Anh Đào Hổ Phách

Chương 93: Phiên ngoại 5: Lâm Anh Đào, Tưởng Thuần Lư




Từ nhỏ, Lâm Anh Đào đã rất ít khi gặp phải những vấn đề sức khỏe, vì vậy khi cảm thấy buồn nôn vô cớ, cả người mệt mỏi khó chịu giống như bị say xe suốt cả buổi sáng, cô liền tranh thủ thời gian nghỉ trưa đi qua hiệu thuốc gần đó mua que thử thai. 

Phòng vệ sinh của giáo viên nằm bên cạnh văn phòng được chia làm ba ngăn nhỏ. Lâm Anh Đào ngồi ở bên trong gọi điện thoại cho ông xã.

“Hình như là thật ạ…” Cô che miệng, nói thật khẽ.

Năm giờ chiều, Tưởng Kiều Tây đậu xe xong, vội vàng chạy băng qua vỉa hè. Tổ bảo vệ của trường mầm non đều biết mặt anh, trực tiếp mời anh vào.

Mấy giáo viên thấy anh đến, nói đùa: “Sớm như vậy đã đến đón cô giáo Lâm rồi à?”

Tưởng Kiều Tây đi tới trước cửa lớp Bạch Mã, các bạn nhỏ đang học bài hát tiếng Anh ở bên trong. Có cô bảo mẫu đến thực tập nhìn thấy anh, vội nói: “Cô giáo Lâm vừa mới trở về phòng làm việc rồi!”

Đẩy cửa văn phòng ra, bên trong không có ai khác. Tưởng Kiều Tây vòng tay ôm lấy bà xã từ phía sau.

“Cho anh xem thử nào…” Anh thì thầm, xoa tóc Anh Đào.

Hai vạch màu đỏ ngắn ngủn, là tín hiệu đầu tiên bạn nhỏ Tưởng Thuần Lư xuất hiện trên thế giới này.

Trong lòng Lâm Anh Đào phần nhiều là cảm thấy ngỡ ngàng và lo lắng — cô vẫn chưa tròn hai mươi lăm tuổi, mặc dù đã sớm dự liệu chuyện này trước sau gì cũng đến, nhưng bỗng nhiên đến nhanh như vậy, cô vẫn chưa chuẩn bị tốt công tác tư tưởng.

Mỗi khi chỉ có một mình, cô thường dễ nghĩ ngợi lung tung, cảm thấy mất mác, cô vẫn còn muốn làm cục cưng, lại sắp được làm mẹ.

Chỉ khi có Tưởng Kiều Tây bên cạnh, cô mới nhận ra, cô và bé con này, có lẽ là những người quan trọng nhất trong cuộc đời Tưởng Kiều Tây. Ông xã cô mong đợi cốt nhục tình thâm này.

“Cũng không thể nào gọi là ‘Tưởng Thuần Lư’ thật nhỉ?” Buổi tối, Lâm Anh Đào ngẫm nghĩ cả buổi trời, thủ thỉ.

Tưởng Kiều Tây nằm nghiêng bên cạnh, anh cũng không dám tùy tiện ôm bà xã nữa, chỉ nắm tay bà xã: “Vậy em muốn gọi là gì?” Anh cười hỏi, vẻ như mọi việc đều chiều hết theo ý bà xã.

Lâm Anh Đào mỗi khi rảnh rỗi không có việc gì làm lại bắt đầu lật từ điển, bất luận là nhìn thấy trong tiểu thuyết, sách báo hay chỗ nào có tên người là cô đều cẩn thận để ý một phen. Lúc dạy ở trường cô cũng xem danh sách tên các bạn nhỏ lớp khác, có cảm giác giống như lén lút xem đáp án của các thí sinh khác.

Lúc cả nhà ăn cơm, thợ điện Lâm đề nghị hai vợ chồng son: “Hai đứa lấy cái tên nào thuận miệng dễ gọi một chút, điều này rất quan trọng cho đứa nhỏ đi học, đi làm, kết giao bạn bè trong tương lai.” Ông nhíu mày nói: “Tưởng Thuần Lư, đọc trúc trắc không có suông, cái tên này thiệt kỳ quái mà!”

Tưởng Kiều Tây cúi đầu ăn cơm, không nhịn được cười. Lâm Anh Đào ngồi bên cạnh bưng bát cơm, quay sang nhìn anh, Tưởng Kiều Tây gắp thức ăn ăn, cũng không ngẩng đầu lên.

Đỗ Thượng thì hỏi trong nhóm ‘Bàn ăn nhỏ Quần Sơn’: [ Anh Đào, ngày dự sinh là khi nào? ]

Lâm Anh Đào đáp: [ Cuối tháng mười. ]

Đỗ Thượng: [ Nè, nói không chừng là cùng chòm sao với tớ! ]

Thái Phương Nguyên đưa ra sáng kiến: [ Cậu xem lúc mang thai cậu thích ăn những thứ gì. ]

Lâm Anh Đào nói: [ Hiện tại, tớ không muốn ăn cái gì hết! ]

Thái Phương Nguyên: [ Sẽ không gọi là Tưởng Phồng Tôm đó chứ? ]

Dư Tiều xuất hiện: [ Sinh vào tháng Mười, gọi là Tưởng Lập Quốc được đấy nhỉ! ]

Đỗ Thượng tán thành: [ Tưởng Ái Hoa! ] (*Ái: yêu; Hoa: Trung Hoa, Trung Quốc.)

Dư Tiều: [ Con trai Tưởng Lập Quốc, con gái Tưởng Ái Hoa, xong. ]

Tần Dã Vân: [ Che mặt khóc ] [ Che mặt khóc ]

Lâm Anh Đào lùi khỏi chiến trận, rời nhóm trò chuyện.

Thái Phương Nguyên lại mời Lâm Anh Đào vào kháo tiếp.

Thái Phương Nguyên nói: [ Mọi người chú ý, phụ nữ có thai tâm trạng dễ bị kích động, phải quan tâm chăm sóc. ]

Lâm Anh Đào ấm ức: [ Cha nuôi mẹ nuôi cái gì vậy chứ [khóc lớn] [khóc lớn], một chút ý kiến xây dựng cũng không có [khóc lớn] [khóc lớn] ]

Đỗ Thượng thở dài: [ Haizz, tớ mới hai mươi lăm tuổi, mà đã sắp làm cha nuôi rồi. ]

Dư Tiều nói: [ Tớ còn là cục cưng, mà đã sắp làm cha nuôi rồi. ]

Tần Dã Vân: [ @Lâm Anh Đào, còn tới mấy tháng lận mà, cậu lo cái gì chứ! Chẳng phải Tưởng Kiều Tây là học thần sao, cậu để cậu ấy suy nghĩ đi! @Tưởng Kiều Tây cậu cũng phải suy nghĩ đi chứ! ]

Tưởng Kiều Tây đi làm về, trên tay ngoại trừ tài liệu mang về nhà xem, còn có mấy tờ fax từ Hồng Kông gửi sang. Anh xắn cao ống tay áo sơ mi, ngồi bên bàn ăn, kéo bà xã lại.

Mấy trang đầu là hồ sơ thị thực làm việc cho Lisa, trang cuối cùng là mười mấy cái tên được viết tay bằng chữ phồn thể.

Tưởng Kiều Tây cúi đầu xem, đuôi mắt anh hơi cụp xuống như đang cười: “Đây là mấy cái tên bác cả bọn họ đã chọn, em xem thử xem.”

Lâm Anh Đào cũng lấy quyển sổ nhỏ của mình ra. Cô đã nghĩ ra mấy cái tên, có điều vẫn còn đang đắn đo chưa quyết định. Cô thích nhất cái tên nằm trên cùng, là tên con gái, ‘Tưởng Thanh Di’.

“Anh không cảm thấy đáng yêu quá chừng luôn ạ?” Cô hớn hở ngẩng mặt lên hỏi Tưởng Kiều Tây, cô nói: “Di? Là Tưởng Thanh Di?” (*Di đầu tiên là ơ, ồ (tỏ ý kinh ngạc); Di thứ hai là vui vẻ, hòa thuận.)

Một cái tên thanh 2 được chọn hết sức cẩn thận, gọi nghe tâm trạng cũng rất dễ chịu.

Tưởng Kiều Tây nhìn mặt bà xã, không nhịn được đưa tay bẹo một cái. Anh cúi xuống nhìn mấy cái tên bác cả và anh họ chọn, nói: “Bọn họ lấy chữ cuối phần lớn là thanh 2, cũng có thanh 1.” (*Thanh 1: Đọc đều, bình thường, giống thanh không của tiếng Việt.)

Thợ điện Lâm rất thích một cái tên mà bác cả đã chọn, gọi là ‘Tưởng Ấu Từ’. (*Yêu thương, hiền hậu, hiếu kính)

“Cái tên này rất hay!” Lâm Hải Phong đôi mắt sáng bừng, nhẹ nhàng nói với con gái: “Ý nghĩa cũng rất tốt, là một cái tên hay và ý nghĩa.”

Hai hàng lông mày của Lâm Anh Đào hơi nhíu lại, rất là ngờ vực. Mẹ ở bên cạnh cười với ba, cảm khái: “Nghe có văn hóa, có văn hóa hơn cái tên Kỳ Nhạc anh chọn biết bao nhiêu.”

Tưởng Kiều Tây cũng thích cái tên này. Nhưng Lâm Anh Đào lại không rõ rốt cuộc là cô không hài lòng chỗ nào.

“Em cảm thấy cái tên này giống như tên tổ tông của em.” Cô ngồi bên ghế phụ xoay người sang nói.

Tưởng Kiều Tây vừa uống một ngụm nước, còn chưa có khởi động xe, anh ho khan hai tiếng, sặc.

Lâm Anh Đào xòe tay ra trước mặt, khoa tay múa chân nói với Tưởng Kiều Tây: “Trong nhà sách Tân Hoa Xã, có bày đầy một kệ ‘Tưởng Ấu Từ văn tập’! Anh nói xem có giống không chứ!”

Cô tiên nhỏ Tưởng Thuần Lư chân giẫm cân đẩu vân, tay vẫy đũa phép, có mái tóc dài sặc sỡ bảy sắc cầu vồng, lắc mình biến thành tiểu tổ tông khiến Lâm Anh Đào lo lắng bất an.

Trong suy nghĩ của cô, có lẽ chỉ có học thần 9x Tưởng Kiều Tây mới có thể trấn áp văn hào Tưởng Ấu Từ sinh năm 2015.

Ngày 5 tháng 3 năm 2015, Lâm Anh Đào tổ chức tiệc mừng sinh nhật cho ông xã tại nhà, chỉ có hai người bọn họ. Bánh sinh nhật cũng chỉ có sáu tấc, vì Lâm Anh Đào mang thai, cho dù là bánh đặc biệt, cô cũng chỉ dám ăn một phần. Cô không có phản ứng nôn ọe gì nhiều, từ lúc mang thai đến giờ, cũng không cảm thấy có gì khó chịu, có thể chuyện này liên quan tới việc từ nhỏ cô đã thích vận động, hoặc là vận khí quá tốt cũng không chừng.

Đỗ Thượng đăng trên vòng bạn bè, chia sẻ video Châu Kiệt Luân kết hôn trong một giáo đường ở thị trấn Selby, North Yorkshire nước Anh.

[ Châu Kiệt Luân kết hôn, một người bạn thân nhất của tôi cũng đang mang thai. ] Đỗ Thượng viết ‘Thời gian trôi qua thật nhanh.’

Tưởng Kiều Tây dáng người cao lớn đứng bên vòi nước, xắn cao tay áo rửa đĩa. Lâm Anh Đào ngồi đằng bàn ăn, mở video hôn lễ Châu Kiệt Luân ra xem. Cô nhìn nam ca sĩ trông có vẻ buồn bã muộn phiền, tuồng như trong lòng chất chứa rất nhiều tâm sự u sầu trên mặt bìa ‘Fantasy’ năm nào, hôm nay rạng ngời hạnh phúc bên cô dâu. Khóe mắt vô thức liếc ra sau điện thoại, ngắm nhìn người đàn ông đang nhẫn nại, tỉ mỉ lau sạch từng chiếc đĩa kia.

Lâm Anh Đào vòng tay ôm eo Tưởng Kiều Tây từ phía sau. Tưởng Kiều Tây rửa đĩa xong, lau tay. Bàn tay luôn ấm áp của anh lành lạnh, nắm bàn tay Lâm Anh Đào đang ôm hông mình. Anh xoay người, ôm bà xã đứng trong bếp, bọn họ giống như vừa mới hoàn thành xong một điệu nhảy, đang ôm nhau nghỉ ngơi.

Tháng thứ ba ‘Tưởng Thuần Lư’ có mặt trên đời.

Sẽ không có món quà sinh nhật nào ý nghĩa hơn thế này nữa.

3.

Từ nhỏ Lâm Anh Đào đã ý thức được, con gái lớn lên, sẽ phải đối mặt với đau đớn ngày một nhiều.

Cô nằm trên giường, dưới váy thấm ướt, cô nghe thấy nỗi sợ hãi không ngừng cồn dậy trong lòng. Băng ca đẩy dọc hành lang tới trước, mẹ đi theo bên cạnh vừa cố gắng cười thật tươi an ủi vừa thương con gái. Tưởng Kiều Tây đang vội vã nói chuyện với bác sĩ gây mê, đồng thời không ngừng xoay đầu nhìn về phía cô.

Lâm Anh Đào có thể nghe thấy rất rõ nhịp thở của mình, cô nghĩ, dù khó khăn đến đâu cô cũng có thể vượt qua.

Mái tóc dài của cô xổ ra, mồ hôi túa ra như tắm, ướt đẫm gối. Bác sĩ gây mê và y tá sản khoa tới kiểm tra, Tưởng Kiều Tây cúi xuống hỏi cô: “Em có đau không?”

Lâm Anh Đào cố nhoẻn cười, lắc đầu.

“Dạ không.”

Anh hôn lên mặt cô.

Màn đêm buông xuống Tỉnh Thành, đầu thu, tiết trời se lạnh. Thợ điện Lâm lo lắng đến không nuốt nổi cơm, cứ đi qua đi lại trong hành lang. Lúc này, ông bạn già của ông, tổ trưởng Dư chạy tới, từ xa hỏi: “Anh Đào sinh chưa?”

Tiếng khóc đầu tiên của em bé, kèm theo một câu của y tá: “Úi chà, mắt hai mí rất to!”

Điện thoại của thợ điện Lâm hết pin, ông mượn điện thoại của con rể Kiều Tây, đứng trong góc cầu thang không có người của bệnh viện, điện thoại kết nối, ông vừa nói hai câu đã đưa tay lau nước mắt trên mặt, cười nghẹn ngào.

Cô Hai phì cười trong điện thoại, chúc mừng: “Được rồi, Anh Đào bình an là tốt rồi. Hải Phong, lao tâm khổ trí hơn hai mươi năm, chú làm ông ngoại rồi!”

“Chị luôn cảm giác như vừa mới nhận được điện thoại của chú, nói với chị, Quyên Tử sinh rồi, là một cô bé.” Cô Hai trầm ngâm giây lát: “Đó đều đã là chuyện của năm 1990.”

P/s: Vậy là truyện đã chính thức khép lại. Mình sẽ beta lại và đóng ebook. 

Hôm nay trễ quá, mai mình sẽ trả lời comment của mọi người. 

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.