Anh Đào Hổ Phách

Chương 44




Tần Dã Vân xoay người lại, nhíu mày rầm rì: “Cậu ấy lại có thể tặng cậu giày đỏ! Đó chẳng phải là giày cưới sao? Cô dâu kết hôn mới mang giày đỏ chứ!”

Lâm Kỳ Nhạc nằm trong chăn, ù ù cạc cạc. Đèn trong phòng không mở, chỉ có ánh trăng xuyên qua song cửa sổ rọi lên gương mặt hai cô gái.

“Không, không phải.” Lâm Kỳ Nhạc lắp bắp: “Chắc là cậu ấy thích màu đỏ…”

Chú Tần, ba của Tần Dã Vân phải đi Bắc Kinh khám lại vết thương ở chân mấy hôm mới về, Tần Dã Vân liền ôm đồ sang nhà Lâm Kỳ Nhạc ngủ. Hai cô gái nhỏ chen chúc trong một cái chăn, thầm thì nói chuyện suốt đêm.

Tần Dã Vân lẩm bẩm nói với Lâm Kỳ Nhạc: “Nếu Dư Tiều cũng mua cho tớ một đôi giày đỏ, tớ sẽ lập tức lao tới gả cho cậu ấy!”

Lâm Kỳ Nhạc nghe vậy, quay đầu nhìn cô ấy.

“Dư Tiều ư?” Lâm Kỳ Nhạc bối rối hỏi lại.

Hai hàng lông mày của Tần Dã Vân cụp xuống, có lẽ cũng cảm thấy Dư Tiều cái người kia căn bản không thể nào làm những chuyện như vậy: “Thôi bỏ đi…”

Hai cô gái nhỏ ngửa mặt nhìn trần nhà, mỗi người ôm một nỗi niềm tâm sự, cứ nằm yên như vậy một hồi lâu.

“Lâm Anh Đào,” Tần Dã Vân đột nhiên lên tiếng: “Hồi nhỏ, tớ siêu ghét cậu, không ngờ đến khi trưởng thành lại có thể ngủ cùng với cậu.”

Lâm Kỳ Nhạc gật đầu, tán thành: “Tớ cũng thật sự không ngờ.”

“Hồi nhỏ, cậu hạnh phúc như vậy, còn yểu điệu như thế, cả ngày nổi giận.” Tần Dã Vân ghét bỏ nói, cô ấy nghiêng đầu sang: “Cậu có còn nhớ hồi nhỏ có một lần cậu và Dư Tiều đánh nhau, cậu không tha lỗi cho cậu ấy, chiến tranh lạnh hết nửa tháng, ở trong lớp mẫu giáo bày cái mặt thối kia ra, không thèm để ý tới ai, làm hại Dư Tiều ngày ngày phải tò tò đi theo đuôi cậu dỗ cậu nói chuyện.”

Lâm Kỳ Nhạc quay đầu lại, không tin nói: “Làm sao có thể chứ?”

Tần Dã Vân dẩu miệng: “Cậu quên hết mọi chuyện! Nhưng tớ thì nhớ rõ từng thứ!” Tần Dã Vân rõ ràng ấm ức: “Vì vậy, tớ cảm thấy Dư Tiều căn bản không phải không dỗ dành người khác, cậu ấy chỉ là không dỗ dành tớ!”

Lâm Kỳ Nhạc huơ tay: “Không không không, cậu ấy cũng không có dỗ dành tớ, chỉ là tớ tương đối rộng lượng ——”

Tần Dã Vân hỏi lại: “Ý cậu nói là tớ hẹp hòi nhỏ mọn hả?”

“Không không không…” Lâm Kỳ Nhạc lật đật lắc đầu nguầy nguậy.

“Tưởng Kiều Tây cái người này, quả không hổ là dân Olympic toán.” Tần Dã Vân kê hai tay sau gáy: “Trước kia cho cậu son Chanel, bây giờ lại tặng cậu giày cao gót Ferragamo, cậu nói xem cậu vừa cù lần lại ngốc đần như thế, sau này cậu còn có thể coi trọng ai khác được hả?”

Lâm Kỳ Nhạc phát hiện mình vừa mới… lơ đãng giây lát đã bị cô ấy công kích tiếp.

“Cậu ta, cái người này đúng là xấu xa mà.” Tần Dã Vân chép miệng nhận xét: “Cho dù là đi Mỹ, cũng muốn cậu ở trong nước vì cậu ta mà độc thân cả đời!”

Lâm Kỳ Nhạc luýnh quýnh biện bạch: “Sao tớ lại…”

Tần Dã Vân bất thần quay phắt đầu sang, mở to mắt: “Lâm Anh Đào, cậu nói thật xem! Cậu cảm thấy sau này cậu có thể quên được Tưởng Kiều Tây ư?”

Lâm Kỳ Nhạc ngơ ngác.

Tần Dã Vân truy đến cùng: “Cậu thật sự không lo lắng sao? Sau này có thể cậu sẽ không bao giờ còn gặp lại cậu ấy, cũng sẽ không gặp được một người đàn ông nào tốt như Tưởng Kiều Tây, cậu chỉ có thể kết hôn với một người kém cỏi hơn?”

Lâm Kỳ Nhạc ngẩn người: “Sẽ… sẽ như vậy ư?”

Tần Dã Vân phất tay: “Hỏi thừa, làm gì còn có Tưởng Kiều Tây thứ hai nào mắt mù mà nhắm trúng cậu chứ!”

Lâm Kỳ Nhạc xụ mặt không vui: “Sao cậu ở nhà tớ mà còn mắng tớ chứ?”

Tần Dã Vân hùng hổ: “Nói nhảm, tớ chính là nhìn cậu không vừa mắt, dựa vào cái gì lại có đàn ông tặng giày Ferragamo cho cậu.” Tần Dã Vân nói tới đây đột nhiên dừng lại, ánh mắt xéo xuống dòm sợi dây chuyền vàng hồng đeo trên cổ Lâm Anh Đào.

“Cậu ta còn tặng cậu anh đào đá quý, Tưởng Kiều Tây cái tay này sao lại như thế này chứ! Cậu ta muốn cậu đeo nó cả đời, cả đời sẽ không quên được cậu ta!”

*

Học kỳ hai lớp mười một, sau khi nhập học, trong trường dậy lên tin đồn, Sầm Tiểu Mạn lớp 11B18 cũng sẽ đi Mỹ, là đi cùng với Tưởng Kiều Tây.

Lâm Kỳ Nhạc vẫn như thường lệ, giờ giải lao hằng ngày, hoặc là ôn bài hoặc là hỉ hả nói chuyện đùa giỡn với mấy người Dư Tiều, Thái Phương Nguyên, Hoàng Chiêm Kiệt. Học kỳ hai lại có giải bóng rổ mới nhưng Lâm Kỳ Nhạc xin rút khỏi đội huấn luyện bảo bối bóng rổ, cô nói cô thực sự không sắp xếp được thời gian, bài tập về nhà quá bận rộn…

Tưởng Kiều Tây không còn đến trường vào ban ngày, cậu chuẩn bị tham gia cuộc thi SAT vào tháng năm. Sau khi trao đổi với nhà trường, ban giám hiệu đồng ý cho cậu tạm nghỉ học để chuẩn bị cho kỳ thi. Lâm Kỳ Nhạc cũng không gặp được cậu vào ban ngày, chỉ có thể gọi điện thoại vào buổi tối. Tưởng Kiều Tây nói, sách TOEFL của cậu để ở chỗ Thái Phương Nguyên: “Cậu muốn thì cứ lấy mà dùng.”

Lâm Kỳ Nhạc nhìn Hồng bảo thư của mình, cũng không nói lấy hay không.

(*‘Hồng bảo thư’ – ‘Mao chủ tịch ngữ lục’ còn được gọi là ‘Mao Trạch Đông ngữ lục’: là sách tuyển biên một số câu nói trong các tác phẩm của Mao Trạch Đông. Vì đa số các ấn bản của sách dùng bìa đỏ, lại là lý luận kinh điển của lãnh tụ cách mạng nên trong thời kỳ Đại cách mạng văn hóa thường được gọi là Hồng bảo thư, nghĩa là cuốn Sách quý màu đỏ.)

Tưởng Kiều Tây lại hỏi: “Cậu không đi tập bảo bối bóng rổ à?”

“Không đi.” Lâm Kỳ Nhạc đáp.

Tưởng Kiều Tây ừm, giọng hài lòng: “Đúng đó, chi bằng học từ vựng.”

Tháng tư năm 2007, Lâm Kỳ Nhạc ngồi trên xe buýt đến trường, nghe thấy có mấy người lớn ở phía sau thảo luận tin tức, nói có tập đoàn tài chính của Mỹ phá sản.

(*Khủng hoảng tài chính Hoa Kỳ 2007-2009 là cuộc khủng hoảng trong nhiều lĩnh vực tài chính: tín dụng, bảo hiểm, chứng khoán diễn ra từ năm 2007.)

Mỗi ngày đều có công ty phá sản, dường như không có gì đáng ngạc nhiên.

“Mp3 của tớ hết pin rồi.” Lâm Kỳ Nhạc nói với Đỗ Thượng: “Tớ có thể nghe của cậu được không?”

Đỗ Thượng ăn bánh crepe, nhoẻn miệng cười, lấy Mp3 của mình ra: “Cậu không chê nam nữ khác biệt hả?”

Lâm Kỳ Nhạc hớn hở cầm lấy, cô biết trong Mp3 của Đỗ Thượng luôn có bài hát mới.

“Album này của Châu Kiệt Luân tên gì vậy?” Cô hỏi.

Đỗ Thượng vừa nhai vừa trả lời: “Vẫn huyễn tưởng – Still Fantasy”

(*Still Fantasy: là album phòng thu thứ 7 của Châu Kiệt Luân, phát hành ngày 5 tháng 9 năm 2006.)

“Vẫn?” Lâm Kỳ Nhạc hào hứng nói, cô vô thức đung đưa chân tới lui, cô thích cái tên này, Still ‘Fantasy’…

Dư Tiều ngồi đằng trước đọc báo thể thao. Thái Phương Nguyên thì mê mẩn chơi game, nhạc nền ồn ào ong cả tai.

Đỗ Thượng quay sang nhìn Lâm Kỳ Nhạc. Hắn cười nói: “Đợi thêm sáu năm nữa, Châu Kiệt Luân lại ra album mới, ‘Vẫn còn huyễn tưởng’”.

“Đỗ Thượng,” Lâm Kỳ Nhạc tựa lưng vào ghế, thình lình gọi hắn: “Bài ‘Bắc bán cầu cô đơn’ này chẳng phải cậu đã xóa rồi ư, sao trong Mp3 của cậu lại có nhiều bài hát cũ vậy?”

Khuôn mặt của Đỗ Thượng thoắt cái hiện ra vẻ lúng túng.

“Cái đó… cái đó, lớp phó học tập lớp tớ, cậu ấy một hai muốn nghe.” Đỗ Thượng ấp úng: “Cậu ấy không có Mp3, cậu ấy nhất định phải mượn của tớ.”

Lâm Kỳ Nhạc quay phắt đầu sang, dùng ánh mắt nghiền ngẫm quan sát nét mặt Đỗ Thượng: “Lớp phó học tập của lớp cậu là nữ hả?”

Dư Tiều ngồi đằng sau đang xem cẩm nang đăng ký tuyển sinh học viện Phòng không Không quân thầy chủ nhiệm đã đưa, bên dưới có cả phần Hàng không dân dụng. Nghe thấy Lâm Kỳ Nhạc hỏi Đỗ Thượng, hắn bỗng nhếch mép cười.

“Cậu không phát hiện cậu ấy ru rú trong nhà suốt cả kỳ nghỉ đông vừa rồi sao?” Dư Tiều nhướng mắt lên, tức giận nói: “Kêu đi ra ngoài chơi cũng chỉ biết cắm đầu gửi tin nhắn, đúng là có tiền đồ!”

Lâm Kỳ Nhạc sửng sốt.

Thái Phương Nguyên hất cằm nói với Lâm Kỳ Nhạc: “Nghe thấy không, nói cậu đó, có tiền đồ!”

Giờ nghỉ trưa, lúc xuống căn tin ăn cơm, Lâm Kỳ Nhạc và Tần Dã Vân thậm thụt nấp ngoài cửa sổ quan sát Đỗ Thượng ngồi ăn cơm chung bàn với một nữ sinh. Cô bạn kia trông rất nhã nhặn dịu dàng, nụ cười ngọt ngào như kẹo, nói chuyện với Đỗ Thượng líu lo không ngừng, còn lấy trong cặp ra một quả táo khéo léo cắt ra chia cho Đỗ Thượng, hai người cùng nhau ăn.   

“Hai cậu đang làm cái gì thế này?” Thái Phương Nguyên từ đằng sau đi tới, ghét bỏ hai người thậm thọt làm chuyện mờ ám.

Đỗ Thượng vừa mới cắn một miếng táo cô bạn kia cho, đang hí ha hí hửng ngoác miệng cười, nghe thấy cái giọng sợ cả thiên hạ không nghe thấy của Thái Phương Nguyên, miếng táo nghẹn ngang trong cổ họng, ho sặc sụa.

Tần Dã Vân đúng là hết chịu đựng nổi: “Cái đồ ngu ngốc này!”

Đỗ Thượng ho khan thêm mấy tiếng, rốt cuộc cũng cắt được cơn ho. Hắn nhìn cô bạn, nhếch miệng cười lúng túng, sau đó như chú ý thấy điều gì, hắn lật đật mở cặp của mình lấy ra một gói khăn giấy, giúp cô bạn lau ngón tay bị bẩn.

“Woa…” Lâm Kỳ Nhạc kinh ngạc trầm trồ: “Đỗ Thượng thật chu đáo mà!”

Dư Tiều và một đám nam sinh trong câu lạc bộ bóng rổ từ đằng sau đi tới, Dư Tiều đá một cước vào lưng Lâm Kỳ Nhạc: “Phi lễ chớ nhìn, có biết không hả?”

(*Phi lễ chớ nhìn: là câu nói của Khổng Tử. ‘Phi lễ vật thị, phi lễ vật thính, phi lễ vật ngôn, phi lễ vật động.’ – Không nhìn điều sai, không nghe điều bậy, không nói điều trái, không làm điều quấy.)

Trung tuần tháng năm, Tưởng Kiều Tây trở lại trường đi học. Phí Lâm Cách hỏi cậu làm bài thế nào, bản thân cậu không hề có bất kỳ cảm giác gì, vậy hẳn là thi bình thường. Thầy hiệu trưởng cũng gọi cậu lên văn phòng quan tâm hỏi han. Mặc dù Tưởng Kiều Tây không tiếp tục tham gia cuộc thi toán, không đi đại học Thanh Hoa, nhưng nếu cậu đạt được điểm số xuất sắc trong kỳ thi SAT, ngộ nhỡ tiến thẳng vào mấy trường danh giá như Harvard, Yale… thì trường học cũng nhờ cậu mà vẻ vang, thầy hiệu trưởng vẫn như cũ vì cậu mà tự hào kiêu hãnh.

Dù sao, kết quả thi TOEFL của Tưởng Kiều Tây đã rành rành ra đó, điểm tối đa là 120, cậu đạt được 116 điểm. Học trò như vậy, hiệu trưởng nào có thể không nâng niu yêu quý.

Kỳ thi cuối học kỳ đã gần kề. Mỗi ngày, Lâm Kỳ Nhạc đều cắm đầu vào học, cũng không còn thời gian để đùa giỡn cãi nhau với đám Dư Tiều. Thỉnh thoảng Tưởng Kiều Tây tới bàn cô, hoặc là mượn thẻ nước hoặc là mua cho cô ít đồ ăn vặt. Giờ ra chơi, Lâm Kỳ Nhạc và Hoàng Chiêm Kiệt ngồi đóng đô trong lớp, năn nỉ Tưởng Kiều Tây giảng bài cho mình. Tưởng Kiều Tây cúi đầu đọc lướt qua đề toán lớp mười một kia, khẽ mỉm cười.

Cậu cầm lấy cây bút chì của Hoàng Chiêm Kiệt, dùng gôm tẩy sạch những đường kẻ lua nhua ngang dọc của cậu bạn nhà văn. Thiên tài toán học dường như hơi mắc bệnh sạch sẽ với sách vở. Hoàng Chiêm Kiệt lật đật lấy thước trong hộp bút của Lâm Kỳ Nhạc: “Tưởng học bá, thước nè!”

Tưởng Kiều Tây tiện tay vẽ một mặt phẳng, một đường thẳng bất kỳ trong mặt phẳng.

“Đây là đường phụ…” Cậu vừa vẽ vừa giải thích.

“Woa, à…” Lâm Kỳ Nhạc ngồi bên trong Hoàng Chiêm Kiệt, không ngừng xuýt xoa khâm phục.

Hoàng Chiêm Kiệt cũng hào hứng đến độ mặt mũi đỏ bừng, hai bàn tay còn khẽ vỗ vào nhau đắc ý.

Tưởng Kiều Tây đứng bên cạnh bàn, cúi đầu nhìn hai người bọn họ, tựa hồ đang nhẫn nại với sự ồn ào kinh ngạc thái quá của hai người đối với chuyện nhỏ nhặt không có gì đáng để ngạc nhiên này, nở nụ cười.

“Đã hiểu chưa?” Cậu nói xong, để cây bút của Hoàng Chiêm Kiệt xuống, ngước nhìn Lâm Anh Đào.

Lâm Anh Đào từ đầu tới cuối vẫn luôn dòm cậu, ánh mắt chạm vào nhau, mặt nghệt ra, vội vàng gật lia lịa như gà con mổ thóc.   

Tưởng Kiều Tây nhìn cô chăm chăm, ánh mắt chứa đựng ý cười sâu xa.

“Tớ giải thích lại lần nữa.” Cậu nói, đưa tay nhặt cây bút lên: “Đừng nhìn tớ, nhìn vào đề bài.”

Lâm Kỳ Nhạc nhìn Tưởng Kiều Tây viết, nghiêm túc theo dõi từng bước giải.

Đúng lúc đó, lớp trưởng Phùng Nhạc Thiên từ bên ngoài đi vào trên tay ôm một xấp thông báo bắt đầu phát cho mọi người, là trường tổ chức cho học sinh lớp mười một tham gia trại hè tại Bắc Kinh. Thông báo được chuyền tới tay Hoàng Chiêm Kiệt, vừa vặn mặt bên kia để trống. Tưởng Kiều Tây thấy Lâm Kỳ Nhạc vẫn còn chưa hiểu tường tận, cậu cầm luôn tờ thông báo của Hoàng Chiêm Kiệt, tiện tay viết đề bài lên mặt sau.

Một bài, hai bài, ba bài… Cậu viết quá nhanh, chữ viết khó tránh khỏi nguệch ngoạc.

Hoàng Chiêm Kiệt nhìn lướt qua, là bài tập có liên quan đến kiến thức bọn họ vừa hỏi lúc nãy.

Tưởng Kiều Tây thả bút xuống, đưa tờ thông báo cho Lâm Kỳ Nhạc: “Cậu làm đi, tan học đưa cho tớ xem.”

Vào năm chín tuổi, Tưởng Kiều Tây tiện tay viết một đề toán để giữ cho Lâm Anh Đào im lặng. Khi đó cậu nói, cậu làm xong tớ sẽ ngồi nghe cậu nói chuyện phiếm.

Mà hiện tại, Lâm Kỳ Nhạc cắm cúi làm mấy bài tập Tưởng Kiều Tây ra suốt cả tiết tự học, thậm chí còn không màng trả lời tin nhắn của cậu.

Tổ trưởng Dư và giám đốc Thái bàn bạc, quyết định cho toàn bộ mấy đứa nhỏ tham gia trại hè do trường Trung học Thực nghiệm tổ chức. Nói là, năm nay Bắc Kinh tổ chức thế vận hội, năm nay đi tham quan đại học Thanh Hoa, có thể dâng cao ý chí bước vào lớp mười hai.

Lâm Kỳ Nhạc gọi điện cho Tưởng Kiều Tây kể lại chuyện này, cô hỏi Tưởng Kiều Tây tính làm gì trong kỳ nghỉ hè.

Đúng lúc Tưởng Kiều Tây cũng đang suy nghĩ vấn đề này. Cậu vốn định đến Berkeley tham dự trại hè mấy tuần. Đồng thời ba mẹ lại hỏi cậu, thầy cô ở Thanh Hoa gọi điện tới hỏi Tưởng Kiều Tây có muốn tham gia trại hè toán học ở Thanh Hoa không, dù sao, Berkeley, sớm muộn gì cậu cũng sẽ đi.

Tưởng Kiều Tây nghe thấy giọng nói đầy mong đợi của Lâm Kỳ Nhạc trong điện thoại, cậu hỏi: “Rốt cuộc cậu có học được từ vựng TOEFL nào chưa?”

Lâm Kỳ Nhạc đang mặc đồ bộ ở nhà, trên tay cầm một quyển cẩm nang tuyển sinh đại học màu đỏ và một quyển từ vựng TOEFL mà cô đã lén mua. Cô mang dép lê, ngồi xổm trên nền nhà, môi dán vào đầu gối, ngập ngừng im lặng.

Đột nhiên điện thoại di động rung lên, là tin nhắn từ cô bạn cấp hai Cảnh Hiểu Thanh gửi đến.

[Anh Đào! Trường tớ cũng tổ chức trại hè Bắc Kinh! Hôm nay tớ xem danh sách, là đi cùng với trường Thực nghiệm các cậu!]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.