Anh Đào Hổ Phách

Chương 80




Lâm Anh Đào bắt đầu bước vào thời gian nghỉ hè, nhất thời không có việc gì làm. Đồng nghiệp trợ lý dạy thì tất bật với việc thi lấy chứng chỉ, mà Lâm Anh Đào thì có cả một mùa hè để chuẩn bị cho hôn lễ lần đầu tiên và cũng là duy nhất trong đời.

Cô ngâm mình trong phòng tập vũ đạo ở gần tòa nhà Impressive Mansion suốt từ sáng tới tối. Chỉ còn hai tuần nữa là cô sẽ đi thử áo cưới, so với việc đi tới phòng tập thể hình, Lâm Anh Đào thích tiếp tục tập múa giống như lúc còn ở đại học hơn, có thể giữ gìn vóc dáng.

Cô cảm thấy hẳn là Tưởng Kiều Tây cũng sẽ rất thích thú hài lòng… Cô đoán.

Phòng tập vũ đạo có đại sảnh nơi mọi người có thể tự do luyện tập, đồng thời có cả những phòng tập riêng có giáo viên đứng lớp hướng dẫn. Lâm Anh Đào đang ở trong phòng thay đồ thì có mấy học viên đến gần hỏi cô học ở lớp nào. “Vóc dáng của chị chuẩn y hệt các thiên thần của Vic!” Các cô ấy nói: “Chị không phải là giáo viên sao phải tập vất vả như vậy!”

Lâm Anh Đào mặc áo khoác tennis vào, kéo dây kéo lên, che đường cong căng đầy bên dưới chiếc áo thun ba lỗ ôm sát cơ thể. Lâm Anh Đào mặc quần short thể thao, cô đi sấy tóc, phớn phở nghe người ta khen mình. Cô cầm máy sấy, nhìn vào gương. Cô không phải Jeon Ji Hyun, cũng không phải Lưu Diệc Phi, nhưng cô có thể chăm chỉ luyện tập, cố gắng trở nên xinh đẹp, làm một cô dâu lộng lẫy sóng bước bên Tưởng Kiều Tây tiến vào lễ đường.

Từ phòng tập vũ đạo đi ra, Lâm Anh Đào dùng tay hất nhẹ những lọn tóc còn ươn ướt, định đi đến siêu thị gần đó mua một ít cá diếc về nấu canh cho Tưởng Kiều Tây ăn. Cô đi tới bên đường, mở điện thoại di động lên.

Nhóm ‘Bàn ăn nhỏ công trường Quần Sơn’.

Đỗ Thượng: [Tớ vẫn còn đang đợi viết bản tường trình, số tớ thiệt nấm mốc mà…] [khóc ròng] [khóc ròng] [khóc ròng]

Thái Phương Nguyên: [Dù sao thì trưởng khoa của cậu cũng sẽ không đuổi cậu đâu mà lo, thế nào lát nữa ông ấy cũng sẽ bí mật thưởng tiền cho cậu! Chắc chắn giữ cậu lại!]

Đỗ Thượng: [Còn thưởng tiền, trưởng khoa của tớ tới giờ vẫn còn đang nằm một chỗ…]

Dư Tiều nói: [Cậu không đánh nhau, cũng không đụng vào ai, cậu sợ cái gì chứ.]

Đỗ Thượng: [Nói thì dễ! Nhưng chuyện này không nói rõ ràng được!]

Dư Tiều: [Không có video sao?]

Đỗ Thượng: [Video kia đối diện với tớ, quay phía sau lưng bọn họ, cậu cũng biết rồi đó, tình huống này bất lợi cho tớ! Chỉ quay trực diện tớ!]

Tưởng Kiều Tây nói: [Hẳn là còn góc độ khác, trước cửa phòng bệnh thường có camera giám sát, sau lưng cậu lúc đó chẳng phải là phòng bệnh sao?]

Đỗ Thượng đăng lên một cái mặt khóc: [Đợi lát nữa viết tường trình xong tớ đi hỏi thử xem.]

Dư Tiều: [Hiện trường thế nào cũng phải có người chứng kiến chứ!]

Thái Phương Nguyên nói: [Bọn chúng nói bị cậu đánh vậy thì cho bọn chúng làm xét nghiệm thương tật! Tớ nói với cậu, hiện giờ trên mạng đều quay ra chửi bới bác sĩ, tớ đọc thôi mà còn muốn nổi điên, huống chi là cậu.]

Đỗ Thượng nói: [Tớ không muốn nổi điên, tớ không muốn mọi chuyện ầm ĩ, tớ đã học bảy năm, tớ chỉ muốn học xong!!]

Lúc này Tần Dã Vân xuất hiện.

[Đỗ Thượng,] cô ấy nói: [Nếu bị bệnh viện đuổi việc, cậu đến thẩm mỹ viện chỗ tớ làm! Giám đốc bệnh viện tớ mong cậu về đó làm không hết, tiền lương lại cao! Quyết định như vậy đi!]

Lâm Anh Đào gọi điện thoại cho Đỗ Thượng, không có người bắt máy, có lẽ là vẫn còn đang làm tường trình.

Đến tối, một video clip ghi lại cảnh đám người nhà bệnh nhân kia hành hung bác sĩ được một bệnh nhân lén quay được đăng lên mạng, các diễn đàn lại đua nhau dậy sóng. Lâm Anh Đào ngồi trên sô pha, tựa vào lòng Tưởng Kiều Tây, dùng laptop của anh lướt Weibo, các tài khoản vip có hàng triệu lượt người theo dõi đều đồng loạt bình luận.

[Bác sĩ biết võ thuật, thần tiên không ngăn được.]

[Đừng làm lạnh lòng sinh viên ngành y nữa, tương lai ai còn dám đi chữa bệnh cứu người??]

[Trường y mở ngay khóa võ tự vệ thoát hiểm cấp tốc cho sinh viên!! Tán thủ, quyền Anh, quyền Thái, vật Mông cổ…]

Lâm Anh Đào dụi trán vào ngực Tưởng Kiều Tây. Cậu bé Đỗ Thượng khuôn mặt dán đầy băng cá nhân, thân hình nhỏ bé lúc nào cũng khóc tức tưởi trong những ngày Tết năm nào thoắt cái đã xoay người trở thành ‘Hoàng Phi Hồng đương đại’ mặc áo blouse trắng trong miệng mọi người.

Hơn mười giờ tối, Đỗ Thượng gọi lại cho Lâm Anh Đào, hắn nói hắn mới từ chỗ của các chú cảnh sát ra.

Trong giọng nói của Đỗ Thượng không giấu được âm thanh thở phào, sống sót sau cơn hoạn nạn.

“Híc, tớ quả thật… không biết phải cảm ơn người đã đăng video kia lên mạng thế nào cho đủ…” Hắn kích động nói: “Mấy người kia không biết vì sao đột nhiên đổi giọng, thừa nhận tớ không có đánh bọn họ — kỳ thực lúc đó tớ căng thẳng quá, bản thân tớ cũng không biết có đụng phải ai hay không, nhưng tớ chắc chắn không đánh bọn họ!… Chú cảnh sát còn khen tớ, hỏi tớ có phải trước kia đã từng tập qua côn nhị khúc không!!”

Lâm Anh Đào cũng thở phào hỏi: “Vậy là cậu không sao nữa rồi phải không?”

“Tớ không biết…” Đỗ Thượng vừa đi vừa nói chuyện: “Có thể sẽ bị trừ một phần lương mang tính tượng trưng, sư huynh của tớ nói những trường hợp như thế này đều bị trừ lương nhắc nhở, nếu không sẽ lại có người tìm tới cửa gây chuyện… Được rồi, thích trừ thì trừ thôi, dù sao cũng không phải chuyện gì to tát! Anh Đào, tớ đi về trước đã, về với người yêu của tớ —”    

*

Đỗ Thượng nổi tiếng.

Không chỉ tại Quần Sơn, Tỉnh Thành, Thượng Hải, mấy ngày nay, toàn bộ tin tức trên truyền hình, báo chí, các Public account trên Wechat đều tràn ngập hình ảnh hắn cầm ống nghe thi triển tuyệt chiêu múa côn nhị khúc.

Khẩu khí của Đỗ Thượng trong vòng bạn bè cũng bắt đầu toát ra phong thái người nổi tiếng, bắt đầu đăng lên những bức ảnh thiên nhiên thâm trầm sâu lắng, cùng lời đề tựa: ‘Gần đây rất nhiều thầy cô đã add WeChat của tôi, nhắc nhở bản thân, đừng quên tâm nguyện ban đầu, vững vàng tiến về phía trước.’

Trái ngược với Tưởng Kiều Tây, hoàn toàn sao nhãng không để tâm gì tới công việc.

Từ khi bà xã đại nhân được nghỉ hè, anh một mạch ‘quân vương không ngự triều sớm’ liên tiếp mấy ngày, cuối cùng mới tìm lại được một chút cảm giác ‘màn phù dung êm ái đêm xuân’ của tân hôn. Nửa đêm trống canh ba anh còn chưa chịu ngủ, sáng ra rõ ràng đã tỉnh rụi, còn làm một vẻ bị bà xã đánh thức. Anh mặc áo ngủ đi đánh răng rửa mặt, tranh thủ lúc cạo râu xem lướt qua các chỉ số tài chính, sau đó trả lời ngắn gọn các email công việc rồi ngồi vào bàn ăn bữa sáng tình yêu do bà xã làm, vừa uống cà phê vừa đọc ‘Tạp chí phố Wall’, sau đó nghe bà xã nhì nhèo nói anh cà vạt quăng bừa bãi khắp nơi, áo sơ mi cởi ra cũng không chịu để vào sọt…

Anh mặc vào áo sơ mi đã được ủi phẳng phiu, cúi đầu cài nút, ngắm bà xã đang thắt cà vạt cho mình. Anh mang giày xong, ngồi trên chiếc ghế cao ở tiền sảnh, ôm chầm lấy bà xã, vùi đầu vào ngực áo ngủ mềm mại, lưu luyến không rời ôm vợ một hồi lâu như vậy.

“Anh cũng muốn nghỉ hè…”

Tưởng Kiều Tây nói như làm nũng.

“Trước kia lúc được nghỉ hè, em cũng không thấy anh thích chút nào.” Lâm Anh Đào lầm bầm, vuốt ve tóc anh: “Khi đó em và Đỗ Thượng bọn họ đi xem phim, anh một hai ở nhà em làm toán Olympic…”

Tưởng Kiều Tây ngước đầu lên, anh thở dài, than thở năm đó mình đúng là vô tích sự. Anh cầm chìa khóa xe, trước khi đi ra cửa còn không quên duỗi tay bẹo hai gò má phúng phính như trẻ con của bà xã.

“Hôm nay em sẽ ra ngoài làm đẹp.” Lâm Anh Đào lí nhí nói, vừa hồi hộp lại mong chờ: “Anh đừng có bẹo sưng má em…”

Tưởng Kiều Tây giữ cằm cô, nâng lên ngắm nghía: “Xinh đẹp như vậy rồi còn muốn làm đẹp gì nữa?”

Lâm Anh Đào bước lại gần, cô mặc váy ngủ, đặt tay lên vai áo sơ mi Tưởng Kiều Tây, nhón chân hôn anh ‘chụt’ một cái.

“Anh đi làm đi!” Cô cười nói.

Tưởng Kiều Tây được bà xã hôn, đưa tay sờ soạng mặt mình. “Haizz!” Anh thở dài, buồn bực đi về phía cửa thang máy.

Kết hôn đã hai năm, Tưởng Kiều Tây phát hiện, chỉ những khi nhắc tới anh trước mặt người ngoài, Anh Đào mới dùng mấy chữ ‘Ông xã tớ… chồng tớ…’.

Còn những khi bọn họ ở một mình với nhau, bất luận là trên xe, trong nhà, đêm khuya hay tờ mờ sáng, không phân biệt không gian và thời gian, cô đều chỉ gọi anh là ‘Tưởng Kiều Tây’.

Là vì quen biết nhau từ nhỏ, thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, cho nên không sửa được cách xưng hô chăng? Hoặc chỉ vì, Anh Đào chính là đặc biệt thích cái tên ‘Tưởng Kiều Tây’ này.

Tưởng Kiều Tây chụp mấy tấm ảnh bên ngoài tòa nhà văn phòng đối tác đã thuê, anh và đội ngũ mới vẫn chưa mấy quen thuộc, buổi tối mọi người có tổ chức một bữa tiệc buffet. Anh gửi ảnh chụp qua cho Anh Đào, báo với cô buổi tối không ăn cơm ở nhà.

[Vậy em ở nhà đợi anh.] Cô trả lời.

Luôn có những khoảnh khắc như vậy, ví dụ như lúc này, Tưởng Kiều Tây cúi đầu đọc tin nhắn của cô, trong lòng bỗng mềm mại khôn tả.

Trước kia, lúc đang yêu đương, những điều Tưởng Kiều Tây thường nghĩ là ‘Mình’, ‘Mình phải cho cô ấy một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc’, ‘Mình phải cố gắng làm việc’, ‘Mình phải lấy được suất thực tập này’, ‘Vì tương lai của mình và cô ấy, mình phải làm được’… Nhưng kể từ khi kết hôn, có gia đình rồi, Tưởng Kiều Tây phát hiện rất nhiều thứ không còn như vậy nữa. Anh Đào mỗi ngày trôi qua thế nào, cô vui vẻ hay không vui vẻ, phiền não hay không phiền não, cô đơn hay không cô đơn, hạnh phúc hay không hạnh phúc, đều liên quan trực tiếp đến người làm chồng là anh. 

Lâm Anh Đào mang giày gót thấp, khoác chiếc áo khoác lửng bên ngoài đầm liền, hơn tám giờ tối xách hộp giữ ấm đi xuống lầu. Trong thang máy cô gặp một bác gái sống ở lầu trên, cô nở nụ cười tươi rói chào bà. Bác gái hỏi cô sao đi ra ngoài muộn như vậy, cô nói ông xã đang tăng ca, cô nhân dịp này về nhà ba mẹ một chuyến, mang cho ba mẹ một ít canh hải sâm: “Nhà ba mẹ con gần đây, đi về chỉ mất chừng nửa tiếng, con mà không hầm sẵn, hai người cũng không nhớ ăn ạ.”

Bác gái cười nói: “Tiểu Lâm, sao lại có hiếu thế này chứ!”

Trên tay bác gái xách lỉnh kỉnh mấy hộp quà tặng, nhìn qua đều là rượu, bà nói đi cất vào cốp xe để ngày mai người nhà mang đi biếu cho giáo viên lớp học hè: “Thời buổi bây giờ đăng ký học hè cho thằng cháu thôi mà sao khó khăn thế không biết!”

Lâm Anh Đào thấy bà xách nặng nề liền đưa tay xách phụ, hai người vừa trò chuyện vừa đi xuống bãi đỗ xe dưới đất.

Tưởng Kiều Tây ăn cơm mà trong lòng cứ nghĩ tới bà xã đang ở nhà một mình, ngồi được một lúc liền đứng dậy cáo từ. Lúc lái xe về đến gần bãi đỗ thì vừa vặn nhìn thấy Lâm Anh Đào đang bị bác gái lầu trên nắm cánh tay đứng tâm tình ở đằng trước.

Anh bấm còi, thấy Anh Đào xoay lại trong ánh đèn pha, sau đó hai người đồng loạt nhìn anh.

Năm 2014, là thời đại mà những người sống cùng nhau trong một tòa nhà, đừng nói đến lầu trên lầu dưới, ngay cả hàng xóm đối diện e rằng cũng chẳng có mấy người biết nhau, chứ nói gì đến trò chuyện.

Nhưng bà xã Tưởng Kiều Tây vẫn có thể tán gẫu với mọi người vui vẻ như vậy.

“Vừa rồi bác gái cảm khái nói với em,” Lâm Anh Đào đặt hộp giữ ấm lên đầu gối, cô ngồi ở ghế phụ bên cạnh Tưởng Kiều Tây: “Bà nói trước kia gia đình bà sống trong khu tập thể của nhà máy dược, khi đó ai mà nghe thấy nhà hàng xóm có động tĩnh gì đều đi qua ngó chừng hỏi thăm xem người ta xảy ra chuyện gì.”

Tưởng Kiều Tây lái xe, nhắn tin cho ba vợ, báo anh và Anh Đào đang trên đường về nhà.

Lâm Anh Đào nói tiếp: “Năm ngoái bà đến Bắc Kinh giúp con trai và con dâu chăm sóc cháu, mọi người sống rất xa cách, trong khu hầu hết là người thuê nhà, có điểm giống lúc chúng ta ở Hồng Kông vậy.”

“Có người cãi nhau cũng không ai để ý, nếu ồn ào quá thì có người còn mở máy động đất, chính là cái ‘Thần khí phản kích tiếng ồn’ đó, Lâm Anh Đào miêu tả cho Tưởng Kiều Tây xem: “Cho nó rung tới khi lầu trên không dám lên tiếng nữa thì thôi, hoặc là càng quát tháo chửi bới ầm ĩ hơn.”

Tưởng Kiều Tây nói: “Ở nhà thuê thì không còn cách nào khác, mọi người đều không biết nhau.”

Lâm Anh Đào lẩm bẩm: “Bây giờ nhà cửa mắc như vậy… Anh nói bọn trẻ sau này còn có thể mua được nhà không, hay chỉ còn cách đi thuê.”

Tưởng Kiều Tây nói: “Mua thì vẫn mua được, nhưng có thể không nhất định muốn mua.”

Lâm Anh Đào nói: “Vậy mọi người sống trong cùng một khu, không quen biết gì nhau, lỡ như có sự cố gì xảy ra thì phải làm sao.”

Tưởng Kiều Tây nói: “Anh chợt nghĩ tới Nhật Bản.”

Lâm Anh Đào nói: “Nhật Bản làm sao ạ?”

Tưởng Kiều Tây nói: “Có thể lạnh lùng kiêu ngạo, không cần bày tỏ cảm xúc, người với người không phải không biết nhau nhưng nếu muốn không biết thì không biết.”

Lâm Anh Đào quay qua nhìn anh: “Có phải giống như trước kia anh không muốn biết em… Lần đầu tiên gặp em ở Quần Sơn, anh phớt lờ không thèm để ý tới em!”

Tưởng Kiều Tây không kìm được phì cười.

Thợ điện Lâm không nghĩ tới con rể và con gái lại cùng nhau về vào giờ cơm tối thế này. Anh Đào vừa vào cửa liền đi thẳng vào bếp cất cặp lồng hải sâm trước, cô nhắc nhở ba mẹ nhớ cho thêm hải sâm vào cháo ăn mỗi buổi sáng, nghe nói tăng cường trí nhớ rất tốt cho sức khỏe.

Tưởng Kiều Tây lúc nãy chưa ăn được mấy miếng, dạ dày trống rỗng, anh ngồi xuống ăn cơm với ba vợ. Mẹ vợ nói: “Kiều Tây lát nữa còn phải lái xe, anh đừng kêu con nó uống!” Vừa nói bà vừa duỗi tay lấy bình rượu của thợ điện Lâm đặt sang một bên.

Thợ điện Lâm cười: “Ai chà, quên mất, quên mất…”

Mẹ Lâm đột nhiên nhớ ra: “Anh Đào nè, con bé Tân Đình Đình học chung với con hồi cấp ba, hôm nay con bé trở về đó.”

Lâm Anh Đào đang nằm trong phòng ngủ nhỏ hồi đó của mình chơi điện thoại, nghe vậy liền ngồi dậy: “Bây giờ cậu ấy đang ở nhà ạ?”

Mẹ ngoái đầu nói: “Lão Lâm, anh viết cái thiệp mời cô bé con gái nhà họ Tân đi, để Anh Đào nhân tiện đem qua, gần như vậy!”

Thợ điện Lâm đang trò chuyện với con rể, bẻ cái bánh bao táo trên tay nói: “Chẳng phải anh đã viết rồi sao, lần trước Kiều Tây cầm đi rồi.”

Mẹ nói: “Anh Đào không có mang theo, đang để ở nhà hai đứa.”

Tưởng Kiều Tây đứng dậy định đi cùng Lâm Anh Đào, Lâm Anh Đào thay giày nói: “Anh ở nhà chơi với ba đi, ăn thêm một ít cơm, em đi một cái rồi về liền!”

Dưới lầu nhà Tân Đình Đình có mấy người đang đứng bu quanh.

“Có chuyện gì vậy, con gái vừa mới về sao lại làm ầm lên thế này?” Có người lo lắng hỏi, bỗng nhiên nói: “Ơ, Anh Đào! Sao con đến đây?”

Lâm Anh Đào đứng ở dưới lầu, cô ngước lên, nhìn thấy phía sau rèm cửa sổ nhà Tân Đình Đình có bóng người không ngừng đi tới đi lui.  

“Sao mày không nhìn xem Vệ Dung người ta??” Là mẹ của Tân Đình Đình: “Sao người ta lại có thể có tiền đồ như vậy chứ? Tao nuôi mày lớn thế này là để mày tùy tiện đi tìm một thằng lái xe sao —?”

Lâm Anh Đào bỗng nghe thấy một tiếng hét thảm thiết, tuồng như không hét lên như vậy sẽ không cách nào át được những tiếng chửi bới nặng nề kia.

“Mẹ xem thường con… vì sao lúc nào mẹ cũng xem thường con!” Là giọng của Tân Đình Đình, mười phần run rẩy: “Mẹ sinh con ra là để xem thường con phải không? Phải không!!”

“Tân Đình Đình! Con nói hươu nói vượn gì vậy, sao mẹ con lại xem thường con chứ?”

“Hai người lại có thể lấy Vệ Dung ra so sánh với con!!! Tân Đình Đình hét lên: “Hai người lại có thể lấy cái tên du thủ du thực Vệ Dung kia ra so với con…”

“Vệ Dung người ta bây giờ thành công tới cỡ nào, tìm được một đối tượng thật tốt, sao lại không thể so sánh với con, Đình Đình, con bây giờ cũng là kế toán, sao con lại không chịu tìm một người tốt một chút ——”

Chỉ nghe thấy Tân Đình Đình nức nở: “Con sẽ không nghe theo hai người nữa… Hai người lúc nào cũng áp đặt, lúc nào cũng muốn con làm theo ý hai người, lúc nào cũng xem thường con… Từ nhỏ cho đến giờ, có khi nào hai người hỏi con muốn gì không… hai người lúc nào cũng coi thường con!!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.