Anh Đã Trở Về Rồi Đây - Tiêu Hoàng Nam

Anh Đã Trở Về Rồi Đây - Chương 20: Toàn trường chấn động




Theo sau giọng nói, thân hình Tiêu Hoàng Nam giống như cầu vồng trực tiếp bước vào từ cửa chính nguy nga tráng lệ.

Mày kiếm mắt sao, dáng vẻ hiên ngang, khiến mọi người có mặt đều ngạc nhiên.

Rất nhanh, mọi người ở trong sảnh chính đều bắt đầu nghị luận

“Tiêu Hoàng Nam nhà họ Tiêu ở Tô Hàng? Đây là gia tộc gì vậy, sao tôi chưa từng nghe thấy?”

“Con mẹ nói anh bị ngốc à? Đây

chính là nhà họ Tiêu năm đó đấy. Con trai độc nhất của nhà họ Tiêu có hôn

ước với Ninh Trúc Linh, Tiêu Hoàng Nam đấy.”

VietWriter cập nhật nhanh nhất.

“Cái gì? Người còn sót lại của nhà họ Tiêu? Sao cậu ta lại trở về vậy? Không phải nói cậu ta đã chết rồi sao?” Ánh mắt của mọi người lúc này đều tập trung vào bóng dáng cao lớn tuấn tú vừa bước vào. Bọn họ liều mạng khiến người đàn ông trước mặt trùng khớp với Tiêu Hoàng Nam của nhà họ Tiêu năm đó.

Nhưng bọn họ phát hiện, Tiêu Hoàng Nam trước mặt, thật sự thay

đổi rồi. Đặc biệt là gương mặt kiên quyết và đôi mắt dường như có thể thể hiện được ánh sáng lạnh giá, khiến mọi người phát run.

Mày mắt như sao, khí chất như đồ long.

Tàn dự bị đuổi cùng giết tận của nhà họ Tiêu năm đó, lúc này vậy mà lại trở về rồi. Hơn nữa, còn xuất hiện trong lễ đính hôn của Ninh Trúc Linh và cậu chủ của nhà họ Tần.

Trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người đều lộ ra dáng vẻ xem kịch hay.

Tiêu Hoàng Nam này sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện, lại phải xuất hiện vào lúc này, có thể thấy được, tối nay Tiêu Hoàng Nam, Ninh Trúc Linh và nhà họ Ninh, nhất định sẽ có cục diện không chết sẽ không ngừng.

Dù sao, thảm án năm đó của nhà họ Tiêu, bọn họ vẫn còn nhớ rõ.

Bố mẹ của Tiêu Hoàng Nam,

chính là bị Ninh Trúc Linh ép chết.

Lúc này, đôi mày phượng của Ninh Trúc Linh vô cùng lạnh lùng. Đôi

mắt long lanh của cô ta vốn dĩ luôn rực rỡ như sao, nhưng lúc này, nhìn thấy Tiêu Hoàng Nam đột nhiên xuất hiện trước mặt, đáy mắt Ninh Trúc Linh lóa lên tia âm lạnh khó nhìn ra được.

Có điều, dù sao thì đây cũng là lễ đính hôn của mình, lễ đính hôn lần này đối với Ninh Trúc Linh vô cùng quan trọng.

Đây là cơ hội để Ninh Trúc Linh cô ta tiến vào tỉnh thành, là cơ hội để nhà họ Ninh thống trị Tô Hàng.

Cho nên, Ninh Trúc Linh quyết không cho phép xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn cả.

Bao gồm cả Tiêu Hoàng Nam.

Người này đã từng vô cùng yêu cô ta, thanh mai trúc mã của cô ta.

Người đàn ông này đã từng vô cùng quan tâm đến cô ta, thậm chí có thể bỏ mạng vì cô ta.

Chỉ cần dám phá hoại lễ đính hôn của cô ta, cô ta nhất định phải dẹp bỏ.

“Tiêu Hoàng Nam, lâu rồi không gặp, không ngờ, anh vẫn còn sống. Tối nay, anh đến đây để chúc phúc tôi đúng không?” Ninh Trúc Linh lên tiếng áp người trước, trong tay cầm lấy chiếc váy đắt tiền, dưới ánh đèn, cô ta như công chúa, khí chất thu hút người.

. Nhưng, từ trong ánh mắt cô ta, không hề nhìn ra bất kỳ ngạc nhiên nào thì thấy Tiêu Hoàng Nam còn

sống, ngược lại chỉ thấy chán ghét và không kiên nhẫn. Thậm chí còn có chút sát ý.

Ôn ào.

Mọi người đều nhìn vào Tiêu Hoàng Nam, chờ đợi câu trả lời của anh.

Ánh mắt Tiêu Hoàng Nam lãnh đạm, vẻ mặt lạnh lùng, chắp tay sau lưng, nhìn Ninh Trúc Linh đang đứng trên bục dưới ánh đèn sân khấu phía xa, trong lòng anh trào lên tia thống khổ cùng hận ý.

Người phụ nữ này, vẫn xinh đẹp như vậy, vẫn khiến người khác không thể nảy sinh bất kỳ ý nghĩ không tôn trọng nào.

Năm đó, chính là ở đây, chính là ở trên bục kia, cô ta đã từng ôm mình

hôn mình, đã từng hẹn ước. Nhưng đến cuối cùng Tiêu Hoàng Nam mới phát hiện, mọi người này chẳng qua chỉ là kế hoạch của Ninh Trúc Linh,

mình chẳng qua chỉ là một quân cờ trong tay cô ta mà thôi.

“Chúc mừng cô, Ninh Trúc Linh, đã tìm được người yêu mình” Rất lâu, Tiêu Hoàng Nam mới nói được một câu, đồng thời, ánh mắt anh rơi trên người Tần Hạo Nhiên đứng bên cạnh Ninh Trúc Linh.

Cậu chủ nhà họ Tần ở tỉnh thành, quả nhiên khác biệt, khí chất không phải người nào cũng có thể sánh được.

Mà lúc này, sắc mặt Tần Hạo Nhiên thay đổi liên tục nhìn Ninh Trúc Linh một cái, sau đó ánh mắt lạnh lùng rơi trên người Tiêu Hoàng Nam,

cười chế nhạo nói: “Tiêu Hoàng Nam? Anh chính là tàn dư năm đó của nhà họ Tiêu sao? Ha ha, không ngờ, anh vậy mà vẫn còn sống. Bố mẹ chết rồi, nhà họ Tiêu bị diệt rồi, loại rác rưởi như anh, sao có thể sống trên thế gian này được chứ? Nếu như tôi là anh, đã sớm đâm đầu vào tường chết rồi.”

Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.

Nói xong, Tần Hạo Nhiên cũng đã bước đến trước mặt Tiêu Hoàng

Nam, dùng một giọng điệu ngạo nghễ trịnh thượng, nhìn Tiêu Hoàng Nam.

Trong mắt anh ta, một tàn dư của nhà họ Tiêu Tô Hàng bị diệt mấy năm trước, không đủ để anh ta nhìn vào trong mắt.

Hơn nữa, một phế vật như vậy, vậy mà còn là vị hôn phu của Ninh

Trúc Linh.

Điều này khiến Tiêu Hoàng Nam vốn đã có lòng dạ hẹp hòi, trong lòng lại nổi lên một ngọn lửa không tên.

“Tối nay, là lễ đính hôn của tôi và Ninh Trúc Linh, nếu như anh đến chúc phúc, tất nhiên tôi sẽ hoan nghênh, còn mời anh làm khách. Nếu như anh đến đây làm loạn, thì xin lỗi, tôi nhất định sẽ khiến anh hối hận vì vẫn còn sống.”

Thấy Tiêu Hoàng Nam không nói gì, Tần Hạo Nhiên tiến lên một bước, đưa tay chọc vào ngực Tiêu Hoàng Nam, vô cùng bá đạo.

Mà phía sau anh ta, hai vệ sĩ của nhà họ Tần cũng đồng thời lộ ra hàm ý nhìn Tiêu Hoàng Nam.

Nếu Tiêu Hoàng Nam dám có hành động thiếu suy nghĩ, bọn họ nhất định sẽ chỉnh anh ngay tại chỗ.

Nhưng.

Giây tiếp theo.

Rắc một tiếng.

Tiêu Hoàng Nam trực tiếp giơ tay bẻ gãy tay Tần Hạo Nhiên, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ra, nói: “Tôi không hề đặt nhà họ Tần vào trong mắt. Tối nay, là ân oán của tôi và nhà họ Ninh. Nếu như anh không muốn chết, thì quỳ sang một bên cho tôi.”

Nói xong. Tần Hạo Nhiên lập tức quỳ xuống dưới đất, phát ra tiếng kêu đau đớn, mồ hôi trên trán càng ngày càng nhiều.

Lúc này, anh ta mới bị sát khí kinh khủng tản ra từ người Tiêu Hoàng Nam làm cho giật mình. Cả người đầu óc trống rỗng, quỳ rạp trên mặt

Đợi đến khi anh ta phản ứng lại, anh ta ôm ngón tay bị bẻ gãy, đứng dậy, tức giận hét vào mặt Tiêu Hoàng Nam: “Mày dám động tay với tao? Mày có biết tao là cậu chủ của nhà họ Tần ở tỉnh thành không? Bố tao là Tần Chính Thiên. Mày chết chắc rồi. Tao nhất định sẽ chặt mày thành vạn mảnh.”

Bốp. “ồn ào”

Tiêu Hoàng Nam lạnh lùng liếc nhìn, giơ tay tát một cái, trực tiếp khiến Tần Hạo Nhiên bay đi mấy mét, nặng nề đập vào một cái bàn tròn, khiến bàn tròn vỡ tan tành, anh ta đau đớn ngã trên mặt đất, ôm mặt kêu thảm thiết.

Cảnh tượng này hoàn toàn khiến những nhân vật lớn của Tô Hàng có mặt trong sảnh chính chấn động.

Bọn họ đều chết lặng nhìn cảnh này, thậm chí còn ngừng thở.

“Con mẹ nó. Tiêu Hoàng Nam này quá điên cuồng rồi. Cậu ta dám đánh cậu chủ nhà họ Tần ở tỉnh thành”

“Xong rồi xong rồi. Cậu ta gây ra tai họa lớn rồi. Tần Chính Thiên sẽ chặt cậu ta thành nghìn mảnh.”

“Tiêu Hoàng Nam này bị làm sao vậy? Qúa ngông cuồng rồi. Hoàn toàn không đặt nhà họ Tần và nhà họ Ninh vào trong mắt. Mấy năm nay cậu ta đã trải qua những cái gì vậy, sao tôi lại cảm thấy cậu ta như biến thành một người khác, rất đáng sợ”

“Tần Hạo Nhiên... Tần Hạo

Nhiên” Ninh Trúc Linh cũng đột nhiên phản ứng lại, vội vàng xách váy chạy đến bên cạnh Tần Hạo Nhiên, vô cùng lo lắng kiểm tra vết thương của anh ta.

Sau đó, cô ta tức giận trừng Tiêu Hoàng Nam, chất vấn nói: “Tiêu Hoàng Nam. Anh muốn làm cái gì?

Đây là đính hôn của Ninh Trúc Linh tôi. Tôi sẽ không cho phép bất kỳ ai phá hủy nó. Người đâu, bắt anh ta lại cho tôi.”

Sau khi Ninh Trúc Linh hét lên, mấy vệ sĩ của nhà họ Ninh và nhà họ Tần đều lao về phía Tiêu Hoàng Nam.

Nhưng Tiêu Hoàng Nam không hề nhúc nhích, chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên, đám vệ sĩ đang hướng đến anh, lập tức bay ra ngoài, ngã trên mặt đất, không biết sống chết.

Cảnh này, khiến tất cả mọi người chấn động.

Đây vẫn là Tiêu Hoàng Nam yếu đuối năm đó của nhà họ Tiêu sao?

Thân thủ này, cũng quá mạnh rồi.

Mấy năm nay rốt cuộc cậu ta đã trải qua những gì chứ?

Sau đó, Tiêu Hoàng Nam dùng đối mặt lạnh lùng nhìn Ninh Trúc Linh, hai mắt đỏ rực, trong mắt lóe lên sát ý, hét lên: “Ninh Trúc Linh, tối nay tôi đến đây, là muốn nhà họ Ninh trả lại những thứ mà tôi đã mất năm năm trước.”

Vừa nói xong, Long Nhất vẫn luôn theo sau Tiêu Hoàng Nam, trịnh trọng đặt hộp gấm màu đen cao lớn mà anh ta vẫn ôm chặt trong lòng lên mặt bàn.

Soạt

Lụa đen được Tiêu Hoàng Nam nhấc ra khỏi hộp gấm, hộp gấm được mở ra, một linh vị màu đen, dòng chữ phản chiếu ánh vàng, lặng lẽ ở trên mặt bàn, khiến mọi người đều câm nín.

Trên linh vị, viết: “Linh vị nhà họ Tiêu, Tô Hàng, bố Tiêu An Vũ, mẹ Tô Diệp Lan.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.