Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm

Chương 96: Dỗ Anh




Tưởng Chính Trì đưa điện thoại di động của mình qua: “Bây giờ không phải giờ cơm nên hầu hết các quán ăn đều không mở cửa kinh doanh, em xem thử có muốn ăn gì không, nếu không thì chúng ta ra ngoài tìm.”

Nguyễn Nam Tô nhận lấy điện thoại, ngón tay lướt qua trang APP giao hàng nhanh vài lần. Trong lúc đó, thỉnh thoảng cô lại dùng khóe mắt len lén đánh giá người đàn ông bên cạnh.

Tưởng Chính Trì tinh mắt, nhanh chóng nhận ra động tác nhỏ của cô. Anh cúi người hôn lên trán cô, tư thái vẫn luôn dịu dàng, không nhìn ra chút khác thường nào: “Em có muốn ăn gì không?”

“Không….” Nguyễn Nam Tô kéo dài giọng, khuôn mặt nhỏ nhắn lại hơi cúi xuống.

Thật ra trên đường trở về cô vẫn luôn lo lắng, sợ anh sẽ tức giận vì mình đến gặp riêng Chu Thần Diệp. Tuy rằng ý định ban đầu của cô là ly hôn, nhưng cô cũng không báo trước với anh chuyện này.

Mà cho đến khi về tới nhà, anh cũng không chất vấn cô điều gì, cũng không hề tỏ ra tức giận.

Điều này càng khiến cô cảm thấy bất an hơn.

“Vậy chúng ta ra ngoài ăn nhé?” Tưởng Chính Trì lại hỏi theo lời cô, “Hay là anh nấu cho em ăn? Trong tủ lạnh chắc vẫn còn nguyên liệu nấu ăn.”

“Em hơi mệt, không muốn ra ngoài, anh nấu đi.”

“Được.”

Tưởng Chính Trì đồng ý ngay không chút chần chừ, đứng dậy đi vào phòng bếp.

Nguyễn Nam Tô ngồi lại trên sô pha một lát, mấy phút sau cô lại nhịn không được đi theo vào.

Cửa phòng bếp khép hờ, qua khe cửa mở hé, cô nhìn thấy người đàn ông cao gầy đang đứng trước tủ lạnh, cẩn thận chọn lựa nguyên liệu nấu ăn bên trong.

Cô thò đầu vào, thấp giọng hỏi: “Trong tủ lạnh có trái cây không?”

“Có, em muốn ăn gì?”

“Em muốn ăn cam…”

Tưởng Chính Trì dừng động tác tìm kiếm: “Tô Tô, bây giờ là tháng Năm, phương Bắc không có cam.” Anh lấy một hộp xoài và một hộp dâu tây trong tủ lạnh ra, “Em ăn cái khác trước được không? Nếu thật sự muốn ăn cam thì ngày mai anh sẽ tìm người vận chuyển qua đây một ít.”

Chu đáo, tỉ mỉ và nhẹ nhàng. Bất kể là trước kia làm bạn bè hay là hiện tại đã làm người yêu, Nguyễn Nam Tô cũng không tìm được điểm xấu gì ở anh.

Nhưng bây giờ cô không muốn nhìn thấy anh như vậy, không muốn nhìn thấy anh vì quan tâm đến cô mà kiềm chế cảm xúc thực sự của mình.

“Chính Trì.” Cô cụp mắt, giọng càng lúc càng nhẹ, “Thật ra anh đang tức giận phải không?”

Ngón tay đang vịn cửa tủ lạnh của Tưởng Chính Trì bất giác cuộn lại, các đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch.

Nguyễn Nam Tô mở cửa phòng bếp ra bước vào, nhẹ nhàng ôm anh từ phía sau.

“Anh không giận gì cả.” Anh cố phủ nhận, “Chỉ là một bài giảng thôi mà…”

“Em không nói chuyện này.” Nguyễn Nam Tô ngắt lời anh, “Ý em là, em đến gặp Chu Thần Diệp mà không nói trước với anh.”

Tưởng Chính Trì mím môi, không tiếp lời cô. Anh cúi đầu nhìn chằm chằm đôi tay đang ôm eo mình, làn da của người phụ nữ trắng nõn, cổ tay vừa nhỏ vừa mềm, ngón tay thon dài đẹp tựa như ngọc.

Nguyễn Nam Tô dán mặt vào lưng anh: “Anh có thể tức giận, có thể bày tỏ sự bất mãn với em, thật đấy.”

Không khí trong phòng bếp yên tĩnh, có thể nghe thấy rõ cả tiếng kim rơi.

Một lát sau, cô nghe thấy tiếng cửa tủ lạnh bị đóng lại.

Tưởng Chính Trì nắm chặt hai bàn tay nhỏ nhắn của cô, mười ngón vuốt ve mu bàn tay cô: “Tô Tô, anh sẽ không can thiệp quá mức vào tự do của em, nhưng anh hy vọng sau này dù em có làm chuyện gì cũng có thể nói với anh một tiếng.”

 

------oOo------

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.