Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm

Chương 89: Đồng ý ly hôn




Nguyễn Nam Tô cúi đầu, thỏ thẻ: “Anh bận việc của anh đi, em tự làm được…”

“Không vội.” Giọng nói của Tưởng Chính Trì cũng dịu dàng như con người anh, “Anh giúp em.”

Nguyễn Nam Tô thấy thế cũng không từ chối nữa, ngoan ngoãn nghe lời anh.

Người đàn ông giúp cô lau những giọt nước ướt sũng trên tóc, sau đó đi tìm máy sấy tóc rồi cẩn thận sấy khô từng sợi tóc cho cô.

Hơi nóng của máy sấy phả vào cổ cô, Tưởng Chính Trì nhìn vành tai hơi ửng đỏ của cô, cơ thể đột nhiên có phản ứng không tự chủ được.

Nhưng hiển nhiên bây giờ không phải là lúc làm chuyện này, hơn nữa anh cũng có chuyện khác cần phải làm, đành phải kìm nén ngọn lửa dục vọng, lặng lẽ kéo giãn khoảng cách giữa hai bên.

Nguyễn Nam Tô cũng không chú ý đến phản ứng của anh, cơ thể cô cứ vô tư lắc lư qua lại dưới ánh mắt anh.

Cô vừa mới tắm xong, trên người thoang thoang mùi thơm nồng nàn, đối với anh mà nói quả thực không khác gì thuốc kích dục.

Tưởng Chính Trì cất máy sấy đi, nhắm mắt lại che đi dục vọng u tối dưới đáy mắt, khàn giọng nói: “Tô Tô, vào phòng ngủ chờ anh được không?”

Nguyễn Nam Tô ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ hơn vì ẩn ý trong lời của anh.

“Anh…” Cô khó khăn lên tiếng, đầu ngón tay hơi cuộn tròn lộ ra sự căng thẳng trong lòng, “Bận rộn đến khuya sao?”

“Sẽ không quá muộn đâu, khoảng lát nữa là xong rồi.”

Nguyễn Nam Tô cũng sợ làm phiền anh nên ngoan ngoãn đứng dậy đi vào phòng ngủ. Đi tới cửa phòng ngủ, bước chân của cô thoáng dừng lại, quay đầu gọi tên anh: “Chính Trì…”

Người đàn ông ngước mắt nhìn cô, chờ cô nói tiếp.

Thật ra Nguyễn Nam Tô muốn nói cho anh biết là cô đã lên tòa án nộp đơn ly hôn.

Nếu như Chu Thần Diệp vui vẻ đồng ý, mọi chuyện sẽ diễn ra thuận lợi, còn nếu không đồng ý thì có vẻ tiếp theo đây sẽ dây dưa với anh ta rất lâu.

Bây giờ cô đã trở về Đông Thành, nhất định phải lấy lại được những ngày tháng bình yên trước đây, không thể lẩn trốn và sống ẩn danh mãi được.

Nhưng đây không phải là chuyện nhỏ.

Trước khi Nguyễn Nam Tô mở miệng, cô sợ mình nói quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến tinh lực của anh, cho nên cuối cùng đành nuốt lời muốn nói xuống. Cô chỉ nhoẻn miệng cười, nhẹ giọng nói: “Không có gì, chỉ muốn bảo anh là đi nghỉ sớm một chút.”

Tưởng Chính Trì cũng mỉm cười. Anh từ từ cong môi, đáp lại một tiếng được.

Nguyễn Nam Tô xoay người, đẩy cửa vào phòng ngủ.

Hai ngày sau, ngày Tưởng Chính Trì ra ngoài tham gia buổi tọa đàm của viện sĩ, cô cũng nhận được điện thoại của Chu Thần Diệp.

Thái độ của anh ta rất tốt, đầu tiên là hỏi cô hiện tại đang ở đâu, sau đó bày tỏ ý định đồng ý ly hôn, hơn nữa còn làm luôn được trong hôm nay.

Nguyễn Nam Tô chưa bao giờ nghĩ tới tài sản của anh ta, vì vậy hai người cũng không có tranh chấp kinh tế gì, chỉ cần đến Cục dân chính ký tên là được.

Đợi xe của Tưởng Chính Trì lái ra ngoài, cô đón xe đi tới cửa Cục dân chính, vừa xuống xe đã thấy được chiếc Cayenne màu đen của Chu Thần Diệp.

Biển số xe lòe loẹt vô cùng bắt mắt giữa các dòng xe.

Nguyễn Nam Tô trả tiền xe, cất bước đi qua.

Đợi cô đến gần, người đàn ông ngồi ở bên trong mới chậm rãi hạ cửa sổ xe xuống, để lộ ra khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng.

Vẻ mặt Nguyễn Nam Tô vẫn bình tĩnh, không hề biểu lộ cảm xúc gì, thậm chí giọng nói cũng nhạt nhẽo: “Đi thôi.”

Thái độ này thực sự còn tệ hơn cả người xa lạ.

Trong lòng Chu Thần Diệp có nhiều cảm xúc lẫn lộn, anh ta tháo dây an toàn, mở cửa xe bước xuống.

Nguyễn Nam Tô xoay người, đang muốn đi về phía trước thì lại bị anh ta nắm lấy cánh tay: “Tô Tô…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.