Sau khi Chu Thần Diệp đột ngột rời khỏi khách sạn, ba ngày liên tiếp sau đó không có tin tức gì.
Trong thời gian đó, Nguyễn Nam Tô gọi điện thoại cho anh ta vô số lần, nhưng kết quả mỗi lần đều tắt máy. Đến ngày thứ tư, cô đành phải đi đến công ty, muốn xem thử anh ta có ở đây hay không.
Sau khi đến công ty, còn chưa đi thang máy lên lầu thì đã gặp một người khiến cô chán ghét cực kỳ trong đại sảnh.
Thẩm Giảo – bạn học cấp ba của cô, người khó đối phó nhất trong lớp.
Khi đó Thẩm Giảo thích một cậu ấm trong lớp, nhưng cậu ấm kia lại chỉ để ý đến Nguyễn Nam Tô, thế là từ đó hai người kết thù với nhau.
Hơn nữa còn ghét nhau đến tận ba năm.
Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, các cô lần lượt thi đậu vào các trường đại học khác nhau, đã rất nhiều năm không gặp, không nghĩ tới sẽ gặp lại ở chỗ này.
“Nguyễn Nam Tô?” Thẩm Giảo nhìn thấy cô thì có hơi bất ngờ: “Thật sự là cậu sao, tôi còn tưởng mình nhìn lầm đấy.”
Nguyễn Nam Tô cũng rất bất ngờ. Cô liếc mắt nhìn đối phương, không nóng cũng chẳng lạnh hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
“Tôi làm việc ở đây.” Tập đoàn Diệu Tinh là nhân tài mới nổi, mấy năm gần đây dưới sự dẫn dắt của Chu Thần Diệp đã phát triển rất tốt, bởi vậy, Thẩm Giảo coi việc mình được nhậm chức ở đây là một chuyện có thể khoe khoang, “Còn cậu? Không phải tới ứng tuyển chứ?”
“Tôi tìm Thần Diệp.” Bốn chữ vô cùng đơn giản, thành công khiến vẻ mặt Thẩm Giảo càng thêm bất ngờ.
“Cậu tìm tổng giám đốc Chu?” Giọng điệu của cô ta rõ ràng bớt khí thế hơn vừa nãy, “Ở đây có rất nhiều quy định, không có hẹn trước thì tổng giám đốc Chu sẽ không tiếp khách đâu, cậu…”
Thẩm Giảo còn chưa dứt lời thì đã thấy cô lễ tân vội vàng chạy tới. Sau khi chạy đến trước mặt các cô, cô ấy dừng bước, cung kính kính gọi: “Bà chủ.”
Nguyễn Nam Tô mỉm cười: “Thần Diệp có ở đây không?”
Lễ tân thành thật trả lời: “Mấy ngày nay tổng giám đốc Chu có việc ở bên ngoài nên không đến công ty.”
Quả nhiên……
Anh không về nhà, cũng không tới công ty, vậy đi đâu?
Nguyễn Nam Tô đè nén nghi hoặc trong lòng, cố gắng không để cảm xúc của mình lộ ra ngoài: “Cô đi làm việc đi, đừng để ý đến tôi, tôi chỉ tiện đường ghé qua đây thôi.”
Lễ tân đáp lại một tiếng, sau đó mới trở lại vị trí của mình.
Hai người còn lại đứng tại chỗ, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau, không ai mở miệng nói chuyện trước.
Thẩm Giảo hoàn toàn bối rối, cô ta biết Chu Thần Diệp đã kết hôn, nhưng làm sao cũng không ngờ được bà xã của ông chủ công ty lại là đối thủ không đội trời chung của cô ta!
Qua một lúc lâu, cô ta mới tìm lại được lý trí của mình.
“Cậu…” Thẩm Giảo khó khăn mở miệng, “Cậu là vợ của tổng giám đốc Chu?”
Nguyễn Nam Tô nhíu mày, không đáp mà hỏi ngược lại: “Cậu có muốn lần sau tôi mang giấy chứng nhận kết hôn cho cậu xem không?”
“Cái đó thì không cần đâu.” Cô ta hừ lạnh một tiếng, cảm xúc khiếp sợ trong ánh mắt đã từ từ rút đi, ngược lại còn đổi sang tư thái châm chọc khiêu khích: “Là vợ của anh ta thì sao, đừng tưởng rằng cậu trèo lên cành cao là có thể biến thành phượng hoàng. Nguyễn Nam Tô, trong lòng chồng cậu có người khác đấy, cậu thật sự rất đáng thương.”
Trong ba năm trung học, các cô đã công kích đối phương không ít lần. Cho nên lúc này nghe thấy lời nói ‘kẹp súng mang gậy’ của Thẩm Giảo , Nguyễn Nam Tô cũng không để trong lòng.
“Cậu bớt ở đây châm ngòi ly gián đi.” Cô thản nhiên nói, “Thẩm Giảo, tôi biết cậu là người thế nào.”
“Tôi là người thế nào không quan trọng, nhưng cậu phải biết chồng mình là người như thế nào chứ.” Khóe môi Thẩm Giảo đầy sự trào phúng, “Nguyễn Nam Tô, tổng giám đốc Chu thích cô Tống là chuyện mà mọi người trong tập đoàn Diệu Tinh đều biết, chỉ có cậu là không hay biết gì đúng không?”
------oOo------