũng đi nhanh hơn, khiến cho nam thanh niên và anh có một khoảng cách lớn.
Khi Lại Khải Toàn đang xin lỗi vì đã gõ cửa, ở một phòng cách đó không xa, Quý Lạc Lạc nghe thấy có tiếng động thì mở cửa ra.
Cô đứng từ xa nhìn cậu ta xin lỗi người khác nhịn không được cười ra tiếng.
Nhìn thấy nam thanh niên đó, cô cũng không đi ra nhắc nhở, mà lại vừa gặm dưa chuột vừa xem chuyện vui ở cửa, vừa cười vừa móc điện thoại ra quay lại video.
Lại Khải Toàn đã gõ rất nhiều cửa mà không có kết quả, sau đó cậu ta không nhịn được nữa, rũ mắt xuống, cắn môi, hai mắt đỏ bừng, ngực phập phồng kịch liệt, rõ ràng đã rất tức giận.
Thấy vậy, Quý Lạc Lạc đang xem chuyện vui ở bên cạnh mở miệng:“ Sao lại không gõ nữa?”
Lại Khải Toàn đứng ở chỗ đó bình tĩnh lại, nghe thấy giọng cô kinh ngạc quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Quý Lạc Lạc, cũng thấy được dáng vẻ của cô khi nhìn người khác gặp họa.
Nhìn vẻ mặt đang cười không có ý tốt của cô, mặt của Lại Khải Toàn không thể nhịn được nữa, sắc mặt cậu trầm xuống, lạnh giọng mở miệng: “Chị đã sớm nhìn thấy rồi có phải không?”
Quý Lạc Lạc cắn một miếng dưa chuột, nhai qua nhai lại, nghe cậu nói, thản nhiên gật đầu:“ Đúng vậy, chị thấy được từ lâu rồi, chậc chậc chậc, dáng người đó của em đúng thật là…… quá ngốc nghếch.”
Nói xong, cô lại cắn một miếng nữa, như thể ăn đồ ăn cắp được.
Lại Khải Toàn nhìn bộ dáng vô lại của Quý Lạc Lạc, sự bực bội lại không thể hiện ra ngoài, cậu đi về phía trước vài bước, cuối cùng dừng lại trước mặt cô, cố nén lửa giận trong lòng, nhìn cô mở miệng: “Chuyện trên Weibo bọn đều đã thấy rồi, chị vẫn luôn bị bôi đen, ba mẹ đều rất lo lắng, nên bảo em tới để nhìn chị.”
Quý Lạc Lạc vẫn chưa thay đổi động tác dựa vào cửa, chỉ cười nhạt, tiếp theo sau đó đuôi lông mày của cô nhếch lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Lại Khải Toàn, như cười như không mở miệng nói: “À ~ thật sự là họ bảo em tới à?”
Khi cô nói chuyện mang theo sự chế nhạo rõ ràng, tuy rằng Lại Khải Toàn chưa đi ra ngoài xã hội, nhưng lời nói tốt hay xấu cậu vẫn có thể nghe rõ.
Nghe được lời Quý Lạc Lạc nói, khuôn mặt trắng nõn của Lại Khải Toàn bỗng đỏ lên.
“Là…… Không phải bọn họ bảo em tới, nhưng họ thực sự rất quan tâm chị, em nhìn thấy để vào trong mắt, cho nên mới tới đây tìm chị, em chỉ muốn hỏi chị một câu, có phải dù thể nào chị cũng muốn ở trong cái giới giải trí này hay không?”
Ngay tại thời khắc này, lần đầu tiên Lại Khải Toàn thể hiện được khí thế của một người đàn ông.
Cậu cao hơn Quý Lạc Lạc một chút, Quý Lạc Lạc cao một mét sáu tám, Lại Khải Toàn cao 1m75, tuy rằng hai chị em lớn lên không giống nhau, nhưng về trình độ xinh đẹp, còn có cả làn da trắng nõn thì giống hệt như nhau.
Nghe cậu hỏi, Quý Lạc Lạc thu hồi lại bộ dáng lười biếng lúc trước, nghiêm trang nhìn cậu, khóe môi nở một nụ cười, trở lại nói: “Nếu chị nói chị muốn ở trong giới giải trí? Thì em muốn chuẩn bị làm gì?”
Quý Lạc Lạc không nghĩ tới, em trai trong ấn tượng của cô vẫn luôn có thành kiến, chán ghét cô, luôn đối nghịch với cô, thế mà lúc này lại quan tâm đến cô.
Đại khái là, ý nghĩ trước kia bây giờ lại được tiềm thức của mình sửa chữa.
Cô cười nhạo một tiếng, rồi nghiêm túc nhìn thẳng vào mặt cậu, chờ câu trả lời.
“Giới giải trí thì có cái gì tốt? Mặc dù tính tình chị thì thối mà nhân phẩm cũng không ra gì, nhưng cũng không cần phải để cho người ta mắng như vậy, ba mẹ ở nhà cũng bảo với chị là, nếu chị muốn nghe mắng thì chị về nhà nghe họ mắng không phải tốt hơn sao?”
Vẻ mặt của Lại Khải Toàn hận rèn sắt không thành thép nhìn cô, rõ ràng chị tốt như vậy, dù thế nào cũng phải khiến cho chị trở nên thảm hại như vậy.
Dù gì cũng là chị cậu, mặc dù đánh nhau từ nhỏ đến lớn, nhưng cậu bắt nạt không có nghĩa là cho người khác bắt nạt.
Nghe càng nói càng lệch chủ đề, cho một nửa quả dưa chuột còn lại trong tay vào miệng cậu, tức giận mắng mỏ: “Còn dám mắng chị cơ à, thằng nhóc con trưởng thành rồi đúng không? Đúng là lớn rồi nên bây giờ muốn tham gia vào chuyện của chị.”
Lại Khải Toàn không phục, cậu cứng cổ hừ lạnh một tiếng: “Em đã trưởng thành từ lâu rồi, em biết, chị còn không phải là vì tiền sao, em nói cho chị biết bây giờ em viết các ca khúc cũng có thể kiếm tiền, chị về nhà đi, em nuôi chị.”
Quý Lạc Lạc bị lời nói hùng hồn của cậu làm cho bật cười ra tiếng, cô cười một tiếng, bị lời nói bất thiện của Lại Khải Toàn làm cho đỏ bừng cả mặt, cả người giống như con cua bị nấu chín, đỏ thẫm.
“Chị còn cười cái gì, không có ý thức nhận ý tốt của người ta, đáng đời chị bị bôi đen!”
Lời cậu vừa nói, phải dùng biết bao dũng khí mới có thể thốt ra khỏi miệng, không nghĩ tới lại bị Qúy Lạc Lạc vô tình cười nhạo như vậy.
So với tức giận, trong lòng cậu bây giờ lại đa phần là sự mất mác.
Một bầu trời nhiệt huyết của cậu muốn bảo vệ chị ấy, an ủi chị ấy, lại tự cho rằng cậu làm anh hùng rất giỏi, nhưng trên thực tế, trong mắt chị ấy, cậu ngay cả một cục phân gà cũng chẳng phải.
“Em biết tối nay em không nên tới, chị cứ tùy ý đi, em về.”
Cậu vừa nói xong đã xoay người rời đi.
Một đứa trẻ từ nhỏ đã bị một người lớn hơn nhìn chằm chằm, thì chị ấy làm sao biết được trong lòng cậu đang nghĩ gì?
Quý Lạc Lạc thấy cậu thật sự muốn rời đi, vội vàng thu lại nụ cười, bước lên hai bước bắt lấy tay Lại Khải Toàn làm người cậu quay lại, sau đó nhón chân lên, vòng tay qua cổ cậu, ôm chặt lấy cậu.
Tay cô vỗ nhẹ sau lưng cậu để trấn an, sau đó nhẹ giọng nói bên tai: “Tức giận rồi à? Chị chỉ thấy buồn cười với em... Nói thật, hôm nay em tới đây trong lòng chị đặc biệt cảm động, ít nhất em đã cho chị biết, chị vẫn có người nhớ tới, cho nên... Cám ơn em, cám ơn em hôm nay đã nói hết tất cả với chị!”
Lúc mới bị cô vỗ, Lại Khải Toàn còn hơi giãy giụa một chút, sau đó thì như thể bất động, đặc biệt là sau khi nghe cô nói, nhưng ngay sau đó vành mắt cậu lại đỏ lên.
“Nhưng chị không thể về với em được, không phải bởi vì bất kỳ người nào, cũng đơn thuần vì, đây là ước mơ của chị, chị phải đi thực hiện nó.”
Ước mơ.
Cái từ nghe thì hết sức nhiệt huyết, nhưng trong thực tế lại xa không thể với tới.
Có mấy người có thể chân chính đuổi kịp với ước mơ của mình?
Phần lớn đều là đang đuổi theo trên đường, thì từ từ bị mất phương hướng.
Cậu chỉ sợ, cô tiếp xúc quá nhiều với thế giới phồn hoa, ước mơ trở thành dục vọng. Mong mỏi từ từ biến thành sự việc không có dáng vẻ.
“Mọi người chỉ sợ chị sẽ bị thương...”
Giọng của cậu ngày càng thấp xuống, giống như một con thú nhỏ đang ủy khuất.
Quý Lạc Lạc ôm hắn, xiết chặc ôm vào trong ngực, học dáng vẻ của mẹ, động tác ôn nhu vuốt tóc cậu.
“Sao lại nghĩ như vậy, chị em đánh nhau đã thua bao giờ chưa?”
Lại Khải Toàn suy nghĩ một chút, cũng đúng, chiến sĩ siêu cấp như cậu mà cũng nhiều, thì người khác càng đừng nghĩ có thể sống tốt.
Nói đến đây rốt cuộc cậu cũng yên tâm, cậu quay đầu nhìn vào phòng Quý Lạc Lạc, có chút chột dạ gãi đầu, mở miệng nói: “Cái đó... Chị, em có thể ở chỗ chị một đêm được không?”
Quý Lạc Lạc thả cậu ra, ngẩng đầu lên, nghi ngờ nói:” Tại sao?”
Lại Khải Toàn lúng túng sờ sống mũi: “Hôm nay vì em đến tìm chị, nên cúp cua đi ra ngoài, bây giờ với thời gian này, dù về cũng không thể vào trường được, em đoán chắc thầy đã gọi điện cho ba mẹ rồi, nếu em về nhất định sẽ bị ăn đòn.”
Vừa nói cậu vừa ngẩng đầu lên, đáng thương nắm lấy vạt áo Quý Lạc Lạc nói: “Chị, lòng chị sẽ không ác đến vậy chứ?”
Quý Lạc Lạc cười lạnh, dí ngón tay lên trán cậu: “Em đó, vậy thì em cứ làm đi.”
Sau đó đẩy cửa ra, trợn mắt nhìn cậu một cái, nói với cậu: “Còn không đi vào, ngớ người ra đó làm gì!”
Lại Khải Toàn hoan hô một tiếng, xông vào, lấy thế nhanh như chớp chạy vào phòng.
Hai người cùng đi vào, cửa đóng lại sau, ngoài cửa lại quay về sự yên tĩnh.
Ai cũng không phát hiện ra, một bóng người đang vội vã trở về của Sở Tiện, anh nhìn hai người cùng tiến vào phòng, chân mày càng nhíu chặt lại, tròng mắt đen xuất hiện ánh sáng lạnh lẽo, há miệng đôi môi thiếu chút nữa có máu.
Tác giả có lời muốn nói:Lần đầu tiên hiểu lầm đã tới, mang pháo hoa ra để chúc mừng ngày kỷ niệm ~
Ngày mai vào V, cảm ơn các bảo bối đã ủng hộ nha ~